Vừa nói xong thì bỗng đâu Nhạc Chi Dương cười khúc khích bước ra khỏi khu rừng, nửa trên của gã cởi trần, ống quần xắn cao, hai chân dính đầy bùn đất, đầu đội mấy cọng lá sen to tướng tươi xanh mơn mởn, tay phải cầm một củ sen dài, tay trái xách nào hoa nào cỏ được gói lại trong vạt áo.
Nhạc Chi Dương đến bên khe suối, chẳng nói chẳng rằng, xắn tay giết gà nhổ lông, lại dùng các thứ vừa mang về như quả rừng, hoa cỏ, vỏ cây, củ sen… dồn vào trong bụng gà, sau đó dùng lá sen gói kín lại.
Diệp Linh Tô ở bên nhíu mày quan sát, không kềm được thắc mắc:
– Nhạc Chi Dương, ngươi bày trò gì vậy?
– Làm món Khiếu Hoa Kê(*) – Nhạc Chi Dương mỉm cười trả lời. Diệp Linh Tô xùy một tiếng: – Ai hỏi chuyện gà đâu, ta hỏi về hoa quả kìa, tạp nham đủ thứ như vậy ai biết nó có độc hay không?
(ND chú: Khiếu Hoa (Hóa) Kê hay hiểu nôm na là món gà ăn mày, một món ăn của dân cùng khổ hồi xưa với cách làm đơn giản là bọc gà trong lá sen rồi đắp đất sét lên nướng chín. Giờ đây là đặc sản của vùng Giang Tô.)
Nhạc Chi Dương vừa dùng bùn nhuyễn đắp trên bề mặt lá sen, vừa mỉm cười đáp:
– Xoắn xuýt làm gì, nếu như sợ có độc thì cô “ăn” ta là được.
Diệp Linh Tô vừa giận vừa thẹn, mặt hoa đỏ bừng, cô vỗ bộp lên mặt đá, đứng phắt dậy gắt:
– Nhạc Chi Dương, ngươi… ngươi còn nói bậy, ta đá ngươi xuống nước bây giờ.
Nhạc Chi Dương thè thè lưỡi:
– Ấy, ấy, ta không nói nữa, thịt người vừa tanh vừa hôi, làm sao ăn ngon bằng thịt gà cơ chứ…
– Ngươi còn nói! – Diệp Linh Tô giẫm giẫm chân ra vẻ muốn xông đến, Nhạc Chi Dương vội vã chạy né.
Hồi sau gã nhóm lên một đống lửa, mang con gà đã bao bọc hoàn chỉnh ra nướng trên ngọn lửa ấy, chẳng mấy chốc lớp đất khô đét lại rồi nứt toác. Nhạc Chi Dương vừa bóc tách đất sét ra, một mùi hương đậm đà lập tức lan tỏa, khiến cho ai nấy đều thèm thuồng rõ dãi.
Nhạc Chi Dương chia thịt gà làm ba phần. Diệp Linh Tô bán tín bán nghi, tay cầm lấy đùi gà cắn nhẹ một miếng, chỉ cảm thấy hương vị non tươi mềm mại, nước thịt tươm tướp, trong vị ngon ngọt còn hòa lẫn mùi thơm dìu dịu, nhai qua mấy lượt, dư vị vẫn còn quẩn quyện chưa tan.
“Khiếu hoa kê” vốn là món ăn trứ danh đất Ngô Việt, Diệp Linh Tô từ nhỏ đến lớn đã thưởng qua không ít thức ngon vật lạ, nhưng mùi vị của món gà này hết sức lạ lùng, trước nay chưa từng nếm trải. Cô liếc trộm Nhạc Chi Dương, trong lòng dấy lên một chút kinh ngạc.
Tịch Ứng Chân tuy là đạo sĩ nhưng lại không kỵ món mặn, ăn như gió giục mây vần, thoáng cái nhai sạch cả nửa con gà, vừa ăn vừa tấm tắc:
– Thằng nhóc giỏi thật! Con gà này nấu rất ngon, thịt mềm mọng nước, hương thơm nức mũi, vừa tươi vừa ngọt, dư vị ngập tràn. Ngon, Khiếu Hoa Kê ngon lắm, đầu bếp tại Trích Tinh Lâu nơi kinh thành cũng không bằng ngươi được.
