Linh Phi Kinh

Quyển 3 - Chương 13-2: Kiếm Dịch Tinh Đẩu (2)




Minh Đấu thoáng ngập ngừng một lúc rồi lại tiếp tục vỗ hai chưởng đánh đến. Diệp Linh Tô tung người nhảy về phía sau, tay phải huơ kiếm ngăn địch, tay trái mò vào trong túi áo định rút kim châm, nào ngờ trong túi rỗng không chẳng có gì, trái tim thiếu nữ thắt lại, âm thầm kêu khổ không ngớt; hóa ra sau mấy phen khổ đấu vừa qua, cả túi “Dạ Vũ Thần Châm” đã bị dùng hết sạch.

Diệp Linh Tô đầu óc bấn loạn tạo ra sơ hở, Minh Đấu thừa cơ hội đó tấn công, dồn khí vào ngón trỏ, điểm về phía huyệt Thiên Trung của thiếu nữ, mắt thấy sắp sửa đạt được ý đồ, nào ngờ từ đâu có một cây sáo bay vụt đến, nhẹ nhàng thọc về phía bụng dưới của Minh Đấu.

Một chiêu này xuất từ Thiên Trùng Thức, thật thật ảo ảo, ẩn chứa sát cơ, Minh Đấu nào biết nông sâu bên trong, tay trái vẫn vận chỉ như cũ, tay phải tùy ý hất về phía sáo ngọc. Dè đâu cổ tay Nhạc Chi Dương hất nhẹ, sáo ngọc đánh một đường cong vòng qua khỏi cú chộp của Minh Đấu, đâm vào phần yếu hại dưới hạ thể của lão.

Minh Đấu hoảng kinh, lật đật thu hồi chỉ lực, nhảy bật về phía sau mấy thước. Nhạc Chi Dương vừa đánh hụt cú này, phía mạn trái bỗng nổi gió vù vù, Trúc Nhân Phong tụ chưởng lại như mũi đao, vỗ lên vai trái của gã. Đòn này gần như là đánh lén, Nhạc Chi Dương vừa rồi lo dồn toàn lực tấn công Minh Đấu, tư thế đã lỡ trớn, trong lúc khẩn cấp đành phải gập eo hạ vai cố gắng tránh né, tiếc là hơi trễ, chưởng phong của Trúc Nhân Phong đã hung hãn phủ chụp cả nửa người của gã.

Trúc Nhân Phong căm hận Nhạc Chi Dương tột độ, một chưởng này dốc hết sức mà tung ra, cốt ý muốn đánh gãy cánh tay của gã. Tưởng sắp thành công thì trước mắt hắn bỗng lóa lên một luồng sáng xanh, Trúc Nhân Phong vội vã rụt tay lại nhảy về sau như một cơn gió, kiếm Thanh Li theo đó lướt sượt qua cơ thể, để lại trên y phục của hắn một lỗ trống toang hoác.

Trúc Nhân Phong toát mồ hôi đầm đìa, còn chưa kịp nghĩ gì thì chiêu tiếp theo của Diệp Linh Tô đã xuất ra, kiếm quang xoay vòng chênh chếch quét đến. Lúc này Nhạc Chi Dương cũng đã khôi phục lại sức lực, chân đổi bộ pháp vòng đến bên cạnh Trúc Nhân Phong, quát lớn một tiếng, đâm thanh sáo ngọc về phía eo trái của hắn.

Trúc Nhân Phong trước mặt sau lưng đều thọ địch, không tránh khỏi chật vật, nhưng hắn xuất thân từ Yến Nhiên Sơn, võ công tự có chỗ độc lạ. Tay trái hắn sử “Đại Huyền Binh Thủ”, năm ngón tay xòe rộng quét ngang ra, chỉ nghe “keng” một tiếng, ngón tay của hắn gạt trúng kiếm Thanh Li, thân kiếm bị đại lực ngăn lại làm trật chìa đi cả thước. Thân thể Trúc Nhân Phong uốn vặn quái dị như một loài sâu không xương, sau khi tránh khỏi đòn đánh từ sáo ngọc, hắn liền lộn nhào về sau, tiếp đất rồi vẫn còn liên tiếp thụt lùi thêm ba bước.

“Phi Ảnh Thần Kiếm”, kiếm đi còn nhanh hơn cả ảnh, Diệp Linh Tô không đợi cho hắn kịp thở, kiếm quang lại nhang nháng tỏa ra, bóng hình Nhạc Chi Dương cũng theo bóng kiếm ầm ập xông về trước.

