Hôm nay là ngày thứ ba mà Đường Mật xuyên qua.
Nàng ngồi trên giường, nhìn cửa sổ gỗ cũ nát đến ngẩn người.
Nàng làm sao đều không nghĩ ra, mình chẳng qua là muốn đi lấy lại túi tiền bị trộm đi, kết quả lại không cẩn thận đạp hụt, ngã vào trong cống ngầm, tại chỗ lâm vào hôn mê.
Đợi nàng sau khi tỉnh lại, liền phát hiện mình đã xuyên qua.
Cỗ thân thể này của nàng ngoài ý muốn còn trẻ tuổi, làn da trắng noãn tinh tế, tóc trơn bóng mềm mềm, liền móng tay cũng được dưỡng phi thường bóng loáng, xem xét chính là có thể xuất thân thiên kim hoặc tiểu thư.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại bị người ta lấy giá hai lượng bạc, bán cho Vương gia làm con dâu nuôi từ bé.
Kết quả con dâu nuôi từ bé còn không có ngồi ấm chỗ, liền bị Vương gia ném bên trên xe bò, gả cho Tần gia năm Huynh Đệ làm vợ chung.
Cô gái này chịu không nổi sự sỉ nhục mà mình gặp phải, một cái không nghĩ thông suốt, đập đầu vào tường tự sát.
Sau đó liền bị đen đủi Đường Mật cho hồn xuyên tới.
Đường Mật thở dài một hơi, sớm biết như thế, lúc trước nàng liền không nên đuổi theo tên trộm kia.
Đáng tiếc ngàn vàng khó mua biết sớm.
Bây giờ việc đã đến nước này, coi như nàng hối hận đứt ruột cũng vô lực trở về, hiện tại là thời điểm nên ngẫm lại tiếp đó nên làm cái gì.
Đường Mật ngồi xếp bằng trên giường, một tay chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ chuyện nhân sinh.
Một tiếng kẽo kẹt, cửa gỗ bị đẩy ra.
Một người nam nhân anh tuấn và cao lớn bước qua cánh cửa mà đi tới, anh đặt khay trong tay lên bàn, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt trắng nõn của Đường Mật, có chút không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Nha đầu, nên uống thuốc rồi.
”
Nam nhân này chính là lão đại trong năm huynh đệ Tần gia, tên là Tần Mục.
Đường Mật nhìn thoáng qua chén thuốc kia đen sì, hai ngày nay mỗi ngày đều phải uống hai chén thuốc này, vừa đắng vừa chát, mức độ khó uống đến mức không nói nên lời.
Nàng nhíu đôi lông mày thanh tú: "Không uống."
"Không uống không được." Tần Mục đôi mày rậm nhíu chặt, ngữ khí cứng nhắc, "Đại phu nói, nàng nhất định phải uống thuốc năm ngày liền, vết thương khả năng rất nhanh liền tốt."
Đường Mật xoay người đi, dùng cái ót đối diện với anh.
Nói rõ chính là không chịu uống thuốc.
Tần Mục bị hành vi gần như trẻ con này của nàng làm cho bật cười.
Nhưng anh không quen cười, cho nên rất nhanh đem nụ cười yếu ớt này đè xuống, lại khôi phục thành bộ dáng nghiêm túc rập khuôn như trước.
"Nàng thật sự là không muốn uống?"
Đường Mật cũng không quay đầu lại: "Không uống."
"Vậy thì được rồi ." Tần Mục quay đầu hướng cửa hô to, "Nhị Lang, ngươi lại đây..."
Vừa nghe đến anh muốn đem Nhị Lang là Tần Liệt gọi qua, Đường Mật bị dọa đến lập tức thỏa hiệp: "Đừng gọi anh ta tới, ta uống!"
Tần Liệt cái tên kia người cũng như tên, tính tình đặc biệt dữ dằn, hai ngày trước nàng chỉ cần cự tuyệt uống thuốc, hắn liền sẽ đem nàng đè lên giường, cạy miệng của nàng ra, cưỡng ép đem một bát thuốc đen sì rót vào.
Quá trình đó đừng đề cập có bao nhiêu khó chịu!
Đường Mật ủy ủy khuất khuất tiếp nhận bát thuốc, xiết chặt mũi, cắm đầu đem chén thuốc đều uống cho hết.
Thật đắng!
Nàng thè lưỡi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.
Tần Mục không biết từ nơi nào móc ra quả táo ngọt, nhét vào trong miệng nàng.
Vị đắng trong miệng bị đè xuống không ít, Đường Mật lập tức vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, vừa ăn vừa nói: "Còn muốn! ”
Bộ dáng này của nàng rất giống là cầu ôm một cái, mặt Tần Mục có chút đỏ, nhưng da của anh là màu đồng, cho dù có chút phiếm hồng cũng nhìn không ra.
Cho nên ở trong mắt Đường Mật, Tần đại ca trước mặt vẫn là Tần đại ca nghiêm túc nghiêm túc nghiêm túc.
Tần Mục tiện tay cầm ra một quả táo ngọt bỏ vào trong tay nàng: "Cầm đi ăn đi, cẩn thận đừng bị hạt táo cho nghẹn."
"Ta cũng không phải tiểu hài tử, mới sẽ không bị hạt táo làm nghẹn." Đường Mật cầm lấy quả táo ngọt, ăn say sưa ngon lành.