Nhạc Chi Dương mỉm cười:
– Tịch đạo trưởng mà không chê, sau này ta sẽ nấu cho ông ăn mỗi ngày.
Tịch Ứng Chân quệt vết mỡ bên mép, bật cười:
– Để thằng nhóc nhà ngươi làm đầu bếp chẳng phải phí phạm tài năng hay sao? À, hương liệu bên trong bụng gà đều ở trên đảo này cả à?
– Kể cũng lạ! – Nhạc Chi Dương mỉm cười: – Trên đảo này chẳng thiếu loại hương liệu nào cả, hồi nãy ta trông thấy cũng giật mình, ở bên kia còn có một đầm nước, trong đầm có trồng hoa sen. Đây đây, nếm thử củ sen này xem, vừa giòn vừa ngọt, tươi ngon hiếm có.
Tịch Ứng Chân rửa sạch củ sen, cắn thử vài miếng, liền liên tục khen ngon. Diệp Linh Tô cũng bẻ lấy một đoạn, dùng kiếm gạt bỏ lớp bùn, từ từ nhấm nháp rồi khe khẽ gật gù.
Đám người Xung đại sư trông thấy bọn họ ăn uống ngon lành, ai cũng nuốt nước bọt ừng ực, miếng thịt dê trong tay bỗng trở nên vừa tanh vừa dai, đơn giản là khó mà nuốt trôi. Trúc Nhân Phong bỏ miếng thịt trong tay xuống, liếc liếc sang Minh Đấu, ánh nhìn không giấu vẻ trách cứ.
Minh Đấu nổi sùng:
– Mẹ nó chứ, họ Trúc kia, ngươi thô lố hai mắt nhìn ông để làm gì? Ông đây mổ dê nướng dê, chả lẽ còn làm sai sao? Muốn ăn ngon thì tự đi mà làm!
Nói rồi lão túm lấy cả xâu thịt nướng quăng ùm xuống nước.
Trúc Nhân Phong hầm hầm tức giận, đứng bật dậy quát:
– Minh Đấu, đồ chó chết chủ nhà ngươi, ở trước mặt gia gia còn muốn ra vẻ à? Gia gia ăn thịt dê là đã nể mặt nhà ngươi lắm rồi, dám chọc giận ta, ta khiến ngươi đi cà thọt bây giờ!
Minh Đấu xụ mặt xuống, trầm giọng nói:
– Hay lắm, Trúc Nhân Phong, nói mà không làm được là đồ con rùa, ta chống mắt lên xem ngươi làm sao khiến ta đi cà thọt.
Nếu như thân thể không trọng thương, Trúc Nhân Phong tuyệt không kiêng dè Minh Đấu, nhưng nếu giao đấu trong khi bị thương thì phần thắng tính ra rất thấp. Nội thương của hắn phân nửa là do Nhạc Chi Dương ban cho, nhớ đến người này, hắn không kềm được quay đầu sang trừng trừng nhìn thiếu niên, chỉ thấy gã và Diệp Linh Tô đang ngồi sóng vai cùng nhau, nam thanh nữ tú tỏa sáng ngời ngời, Trúc Nhân Phong ngoài lòng căm ghét còn sinh ra một nỗi tỵ hiềm, hận không thể lột da moi tim gã ra cho hả dạ.
Minh Đấu thấy hắn sắc mặt quái lạ bèn cười lạnh:
– Hoảng rồi à? Nếu không có gan ra tay, vậy thì hãy gọi ta hai tiếng “Ông nội” đi, ta sẽ nể mặt mũi Thiết Mộc Lê mà tha cho ngươi một lần.
