Linh Thế Hồn Thần

Chương 4: Nhìn Trộm…-Võ Hồn Thức Tỉnh (2)




- Ai đó, ra ngoài mau. Nếu không thì đừng trách ta vô tình..

Dương Tinh thoáng cảm thấy ớn lạnh, từ khí thế cô ấy toả ra, hắn biết được thực lực của cô là Hồn Tôn.

Tỏ một vẻ đáng yêu và dễ thương nhất có thể, Dương Tinh run rẩy đi ra khỏi bụi cỏ:

- H..u..H..u, xin lỗi tiểu tỷ tỷ, Bảo bảo hổng cố ý làm như vậy ….

Cúc Tịnh Y thấy người đi ra là một đứa bé vô cùng đáng yêu với bộ dạng như muồn khóc thì mềm lòng. Ai bảo cô được dạy những tên đàn ông cao to, có râu, bộ mặt dâm đãng nhìn cô mới là những kẻ đáng bị trừng trị còn đứa bé cute thế này thì vô tội.

Tịnh Y tiến lại ôm hắn vào lòng. Dương Tinh có thể cảm nhận hai bầu ngực đang ma sát vào da hắn làm người hắn lại nóng lên, mặt đỏ ửng. Có vẻ Tịnh Y chưa phát hiện ra, cô đang vỗ về hắn:

- Tiểu bảo bảo à, nhà nhóc ở đâu vậy, sao lại ở trong sâm lâm nguy hiểm như thế này? – Vừa nói, Tịnh Y vừa ôm chặt làm Dương Tinh lại một phen mất máu.

- Đúng rồi tiểu bảo bảo, nhóc tên gì? Tên chị là Cúc Tịnh Y.

- Em tên Dương Tinh.- Hắn trả lời trong tâm trạng máu dồn lên não.

Lấy hết cam đảm trong ‘’ cuộc đời của hắn’’, hắn hỏi bằng giọng ngạc nhiên:

- Y tỷ tỷ ơi. tỷ có cái gì ở trước ngực đệ thế này? Nhột nhột quá đi mất..

- Hai cái này hả, đây là một bộ phận quan trọng của con gái, con trai khong có đâu, nó dùng đẻ cho em bé uống sữa đó.- Tịnh Y nói với giọng ngây thơ vô số tội.

- Thế bảo bảo có được uống không, bảo bảo còn bé mà – đôi mắt long lanh ngước nhìn

Tịnh Y thấy Dương Tinh nhìn mình, mặt đỏ ra, nhớ tới lời nói của mẫu thân (*) nên bảo:

- Chỉ được một tí thôi nhé.

Nghe những lời này, Dương Tinh như muốn bay lên thiên đường, hai tay hắn run rẩy đưa lại gần và chạm nhẹ vào bầu ngực, chúng thật mềm mại quá đi mất, rồi Dương Tinh bóp ngày càng nhanh và mạnh. Tịnh Y thân đã bắt đầu run rẩy, khi Dương Tinh bắt đầu nút hai đầu ty như hổ con đói sữa, Tịnh Y đã vang lên vài tiếng rên khẽ nhẹ ‘’ A,,a…đau quá..’’. Sau một hồi, Tịnh Y đẩy nhẹ bảo bảo ra, nói với giọng đang thở gấp:

- Bảo.. bảo, được rồi, hôm khác được không, tỷ tỷ hứa mà…

Dương Tinh nghe vậy thì hơi tiếc nuối, hắn còn chưa được trải nghiệm hết. Nhưng rồi cậu cũng cười với cô. Nghỉ ngơi một thời gian sau, Tịnh Y mặc áo quàn xong liền nói với bảo bảo:

- Bảo bảo, giờ em có đi đâu không?

- Không, em ở đây được ba mẹ.

- Được, vậy khi nào lớn lên, em đến Sử Lai Khắc học viện tìm chị nhé.

- Dâng ạ.

Tịnh Y đi mất đem lại một sự mất mát chưa từng có trong lòng Dương Tinh, nhưng hắn tự nhủ sẽ cố gắng tu luyện để mong được sớm gặp cô.

(*): Cúc Tịnh Y nghe mẹ nói tránh xa những tên yêu râu xanh ( cả trẻ lẫn già: trẻ là mấy đứa hơn tuổi ấy), không thể để chúng đụng chạm thân thể, chỉ trượng phu mới được. Nên khi thấy bảo bảo còn nhỏ mà đáng yêu như thể, Tịnh Y không thể cưỡng lại được nên cho Dương Tinh thoả mãn yêu cầu luôn.