Trúc Nhân Phong luống cuống đỡ trái ngăn phải, đang lúc quýnh quáng thì hai luồng gió lớn từ đâu táp đến, một luồng cuốn về phía Diệp Linh Tô, một luồng tấn công Nhạc Chi Dương, hóa ra Minh Đấu vì thấy tình thế không ổn nên mới ra tay tương trợ. Chưởng lực của lão hùng mạnh, hai người Diệp – Nhạc không dám xem nhẹ, đành phải buông tha cho Trúc Nhân Phong, xoay người né khỏi trận gió. Hai người như ngầm hiểu ý, thoắt tiến thoắt lùi, sáo gươm cùng phát, kẻ trái người phải tấn công về phía Minh Đấu.

Diệp Linh Tô kiếm pháp lợi hại, góc độ vung sáo của Nhạc Chi Dương cũng hết sức khéo léo. Minh Đấu bị lâm vào thế khó, nếu ngăn chặn kiếm pháp tất sẽ bị sáo ngọc gõ trúng, lão đành dịch bước lùi ra sau, quát to:

– Trúc Nhân Phong, ngươi cứ ở đó mở banh mắt ra mà nhìn cho đã đi! Ông đây mà không xong thì ngươi cũng đừng mong có kết cục tốt đẹp.

Trúc Nhân Phong và lão trước nay vốn không hợp nhau, nhưng đúng là cũng còn sót chút quan tâm, hắn nghe vậy thì cười khùng khục:

– Minh lão đầu, như vầy đi, ông đối phó với con bé, còn ta đối phó thằng nhóc này, chúng ta một đấu một, không được nhầm lẫn đối thủ nữa đấy.

Nói rồi, hắn tung mình về trước, tấn công Nhạc Chi Dương dồn dập. Diệp Linh Tô đang định giúp đỡ thì chưởng phong của Minh Đấu đã ầm ầm xô tới.

Hai tên ác nhân hợp sức cùng nhau, oai lực không thể xem thường. Hai người Nhạc – Diệp bị ép phải tách ra, mỗi người đều bị rơi vào tình thế nguy hiểm. Chưởng phong của Trúc Nhân Phong sắc bén, cách xa vài thước có thể nghiền lá bẻ cành. Nhạc Chi Dương vừa có đôi chút mất tập trung, chưởng phong đã sượt qua đầu vai của gã khiến cho vạt áo rách bươm, toét da chảy máu; gã đành phải dùng đến “Linh Vũ”, dịch bước dời thân, lượn lờ vòng quanh tìm cơ hội.

Trúc Nhân Phong vốn chưa bình phục nội thương, giơ tay nhấc chân không được nhanh nhẹn như trước, mấy lần tưởng sắp đánh trúng thì luôn bị Nhạc Chi Dương tránh được. Đấu được vài hiệp, hắn chợt thấy Nhạc Chi Dương nâng sáo lên miệng, lập tức nhớ ngay đến lần thảm bại ở Ngao Đầu Luận Kiếm, hắn vội bổ nhào đến, vun vút hai chưởng ép cho Nhạc Chi Dương không tài nào thổi sáo được.

Nhạc Chi Dương võ công đã kém, lại không thể thổi bài “Thương Tâm Dẫn” kích cho nội thương của đối thủ phát tác, nhất thời gã chẳng thể tìm ra cách nào khả dĩ. Hai người chạy lòng vòng vồ vập nhau, trao đổi vài chiêu, Nhạc Chi Dương trong lúc nguy cấp chợt nghĩ thầm: “Dịch Tinh Kiếm giảng giải bộ pháp, “Linh Vũ” cũng có bộ pháp riêng. “Tử Vi Đấu Bộ” ta chưa học xong, “Linh Vũ” thì ta lại thuần thục, nếu như lấy bộ pháp của “Linh Vũ” để triển khai “Thiên Trùng Thức” thì không biết sẽ có kết quả thế nào nhỉ?”

Nghĩ vậy, bước chân gã xê dịch theo bộ pháp, xoay mòng mòng một vòng, ra vẻ muốn đưa sáo lên thổi. Trúc Nhân Phong sợ gã thổi sáo, quát to một tiếng, bất chấp nội thương, ra chiêu tấn công mãnh liệt, trong lúc sơ ý, phần dưới nách của hắn lộ ra sơ hở, Nhạc Chi Dương trông thấy rành rành, Linh Vũ lập tức phát động, thân thể như liễu oằn đón gió, sáo như cầu vồng rực trời, lượn vòng qua chưởng phải của Trúc Nhân Phong, điểm vào vị trí ba phân bên dưới nách hắn.