Trúc Nhân Phong nổi điên, toan rướn người xông đến, nào ngờ Xung đại sư đứng dậy ngăn cản hai người lại, bảo:
– Đều là người trong nhà cả, đâu cần phải vì một con dê nướng mà tổn thương hòa khí, nếu như các người đánh nhau, khoan nói tới thắng hay bại, để kẻ địch trong thấy chẳng phải chúng sẽ cười rụng răng hay sao?
Minh Đấu liếc mắt nhìn Tịch Ứng Chân, sắc mặt càng trở nên sa sầm. Trúc Nhân Phong vẫn chằm chằm nhìn Diệp Linh Tô, nghĩ thầm trong bụng: mình thắng thì không sao, còn lỡ mà xui rủi thất bại trước mặt tiểu mỹ nhân đây, chẳng phải sẽ mất mặt lắm ư? Nghĩ đến đây, hắn hậm hực ngồi xuống, thở dài một tràng. Minh Đấu tuy cứng mồm là thế nhưng trong lòng cũng rất e ngại quyền thế của Yến Nhiên Sơn, thấy hắn nhượng bộ cũng không tiện khiêu khích thêm nữa, bèn hừ lạnh một tiếng, từ từ tiêu giảm nội lực.
Xung đại sư cúi người rửa sạch tay rồi chỉnh trang lại y phục qua làn nước trong, kế đó đứng dậy nói:
– Ăn uống no đủ rồi, chúng ta cùng đi tìm cửa vào mộ huyệt nào!
Nói rồi sải bước thật nhanh, dẫn theo đám người Minh Đấu đi về phía tòa núi.
Nhạc Chi Dương nhảy bật dậy, vội giục:
– Mau, mau đuổi theo.
Diệp Linh Tô còn chần chừ chưa quyết, Tịch Ứng Chân điềm nhiên bảo:
– Đi theo bọn chúng làm gì?
– Làm gì á? – Nhạc Chi Dương trợn mắt nhìn ông vẻ quái lạ: – Bọn chúng tìm thấy cửa vào mộ huyệt thì sao?
– Làm gì có chuyện dễ dàng thế? – Tịch Ứng Chân lắc đầu cười: – Thích Ấn Thần tinh thông thuật phong thủy, mộ phần này lưng tựa núi mặt hướng biển, hình thế mượn trời. Ngươi cũng đã từng chứng kiến qua Hải Âm Mộng Điệp Trận rồi đấy, cứ thử nghĩ mà xem, gần như trên đảo này nơi nào cũng hung hiểm như thế, muốn tìm ra cửa mộ, nói thì dễ chứ làm mới khó!
Nhạc Chi Dương thấy cũng chí lý, gãi đầu hỏi:
– Vậy hiện giờ chúng ta phải làm gì?
Tịch Ứng Chân nói:
– Trước tìm một nơi trú chân đã, sau đó từ từ nghĩ cách rời đảo.
Nhạc Chi Dương giật mình, buột miệng thốt:
– Còn võ công trong mộ thì sao?
Tịch Ứng Chân lườm gã một cái, tỏ vẻ không vui:
– Võ công cái gì chứ? Bộ ngươi thật sự muốn chui vào trong mộ người ta à?
Nhạc Chi Dương cười hề hề:
– Ta chỉ tò mò thôi mà.
Tịch Ứng Chân lắc đầu:
– Tò mò hại thân! Chúng ta đến đây chủ yếu là vì “Thiên Cơ Thần Công Đồ”, giờ sách đã nằm trong tay, những chuyện khác đừng bận tâm nhiều nữa.
Giọng điệu của ông trong mềm có cứng, nói vừa xong thì quay đầu đi ngay. Nhạc Chi Dương bất đắc dĩ, đành lè lè lưỡi, tiu nghỉu bước theo sau lưng ông, chợt nghe Diệp Linh Tô hắng giọng:
– Trứng ung, đáng đời!
Nhạc Chi Dương đưa mắt nhìn sang, thiếu nữ mặt mày lạnh tanh, chẳng chút thân thiện, đang hướng đôi mắt hạnh về nơi khác. Nhạc Chi Dương cười bảo:
– Ừ, ừ, ta là trứng ung, còn cô là trứng đặc biệt, trong trứng có tới hai lòng đỏ, Lưu A Đẩu(*) ăn vào cũng phải biến thành Gia Cát Lượng.
