Linh Sát

Chương 80: Ai Dám Tiếp Kiếm






Mặc Vô sau khi dạy cho ba đệ tử xong liền rung đùi đắc ý rời đi.
Sở Lạc Lạc suy tư một hồi, quyết định đến Tàng Thư Các. Tuy rằng lão nhân không có nói ra nhưng theo nàng đoán thì Công kích tinh thần của Mạc Tuyết là xuất phát từ các bộ sách ở Tàng Thư Các. Mà Mạc Tuyết thậm chí không phải là đệ tử của Thánh Vân học viện, điều này chứng tỏ rằng thân thế của nàng nhất định có liên quan đến người quản lí ở Tàng Thư Các. Hơn nữa tinh thần công kích của nàng so với quyển sách lần trước nàng xem được còn inh hơn, điều này cũng nói lên ở đó còn có bộ sách inh hơn.
Nếu như có thể đem lí luận trong sách và phương thức mà viên thuỷ tinh đen đã nói kết hợp lại thì… Nghĩ tới đây, ánh mắt Sở Lạc Lạc sáng ngời.
Lúc này, bên cạnh vang lên tiếng ho khan liên tiếp đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Sở Lạc Lạc nhìn qua, không khỏi khẽ nhíu mày, chỉ thấy Đông Phương Ngạo đứng ở một bên. Người này có chút khác thường a, từ khi hắn thấy được ở chỗ lão nhân có thể làm cho hắn tăng thực lực thì đều là nghe giảng xong lập tức rời đi. Hôm nay tại sao còn ở đây?
“Khụ.” Đông Phương Ngạo nhìn thấy Sở Lạc Lạc quay lại nhìn hắn, dường như có chút không được tự nhiên, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng.
Đứa nhỏ này làm sao lại mang bộ dạng nhăn nhó như thế này?

Sở Lạc Lạc có chút không rõ lí do cho nên đi vòng qua hắn, định xuất phát đi tới Tàng Thư Các.
Ai biết Đông Phương Ngạo lại đứng trước mặt của nàng. Sở Lạc Lạc thấy vậy hơi nhíu mày, đang muốn lên tiếng hỏi thì đã thấy Đông Phương Ngạo lấy ra một cái hộp nhỏ, nhẹ giọng nói: “Cho…”
Hành động này khiến cho Sở Lạc Lạc không khỏi ngạc nhiên, ý của Đông Phương Ngạo này chính là muốn tặng lễ vật cho nàng sao?
“Ngươi… Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ là muốn cảm ơn ngươi giúp ta xả giận.” Đông Phương Ngạo xua tay, giải thích nói.
“Xả giận?” Lời này lại khiến cho Sở Lạc Lạc không hiểu gì.
“Chính là chuyện nha đầu Mạc Tuyết kia, dù sao chính là cho ngươi!” Đông Phương Ngạo nói xong, đem hộp nhỏ vội vàng nhét vào tay Sở Lạc Lạc, sau đó nhanh chóng
chạy đi.
Chính là thời điểm Sở Lạc Lạc mở hộp ra lại có vài phần kinh ngạc, thì ra bên trong là một cái không gian giới chỉ.
Tuy rằng ban đầu nàng cũng không hiểu rõ lắm về gia tộc của Đông Phương Ngạo nhưng trải qua mấy tháng, nàng dù ít dù nhiều vẫn có nghe được một chút về gia tộc phú thương chỉ trong mười năm đã trở thành gia tộc mà người người đều biết. Đúng như lời Đông Phương Ngạo đã nói lúc trước, sinh ý của Đông Phương gia bọn họ trải rộng khắp mỗi góc của Thánh Vân đại lục, lời này tuyệt đối không phải nói đùa.
Không nghĩ tới sau khi nàng trọng sinh, cái không gian giới chỉ đầu tiên nàng có được lại là do Đông Phương Ngạo tặng cho. Xem ra địa vị của hắn ở Đông Phương gia hẳn là không thấp, khó trách tính cách lại có thể cuống ngạo như thế. Chẳng lẽ hắn cảm thấy chuyện đó là thiếu ân tình của nàng, trong lòng không được tự nhiên, cho nên mới…
Sở Lạc Lạc có chút nghĩ không thông, nhưng mà bảo bối này, nàng sao có thể không cần, nhiều nhất sau này nàng sẽ chỉ bảo thêm cho hậu bối này là được.
Nghĩ như vậy, trong lòng nàng liền thoải mái tự nhiên nhận chiếc nhẫn.
--
Tàng Thư Các.
Sở Lạc Lạc đứng ở phòng triển lãm ở lầu 1, nhìn dung mạo đã từng rất quen thuộc nay đã dần phai nhạt kia.