Một chiêu này chính là “Nguyệt Sinh Thương Hải” trong “Thiên Trùng Thức”, mang hình tượng nhật nguyệt nhô cao, tinh tế ảo diệu, khó mà đề phòng. Trúc Nhân Phong lâm nguy mà không hoảng loạn, hắn gập người vặn eo khiến cho sáo ngọc đâm sượt qua, quét trúng huyệt Thiên Trì của hắn. Trúc Nhân Phong tê dại nửa người, bước chân lảo đảo. Nhạc Chi Dương đánh trúng một chiêu, trong lòng mừng rơn, đang định thu sáo ngọc về thì bất thình lình Trúc Nhân Phong huơ tay phải chộp dính lấy mạch môn nơi cổ tay gã.

Bấy giờ sự lạ đột ngột xảy ra, thắng bại trong khoảnh khắc bỗng chốc đảo chiều. Nhạc Chi Dương mềm oặt nửa người, thanh sáo ngọc rơi bộp xuống đất. Trúc Nhân Phong vốn muốn bẻ gãy cổ tay của gã nhưng hiềm vì yếu huyệt trong người bị trọng thương, tay phải không đủ sức, hắn tức thì quát to, tay trái giơ lên vỗ xuống, chém về phía cần cổ Nhạc Chi Dương.

Nhạc Chi Dương bị hắn khống chế, mắt thấy chưởng vỗ đến mà không cách gì tránh né được. Đúng lúc này, cuồng phong chợt nổi lên trên đỉnh đầu, một chiếc bóng trắng từ cao sà xuống, Trúc Nhân Phong còn chưa kịp định thần đã cảm thấy phần đỉnh đầu đau nhói, lập tức rú lên kêu thảm, vội vã buông Nhạc Chi Dương ra, hai tay giơ lên trời khua khoắn loạn xạ. Thế nhưng chú đại bàng sau đòn trúng đích lại bay vọt đi, chưởng phong lướt qua sát thân chỉ làm tróc một vài sợi lông trắng muốt của nó.

Nhạc Chi Dương thoát chết trong gang tấc, vội lăn tròn đến chụp lấy cây sáo ngọc trên mặt đất. Gã lăn ra xa mấy thước, lộn người bật dậy, chỉ thấy Trúc Nhân Phong đang ôm trán la làng la xóm, máu tươi theo kẽ ngón tay trào xuống, hiển hiện trên đó là năm vết cào sâu hoắm thấy lộ cả xương.

Đại bàng trắng tấn công được một lần vẫn chưa chịu buông tha, lượn hết vòng lại bổ nhào trở xuống. Trúc Nhân Phong nghe thấy tiếng gió, một tay ôm vết thương, một tay vung chưởng đánh chim, thế nhưng được cái này thì mất cái kia, Nhạc Chi Dương thừa cơ xông đến, sáo ngọc vụt ra, gạt mạnh vào bụng dưới của hắn. Trúc Nhân Phong phát ra một tiếng kêu thảm, một tay ôm đầu một tay bưng bụng, khập khiểng xoay người lủi tót vào trong rừng tùng mất tăm mất dạng.

Minh Đấu vốn đang chiếm được thế thượng phong, rắp tâm bắt sống thiếu nữ, chợt thấy Trúc Nhân Phong bỏ trốn vào rừng, nhất thời chẳng biết xảy ra chuyện gì, lại thấy Nhạc Chi Dương ùn ùn xông đến, bên sáo bên gươm phối hợp cùng Diệp Linh Tô tấn công lão.

Tiếng la thét của Trúc Nhân Phong vẫn còn văng vẳng bên tai, Minh Đấu trong lòng hoảng loạn, lúc này cũng chẳng còn bụng dạ đâu mà tham đánh nhau nữa, lão gấp gáp đỡ qua loa vài chiêu rồi bất chợt hừ một tiếng, xoay người sải bước lẩn vào trong rừng rậm nhanh như chớp giật.

Diệp Linh Tô vốn đang chật vật chống trả, bỗng nhiên thấy kẻ thù tháo chạy, quả là hết sức bất ngờ. Cô thu hồi nhuyễn kiếm, hết nhìn Nhạc Chi Dương lại nhìn lên chú chim đại bàng trắng trên bầu trời, mím mím môi rồi chợt hừ khẽ một tiếng, xoay người bỏ đi về phía bờ biển.

