Mạc Tuyết bị nói trúng tim đen không khỏi thẹn quá hoá giận, sau khi tát Đông Phương Ngạo một cái xong chính nàng cũng rất sửng sốt. Đôi mắt to tràn ngập nước mắt, oán hận nhìn mọi người một cái, xoay người chạy vào trong rừng rậm.
Biến cố này làm cho Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên là không đoán được sự việc sẽ đến mức này, nhất thời không khí yên tĩnh không một tiếng động.
Mà Đông Phương Ngạo bị đánh trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin. Hắn từ khi sinh ra đã là thiên chi kiêu tử*, chưa từng chịu qua loại vũ nhục như thế này. Một cái tát kia của Mạc Tuyết làm cho hắn ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, phát ra một tiếng rống giận: “Chết tiệt, nàng cư nhiên dám tát bản thiếu gia!” (Thiên chi kiêu tử: Con cưng của trời)
Nhìn bộ dạng tức sùi bọt mép của hắn, nếu như Mạc Tuyết bỏ đi chậm một bước, chỉ sợ sẽ bị Đông Phương Ngạo một cước đá bay.
Sở Lạc Lạc nhìn vết bàn tay trên mặt Đông Phương Ngạo, đánh rất mạnh tay a. Kiêu ngạo nam đối đầu dối trá nữ, ai cũng không có chỗ tốt.
Mặc dù có chút vui sướng khi người gặp hoạ nhưng nàng hiện tại cũng không dám quang minh chính đại giễu cợt Đông Phương Ngạo, chỉ đành nói: “Người ta đều đã chạy đi rồi, ngươi ở đây kêu la cũng vô dụng.”
Lệ Vô Ngân lại kinh ngạc chớp mắt một cái, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại bộ dạng cũ. Thời điểm Mạc Tuyết chạy đi, hắn ngay cả liếc mắt một cái cũng không liếc. Lúc này cũng chỉ là lạnh lùng dò hỏi: “Hiện tại làm sao bây giờ?”
“Đuổi theo.” Sở Lạc Lạc bất đắc dĩ nhún vai, dù sao Mạc Tuyết chính là được lão nhân Mạc Vô kia đồng ý mới có thể cùng theo tới, nói cách khác nàng cũng là một đồng đội của bọn họ, nếu như xảy ra chuyện ai cũng phải chịu trách nhiệm.
Cái gì?! Bị trúng một cái tát của nữ nhân kia xong lại còn phải lo cho an nguy của nàng!
Đông Phương Ngạo giận dữ nói: “Đuổi cái gì mà đuổi! Các ngươi không thấy nàng tự mình bỏ đi sao? Thái độ của nàng trở mặt nhanh như vậy , kinh sợ , không đánh lại được của nàng vừa rồi khẳng định cũng là giả vờ.
Trong lòng Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân đều hiểu, chiêu Lôi quang phá vừa rồi của Mạc Tuyết không phải là dốc toàn lực xuất ra, nói vậy chính là nàng cố ý làm bộ không đánh lại được để dẫn bọn họ đến. Nếu như lúc đó bọn họ không ra tay, Mạc Tuyết kia cũng sẽ có phương pháp đối phó, chỉ là vì an toàn, ba người mới quyết định hành động. Làm cho bọn họ không dự đoán được là Đông Phương Ngạo lại trực tiếp vạch trần nàng, hơn nữa không chút lưu tình, nể mặt. Kết quả nháo thành một người thẹn quá hoá giận chạy mất, một kẻ giận tím mặt không chịu đuổi theo. Hai người này rốt cục đã xảy ra chuyện gì chứ?
Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân một lòng chuyên tâm đối phó Liệt Hùng không chú ý đến ánh mắt Mạc Tuyết nhìn hai người.
Sở Lạc Lạc trầm ngâm mộ hồi, đôi mắt trong trẻo lẳng lặng nhìn Đông Phương Ngạo, đường như đang chờ đợi Đông Phương Ngạo nghĩ thông.