(ND chú: Lưu A Đẩu hay Lưu Thiện, con trai Lưu Bị, là vị hoàng đế thứ hai và cũng là cuối cùng của nhà Thục Hán dưới thời Tam quốc, được Gia Cát Lượng phò tá sau khi Lưu Bị qua đời. Thời nay, người ta thường dùng tiếng lóng A Đẩu để ám chỉ những kẻ hèn nhát, bất tài.)
Diệp Linh Tô đỏ bừng hai má, làn da trắng phao phao ửng hồng càng thêm kiều diễm. Cô tức tối “Xí” một tiếng, mắng:
– Còn thứ trứng ung to xác như ngươi á, Gia Cát Lượng mà ăn phải cũng bị biến thành heo cho xem.
Chợt thấy Nhạc Chi Dương mặt mũi tí tởn, cô mới nhận ra mình vừa thất thố, vội mím môi trừng mắt, quay phắt sang hướng khác.
Ba người tìm kiếm một lúc thì phát hiện được một hang động bên bờ biển. Trong động có một bầy nai đang ở, Nhạc Chi Dương hô hét ầm ĩ xua bầy nai đi khỏi, lại thấy bên trong ẩm thấp dơ bẩn, gã mỉm cười bảo:
– Hai vị quét dọn trong động đi, để ta ra ngoài tìm một ít cỏ khô về rải nền.
Nói rồi, gã bước ra khỏi hang, dáng vẻ lừng khừng thong thả, tay bẻ vài cọng cỏ khô vân vê chơi đùa, đi dung dăng một hồi, thấy bốn bề không có ai, gã liền dạt bụi cây chạy thẳng về phía hòn núi. Chẳng bao lâu sau đã đến nơi, Nhạc Chi Dương trèo lên trên một tàng cây lớn, gãi đầu gãi tai ngó nghiêng về phía trước.
Nhìn một hồi, chợt gã cảm thấy đầu vai nhói lên như có người vừa vỗ chưởng. Nhạc Chi Dương giật mình vội nhảy ra ba thước, suýt nữa là rớt khỏi táng cây. Gã ngoảnh đầu lại, thì ra Diệp Linh Tô đang ở phía sau lưng, mặt hoa xụ lại, ánh mắt như kết băng, lạnh lùng hỏi:
– Ngươi không phải đi hái cỏ khô sao, chạy tót lên cây làm gì vậy?
Nhạc Chi Dương vừa định thần lại, mở miệng bịa ngay:
– Ờ thì cỏ khô ít quá, ta mới trèo lên đây định bẻ mấy cành cây mang về.
Diệp Linh Tô hừ một tiếng, mắng:
– Ngươi nói dối!
Nhạc Chi Dương giả bộ ho khan hai tiếng, đánh trống lảng:
– Diệp cô nương, cô tới đây làm chi?
Diệp Linh Tô lườm gã:
– Tịch chân nhân thừa biết ngươi sẽ đi gây họa, kêu ta đến dẫn ngươi về.
Nhạc Chi Dương thở dài:
– Diệp cô nương, cô có muốn thấy bọn khốn ấy trộm được võ công của Thích Ấn Thần hay không?
Diệp Linh Tô liếc mắt nhìn gã, đáp:
– Đương nhiên là không.
Nhạc Chi Dương mừng rỡ:
– Tốt quá, chúng ta quả nhiên cùng chung một lòng.
Diệp Linh Tô thẹn đỏ mặt, gắt:
– Ăn nói quàng xiêng, ai cùng chung một lòng với nhà ngươi chứ!
– Ấy, ấy, ta lỡ lời. – Nhạc Chi Dương chữa lại: – Ý là chúng ta có cùng suy nghĩ, cho nên phải phá đám cho bọn chúng rối tung rối mù lên.