Nhạc Chi Dương sợ cô đơn độc một mình lại gặp phải cường địch, bèn đi theo bên cạnh, cất tiếng:

– Diệp cô nương, trên đảo này tiềm ẩn nhiều nguy cơ, ngàn vạn lần không nên đi xa.

Diệp Linh Tô lặng thinh không lên tiếng, nhịp chân từ từ chậm lại, một chốc sau thì bọn họ đến bên bờ biển. Thiếu nữ ngồi xuống, nhặt lấy một chiếc vỏ sò, nghịch ngợm trong lòng bàn tay. Nhạc Chi Dương đang đứng ở một bên quan sát, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó nhói nhói, định thần nhìn kỹ lại, té ra chỗ bị Trúc Nhân Phong bấu trúng khi nãy giờ đây bỗng hiện ra năm vệt ngón tay đen sì sì, chạm vào chỉ thấy đau buốt thấu xương, gã bất giác phải xuýt xoa hít vào một hơi khí lạnh.

Thì ra tuy Trúc Nhân Phong không bẻ gãy được cánh tay gã nhưng nội lực truyền vào cũng đủ làm bầm gân dập cốt, ban nãy liều mạng chiến đấu nên không có cảm giác đau, lúc này rỗi rảnh vết thương mới phát tác. Vết sưng phồng từ cổ tay lan rộng ra, chẳng mấy chốc nguyên cẳng tay đã trở nên đen sạm, chạm nhẹ vào thôi đã đau buốt không chịu nổi.

Đang lúc nghiến răng nhịn đau, gã bỗng nghe Diệp Linh Tô lên tiếng:

– Qua đây ta xem xem nào.

Nhạc Chi Dương miễn cưỡng cười gượng:

– Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ.

Diệp Linh Tô chẳng thèm ngẩng đầu lên, lạnh lùng bảo:

– “Thái Âm Chân Khí ” của Yến Nhiên Sơn vô cùng âm độc, nương theo máu lưu chuyển, xâm nhập vào ngũ tạng, để trì hoãn đến lúc âm độc tấn công vào tim rồi thì Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi nhà ngươi.

Nhạc Chi Dương nửa tin nửa ngờ, đành cúi đầu tiến đến gần cô. Diệp Linh Tô hừ một tiếng, giục:

– Ngươi là khúc gỗ hả? Đứng ngây ra đó làm gì?

Nhạc Chi Dương bị cô mắng một tràng, chỉ cảm thấy váng vất cả đầu óc, hậm hực nói:

– Ta… Ta…

Diệp Linh Tô không đợi gã nói hết câu, vỗ nhẹ tay lên phiến đá kế bên, giục:

– Ngồi xuống đây đi!

Nhạc Chi Dương đành bất đắc dĩ ngồi xuống, Diệp Linh Tô lại nói:

– Đưa tay ra ta xem nào!

Thiếu niên chẳng còn cách nào, đành chìa cổ tay ra. Diệp Linh Tô bỗng nhiên vươn tay, nắm lấy cánh tay bị thương của gã. Nhạc Chi Dương giật mình, theo ý thức muốn vùng vẫy, chợt nghe Diệp Linh Tô gắt khẽ:

– Yên nào!

Nói xong, khuôn mặt trắng phao của cô thoáng ửng hồng, đầu cúi gầm, đôi mắt trong veo chăm chú quan sát vết thương nơi cổ tay; những ngón tay nhỏ xinh trắng muốt khẽ khàng sờ lên chỗ đau của gã.

Nhạc Chi Dương từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, ngoại trừ Chu Vi ra, chưa từng cùng cô gái thứ hai nào nắm tay thân mật như vậy. Trống ngực gã lập tức nện thình thịch, miệng khô lưỡi khát, chỉ cảm thấy bàn tay mịn màng của Diệp Linh Tô chạm đến cổ tay gã như rót vào bên trong ấy một luồng khí ấm áp, luồng khí theo cánh tay chầm chậm chảy lên trên, di chuyển qua một vòng chu thiên khắp các đại kinh mạch. Cũng không biết do tâm lý hồi hộp hay bởi luồng chân khí kia mà toàn bộ cơ thể Nhạc Chi Dương trở nên nóng hầm hập, toát ra vô số hạt mồ hôi lớn bé.

Động tác của Diệp Linh Tô ban đầu rất khẽ khàng, mềm mại như tơ, dần dần chỉ lực mạnh hơn; nhưng cũng lạ một điều, vết thương vừa rồi mới chạm đến đã đau, hiện tại chỉ còn hơi tê ngứa, sắc đen cũng dần giảm đi, da thịt xuất hiện lại vẻ hồng hào bóng loáng.

