Linh Võ Đế Tôn

Chương 20: Môn chủ Lạc Hà Môn




Dịch: lilynguyen

Biên: Mựp

- Thật là khinh người quá đáng…

Thần lão tứ phẫn nộ.

Trên mặt Thần Nam lộ rõ sự kiên cường.

- Hừ, chúng ta là người thân đã ở cùng nhau sớm chiều, vậy mà lại có thể làm như vậy, ta cảm thấy bị sỉ nhục vì các ngươi, phụ thân, trận chiến này, cho dù con có chết, Thần Nam con cũng phải kéo theo một cái đệm lưng!

Thần Thiên hơi nhìn về phía Thần Nam, đều là người có huyết mạch Thần gia, nhưng tên gia hỏa này thuận mắt hơn nhiều so với những người khác, trường kiếm của hắn vung lên:

- Nói rất đúng, hôm nay cho dù ta có chết, cũng muốn làm cho các ngươi khó chịu!.

- Còn không tới lượt hai tiểu bối như các ngươi ở đây nói nhảm!

Thần Bá Thiên nhìn về phía Thần Phàm:

- Thần Phàm, ngươi suy nghĩ như thế nào rồi!

- Ha ha a, đây chính là Thần gia, là nơi các ngươi sinh sống, các ngươi lại muốn đoạt lấy chức vị của ta, còn muốn mạng con cái của ta, ha ha ha ha, hay cho một Thần gia như vậy.

- Ít nói nhảm đi, lão nhị, nếu ngươi đã không chịu động thủ, vậy thì để ta tự mình phế bỏ ngươi!

Thần Bá Thiên quát mắng.

- Thần Bá Thiên, chỉ bằng ngươi mà muốn giết ta sao, chính là si tâm vọng tưởng, ta luôn luôn không tranh đấu, so đo cùng các ngươi, các ngươi liền nghĩ ta để mặc cho các ngươi bắt nạt hay sao…

- Phong Ma Loạn Vũ…

Quanh thân Thần Phàm là phong nhận bạo động, một cỗ chí khí ngạo thiên kinh người tản ra, cỗ lực lượng này càng ngày càng tăng.

- Võ Sư tầng bảy, tầng tám, tầng chín, đỉnh phong tầng chín.

- Võ Tông…

- Võ Tông, sao có thể là Võ Tông, Thần Phàm làm sao có thể là Võ Tông!

Tại thời điểm mà Thần Phàm thể hiện thực lực chân chính của bản thân, sắc mặt của toàn bộ người trong Thần gia đều biến đổi lớn, ngay cả sắc mặt của Thần Bá Thiên cũng vô cùng ngưng trọng.

Mười lăm năm trước, khi Thần Phàm trở về cũng chỉ là một Võ Sư mà thôi, cho đến nay vẫn không có bất kỳ sự đột phá nào, ngược lại càng ngày càng giảm sút, làm sao bây giờ khi tên gia hỏa kia bộc lộ ra thực lực lại chính là Võ Tông.

Đây mới thực sự là thực lực của Thần Phàm lúc đầu sao? Phải biết rằng, ở trấn Tinh Thần, Thần gia chỉ có một vị trí nhỏ trong tứ đại gia tộc mà thôi, chính là bởi vì trong tộc không có Võ Tông!

Nếu mà xuất hiện Võ Tông thì bọn họ đã có thể có chỗ đứng ở tại thành Thục Nam này rồi.

Mọi người đều không nghĩ đến, Thần Phàm lại là một cường giả Võ Tông, lúc này, sắc mặt của các tộc lão đều hung hăng co quắp, nếu như trước kia Thần Phàm biểu lộ ra thực lực Võ Tông, bọn họ sao có thể đứng về phía Thần Bá Thiên.

- Các ngươi bây giờ còn muốn giữ ta lại hay sao?

Giọng nói lạnh lùng của Thần Phàm truyền đến, làm cho tất cả mọi người đều không thể ngẩng đầu lên được.

- Thần Bá Thiên, vừa rồi ngươi muốn giết con trai và con gái của ta phải không?

Thần Phàm quay đầu nhìn về phía Thần Bá Thiên, ánh mắt lạnh lẽo.

- Thần Phàm, ngươi, ngươi muốn làm gì!

Trên mặt Thần Bá Thiên hiện lên vẻ kinh hoảng.

- Làm gì sao? Người muốn giết con trai, con gái của ta, ta làm sao có thể bỏ qua cho ngươi!

- Tật Phong Bộ!

Tốc độ của Thần Phàm giống như một cơn gió tiến đến, ngay cả Thần Bá Thiên cũng không nắm bắt được cách di chuyển của hắn.

Phong nhận bộc phát ra che khuất cả bầu trời, chém về phía hai cha con Thần Bá Thiên và Thần Nguyệt, muốn chém họ thành mảnh vỡ.

Nhưng ngay vào lúc hắn ra tay, trong trời đất bỗng nhiên xuất hiện một cỗ khí thế đáng sợ tiến đến, đánh thẳng đến chỗ Thần Phàm, ngay lập tức đánh Thần Phàm bay ra ngoài.