Diệp Linh Tô trừng mắt nhìn gã, ngờ vực hỏi:
– Làm sao để phá đám bọn chúng?
Nhạc Chi Dương đáp:
– Tạm thời chưa nghĩ ra, tóm lại là không để cho bọn chúng yên ổn được.
Diệp Linh Tô phì cười:
– Nói khoác không biết ngượng, dựa vào chút võ công mèo quào của ngươi, đem đi nhét kẽ răng người ta còn chưa đủ nữa là.
Nhạc Chi Dương cười đáp:
– Đại trượng phu đấu trí không đấu sức.
– Cái gì mà đại trượng phu chứ? – Diệp Linh Tô hừ lạnh: – Tiểu nhân nham hiểm thì đúng hơn.
Nhạc Chi Dương bảo:
– Cô không nghe người ta nói sao? Ác quỷ còn sợ tiểu nhân mà!
Diệp Linh Tô lấy làm lạ:
– Ai nói vậy?
Nhạc Chi Dương đáp:
– Chả ai khác, chính là Nhạc mỗ đây!
Diệp Linh Tô nguýt một tiếng, suýt thì phì cười, nhưng chả hiểu sao cõi lòng như bị sắt đè, không tài nào bật tiếng cười ra được, thế là cô đành hướng ánh mắt sang nhìn biển, mím môi không nói lời nào.
Nhạc Chi Dương trông thấy thần thái của cô như vậy, biết cô còn buồn vì thân thế phức tạp của mình, gã bất giác nghĩ thầm: “Cần phải tìm cách để cô ta vui lại mới được.”
Gã còn đang suy nghĩ, chợt nghe Diệp Linh Tô “í” một tiếng, đưa mắt nhìn về hướng vách núi, Nhạc Chi Dương quan sát theo hướng cô nhìn, lập tức sáng mắt lên, hồ hởi bảo:
– Ối chà, chẳng phải là Ma Vân đấy ư?
Cách không xa đằng trước, trên vách đá ở lưng chừng núi, một con đại ưng đang vùi đầu rung cánh, miệt mài mổ ăn một chú thỏ rừng, xem qua màu lông đúng là ưng biển Ma Vân.
Diệp Linh Tô trông thấy người bạn chim của mình, trong lòng mừng rỡ, bảo:
– Quá tốt rồi, có Ma Vân, chúng ta có thể đưa thư về đảo Linh Ngao, nhờ họ cử thuyền đến đón chúng ta.
Nói rồi, cô cong ngón tay lại đặt giữa khóe môi, vận khí đan điền, phát ra tiếng huýt sáo thật dài.
Ma Vân nghe tiếng ngẩng đầu lên, hiên ngang nhìn ngó xung quanh, đôi mắt ưng tinh tường lập tức trông thấy chủ nhân, nó hưng phấn hẳn lên, giang cánh bay vội về phía hai người. Nói thì chậm, thực tế diễn ra rất nhanh, khi ấy chợt nghe mấy tiếng “phành phạch” vang lên, trong khu rừng tùng bỗng đâu bay vụt ra một chiếc bóng trắng, nhanh như chớp lóe, va mạnh vào chú ưng biển màu xám tro. Khoảnh khắc ấy, lông vũ rụng rơi tung tóe, tiếng kêu thảm thiết ngân dài, hai chiếc bóng một trắng một xám quay cuồng hỗn loạn, nhất thời khó mà phân biệt.
Hai người trên cây trước tiên là kinh ngạc, sau đó nhận ra chiếc bóng trắng kia cũng là một con đại bàng lông trắng hơn tuyết, dũng mãnh thần tốc, xuất hiện chưa được bao lâu đã khiến cho Ma Vân phải nằm dưới móng vuốt của nó, ngoài vùng vẫy ra không cách nào chống cự lại.
Diệp Linh Tô vừa bất ngờ vừa phẫn nộ, hét vang một tiếng, nhón tay phất ra kim châm, nào ngờ kim châm vừa bay đến gần, đại bàng trắng liền thả Ma Vân ra, bay thẳng lên trời, kim châm nhấp nhá rồi lướt sượt qua móng vuốt của nó.
