Linh Sát

Chương 58






“Bước đầu tiên của công kích tinh thần chủ yếu là công kích ý chí của người khác, lấy được kết quả là nhiễu loạn ý thức của người khác. Đầu tiên, là thông qua quá trình minh
tưởng đem toàn bộ ma lực tập trung ở mi tâm.”
Khi năng lượng tập trung ở mi tâm, người thi triển công kích phải chú ý tập trung vào một điểm, tốt nhất là ánh mắt của đối phương, Sau đó đem năng lượng tụ tập được mạnh mẽ phóng ra, như vậy tinh thần lực sẽ đánh trúng điểm mà mình tập trung vào kia, do đó công kích lên tinh thần của mục tiêu, tậm chí là linh hồn cũng có thể công kích.
Nghe qua vẫn rất thần kì, dù sao tinh thần lực vô hình vô sắc, là không thể bắt giữ, nếu như thật sự có thể công kích, không phải là sẽ đả thương đối thủ trong vô hình sao?
Sau khi viên thủy tinh giải thích cách học tập công kích tinh thần xong, Sở Lạc Lạc liền ngồi xếp bằng, chuyên tâm lĩnh ngộ. Không bao lâu sau, Sở Lạc Lạc cường hãn như vậy cùng đã bắt đầu cảm thấy một tia mệt mỏi. Khi nàng mở to đôi mắt, trong ánh mắt màu hổ phách có thêm thần thái khác thường.
Từ khuôn mặt nhỏ nhắn đang dâng trào vui sướng có thể thấy được, bước đầu tiên này, nàng đã hoàn toàn nắm giữ được.

Vì thế Sở Lạc Lạc tùy ý nằm giữa không trung, nguyên tố ma pháp bên trong ma pháp trận cuồn cuộn không ngừng được cơ thể Sở Lạc Lạc hấp thu. Sở Lạc Lạc lơ lửng giữa ma pháp trận, hai tay giao nhau đặt ở sau đầu, một bộ dạng thảnh thơi, vui vẻ.
“Nữ nhân, ngươi có thể nghiêm túc một chút được không?”
Nhìn thấy Sở Lạc Lạc nằm như vậy, dường như sắp ngủ đến nơi, viên thủy tinh đen không nhịn được lên tiếng.
“Ân? Ta đang rất nghiêm túc a.” Sở Lạc Lạc đầu không nâng, mắt không mở, thản nhiên trả lời.
“Ngươi xác định ngươi không phải sắp đi ngủ?” Viên thủy tinh đen không chút khách khí vạch trần lời nói của Sở Lạc Lạc.
Nghe vậy Sở Lạc Lạc rốt cục mở mắt ra. Đôi con ngươi màu hổ phách mang theo một tia trêu tức: “Ta xác định nếu như ngươi không nhanh nói cho ta biết phần tinh túy thì ta thực sự là đang ngủ a.”
“Bước vừa rồi ngươi đã nắm giữ được?” Trong thanh âm mang theo một tia kinh ngạc, nhưng nhiều hơn nữa là hoài nghi.
Trong mắt Sở Lạc Lạc mang theo vài phần giảo hoạt nói: “Nếu không, chúng ta thử xem một chút?”
Nàng vừa nói xong liền nhắm chặt hai mắt, khi nàng bỗng nhiên mở mắt ra, năng lượng tập trung ở mi tâm nháy mắt phát ra ngoài. Trong vô hình, dường như lấy tốc độ ánh sáng bắn thẳng về phía viên thủy tinh. Khi viên thủy tinh đen kia tiếp xúc với nguồn năng lượng kia liền phát ra một trận ánh sáng mỏng manh.
Tuy rằng cỗ năng lượng này rất nhỏ nhưng cũng vẫn khiến cho viên thủy tinh đen cảm thấy rung động. Không nghĩ tới, nàng cư nhiên có thể thật sự nắm giữ được, cô gái này, quả thật là thiên tài ngàn năm có một.
Chỗ tinh túy sao? Viên thủy tinh đen trầm mặc một hồi, rốt cục cũng thản nhiên nói ra.
Sở Lạc Lạc lẳng lặng lắng nghe, trong mắt thường hiện lên vài tia sáng, thỉnh thoảng còn nói viên thủy tinh ngừng lại để luyện tập một lúc sau đó lại tiếp tục.
--