Nàng của kiếp trước, dung mạo chỉ thanh tú, có chạy cũng đuổi không tới dung mạo hiện nay, duy chỉ có một đôi mắt đen nháy làm cho người ta khó quên. Cho dù chỉ là một bức hoạ nhưng lại có thể làm cho người ta cảm giác được sự lạnh lùng quái gở, ngoại trừ ma pháp ra, trong đôi mắt kia không còn gì nữa.
Mà nay, nàng… dường như có chút thay đổi.
“Ngươi là học viên mới phải không? Ngươi có hứng thú với Cổ Vân Lạc?” Bên cạnh, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
Sở Lạc Lạc nghiêng đầu, chỉ thấy một vị phụ nhân tuổi chừng năm mươi, bộ dạng của phụ nhân này nàng đã từng gặp qua nhiều lần, hơn nữa chính là gặp ở Tàng Thư Các.
“Cũng không phải, chỉ là muốn nhìn một chút đệ tử có thiên phú cao nhất ở Thánh Vân học viện đến tột cũng là người như thế nào.” Sở Lạc Lạc hồi đáp.
Phụ nhân nghe vậy hơi thở dài một chút, nói: “Nàng là một đứa nhỏ thật im lặng, tuy rằng chúng ta chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng là, ta biết lòng của nàng rất thuần khiết. Nàng chỉ là một người chân chính, nhiệt tình yêu thương ma pháp mà thôi.”
--
Tiêu Minh đã có được thần kiếm mười hai ngày rồi. Hắn khó có thể tưởng tượng, từ khi có được thần kiếm tượng trưng cho anh hùng này, hắn lại chỉ có thể trôi qua những tháng ngày song trong cảnh đào vong chật vật như vậy. Từ sau khi trở thành Đại kiếm sư, hắn lúc nào không sống trong cảnh được mọi người kính trọng, ngưỡng mộ. Nhưng là, từ khi tham lam quấy phá, giết chết người chủ trước của thần kiếm xong, ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn hắn liền thay đổi, giống như thứ mình cầm trong tay là báu vật vô giá toả ra kim quang, tìm cách tính kế, ám toán mình.
Mười hai ngày này, dài giống như mười hai năm vậy.
Tiêu Minh cảm thấy chính mình sắp điên rồi, khi huynh đệ tốt ngày xưa chết ở dưới lưỡi kiếm của hắn, ánh mắt oán độc kia giống như một mũi tên sắc bén găm vào trong trái tim của hắn. Thê tử trước khi chết, đau thương nhìn mình nói: “Đây không phải là một thanh thần kiếm, mà là ma kiếm. Ngươi không tin mọi người, nghi ngờ mọi người, bao gồm cả ta ngươi cũng hoài nghi ta có ý đồ… Ngươi thực sự là bị ma nhập…”
Niềm tin kiên định ban đầu của Tiêu Minh bắt đầu dao động. Chẳng lẽ mình thật sự sai lầm rồi sao? Nhưng là… Hai mắt Tiêu Minh che kín tơ máu, từ khi hắn có được thanh kiếm này, hắn vẫn chưa một lần ngủ ngon. Cuộc sống bình tĩnh trước kia đã đi xa hắn, xa không thể trở lại được nữa.
Khoé miệng Tiêu Minh nổi lên một chút ý cười chua xót, truy binh ở ngay phía sau, hắn biết, hắn đã không thể quay đầu được nữa.
“Tiêu Minh, ngươi giết người đoạt kiếm, tội ác tày trời, còn không mau giao thần kiếm ra.”
“Đem thần kiếm giao ra đây, ta sẽ tha chết cho ngươi.”
Người đến đuổi hắn không ít, nhìn qua lại có đến hai ba nươi người, chỉ là bọn hắn chỉ kêu gào ở phía sau Tiêu Minh, không một ai dám tiếng lên.
Tuy rằng mọi người không ai chân chính nhìn thấy uy lực của thần kiếm bởi vì ngoại trừ Tiêu Minh ra, nhưng người từng được nhìn thấy đều đã chết dưới lưỡi kiếm này rồi. Mà Tiêu Minh lại là một Đại kiếm sư, ở Thánh Vân đại lục cũng có danh tiếng, hơn nữa trong tay còn cầm thần kiếm, ai dám đi lên chịu chết.

Tiêu Minh nhìn mọi người vây quanh mình, gương mặt kiên nghị lộ ra chút đau thương, đám người này, cư nhiên còn có cả đệ tử của mình, thật sự là đáng buồn lại nực cười.
“Ha ha ha…” Tiêu Minh bỗng nhiên cười ha hả, trong tiếng cười lại lộ ra từng trận thê lương: “Ta có thể giao thần kiếm ra, nhưng ta dám giao, có người nào dám lấy?”
Ta dám giao, có người nào dám lấy?
Lời này vừa nói ra, đám người vừa ồn ào xung quanh nhất thời yên tĩnh.
Người có thể đứng ở đây, tuy rằng đều có thực lực nhất định nhưng là ai cũng không
thể mạnh hơn ai bao nhiêu. Nếu như có được thần kiếm, như vậy cũng trở thành kẻ địch với nững người còn lại. Hoặc là nếu có một người có được thần kiếm, vì bảo vệ bí mật của thần kiếm mà đem tất cả những người chứng kiến đều…
Im lặng quỷ dị, chỉ có tiếng cười thê lương mà châm chọc của Tiêu Minh quanh quẩn ở cây cối xung quanh.
Không bao lâu sau, lại có một đội người đuổi tới, mọi người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, châu đầu ghé tai bàn luận.
Tiêu Minh dừng cười, hai mắt bắn ra tinh quang nhìn bốn phía, lại lặp lại câu hỏi: “Ta dám giao, có người nào dám lấy?”
Một Đại kiếm sư danh tiếng lẫy lừng, thân kinh bách chiến, trong nháy mắt kia phát ra khí thế bức người, lại làm ọi người chấn động, không dám tiếp tục nghị luận.
Lúc này, một thiếu niên tóc ngắn màu vàng, đôi mắt màu xanh biếc, trên lưng mang trường kiếm, anh tuấn tiêu sái bước ta, vẻ mặt bình tĩnh, thanh âm trong sáng, ôm quyền nói: “Tại hạ Sở Hiên, đại diện cho Đại hoàng tử của Thiên Kì Quốc tới đây, gặp qua Tiêu tiền bối.