Bị ánh mắt trong suốt như vậy nhìn chằm chằm, lửa giận trong lòng Đông Phương Ngạo dần dần tắt, sắc mặt cũng tốt hơn một chút.
“Các ngươi có nghĩ tới hay không, lão nhân kia sao lại muốn cho Mạc Tuyết đi theo chúng ta?” Sở Lạc Lạc nói.
Nhắc tới điều này Đông Phương Ngạo không khỏi oán giận nói: “Đúng vậy! Lão nhân kia sao lại đưa cho chúng ta phiền toái lớn như vậy?!”
Sở Lạc Lạc cũng đã trải qua một phen suy nghĩ, mới đầu nàng cũng rất khó hiểu với hành động của Mạc Vô. Nếu hắn không thu Mạc Tuyết làm đệ tử vậy vì sao lại để nàng cùng tham gia đợt kiểm tra lần này. Sau nhiều lần cân nhắc, nàng có một kết luận, lão nhân này là cố ý.
Kiếp trước, Mạc Vô chỉ dạy duy nhất một người là nàng, nàng căn bản không có đồng đội. Cho đến khi gặp Tiếu Nhan, nhưng là hai người cũng không phải là cùng một giáo sư, khi kiểm tra tất nhiên sẽ là tách ra. Nhiệm vụ đoàn đội giống như thế này, kì thật nàng cũng không quen lắm.
“Nhiệm vụ ở Thuỷ Hàn Thành lần trước các ngươi còn nhớ không?” Sở Lạc Lạc tiếp tục nói: “Lúc ấy lão nhân kia muốn ba người chúng ta hợp lực hoàn thành nhiệm vụ đó, còn muốn chúng ta kể lại quá trình làm nhiệm vụ.”
Lệ Vô Ngân và Đông Phương Ngạo tất nhiên là nhớ rõ, lúc đầu bọn họ đều nghĩ là Mặc Vô muốn chọn một trong ba người để thu làm đệ tử. Sau đó lại xuất hiện hắc ma pháp, nhiệm vụ xảy ra biến hoá, Mặc Vô lại thu cả ba người, cũng không có hỏi quá trình bọn họ làm nhiệm vụ.
Lời nói của Sở Lạc Lac khiến cho hai người đều im lặng một phen.
Trong mắt Lệ Vô Ngân hiện lên một tia sáng, chẳng lẽ, lão nhân kia thực sự muốn kiểm tra là tinh thần đoàn đội của bọn họ chứ không phải là thực lực?
Đông Phương Ngạo cũng đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nếu quả thật là như vậy thì đây không phải thời điểm để hắn kiêu ngạo. Rừng Bạch Cốt có rất nhiều nguy cơ, để cho Mạc Tuyết một mình rời đi thực sự rất nguy hiểm.
Đông Phương Ngạo hít sâu một hới, nhìn thẳng vào con người bình thản như nước lại vô cùng thâm sâu của Sở Lạc Lạc, làm bộ không them để ý nói: “Còn thất thần gì nữa, đuổi theo a.”
Nói xong, tự mình dẫn đầu đi về hướng mà Mạc Tuyết vừa chạy đi.
Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân liếc nhìn nhau, trong mắt đều toát ra vài phần ý cười. Vị thiếu gia này tính tình thật đúng là không được tự nhiên, nhưng mà cũng rất biết lấy đại cục làm trọng. Nghĩ như thế khoé miệng Sở Lạc Lạc hiện lên một tia cười, trong đôi mắt hổ phách nổi lên một tia kiên định. Những việc nên làm, nàng nhất định sẽ làm nhưng mà đối với những kẻ khi dễ mình hay bằng hữu của mình, nàng cũng nhất định sẽ đòi lại hết! (Có ai không hiểu câu này không? Thực ra nó hơi tối nghĩa nhưng tác giả viết vậy ta cũng không biết sửa thế nào cho hợp lí. Câu này Lạc Lạc muốn nói đến Mạc Tuyết, nhiệm vụ này là nhiêm vụ đoàn đội cho nên Lạc Lạc tất nhiên sẽ phải bảo vệ tính mạng của Mạc Tuyết hoặc nếu cần thiết thì còn phải hợp tác với Mạc Tuyết. Nhưng Lạc Lạc đã coi Đông Phương Ngạo là bằng hữu mà Mạc Tuyết lại tát Đông Phương Ngạo một cái tát. Cái tát này Lạc Lạc nhất định sẽ đòi lại chứ không để yên đâu.)