Một lúc sau, Diệp Linh Tô mới bỏ tay ra, Nhạc Chi Dương vẫy vẫy tay, cảm giác mọi thứ trở lại như cũ, tức thì vui mừng bảo:

– Cảm ơn Diệp cô nương…

Nói đến đây, gã nhớ lại hình ảnh bàn tay ngà ngọc ve vuốt khi nãy, cõi lòng lâng lâng xao xuyến, cả người bức rức xốn xang.

Diệp Linh Tô mân mê chiếc vỏ sò, lặng im không nói lời nào. Nhạc Chi Dương vốn tính nhạy bén, thấy dáng vẻ của cô như vậy, trong lòng gã cũng thấy khó chịu thay, bèn đánh tiếng:

– Diệp cô nương, ta biết là cô đang giận ta. Thôi thì xem như ta không đúng, cô muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, cứ kềm nén trong lòng như vậy không tốt chút nào đâu.

Diệp Linh Tô lườm gã, tỏ vẻ nhạc nhiên:

– Ngươi làm gì mà không đúng?

Nhạc Chi Dương sửng người:

– Không phải cô trách ta vì cứu con Hải Đông Thanh kia sao?

– Hải Đông Thanh? – Diệp Linh Tô ngẩng đầu, ngước nhìn chú chim đại bàng trên trời cao, cô hỏi: – Ngươi đang nói nó à?

Đến đây, cô lại sầu não lắc đầu:

– Thôi bỏ đi, nó đã cứu chúng ta, ta không tính toán với nó nữa. Nhưng nó cũng từng hại chết Ma Vân, ta sẽ không để ý tới nó đâu.

Nhạc Chi Dương đảo mắt, bật cười:

– Cô đoán xem, ta làm sao mà quen được nó?

– Sao ta biết được? – Diệp Linh Tô lời lẽ tuy lạnh lùng nhưng trong ánh mắt lại toát ra một vẻ tò mò.

Nhạc Chi Dương miệng kể tay minh họa, thuật lại sự tình đêm hôm ấy một cách sống động. Diệp Linh Tô nghe đến tròn xoe mắt, thốt lên:

– Đồ khoác lác, một con thú có lông làm sao mà nghe hiểu được “Chu Thiên Linh Phi Khúc” chứ? Xí, ta xem chừng là “Chu Thiên Xuy Ngưu Khúc”(*) thì đúng hơn.

(ND chú: xuy ngưu là khoác lác, thổi phồng)

Cô nói đến đây, hai má đỏ ửng, hàng mi rủ khép, chóp mũi thoáng phập phồng, lại trở về dáng vẻ của cô gái nhỏ ngày nào. Nhạc Chi Dương trông thấy, lòng lấy làm vui lắm, tiếp tục nói:

– Cô không tin à? Được, vậy thì để đại sư phụ ta ra tay, nói có sách mách có chứng, cho cô lập tức mở mang tầm mắt.

Nói xong, gã đưa sáo lên miệng thổi điệu Linh Khúc.

Đại bàng nghe tiếng liền chao lượn xoay vòng theo nhịp điệu, đến độ nửa bài, nó từ không trung đáp xuống, đậu trên một mỏm đá, đôi mắt chim tròn xoe chăm chú dõi nhìn hai người.

Diệp Linh Tô không khỏi kinh ngạc nhưng vì e thẹn không chịu nhận sai, cô bèn liếc Nhạc Chi Dương, nguýt dài:

– Thế thì có gì hay ho đâu, chẳng qua chó ngáp phải ruồi, trùng hợp mà thôi!

Nhạc Chi Dương mỉm cười buông sáo xuống. Không còn tiếng nhạc nữa, chú đại bàng liền đập cánh bay vọt lên cao. Diệp Linh Tô đơ mắt cứng miệng, Nhạc Chi Dương càng được nước làm tới, lại tiếp tục trỗi sáo lên, dụ cho Hải Đông Thanh sà xuống lượn lòng vòng trên đầu hai người.

Diệp Linh Tô vừa thẹn vừa tức, cô dẩu môi bốc một vóc cát ném về phía Nhạc Chi Dương. Nhạc Chi Dương lách người tránh khỏi, vẫn thổi mãi không ngưng. Diệp Linh Tô lại quẳng vỏ sò trong tay về phía gã. Nhạc Chi Dương lăn tròn một vòng tránh khỏi chiếc vỏ sò kia, tiếng sáo véo von vẫn chưa chịu ngừng lại.