………………………………………………………………………

Nhờ chăm chỉ tập luyện Âm Dương đối nghịch công lên tiểu thành, cuối cùng sau nửa năm, hắn đã đạt được Hồn sĩ cấp 9. Nhờ có thêm 3 bộ công pháp lên viên mãn là Phá sơn quyền, Bách Biến quỷ ảnh và Dã Hồ quyền pháp nên cậu đã diệt được 3 con linh thú nhất giai hậu kì và 1 con nhất giai đỉnh phong.( hồn lực ngoài không khí rất ít nên nhiều nhất chỉ đạt cấp 6, 7 nên phải liệt sát hồn thú và sử dụng một số linh dược hoặc linh quả chứa hồn lực)

Nửa năm tiếp theo cũng trôi qua cũng chớp mắt, trong nửa năm qua ngoài ổn định căn cơ, tu luyện nhục thể, Dương Tinh cũng đi liệt sát vài đầu nhất giai ma thú và yêu thú, thỉnh thoảng là nhị giai sơ kỳ lấy thú đan đổi lấy tièn hoặc tài nguyên tu luyện, giờ cũng được kha khá rồi.

Chỉ còn một ngày nữa là ngày Vận Mệnh cửa mở ra, Dương Tinh đã chuẩn bị đầy đủ cho mình: là 1 cái động phủ của một con gấu.

Một ngày trôi qua nhanh như chớp mắt, khi Dương Tinh đang tĩnh tâm, hắn bắt đầu cảm nhận được linh hồn mình như đang bị kéo đi.

Một lúc sau, Dương Tinh thấy mình bị đưa đến một vùng không gian hết sức rộng lớn, tràn ngậy hồn lực, ở đây chỉ có đúng một cánh cửa vô cùng to lớn, màu huyết ( như màu không gian hắn từng ở), trên cửa cũng vẽ chi chít vô số đường văn, trên cửa có một chỗ có thể đặt bàn tay vào. Thấy không còn gì nữa, Dương Tinh tiến lại đặt tay vào chỗ bị lõm xuống, một giọt máu tươi của linh hồn cậu được lấy ra, cậu có thể cảm nhận được năng lượng trong lòng bàn tay, những năng lượng đang tụ tập lên đầu hắn, hình thành hoá vũ hồn từ việc phân tách máu. Đúng lúc này, không biết chuột ú từ đâu ra hoá thành một đoàn năng lượng màu cầu vồng hoà vào dòng năng lượng đang cuồng bạo trên đầu Dương Tinh.

Cơn đau trong người kéo dài đến 1 h mới kết thúc, từ trên đầu hắn ta thấy những những hình ảnh mờ nhạt như những linh hồn. Từ trên đỉnh đầu Dương Tinh có thể thấy được một con chuột béo ú khoác áo chàng vẽ đầy hoa văn, đầu đội vương miện, kim sắc ; tay cầm một oải quyền trượng và một thiên sứ. Là một thiên sứ nhưng toàn thân đều màu đên, đôi mắt màu huyết, sau lưng lại có 18 cánh đen như màu hắc ám, lông nhẹ như bông, nếu ai thấy được đều phải choáng ngợp vì giáo chủ của Quang Minh thánh điện cũng chi có 12 cánh.

Thức tỉnh xong, trong mắt hắn loé lên một tia sét màu huyết sắc rồi biến mất như chưa từng xuất hiện. Ổn định lại, Dương Tinh ngạc nhiên vì chưa bị ra khỏi không gian này, theo như hắn được biết thức tỉnh xong sẽ bị đưa ra không gian. Theo lời của bảo bảo, Dương Tinh ngồi xuống bắt đàu hấp thu hồn lực ( Tầm Bảo chuột vương là siêu tiên thú nên có linh trí rõ rệt, mà nó tự nguyện làm vũ hồn nên vẫn có linh trí trao đổi với cậu).

Không biết qua bao lâu, khi Dương Tinh đột phá Hồn sư cấp 9 thì mới bị đưa ra ngoài. Tu luyện hồn lực bằng linh hồn có độ tinh thuần gấp đôi bình thường nên sức mạnh cũng được đề thăng gấp đôi.( Nên biết không phải sau khi có vũ hồn rồi thì chỉ cần tu luyện hồn lực của bản thân là được, phải chuyển hoá Hồn lực sang vũ hồn của mình nữa, vì vậy càng nhiều vũ hồn thì càng khó lên cấp nhưng bù lại càng mạnh hơn. Nhưng còn tuỳ vũ hồn phẩm chất tốt hay kém mà có sự phụ gia hồn lực.

p/s: Mọi người nhớ like và góp ý nha. <3