Nhìn thấy đám người Lục Thiếu Du hoàn toàn không để ý, bộ dáng giống như nắm chắc, Thiên Thủ Quỷ Vương vô cùng bất đắc dĩ. Dù sao đi nữa cũng đã gia nhập Phi Linh môn cho nên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ dẫn đường mà thôi.
- Chưởng môn, người xác định đi trêu vào đầu yêu thú bát giai kia?
Giữa không trung, Thiên Thủ Quỷ Vương nhìn Hắc Vũ, trong lòng vô cùng nghi hoặc, người mặc bộ hắc bào này khiến cho hắn có áp lực cực lớn. Thế nhưng hắn lại không thể nhìn ra thực lực của Hắc Vũ. Cuối cùng hắn hỏi Lục Thiếu Du, trong lòng đã có chút hối hận khi nói cho Lục Thiếu Du chuyện yêu vương bát giai này.
- Không phải là trêu chọc, chúng ta chỉ đi xem một chút là được.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói.
- Được rồi chưởng môn, các người vào bằng cách nào?
Thiên Thủ Quỷ Vương cực kỳ nghi hoặc hỏi Lục Thiếu Du, lẽ nào mọi người đều biết phía dưới Thiên đảo có thông đạo sao?
- Hỏa đảo phun trào khiến cho phong ấn mở ra, thông đạo xuất hiện. Lẽ nào không phải ngươi cũng tiến vào cùng với chúng ta sao?
Lục Thiếu Du nghi hoặc hỏi.
- Cái gì, Hỏa đảo phun trào?
Thiên Thủ Quỷ Vương cực kỳ kinh hãi, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ta đã vào từ trước, ước chừng một tháng, cũng có thể là hai tháng.
- Ngươi đã vào từ trước?
Tới phen Lục Thiếu Du kinh ngạc.
Thiên Thủ Quỷ Vương do dự một chút rồi đem mọi chuyện đại khái kể lại cho Lục Thiếu Du. Hóa ra hơn một trăm năm trước hắn thu được một kiện đồ cổ vô danh, hắn nghiên cứu trên trăm năm cũng không biết được lai lịch của nó. Thế nhưng hắn có thể mơ hồ đoán được, cái đồ cổ này tuyệt đối cất dấu một bí mật lớn, không phải là phàm vật. Đồ cổ này nhìn như do gỗ tạo thành, thế nhưng dường như đã có mấy vạn năm, bởi vậy hắn vẫn luôn nghiên cứu. Mãi cho tới mấy năm trước hắn mới phát hiện ra, địa phương trên đồ cổ chính là Thiên đảo và Hỏa đảo. Hắn lại nghiên cứu tiếp mấy năm rốt cuộc mới phát hiện ra dưới Thiên đảo mỗi một lần Chân Linh thánh quả xuất hiện đều có một cái động khẩu xuất hiện. Lần trước Chân Linh thánh quả thành thục, lúc thông đạo mở ra hắn cũng nhân cơ hội len lén đi vào trong thông đạo. Chuyện sau đó hắn cũng không biết tí nào.
- Thì ra là thế.
Lục Thiếu Du sửng sốt, trong không gian này không ngờ lại ký hiệu trên đồ cổ, thảo nào Thiên Thủ Quỷ Vương có thể tiến vào bên trong từ trước.
- Chưởng môn, trên đồ cổ này dường như còn có không ít bí mật. Chỉ tiếc là sau khi ta tiến vào vẫn không nghiên cứu ra được. Người nhìn xem có thể nhìn ra được thứ gì không?
Thiên Thủ Quỷ Vương nói xong, lập tức đưa một món đồ cổ màu vàng lớn bằng hai bàn tay cho Lục Thiếu Du, đồ cổ này hắn đã nghiên cứu trên trăm năm, thế nhưng không nghiên cứu ra cái gì.
Lục Thiếu Du tiếp nhận món đồ, trong lòng hắn lúc này vô cùng hiếu kỳ và chờ mong. Đồ cổ này có thể giúp tìm được nơi tiến vào không gian này, đương nhiên sẽ có liên quan tới không gian này. Nói không chừng còn có thể thu được thứ gì đó.
Cầm đồ cổ trên tay, Lục Thiếu Du đánh giá, chất liệu của món đồ này giống như gỗ, cực kỳ hiếm thấy, hắn cũng không đoán ra được là vật liệu gì. Trên thân món đồ này có không ít đồ án, cực kỳ phức tạp. Nếu như nhìn kỹ có thể nhìn thấy dáng dấp của Hỏa đảo và Thiên đảo. Trừ cái đó ra Lục Thiếu Du cũng không phát hiện ra bất cứ thứ gì.
- Ta đã thử qua, đồ cổ này không có tác dụng gì với chân khí và linh lực. Linh hồn lực cũng không thể tiến vào. Bình thường nước "ửa bất xâm, cho dù là ta dùng toàn lực cũng không thể xé rách được nó.