Diệp Linh Tô tức trào máu, nhào đến toan đoạt sáo của gã. Nhạc Chi Dương lăn vòng vòng dướt đất, hai chân huých cát về phía thiếu nữ rào rào như tên bay, thanh sáo trên miệng vẫn không chút rối loạn, giai điệu thổi ra càng thêm du dương êm ái.

Diệp Linh Tô chạy lòng vòng xung quanh gã, tiến không được, lùi cũng chẳng xong, nếu xông lên thì lại sợ dính phải đất cát, đang lúc phân vân không biết làm sao, Nhạc Chi Dương bất ngờ ngưng tiếng sáo lại, giương mắt nhìn lên. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Linh Tô thấy gã đầu cổ lấm lem đất cát, bộ dạng nhếch nhác vô cùng, thế là quên cả sự nghiêm nghị vốn có, cô ôm bụng bật cười ngặt nghẽo.

Trận cười này hệt như băng xuân nứt vỡ, sen tuyết nở bừng, đất trời phai sắc, dị tượng xảy ra, Nhạc Chi Dương từ khi quen biết cô đến nay, đây là lần đầu tiên chứng kiến dáng vẻ của cô yêu kiều mê hoặc đến vậy, gã nhất thời ngồi phệt xuống đất, nhìn đến ngơ ngẩn. Diệp Linh Tô cười được vài tiếng, chợt thấy sắc mặt gã là lạ, lập tức đá cho gã một cú, gắt gỏng:

– Ngươi nhìn gì chứ?

Nhạc Chi Dương chẳng thèm suy nghĩ, thuận miệng đáp ngay:

– Nhìn cô đó! Cô cười đẹp dễ sợ.

Diệp Linh Tô ngây người, mắt lộ vẻ giẫn dỗi, mím môi mắng:

– Ngươi… ngươi…

Chợt, khóe mắt cô ửng đỏ, lệ từ từ tuôn trào.

Nhạc Chi Dương khó khăn lắm mới chọc cho cô cười được, nào ngờ thoáng chốc thiếu nữ lại bật khóc, gã nhất thời vừa khó hiểu vừa chán nản, đứng dậy bảo:

– Diệp cô nương, cô khóc làm gì chứ? Nếu là do ta không đúng, ta nhận sai với cô là được mà.

Gã càng nói, Diệp Linh Tô càng khóc tợn hơn, biết bao nỗi khuất nhục, đau thương, phẫn hận, mờ mịt… tích tụ trong mấy ngày qua, giờ đây tất thảy hòa theo dòng nước mắt, khóc ra một trận cho hả dạ. Cô vùi mặt vào gối, khóc rấm rức, khóc sướt mướt như muốn dốc cạn tất cả nước mắt.

Dẫu cho Nhạc Chi Dương nhậm lẹ cách mấy thì giờ phút này gã cũng đành bó tay hết cách, chỉ biết luôn miệng khuyên:

– Ầy, khóc cái gì mà khóc chứ? Có gì thì từ từ nói, ầy, đừng khóc nữa, khóc lóc có gì hay đâu…

Gã cứ lải nhải bên tai, Diệp Linh Tô nghe riết đâm bực, cô ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt, giận dỗi quát:

– Ngươi chẳng biết cái gì cả, mọi thứ ngươi đều không hiểu…

Nhạc Chi Dương chưng hửng, Diệp Linh Tô biết mình vừa thất thố liền cúi đầu, lí nhí:

– Ta… Ta là nghiệt chủng, lẽ ra… Lẽ ra ta không đáng sống trên đời này…

Nói rồi, cô lại tủi thân, nước mắt ngắn nước mắt dài.

Đông Đảo trước nay lễ giáo khe khắt do còn giữ lại nét văn hóa cũ thời Đại Tống. Từ cái chết của mẫu thân, Diệp Linh Tô đã thận trọng với danh phận của mình, giờ đây thân thế của cô càng thêm mập mờ, không còn là con gái nhà họ Diệp, cũng chẳng phải tiểu thư của Vân gia, cô chỉ là đứa con do cha mẹ lén lút tư thông mà sinh ra, nơi nơi đều bị người đời khinh miệt. Thế nhưng nỗi niềm ấy của cô, Nhạc Chi Dương chưa từng thấm thía, nếu như cô là nghiệt chủng, vậy thì đứa không cha không mẹ như gã chẳng phải chính là một đứa con hoang chính hiệu hay sao? Nhạc Chi Dương lăn lộn bao năm ven bến sông Tần Hoài, suốt ngày bị người ta chửi miết, nào là “Tạp chủng”, “Súc sinh”… không thứ gì không mang ra rủa xả, nhưng gã nghe xong đôi lúc thì mắng trả, có khi lại mỉm cười cho qua, từ tự ti biến thành tự đại, đối với mấy chuyện địa vị gia thế gã luôn xem thường dè bỉu, cho nên trong cái nhìn của gã thì: Diệp Thành đáng hận, Trác Khinh Như đánh thương, Vân Hư thì chưa đủ quang minh lỗi lạc, còn cặp đôi Vân – Trác thì vốn dĩ đã yêu nhau cho nên việc sinh hạ Diệp Linh Tô cũng là chuyện hiển nhiên phải thế, cô nàng Diệp Linh Tô vì điều này mà buồn phiền thì đúng là thừa thãi.

