Lệ Vô Ngân sau khi rời đi vẫn đi về phía tây bắc, cũng không để ý Mạc Tuyết đang nói linh tinh ở đằng sau, một mình yên lặng xuyên qua rừng rậm.
Sau một lúc lâu, Lệ Vô Ngân cảnh giác nhìn bốn phía, dừng bước.
Mạc Tuyết thở hổn hển đuổi theo phía sau, ngây thơ làm nũng nói: “Vô Ngân ca ca, huynh đi nhanh như vậy làm gì, cũng không đợi ta với.”
Ánh mắt lạnh như băng của Lệ Vô Ngân đảo qua, dường như không nhìn Mạc Tuyết trước mặt mà là xẹt qua nàng nhìn tới nơi khác.
Mạc Tuyết bĩu môi, lại nở mội nụ cười ngây thơ: “Vô Ngân ca ca, huynh tức giân sao? Kỳ thật thiên phú ma pháp của Vô Ngân ca ca cũng rất cao a, lại nói, không phải còn có Tuyết nhi đi theo huynh sao.”
Lệ Vô Ngân dường như không nghe thấy gì, đi thẳng đến một gốc cây rất lớn, cẩn thận quan sát mặt trên một lúc, ánh mắt lay động, dường như suy tư cái gì.
Nhìn thấy Lệ Vô Ngân cẩn thận, Mạc Tuyết cũng quay đầu nhìn bốn phía, thả ma lựa của mình ra cảm giác một chút, lại yên lòng, quay đầu chăm chú nhìn Lệ Vô Ngân cười nói: “Vô Ngân ca ca, có chuyện gì vậy?”
Đông tác nhỏ của Mạc Tuyết bị Lệ Vô Ngân thu vào trong mắt, hắn thản nhiên nhìn Mạc Tuyết, bỗng nhiên khoé miệng hiện lên một chút ý cười: “Ta đi xung quanh tra xét một chút.”
Người sáng suốt vừa nhìn liền biết ý cười kia của Lệ Vô Ngân mang theo châm chọc nhưng cố tình cô gái đối diện hắn lại vì ý cười hiếm thấy này mà ngây ngốc.
Trong đầu của nàng chỉ hiện ra một câu: Cười như hoa xuân.
Khi Mạc Tuyết từ si ngốc tỉnh lại thì thiếu niên kia không biết đã rời đi từ lúc nào.
Một lát sau, cô bắt đầu cảm thấy không ổn, dùng ma sực dò xét hướng thiếu niên rời đi nhưng cũng không thu được gì.
Mạc Tuyết có chút nhàm chán ở tại chỗ đi vài vòng, trái chờ phải đợi nhưng vẫn không
thấy Lệ Vô Ngân trở về, không khỏi có chút kích động. Trên gương mặt non nớt hiện ra thần sắc sợ hãi, thử hướng về phía Lệ Vô Ngân rời đi gọi: “Vô Ngân ca ca…”
Sau khi gọi vài lần, trả lời Mạc Tuyết chỉ có tiếng gió thổi.
Mạc Tuyết yên tĩnh gicj đầu xuống, ôm bả vai của mình ngồi xổm xuống, điềm đạm đáng yêu.
“Chúng ta có phải hơi quá đáng hay không?” Đông Phương Ngạo đang ẩn nấp lặng lẽ hỏi Sở Lạc Lạc, khuôn mặt tuấn tú mang theo một tia không đành lòng.
“Đau lòng? Vậy ngươi liền đi ra ngoài,” Sở Lạc Lạc bỡn cợt nháy mắt mấy cái.
Phía sau hai người bọn họ là Lệ Vô Ngân vẻ mặt lạnh lùng đang nhắm mắt dưỡng thần.
“Vô Ngân ca ca…”
Mạc Tuyết cũng không vì thế mà tức giận, vẫn như cũ cao giọng gọi Lệ Vô Ngân. Nàng đi xung quanh vài vòng làm cho chim chóc kinh sợ chạy loạn, nàng trong lòng có chút không cam lòng, cầm lấy pháp trượng chặt một bụi cỏ chặn đường của đám chim chóc đó.
“Chậc châc… Thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong nha! Nữ nhân giỏi giả trang, thực đáng sợ.” Đông Phương Ngạo đè thấp âm lượng nói.
Vừa dứt lời hắn mới ý thức được bên cạnh hắn cũng có một cô gái, vội vàng giải thích: “Lạc Lạc, ta không phải nói ngươi.”
Sở Lạc Lạc lười so đo với hắn, mà lúc này, Đông Phương Ngạo chú ý được trên mặt nàng có biến hoá rất nhỏ, Lệ Vô Ngân ở một bên cũng ngưng thần lắng nghe.
“A! Ma thú cấp thấp chết tiệt!” Phía trước là cô gái tức giân mắng.
Chỉ thấy một số ma thú nhất giai Linh Thỏ kinh sợ, bối rồi từ trong rừng rậm nhảy ra, bỏ chạy không phân biết được nam bắc đông tay, giống như bị nguy hiểm đến tính mạng. Có một số con đập vào trên người cô gái, nước bùn bẩn thỉu bắn tung toé làm bẩn sợi vải sạch sẽ, khiến cho cô gái tức giận mắng mỏ.
Lúc này Đông Phương Ngạo cũng cảm thấy có điều không ổn, Linh Thỏ này rốt cục sao lại kinh sợ đến vậy?
