Linh Vũ Cửu Thiên

Quyển 4 - Chương 390




- Ngươi quá đen đi, lấy nhiều như vậy không sợ nứt bụng sao?

Thương nhân mập La Cách, lái buôn lão Miêu không bàn về bao nhiêu hàng nữa mà nhỏ giọng cò kè mặc cả giá.

Hàn Phi nghe mất kiên nhẫn, gõ bàn, trầm giọng nói:

- Ba điểm, không chịu thì thôi!

Giải quyết dứt khoát! Tất nhiên thương nhân mập La Cách không có gì để nói. Lái buôn lão Miêu cũng hiểu Hàn Phi không dễ chọc, có ba điểm thì lái buôn lão Miêu cũng rất thỏa mãn rồi. Lái buôn lão Miêu luôn miệng đồng ý.

Ăn uống no đủ xong lái buôn lão Miêu kêu một nữ nhân bán bia xinh đẹp trong tiệm rượu Hắc Yêu Tinh tới, nhét một túi tiền cho nàng, rù rì vài câu bên tai.

Nữ nhân bán bia xinh đẹp trong tiệm rượu Hắc Yêu Tinh mỉm cười, gật đầu, dẫn Hàn Phi, thương nhân mập La Cách, lái buôn lão Miêu đi tới cánh cửa có hai Võ Sĩ canh gác.

Đằng sau cánh cửa là đường hầm đi thông dưới đất.

Vào thời thượng cổ, chịu địa tinh văn minh viễn cổ ảnh hưởng, khi đó chỉ cần là thành phố lớn đều xây dưới đất để mở rộng không gian. Hiện tại thành thị quốc gia Cửu Thiên đại lục kế thừa di sản thời thượng cổ phát triển lên, chẳng qua không có bao nhiêu người nguyện ý cư ngụ dưới lòng đất không thấy ánh sáng cả ngày trời. Bởi vậy những thành thị dưới lòng đất bị thay đổi thành chợt ngầm, hay sân giác đấu, các chỗ ăn chơi, trong đó nhiều nhất là chợ đen.

Tương đối với cửa hàng bình thường trên mặt đất thì chợt đen nhiều ít có thành phần màu xám. Người bình thường rất khó đi vào trong. Bên trong giao dịch toàn là thứ có giá trị phi phàm hoặc là hi hữu hiếm thấy. Rất nhiều thứ không mua trong cửa hàng được đều tìm thấy ở chợ đen.

Hàn Phi không xa lạ chợ đen, dưới lòng Tắc Ân thành Minh Lam vương quốc cũng có một cái. Hàn Phi nhớ là cũng từ đường hầm một tiệm rượu đi xuống. Tình hình quen thuộc khiến Hàn Phi nhớ đến đoạn thời gian ở vương đô.

Chợ đen của Trân Châu cảng thành có diện tích tuyệt đối không thua gì Tắc Ân thành. Thương nhân mập La Cách từng nói với Hàn Phi chợ đen tại đây do vương tộc, mấy đại bộ lạc của Bỉ Mông Đặc vương quốc cai quản. Mấy dại thương cự cổ có thực lực nhất Bỉ Mông Đặc vương quốc đều xây dựng cửa hàng chuyên môn tại đây, số tiền giao dịch mỗi năm cực kỳ khổng lồ.

Tương đối với Trân Châu cảng chen chúc chợ đen yên lặng, rỗng rãi rất nhiều. Con đường do đá xanh thanh lịch trải đều, sạch sẽ bằng phẳng. Không có nhiều thương khác đi ngược xuôi nhưng ai nấy khí độ bất phàm, không hỗn loạn àng thua lẫn lộn.

Từng cây cột đá hống khung đỉnh khảm nhiều hải minh châu to cỡ nắm tay. Những hải minh châu này là đặc sản trong biển, đến buổi tối có thể phát ra ánh sáng nhu hòa. Chỉ có hải tộc mới xa xỉ sử dụng hải minh châu, Vô số viên hải minh châu tỏa ra ánh sáng phản chiếu cùng linh tinh đăng từ các cửa tiệm chiếu sáng con đường.

Theo lái buôn lão Miêu hướng dẫn, Hàn Phi, thương nhân mập La Cách cùng đi tới một cửa hàng nằm ở trung tâm thành thị dưới lòng đất.

Quy mô cửa hàng này khá kinh khủng, cửa hàng nối liền chiếm một nửa con đường, chỉ nhìn bề ngoài đã thấy ra thực lực của nó không tầm thường. Hộ vệ đứng bên cửa là một loạt hơn mười Võ Sĩ cự kình.

Hải tộc chủ yếu bao gồm ngư nhân tộc, sa nhân tộc, cự kình tộc và hải dực tộc. Trong đó số lượng cự kình tộc thưa thớt nhất, không phải nói tộc quần này yếu, ngược lại cự kình tộc thống lĩnh hai vương quốc trên Lam Kình đảo. Dù là sa nhân tộc hung dữ, hiếu chiến nhất cũng kính sợ bọn họ ba phần.