Mất một lúc sau, Diệp Linh Tô mới bình tĩnh lại, gạt lệ bảo:

– Nhạc Chi Dương, không phải ta cố ý mắng ngươi đâu. Không hiểu vì sao, mỗi khi nhớ đến mấy chuyện này, trong lòng ta lại rất khó chịu.

– Vậy thì đừng có nhớ nữa. – Nhạc Chi Dương dửng dưng bảo: – Nếu cô vẫn còn không vui, ta sẽ tiếp tục thổi sáo, để con chim kia bay lượn giải sầu cho cô vậy.

Diệp Linh Tô dõi mắt nhìn chú đại bàng trắng đang đứng nghỉ ở đằng xa, ủ rũ nói:

– Mấy hôm nay ta cứ hay nằm mơ thấy mẹ ta.

Nhạc Chi Dương cõi lòng chùng xuống, vội bảo:

– Ầy dà, chuyện của qua khứ đừng nhớ đến nữa mà.

Diệp Linh Tô thở dài, lắc đầu than:

– Nói không nhớ đâu dễ dàng vậy? Kể cũng lạ, hình dáng thân mẫu ta còn nhớ rất rõ, giống như được khắc sâu vào tim vậy, có lẽ… Có lẽ là do bà ấy rất đẹp, nhìn một lần khó mà quên được. Ta còn nhớ, bà rất hay cười, mỗi lần nhìn ta đều cười tít cả mắt, nói chuyện thì mềm mỏng, vừa dịu dàng vừa êm tai, trong ký ức của ta, dường như chưa lần nào bà ấy la mắng hay nổi giận với ta cả…

Kể đến đây, khơi gợi lại hồi ức, khóe mắt Diệp Linh Tô lại ứa lệ. Nhạc Chi Dương cũng cảm thấy bùi ngùi, gãi gãi đầu bảo:

– Diệp cô nương, tốt xấu gì cô còn nhớ được hình dáng của mẹ mình, còn ta ngay cả mẹ là ai còn không biết. Mà thôi, thế cũng tốt, thà ngay từ đầu như vậy để giảm bớt đi phiền muộn.

Diệp Linh Tô liếc nhìn gã, nhủ thầm: “Ừ nhỉ, dẫu cho thân phận ta không được rõ ràng, nhưng tốt xấu gì cũng còn được biết cha biết mẹ. Còn tên ba xạo ấy lại là một cô nhi, so ra thì đáng thương hơn ta nhiều.” Nghĩ đến đây, nỗi buồn của cô dần vơi đi, thay vào đó là sự xót xa dành cho gã, cô thở dài:

– Nè ba xạo, có bao giờ ngươi nghĩ đến việc đi tìm cha mẹ ruột của mình chưa?

– Có chứ! – Nhạc Chi Dương cười khì khì đáp: – Sau khi cha nuôi kể về thân thế cho ta biết, ta cũng khó chịu mất mấy ngày. Có một hôm, ta lén bỏ nhà đi tìm cha mẹ ruột, kết quả là do tuổi còn quá nhỏ, cứ đinh ninh kinh thành là cả thiên hạ, thiên hạ chính là kinh thành. Ta từ cửa Nam ra khỏi thành, đi hết một vòng tường thành lại quay vào ở cửa Bắc. Khi ấy vừa mệt vừa đói, trời cũng sụp tối, ta ngồi bên dưới một hàng hiên ngủ gục, nào ngờ có một tay say rượu từ đâu trờ tới, nhằm ngay chỗ ta ngồi mà trút bầu tâm sự, báo hại ta giật mình la hét ầm ĩ. May mà gã say rượu ấy lòng dạ cũng không tệ, bị ta la hét làm giật mình tỉnh rượu, thấy vậy áy náy không nỡ bỏ đi, bèn dẫn ta đi tắm rửa thay quần áo, lại dẫn ta về nhà, trước khi đi còn tặng cho ta hai xâu kẹo đường. Một vòi nước đái đổi lấy hai xâu kẹo đường, Giang Tiểu Lưu nghe xong cảm thấy có lời quá xá, hắn cũng mon men đi tìm một góc tường ngồi đợi suốt ba ngày, kết quả một giọt nước đái cũng không có.