Thiên Thủ Quỷ Vương nhìn thấy Lục Thiếu Du đang kiểm tra lập tức nói.
Nghe vậy Lục Thiếu Du cố sức xé, đồ cổ này quả thực khó có thể xé được. Lực lượng của hắn hiện tại cho dù là Vũ Vương cửu trọng cũng có thể xé thành mảnh nhỏ. Thế nhưng không thể xé được địa đồ này chứng minh nó vô cùng bất phàm.
- Thiếu chủ, đưa cho ta xem.
Hắc Vũ chợt lóe, trong nháy mắt đi tới bên người Lục Thiếu Du, ánh mắt nhìn vào địa đồ, vẻ mặt cực kỳ nghi hoặc.
- Hắc Vũ thúc, người nhìn xem.
Lục Thiếu Du cầm địa đồ trong tay giao cho Hắc Vũ, nhìn vẻ mặt Hắc Vũ dường như đã phát hiện ra điều gì đó.
Thiên Thủ Quỷ Vương vẫn vô cùng tò mò về thân phận của Hắc Vũ. Người này gọi Lục Thiếu Du là thiếu chủ, thế nhưng Lục Thiếu Du lại vô cùng tôn kính với người này khiến cho hắn vô cùng nghi hoặc. Quan trọng chính là, Hắc Vũ khiến cho hắn có cảm giác vô cùng áp lực, chỉ cần liếc mắt nhìn kỹ một chút linh hồn cũng sẽ rung động.
- Cấm chế thật mạnh mẽ, đây là vật tới từ viễn cổ.
Lật địa đồ trong tay, một lát sau Hắc Vũ mở miệng, sắc mặt đại biến.
- Vật từ viễn cổ sao?
Lục Thiếu Du và Thiên Thủ Quỷ Vương, Lục Tâm Đồng, Dương Quá, Tiểu Long lập tức nhìn về phía Hắc Vũ.
Lục Thiếu Du lập tức hỏi:
- Hắc Vũ thúc, có thể mở được hay không?
- Cấm chế của nó quá mạnh, vật từ viễn cổ há có thể mở dễ dàng như vậy, ta cũng không thể mở ra được.
Hắc Vũ nói xong, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Long nói:
- Bất quá Tiểu Long có lẽ có cơ hội, chỉ cần cực khổ một chút là được.
- Hắc hắc, vì sao ngươi biết ta có thể mở được?
Tiểu Long cười hắc hắc nói với Hắc Vũ.
- Đây là thiên phú của ngươi, người khác không biết thế nhưng ta lại biết.
Hắc Vũ mỉm cười, đem địa đồ tron tay giao cho Tiểu Long nói:
- Tiểu tử kia, ngươi thử xem có thể giải được không.
- Đương nhiên không...
Tiểu Long tiếp nhận địa đồ tức thì biến sắc nói:
- Cấm chế này quá mạnh, không có mười ngày nửa tháng căn bản ta không thể mở ra được.
- Tiểu Long, khổ cực cho đệ rồi.
Lục Thiếu Du nhìn Tiểu Long nói. Hắn cũng không biết Tiểu Long có thiên phú mở ra cấm chế loại này.
- Không thành vấn đề, đệ cũng không tin không thể giải được nó.
Thủ ấn trong tay Tiểu Long được kết, trong tay lập tức xuất hiện một đoàn hỏa diễm màu vàng. Không gian chung quanh hỏa diễm màu vàng này liên tiếp vặn vẹo. Địa đồ dưới sự bao phủ của hỏa diễm màu vàng cũng không có bao nhiêu biến hóa.
Đối với hỏa diễm màu vàng này của Tiểu Long Lục Thiếu Du đương nhiên biết sự lợi hại của nó, thế nhưng không ngờ địa đồ này lại không có phản ứng chút nào. Thực sự giống như là nước nửa bất xâm vậy.
- Hỏa diễm thật mạnh, yêu thú hay là linh thú?
Cảm nhận hỏa diễm màu vàng trên tay Tiểu Long, Thiên Thủ Quỷ Vương nhíu mày. Đoàn hỏa diễm màu vàng này khiến cho hắn hết hồn, linh hồn cảm thấy khó chịu. Vẻ mặt hắn lập tức nghi hoặc, người bên người Lục Thiếu Du quả thực ai cũng bất phàm.
Sưu Sưu.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước, trong rừng cây rậm rạp, từng đạo thân ảnh trong nháy mắt phóng qua.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã trôi qua ba ngày. Trong ba ngày này, dọc đường đi đám người Lục Thiếu Du gặp không ít yêu thú. Thế nhưng cảm nhận khí tức mọi người phóng ra không một đầu yêu thú nào dám tới gần cho nên đám người Lục Thiếu Du cũng không dừng lại một chút nào.