Từ ngày gặp được người áo đen thần bí ở Vân Quy Thành xong, Lãnh Tiêu Nhiên liền một đường đi về phía bắc, lúc đi qua Vân Đô, hắn dừng chân lại một thời gian ngắn sau đó lại tiếp tục đi. Hơn hai tháng sau, sau nhiều lần trải qua gian khổ hắn rốt cục cũng đến được chỗ sâu trong Huyết Sắc Chi Lâm.
Ánh mặt trời xuyên qua tầng lá rậm rạp hình thành nhiều điểm sáng trên mặt đất, chiếu rọi lên gương mặt tái nhợt của Lãnh Tiêu Nhiên. Lúc này, trong không khí không có một cơn gió, nặng nề, oi bức làm cho người ta vô cùng buồn bực. Thân ảnh của hắn nhanh nhẹn xuyên qua từng tầng rừng rậm, cuối cùng một căn nhà gỗ nhỏ xuất hiện trước mắt của hắn, nhưng mà ngay bên cạnh nhà gỗ lại xuất hiện một mô đất, bên trên có dựng một tấm mộc bài*, kia rõ ràng là một ngôi mộ. (Mộc bài: tấm bia gỗ)
Khi Lãnh Tiêu Nhiên nhìn qua tấm mộc tài, con ngươi màu bạc bỗng dại ra, giống như trúng phải định thân chú, cả người dường như biến thành một con rối gỗ. Gió nhẹ thổi qua làm lay động mái tóc dài màu bạc của hắn, thân hình vẫn không nhúc nhích như cũ.
Cũng không biết qua bao lâu, thân thể Lãnh Tiêu Nhiên bỗng nhiên cử động, hắn khẽ nâng môi, thanh âm của hắn rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ giống như nỉ non bên tai. Ngữ khí của hắn rất mềm, rất mền, mềm như gió xuân khẽ thổi vì sợ làm lay động mặt hồ.
Hắn nói: “Nhiều năm không gặp, ngươi… có khỏe không?”
Nói xong, hắn liền bước tới, bộ pháp thong thả, rất nhẹ nhàng, giống như thanh âm đạp lên bùn đất rất nhỏ kia cũng quấy nhiễu đến thiên hạ đang ngủ say trong mộ phần kia.
Nhưng là khi hắn bước tới trước mộ phần lại dường như bị rút hết sức lực, hai đầu gói quỳ xuống, vài bước chân dường như hao hết nửa đời sịnh lực của hắn. Trong miệng của hắn nỉ non những lời mà người ngoài nghe không hiểu, đột nhiên, hắn giống như bừng tỉnh từ cơn ác mộng, luôn luôn lặp lại câu nói: “Không có thể nào… Tuyệt đối không thể nào…”
Sau đó hắn giống như phát điên, bắt đầu lấy tay nhổ tấm mộc bài kia ra, điên cuồng đào đất. Thậm chí bùn đất làm bẩn y bào màu trắng hắn cũng không để ý, chỉ là chấp nhất, dùng đôi tay thon dài kia gạt từng nắn đất ra. Lúc này, hắn đã quên cái gì ma pháp, cái gì vũ khí, cái gì công cụ. Nhưng là, cố tình, một bóng dáng điên cuồng như vậy lại tản mát ra một loại bi thương vô tận. Bên ngoài không hề có tuyết rơi nhưng trong lòng, tuyết đã rơi đầy.
Tay đã rách, tâm cũng đã chai sạn.
Khi mười ngón tay đều đã chảy đầy máu, trong bùn đất lộ ra một cỗ xương trắng.
Khung xương nhỏ nhắn này, sinh tiền* nhất định là thuộc về một nữ tử. Nếu như nhìn kĩ, ở xương ngực còn có một chỗ bị tổn hại do đao kiến gây nên, người chết nhất định là đã bị một vết thương trí mạng. (Sinh tiền: lúc còn sống)
Chỉ là trong mắt Lãnh Tiêu Nhiên đã sớm không nhìn thấy những thứ đó, bởi vì ngay tại khi hắn nhìn thấy bộ xương trắng kia, hắn liền đem bộ xương này ôm chặt vào lòng, trong mắt, chỉ là nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Mười mấy năm qua, hắn liều mạng tu luyện, ngay cả lúc song trong nhung lụa quyền quý cũng không quên hỏi thăm tin tức của nàng nhưng lại luôn không thu được gì. Hắn tin tưởng nàng vẫn còn sống ở một nơi nào đó trong Thánh Vân đại lục, mà đợi đến một ngày, cố gắng của hắn có thể khiến nàng được đứng dưới ánh mặt trời, được sống bên trong đám người.

Nhưng mà, đối mặt với hài cốt của nàng, hết thảy những gì hắn từng cố gắng làm trước kia đều biến thành một hồi chê cười.
Mười ngón tay chảy đầy máu tươi ôm chặt lấy bộ hài cốt nhỏ nhắn kia, cả người dường như được vây lại trong mơ, không muốn tỉnh lại.
“Ngươi quen biết Cổ Vân Lạc?”
Một thanh âm bình thản không gợn sóng truyền đến, bừng tỉnh người trong mộng.
Lãnh Tiêu Nhiên lúc này mới nhớ tới, lúc này hắn đang ở trong Huyết Sắc chi lâm nguy hiểm bốn bề.
Nhìn sang, chỉ thấy một nam tử cao lớn một thân trường bào màu quất, đứng dựa vào thân cây cách đó không xa, nếu không phải là hắn mở miệng nói chuyện thì Lãnh Tiêu Nhiên căn bản sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của nam nhân này.
Hơi thở của người nọ hòa thành một thể với Huyết Sắc chi lâm.
Lãnh Tiêu Nhiên cũng không mở miệng đáp lại hắn cảnh giác nhìn người kia, trong nháy mắt đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Chỉ là tay hắn vẫn gắt gao nắm chặt bộ hài cốt kia, dường như sợ sẽ bị người khác đoạt đi.
Nam nhân kia thấy thế không khỏi cười khẽ, thanh âm của hắn thực êm tai, bên trong có một loại hương vị đặc biệt. Đó là một loại thanh âm khó có thể hình dung, giống như âm thanh tuyệt vời khi gõ vào li thủy tinh. Lãnh Tiêu Nhiên tin tưởng chỉ cần nghe qua thanh âm này một lần thì sẽ mãi không quên.
“Ha ha… Ngươi cho rằng bộ hài cốt kia thực sự là Cổ Vân Lạc?”