Diệp Linh Tô nghe xong câu chuyện này chẳng biết nên khóc hay cười, cô đưa tay lau khóe mắt, mắng:

– Ba xạo nè, sao chuyện gì qua miệng nhà ngươi cũng trở nên thú vị như vậy? Ta chỉ từng nghe câu chuyện “Ôm cây đợi thỏ” chứ làm gì có chuyện kẻ ngốc ngồi dưới mái hiên chờ nước giải bao giờ?

Nhạc Chi Dương chẳng giải thích hay bao biện gì cả, chỉ cười khà khà. Diệp Linh Tô cũng thấy buồn cười nhưng lại không tiện biểu lộ ra, cô cố gắng nín cười, bảo:

– Nhạc Chi Dương, ban nãy lúc đánh nhau, ta thấy kiếm pháp của ngươi quen mắt lắm, có phải là võ công của Đông Đảo hay không?

Nhạc Chi Dương nghe thấy chột dạ, vội xua tay bảo:

– Không phải, không phải, là do Tịch đạo trưởng dạy cho ta đấy.

– Sao chứ? – Diệp Linh Tô không khỏi kinh ngạc: – Ông ấy mang “Dịch Tinh Kiếm” ra dạy cho ngươi á?

Nhạc Chi Dương nói:

– Ông ấy sợ bản thân không còn sống bao lâu nữa, ta và cô không thể chống đỡ nổi cường địch.

Diệp Linh Tô nghe xong, cõi lòng cũng lặng lẽ dâng sầu, giương mắt nhìn ra, chỉ thấy Hải Đông Thanh đang lượn vòng trên mặt biển. Nó đột nhiên thu cánh xuyên vào làn nước như một mũi tên, lúc bay ngược trở lên còn quắp theo một con cá lớn, vẩy bạc lấp lánh, ước chừng phải đến hai mươi cân.

Đại bàng trắng mang con cá lớn đặt lên trên một mỏm đá, mổ cho vẩy bắn tung tóe, máu đỏ lênh láng, chốc chốc nó lại ngẩng đầu lên ngó xung quanh, khí thế oai vệ phi phàm.

Diệp Linh Tô xem đến đây, trong lòng chợt nảy ra một ý, buột miệng thốt:

– Ta có cách này.

Nhạc Chi Dương tò mỏ hỏi:

– Cách gì vậy?

Diệp Linh Tô trỏ vào chú đại bàng trắng:

– Chúng ta rời khỏi hòn đảo được hay không đều nhờ cả vào con chim này!

Nhạc Chi Dương nhanh nhạy vô cùng, vừa nghe qua loáng thoáng đã phần nào đoán được nội dung, vỗ tay reo lớn:

– Ý cô muốn ta thu phục con Hải Đông Thanh này, sau đó sai nó trở về Đông Đảo báo tin như Ma Vân à?

Chợt thấy Diệp Linh Tô cười mỉm không nói gì, gã lập tức vỗ đầu:

– Ta lại vớ vẩn rồi, Đông Đảo ở đâu làm sao nó biết được, sao có thể trở về đưa tin cơ chứ?

Diệp Linh Tô nói:

– Nó không biết Đông Đảo ở đâu, nhưng có thể bay xa trăm dặm, quét mắt khắp bốn phương, xung quanh đảo chỉ cần có thuyền bè đi qua nhất định không thoát khỏi tầm mắt của nó.

Nhịp tim Nhạc Chi Dương đập dồn, gã hỏi:

– Ý kiến này rất hay, nhưng làm sao mới thuần phục được nó?

– Thuần phục ưng biển trước tiên cần phải “Ngao ưng”, bắt nó không ngủ không nghỉ mới có thể thuần phục được. Nhưng con Hải Đông Thanh này có sẵn linh tính, nhận biết âm điệu, chỉ nghe theo tiếng sáo điều khiển, cho nên cửa ải “Ngao ưng” có thể bỏ qua. Có được nền tảng này rồi, ta sẽ truyền cho ngươi thuật “Ngự ưng”, trong vòng vài ngày thôi thì có thể dạy nó hiểu được “Ưng ngữ”.