- Không nghĩ đến một Thần gia nho nhỏ mà cũng có Võ Tông, xem ra là ta đã xem thường Thần gia ngươi rồi.

Người đến là một lão phu nhân, ánh mắt thâm thúy, thân hình nhỏ gầy, thế nhưng trên người lại tràn ngập khí thế, chỉ một bước lướt đến bên người Thần Bá Thiên, đứng ở trên không.

- Võ… Võ Vương!

- Đó là Vương…

- Chỉ có thể là Vương mới có thể đứng trên không như vậy.

- Là cường giả Võ Vương?

Thần sắc mọi người đều biến đổi, cả một đám đều kinh ngạc không thể nói ra được một lời, chỉ một trấn Tinh Thần nho nhỏ lại có thể khiến Võ Vương đến đây, hơn nữa đối phương rõ ràng là đang muốn che chở cho Thần Nguyệt.

- Sư tôn!

Thần Nguyệt và các đệ tử của Lạc Hà Môn đều vô cùng vui mừng nhìn người vừa đến.

Thần Phàm trúng một kích của Võ Vương, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, nói:

- Thật không ngờ, Thần gia nho nhỏ ta lại có thể khiến cho môn chủ của Lạc Hà Môn đích thân đến đây.

Hóa ra là môn chủ của Lạc Hà Môn, đám người kia sợ hãi thán phục.

Lão phu nhân từ trên hư không bước đến một bước, sát khí mãnh liệt, lạnh nhạt nói:

- Giết đệ tử của ta, chính là đối địch với Lạc Hà Môn ta, ngươi có biết tội của ngươi hay không?

- Lão tứ, mang theo bọn người Thần Thiên rời đi, ta sẽ ở đây ngăn cản!

Cuồng phong xung quanh Thần Phàm gào thét, cũng bay lên không trung, muốn chiến đấu một trận với Võ Vương.

- Phụ thân…

- Thiên nhi, hãy mau rời đi.

Thần Phàm mặc dù không phải là Võ Vương, nhưng thuộc tính mà hắn tu luyện là phong, cơ thể dựa vào gió bay lên không trung, đối mặt với Võ Vương cũng không mảy may lo sợ.

- Chỉ là một Võ Tông tầng một nho nhỏ mà cũng muốn chiến đấu với bản Vương, không thể không bội phục dũng khí của ngươi, nhưng mà, đây chính là ngươi tự tìm đường chết!

Môn chủ Lạc Hà Môn lật tay biến mây thành mưa, một chưởng đánh Thần Phàm rơi xuống.

- Phụ thân.

Thần Phàm rơi xuống đất, phun ra búng máu, Thần Thiên liền xông tới.

Chênh lệch giữa Võ Tông và Võ Vương như khoảng cách giữa trời và đất, dù cho Thần Phàm là một thiên tài hết sức yêu nghiệt chăng nữa, cũng không phải là đối thủ của Võ Vương.

- Tiểu Thiên, mau đi đi.

- Không, phụ thân, con không đi, hôm nay con nhất định ở cùng với phụ thân, cùng đối mặt với mọi chuyện.

Thần Thiên đỡ lấy Thần Phàm đang bị trọng thương.

Ánh mắt Thần Thiên lạnh lùng nhìn môn chủ Lạc Hà Môn, quát ầm lên:

- Nếu như hôm nay ta không chết, ngày khác ta nhất định đến Lạc Hà Môn, giết tông chủ ngươi, diệt tông môn của ngươi! Báo cho mối thù ngày hôm nay!

Hình ảnh thiếu niên không cam lòng cùng phẫn nộ gào thét, ý chí bất khuất đều quanh quẩn trong lòng của mọi người.

- Một khi lão thân ra tay, đương nhiên sẽ phải diệt trừ mọi hậu hoạn, làm sao có thể để tiểu tử cuồng vọng nhà ngươi có thể làm càn!

Môn chủ Lạc Hà Môn lần này thực sự nổi giận, khí thế ngập trời dường như muốn đem thân thể Thần Thiên xé rách.

Tất cả mọi người nhìn thấy đều giật mình, đây chính là Võ Vương, chỉ sợ toàn bộ thành Thục Nam này chỉ có một người mà thôi, đạt được tu vi bậc này, đối với bọn họ mà nói thì chính là thần…

Mà ở trong tình huống như thế, Thần Thiên kia lại có ý chí kiên cường mà nói ra những lời như thế, tất cả mọi người đều chấn động.

- Chết…

Cường giả Võ Vương, giết người như giết chó, không cần phải tốn nhiều sức lực là có thể giết chết Thần Phàm và Thần Thiên, chỉ với khí thế bức người đã khiến ngũ tạng của họ khó chịu.

- Đường đường là môn chủ Lạc Hà Môn, lại đến gây khó dễ cho hậu bối của Thần gia ta, ngươi cho rằng Thần gia ta không còn người nào hay sao!

Thấy Thần Thiên cùng Thần Phàm sắp không chống đỡ nổi, một cỗ khí thế lớn đem khí thế Võ Vương đè ép lại.