Lúc này Mạc Tuyết cũng cảm nhận được mặt đất rung động, theo đó tiếng bước chân tập tễnh trầm thấp truyền tới. Ngay sau đó nàng nhìn thấy phía trước có một cây đại thụ to lớn bị đổ xuống. Khi cây cối đổ xuống thì trong đôi mắt đen của Mạc Tuyết cũng xuất hiện hình ảnh một quái vật lông đen to lớn.
Ma thú ngũ giai, Liệt Hùng!
Ma thú hệ thổ, am hiểu phòng ngự, sức lực rất lớn. Cả người bao phủ bộ lông đen dài, thân hình rất lớn nhưng suy nghĩ tương đối đơn giản, tính tình táo bạo, có thể cuồng hoá. Sau khi thu phục sẽ tăng khả năng phòng ngự cho chủ nhân.
Dường như là vì tiếng gọi to của Mạc Tuyết quấy rầy yên tĩnh của nó. Liệt Hùng vung cánh tay to lớn, phát ra tiếng gầm rú, dưới chân chuyển động làm bùn đất xung quanh đều bị bắn ra.
Mạc Tuyết nhìn Liệt Hùng đang lao tới nhưng trên mặt không có một tia kinh hoảng mà ngược lại, lại lộ ra biểu tình cực kì khinh thường.
Chỉ thấy nàng dùng ống tay áo bịt mũi nói: “Hừ! Hôi muốn chết! Một thân mùi hôi thật ghê tởm!”
Liệt Hùng nghe không hiểu lời của cô gái này nhưng vẫn bị sự khinh miệt trong mắt nàng làm cho nổi giận. Nó lại phát ra từng đợt tiếng rống phẫn nộ, nó vặn vẹo thân hình khổng lồ phủ lông đen dài, mạnh mẽ đánh về phía cô gái.
Mạc Tuyết nhìn Liệt Hùng đã tới gần trước mắt, nhìn cái miệng to lớn đang rít gào phát ra mùi hôi của nói, không hờn giận cau mày.
“Này! Chúng ta có cần ra tay hay không!” Đông Phương Ngạo không khỏi mở miệng nói.
Khi Liệt Hùng còn cách Mạc Tuyết một tấc, đôi mắt đen thật lớn phun trào lửa giận, dường như hận không thể đem nàng nuốt vào bụng, nhưng mà trên mặt Mạc Tuyết lại bỗng dưng nở nụ cười. Khi nàng lộ ý cười tươi tắn thì Liệt Hùng bỗng đứng sững lại, hai tay ôm đầu, vẻ mặt vì thống khổ mà trở nên dữ tợn.
Lúc này, Lệ Vô Ngân theo bản năng liếc mắt nhìn Sở Lạc Lạc, tình cảnh như vậy, giống y hệt ngày đó khi hắn thấy nam tử kia. Mạc Tuyết nói nàng sử dụng Công kích tinh thần, như vậy có phải Sở Lạc Lạc cũng biết chiêu này?
Mà lúc này, trên mặt Sở Lạc Lạc là biểu tình ý vị sâu xa, xem ra Mạc Tuyết này bước đầu nắm giữ công kích tinh thần không tồi, không biết nàng từ đâu học được chiêu này.
Lúc này, Mạc Tuyết bỗng nhiên điểm nhẹ mũi chân, lui về phía sau hơn một thước.
Liệt Hùng bỗng nhiên phun ra một ngum máu đen, bắn tung toé trên mặt, nó dùng mõng vuốt gõ đầu, dường như muốn giảm bớt đau khổ trong đầu. Hai chân hữu lực không ngừng giẫm mạnh tại chỗ làm ặ đất dưới chân nó hình thành một cái hố nhỏ, thậm chí còn có dầu hiệu lan roongjra xung quanh.
Nhìn thấy bộ dụng thống khổ kia của Liệt Hùng, trên gương mặt trẻ con của Mạc Tuyết thế nhưng lại xuất hiện một nụ cười ngọt ngào: “Ta hiện tại tâm tình không tốt, chọc tới ta chính là ngươi xui xẻo.”
Nói xong, Mạc Tuyết giơ cao pháp trượng, khởi động ma lực, đỉnh pháp trượng tụ tập một quả cầu sấm sét toả ra ánh sáng.
“Ngự lôi thuật.”
Theo tâm thanh của Mạc Tuyết, từng đạo sấm sét từ đỉnh pháp trượng phát ra, đánh ở trên người Liệt Hùng đang thống khổ ôm đầu.
Da lông màu đen của Liệt Hùng nhất thời bị đánh đến cháy đen, phát ra một loại mùi khét khó ngửi.
Liệt Hùng bị sấm sét đánh, rống tô mấy tiếng, hơn nữa không thể chịu được tinh thần và thân thể cùng bị tra tần, nó ngã xuống đất, trong đôi mắt màu nâu đậm che kín tơ máu.
Thấy vậy Mạc Tuyết vẫn không chịu dừng tay, làng mạnh mẽ tiếp tục đánh ra sấm sát, đánh cho Liệt Hùng quay cuồng né tránh trái phải, trên mặt đất cũng lưu lạu những vết cháy xém đen xì.
Đang lúc Mạc Tuyết đánh đến hăng say thì Liệt Hùng bỗng nhiên không ôm đầu tránh né nữa, nó phát ra một tiếng rống to, rõ, hào hùng, ngồi dưới đất, hai tay mạnh mẽ đánh vào mặt đất, cả người cơ bắp giống như bong bóng bỗng nhiên được thổi phồng lên, thân hình chậm rãu bành trường.
Mạc Tuyết sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến một vấn đề nghiêm trong: Cuồng hoá!