Ma Vân loạng choạng rớt từ trên cao xuống đất. Nhạc Chi Dương nhắm kỹ thế rơi, nhanh chóng nhảy khỏi cành đại thụ, bắt gọn chú ưng biển vào lòng bàn tay, chỉ thấy đầu nó gục xuống, cần cổ gẫy lặt lìa, đỉnh đầu lủng toang hoác phọt cả não, hóa ra đã chết tươi.
Nhạc Chi Dương còn đang kinh hãi chợt nghe Diệp Linh Tô hét to một tiếng, gã giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đại bàng trắng lại bổ nhào trở xuống, nhanh hơn chớp lóe, xông về phía thiếu nữ vừa quắp vừa mổ. Diệp Linh Tô vung chưởng lên nghênh tiếp, nhưng đại bàng trắng hết sức linh hoạt, chưởng phong vừa đến nó lập tức bay tránh đi xa. Đợi thiếu nữ lộ ra sơ hở, nó liền bay nhào đến, cứ thế tiến tiến lùi lùi nhịp nhàng như có dáng dấp của đại cao thủ.
Nhạc Chi Dương trố mắt há mồm theo dõi trận chiến một người một chim trên cây. Hai bên đến đi như gió, mấy lần suýt chạm nhau, Diệp Linh Tô liên tiếp bắn ra mấy mũi châm đều bị đại bàng né được. Bất chợt cô dùng mưu kế, bước chân ra vẻ lảo đảo, lắc lư chực ngã, đại bàng chung quy cũng là loài chim muông, nào biết đến sự xảo trá của thế gian, lập tức vỗ cánh sà đến. Tay trái Diệp Linh Tô bỗng vẫy nhanh, đại bàng e sợ chưởng phong của cô liền chao mình nhảy tránh hơn vài thước, dè đâu tay phải Diệp Linh Tô giơ lên, kim châm bắn ra vun vút, xuyên qua bộ lông trắng muốt của nó.
Đại bàng cất lên tiếng kêu thảm thiết, phóng vút lên không trung, dáng hình tựa mũi tên vừa buông cung, bay đến vách núi cao bên trên, nhoáng cái đã không còn thấy đâu nữa.
Nhạc Chi Dương từng nếm qua mùi vị khổ sở của Dạ Vũ Thần Châm, kim châm xâm nhập vào cơ thể thì đến con người còn không chịu nổi huống hồ loài chim. Đại bàng trắng sau khi trúng châm rồi mà còn có thể bay cao đến thế, nếu như không phải xương đồng gân thép thì nhất định là loài yêu mị trên biển.
Diệp Linh Tô ngẩng đầu lên nhìn trời, dáng vẻ ngơ ngẩn thất thần. Nhạc Chi Dương trèo lên bên cạnh cô, nhìn kỹ lại, ở vị trí gần nơi tiếp giáp với đỉnh núi có một hang động, nhưng vì bị đá lồi lõm che khuất nên nếu không quan sát cẩn thận, tuyệt đối không dễ phát hiện ra.
– Đó là hang ổ của con chim ấy à? – Nhạc Chi Dương líu lưỡi nói: – Chim gì lợi hại dữ vậy không biết!
– Đó mà là chim ư? – Diệp Linh Tô còn chưa hết hoảng hốt: – Nó nhanh đến không tưởng nổi!
Nhạc Chi Dương mỉm cười:
– Nhưng nhanh thế nào chăng nữa cũng không bằng Dạ Vũ Thần Châm được.
Diệp Linh Tô liếc nhìn gã, định nói gì đó lại thôi, một lúc sau ảo não hỏi:
– Ma Vân đâu?