Võ Sĩ cự kình tộc là Võ Sĩ dũng mãnh, xấut sắc nhất trong hải tộc, bọn họ ai nấy có vóc dáng siêu vạm vỡ hơn ba thước, có thể so với người khổng lồ thời viễn cổ. Man tộc, hậu duệ Titan tộc ở trước mặt Võ Sĩ cự kình tộc không là gì. Những Võ Sĩ cự kình tộc này mặc áo giáp sắt thép bạc lóng lánh, tay cầm rìu chiến hai lưỡi mấy tấc khiến người sợ hãi, thấy mà run.

Lái buôn lão Miêu cười nói:

- Đây là Cự Hải cửa hàng. La Cách huynh đệ cũng biết thực lực của họ mạnh nhất nguyên Trân Châu cảng, nếu không tìm thây thứ các ngươi cần tại đây thì chắc chắn chỗ khác không có!

Thương nhân mập La Cách kéo lái buôn lão Miêu sang một bên, nói nhỏ:

- Chẳng phải Cự Hải cửa hàng là sản nghiệp của quan thủ thành sao? Ngươi đắc tội cháu trai của quan thủ thành mà còn dám tới đây, không sợ liên lụy chúng ta?

Lái buôn lão Miêu cười khổ nói:

- Chẳng phải ta đã nói với ngươi là dàn xếp xong chuyện rồi sao? Trong đó có một điều kiện chính là ta phải giới thiệu việc làm ăn cho bọn họ . . .

- Nói chính xác hơn là chỉ có thể phục vụ cho họ. Nhưng điều này không ảnh hưởng hợp tác giữa chúng ta, có ta giới thiệu thì việc làm ăn của mọi người cũng dễ bàn hơn.

Tác dụng lớn nhất của lái buôn là bắc cầu giữa bên bán với bên mua. Có khá nhiều lái buôn giống như lão Miêu phục vụ cho đại thương gia ở Trân Châu cảng, nên lời gã nói cũng hợp tình hợp lý. Thương nhân mập La Cách không hỏi thêm, ba người đi vào Cự Hải cửa hàng.

Hiển nhiên lái buôn lão Miêu rất quen thuộc, mau chóng tìm một quản sự trong cửa hàng, đi vào phòng riêng ngồi xuống nói chuyện.

Sau khi giới thiệu hai bên biết nhau xong lái buôn lão Miêu tự giác lui vào góc, lấy thân phận của gã không có tư cách tham dự hai bên bàn bạc, nhưng điều này không có nghĩa là gã vô dụng. Tiền hoa hồng ba điểm không dễ kiếm.

Quản sự của Cự Hải cửa hàng khá già, dáng người gầy yếu, râu tóc hoa râm. Thú vị là môi quản sự của Cự Hải cửa hàng có hai râu cá dài, khi nói chuyện vãnh lên. Đây là bề ngoài đặc biệt của một vài hải tộc.

Lão quản sự của Cự Hải cửa hàng dựa vào ghế da, lạnh nhạt nói:

- Nếu đã là lão Miêu giới thiệu thì ta không hỏi thân phận của các ngươi, có hàng gì cứ lấy ra. Chỉ cần hàng tốt thì giá tiền không thành vấn đề.

Giọng điệu của lão quản sự của Cự Hải cửa hàng có chút kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống, mắt sáng quốc nhìn Hàn Phi chằm chằm.

Lão quản sự của Cự Hải cửa hàng nhìn ra được Hàn Phi mới là chính chủ, trong đôi mắt thận trọng đầy tò mò, dù sao thương khách trên biển trẻ tuổi như hắn khá hiếm thấy.

Giọng điệu của lão quản sự của Cự Hải cửa hàng khiến Hàn Phi khó chịu nhưng tại đây không thể so đo mấy thứ này. Hàn Phi gật đầu với thương nhân mập La Cách. Thương nhân mập La Cách lập tức lấy danh sách hàng hóa ra.

Lão quản sự của Cự Hải cửa hàng tùy tay nhận lấy, liếc sơ, biến sắc mặt nói:

- Cực phẩm mỹ tửu, tinh thần bí ngân . . . Khó được, những thứ này bây giờ đều hút hàng.

Tay trái khô gầy nhẹ gõ mặt trên, chợt ngẩng đầu nói:

- Ta đã xem danh sách, các ngươi có mang hàng dùng thử không? Ta cần xem nó có phẩm chất tốt như vậy không!

Tất nhiên là Hàn Phi có mang hàng mẫu. ánh sáng chợt lóe, một bình rượu thủy tinh, một khối sắt thép chớp lóe ánh sáng ám kim, một hộp gỗ đàn xuất hiện trên mặt bàn.

Hàn Phi chơi chiêu này làm lão quản sự của Cự Hải cửa hàng giật mình, ánh mắt sắc bén nhìn chiếc nhẫn bạc đeo trên ngón áp út của hắn.