Ba người im lặng không nói, tốc độ dưới chân lại không giảm chút nào, nhanh chóng bay về phía trước.
Dọc theo đường đi giải quyết mấy ma thú cấp thấp không có mắt tấn công bọn họ, ba người đi tới khu vực ma thú thất giai thường lui tới, tốc độ cũng dần dần chậm lại.
Bước chân của Lạc Lạc hơi dừng một chút, nhắm mắt lại, ma lực toả ra dò xét hoàn cảnh xung quanh.
Chú ý tới động thái khác thường của Sở Lạc Lạc, Lệ Vô Ngân ném tới một ánh mắt dò hỏi.
“Không có gì, là ta suy nghĩ nhiều thôi.” Sở Lạc Lạc nói, vừa rồi nàng bỗng cảm thấy có gì đó đang âm thầm quan sát bọn họ nhưng mà chỉ là cảm giác trong nháy mắt. Khi nàng dùng ma lực thăm dò thì cảm giác này lại biến mất.
Càng vào sâu trong rừng Bạch Cốt, ma thú thường lui tới cũng nhiều hơn.
Vốn dĩ nền đất rắn chắc càng vào sâu càng biến thành đầm lầy, nơi này chỉ có một số ít bụi cây thấp bé, thân cây to hơn cũng cong xuống mặt đất tạo thành hình vòng cung chứ không vươn lên cao, thoạt nhìn quang cảnh có chút quái dị. Tuy rằng lá cây không nhiều lắm nhưng rừng vẫn còn rất rậm rạp, khi đi qua, thân hình cao lớn của Đông Phương Ngao gặp không ít khó khăn, hắn không nhịn được dùng bảo kiếm chém một ít cây cối để mở đường.
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết của nữ tử từ phía trước truyền tới, thanh âm cực kì thê lương. Ba người cùng dừng bước, đều ở trong mắt người khác tìm thấy một tia khẩn trương.
Chẳng lẽ là Mạc Tuyết gặp bất trắc rồi? Sở Lạc Lạc là người đầu kiên khởi động ma lực, nhảy lên một cành cây, thân pháp linh hoạt tựa như tinh linh sống trong rừng rậm, nhảy lên từng nhánh cây hướng về phía trước. Hai người khác thấy vậy cũng làm theo, động tác tuy nhanh nhẹn nhưng vẫn không thể đuổi kịp bóng dáng nhỏ nhắn ở phía trước.
Khi Sở Lạc Lạc tới được nơi phát ra tiếng thét chói tai, chỉ thấy thân hình của Mạc Tuyết nằm gục dưới đất mà một con ma thú đang ở trên lưng của nàng, miệng chuẩn bị cắn vào cái cổ mảnh khảnh của nàng.
Thân hình nhỏ nhắn tinh tế, da lông màu đỏ rực, ma thú này chính là một loại ma thú thất giai trong rừng Bạch Cốt, am hiểu nhất chính là ẩn nấp và đánh lén, cũng rất có trí tuệ. Ma thú này gọi là Quỷ Diện Viêm Hồ!
Khi Sở Lạc Lạc đứng ở trên cành cây phát ra phong nhân, Quỷ Diện Viêm Hồ cũng dừng tay, ánh mắt hẹp dài nhìn thẳng người quấy rầy nó dùng bữa, khẽ nhếch miệng, tạo thành một nụ cười vô cùng quỷ dị.