Nhạc Chi Dương mấp máy môi không đáp, Diệp Linh Tô nhảy khỏi cành cây, nhìn xuống thi thể của chú chim mà lặng người hồi lâu, lát sau cô rút kiếm đào một hố nhỏ, chôn cất cho chú chim cẩn thận. Nhạc Chi Dương nhìn nấm mồ nho nhỏ ấy, trong lòng cũng xốn xang ray rứt. Ma Vân chết rồi, con đường cầu viện cũng bị đứt đoạn, muốn thoát khỏi hòn đảo này có lẽ phải tìm biện pháp khác.
Chợt nghe Diệp Linh Tô giục:
– Đi thôi!
Tâm trạng của cô lúc này rất tệ, nói đi là quay đầu đi ngay. Nhạc Chi Dương không dám chạm vào nỗi buồn của cô thêm nữa, đành ủ rũ đi theo phía sau.
Hai người dọc đường đi gom nhặt theo vài bó cỏ khô, về gần đến hang động chợt nghe vọng đến tiếng người. Nhạc Chi Dương cảnh giác ra hiệu cho Diệp Linh Tô, hai người len lén tiến chậm về trước, vén bụi cây ra, giương mắt quan sát, chỉ thấy Xung đại sư, Minh Đấu và Tịch Ứng Chân đang đứng theo thế chạc ba đối diện nhau ở trước cửa động. Diệp Linh Tô sốt ruột định nhỏm người bước ra thì bị Nhạc Chi Dương giữ tay áo lại.
Diệp Linh Tô quay lại trừng mắt, chợt thấy Nhạc Chi Dương đưa ngón trỏ ra viết xuống nền đất: “Nấp trong chỗ này, dùng phi châm chào hỏi bọn chúng.”
Diệp Linh Tô khẽ chau mày, Dạ Vũ Thần Châm tuy là ám khí nhưng uy lực cực lớn, từ khi cô luyện thành đến nay đều là phát châm ở phía chính diện, hiếm khi nào đánh lén sau lưng người khác. Mưu kế của Nhạc Chi Dương tuy hay nhưng lại không được quang minh lỗi lạc.
Trong lúc đang do dự bỗng nghe Xung đại sư cười nói:
– Tịch chân nhân, ngài thật sự không chịu nói ra lối vào mộ huyệt à?
Hai người nghe vậy đều giật mình, nghĩ thầm Tịch Ứng Chân làm sao mà biết được cửa vào mộ phần ở đâu cơ chứ?!
Đạo sĩ trầm tư một lúc chợt cười hỏi:
– Đại hòa thượng, sao ông đoán là ta biết được lối vào?
– Ngài vừa lên đảo là lập tức bàn về chuyện phong thủy. Ta vừa nãy tìm kiếm lối vào, tìm mãi chẳng được mới sực nhớ đến việc này. Nếu như Thích Ấn Thần tin vào phong thủy, vậy thì cửa vào mộ huyệt hẳn sẽ liên quan đến phong thủy. Đáng tiếc bình sinh ta quá tự tin, chưa bao giờ hứng thú với những chuyện ngoài lề, đối với kiến thức phong thủy thật sự hiểu biết giới hạn. Nghe danh Tịch chân nhân tinh thông thuật số âm dương đã lâu, hòa thượng đành phải mặt dày đến đây, thỉnh cầu chân nhân chỉ cho một con đường đúng đắn.
Hai người Nhạc – Diệp nghe đến đây, thảy đều rủa thầm: “Tên lừa trọc da mặt dày thật, cho dù Tịch chân nhân biết đi chăng nữa thì cũng chẳng có lý do gì phải nói cho y cả?”
Lại nghe Tịch Ứng Chân cười khà khà:
– Đại hòa thượng, người tìm đến hỏi ta, liệu có sai người không đấy?
– Không đâu, không đâu – Xung đại sư cười ha hả: – Tịch chân chân, chúng ta trao đổi thế này đi, nếu như cổ mộ Ấn Thần thật sự có kho báu và bí tịch, bọn ta sẽ chia cho ngài một phần được không?
– Buồn cười! – Tịch Ứng Chân cười lạnh: – Ta mà biết thì tự mình đến chiếm lấy và bỏ đi rồi, mắc gì phải nói cho các ngươi chứ?