Tần Mục bưng lên cái chén rỗng, quay người đi ra khỏi phòng.
Anh đi đến bên cạnh giếng, múc nước rửa chén.
Tam Lang là Tần Dung vừa vặn từ bên ngoài trở về, dáng người của hắn thon dài, mặc trường sam vải thô màu xám lam, mái tóc xanh được khăn vuông quấn lấy, mặt mày ôn hòa tỉ mỉ, cực kỳ giống thư sinh nho nhã, quân tử nhẹ nhàng.
Hắn học vấn không sai, bây giờ học đường trong thôn làm tiên sinh dạy học.
Tần Dung đầu tiên là nhìn thoáng qua sương phòng phía tây, sau đó nói chuyện với Tần Mục ngồi xổm bên cạnh giếng: "Đại ca, nàng vẫn như cũ sao? ”
Thanh âm Tần Mục có chút buồn bực: "Thoạt nhìn khá hơn một chút.
”
Nha đầu kia gả đến Tần gia ngày đó liền nháo tự sát, chuyện này huyên náo người cả thôn đều biết, tất cả mọi người nói nha đầu kia ghét bỏ Tần gia nghèo khổ, xem thường bọn họ năm huynh đệ, cho nên thà đập đầu chết cũng không nguyện ý hạ mình cùng bọn họ sinh hoạt.
Vì mua thuốc cho nàng trị thương, Tần gia tiêu hết số tiền cuối cùng còn lại trong nhà.
Hiện giờ nha đầu kia đã sống lại, nhưng chuyện này lại cắm rễ trong lòng năm huynh đệ Tần gia và thành cái gai.
Cả nhà ngoại trừ Tần Mục ra, những người khác đều không quá nguyện ý cùng nha đầu kia nói chuyện.
Mà nha đầu kia cũng rất bướng bỉnh, gả tới đây ba ngày, vẫn luôn ở trong sương phòng phía tây, chưa bao giờ ra khỏi cửa, hoàn toàn không trao đổi với người bên ngoài, rõ ràng chính là rất kháng cự chuyện hôn sự này.
Tần Dung hạ giọng: "Đại ca, dưa hái xanh không ngọt, nha đầu này thà rằng chết đều không muốn cùng chúng ta sinh hoạt, cùng với dạng này, chẳng bằng đưa nàng đưa trở về."
Ý nghĩ này Tần Mục đã từng nghĩ tới, nhưng Tần Dung vẫn lắc đầu một cái: "Coi như đem người đưa trở về, chúng ta đưa cho Vương gia sính lễ cũng không trở lại."
Ròng rã mười lượng bạc sính lễ, đây chính là năm huynh đệ bọn họ tân tân khổ khổ bảy tám năm mới tích góp được, vốn dùng số tiền này lấy vợ về nhà, người một nhà an an ổn ổn sống qua ngày, không nghĩ tới kết quả nháo ra chuyện này.
Tần Mục đem bát rửa xong mang về phòng bếp.
Tần Dung nhấc chân đuổi theo, vừa đi vừa nói: "Ta đã hỏi thăm, vợ chúng ta vốn đã đặt ra, hẳn là con gái lớn của Vương gia, nhưng con gái lớn của Vương gia cách đây không lâu bị một phú thương trên trấn nhìn trúng, mua đi làm tiểu thiếp.
Vương gia không nỡ trả lại mười lượng bạc tiền sính lễ, chỉ đành tìm một nha đầu khác đến thay gả, chúng ta có thể lấy chuyện này đi lý luận với Vương gia, mười lượng bạc hẳn là có thể đòi lại.
”
Nghe nói như vậy, Tần Mục dừng động tác, quay đầu nhìn về phía Tần Dung, nghiêm túc hỏi: "Việc này là thật? ”
"Thiên chân vạn xác, thay gả sự tình trong thôn rất nhiều người đều biết, Vương gia lại không chịu trả."
Tần Mục bỏ bát vào trong tủ, suy tư nói: "Đây không phải là chuyện nhỏ, ta phải suy nghĩ lại.
”
Từ sau khi Tần mẫu qua đời, chuyện trong nhà đều là đại ca Tần Mục lo liệu, một mình hắn vừa làm cha vừa làm mẹ, nuôi lớn bốn đệ đệ, các đệ đệ đều phi thường kính trọng anh, đại sự trong nhà cơ hồ đều do anh quyết định.
Tần Dung đáp một tiếng: "Được, vậy anh chậm rãi suy nghĩ, nghĩ kỹ nói với ta một tiếng, ta đi nghĩ biện pháp cùng Vương gia đàm phán.
”
Lúc này Đường Mật còn không biết mình đối mặt với nguy cơ bị "trả lại".
Nàng ăn xong táo ngọt trong tay, đồng thời cũng rút ra kết luận —— hiện giờ bản thân đang ở nơi có hoàn cảnh xa lạ, tình huống bốn phía chưa rõ ràng, hiện tại nàng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Đường Mật mang giày xong giẫm lên mặt đất, đặt hạt táo trong tay lên bàn, đưa tay xách ấm trà lên, lại phát hiện bên trong trống rỗng, không có nước.
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó tay trái cầm lấy chén trà, tay phải phủ lên chén trà.
Một dòng nước trong vắt chảy ra từ lòng bàn tay và rơi vào cốc.