Linh Nhân Lệ

Chương 8




Đầu nặng trịch, thân thể vô lực, cảm giác khô nóng lan tràn khắp toàn thân, biết rõ bản thân mình sinh bệnh, Ly Thu lại bởi vì yên tâm mà muốn cười.

Trận ốm như trẻ con này, chính là y cố tình ép mình mắc bệnh.

Bởi vì chỉ như vậy Hoàng Phủ Kỳ mới có thể ở bên y một tấc không rời, thời gian còn lại của y đã không còn nhiều nữa rồi, y không đành lòng lãng phí một giây một phút nào.

Cho nên, chỉ còn cách dùng biện pháp không thành thục này, lưu lại cho mình ít nhiều hồi ức vui vẻ, sau này một mình rời đi rồi còn có thể chầm chậm mà hồi tưởng lại những gì đã từng.

Ly Thu xoay qua nhìn gương mặt Hoàng Phủ Kỳ đang ung dung bình thản dựa vào một bên giường của y mà say ngủ:

Dưới cằm loáng thoáng mảng xanh, sắc mặt tiều tụy, trên tay còn cầm một bản tấu đọc dang dở.

Ly Thu ngồi dậy, ôm lấy bàn tay Hoàng Phủ Kỳ áp lên gò má vẫn còn nóng hôi hổi của mình.

“Ta luyến tiếc ngươi” Ly Thu nhẹ giọng khe khẽ lẩm bẩm “Làm thế nào mới tốt đây?”

Bả vai Hoàng Phủ Kỳ hơi giật lên, mở mắt vừa lúc gặp phải đôi con ngươi đen láy hãy còn lưu lại một màn sương mờ của Ly Thu.

“Chúng ta rời khỏi kinh thành, không tranh ngôi vị Hoàng đế này nữa, có được không? Hoàng Phủ Kỳ duỗi cánh tay thương tiếc ôm lấy Ly Thu vào lòng.

Ly Thu ngây ra một hồi, chớp hàng mi, cuối cùng ngẩng đầu lên lướt qua đôi môi mềm, cười nhợt nhạt “Lại nói ngốc gì thế!”

“Thu nhi, ta nói thật đấy! Ta không cần làm Hoàng đế, cũng không cần lấy công chúa gì đó nữa, ta chỉ cần ngươi. Ta đưa ngươi đi, chúng ta đến Giang Nam, cả đời ở bên nhau, có được không?” Hoàng Phủ Kỳ đột nhiên giống một đứa trẻ kiêu ngạo càn quấy mà bướng bỉnh “Được không Thu nhi, chúng ta rời khỏi kinh thành, bình bình đạm đạm qua ngày, vĩnh viễn cùng nhau, có được không?”

“Không được” Ly Thu quả quyết trả lời.

“Vì cái gì?” Hoàng Phủ Kỳ không hiểu, hắn vì y mà ngay cả thiên hạ cũng không cần, vì sao y lại không nguyện ý?

“Ngươi, Hoàng Phủ Kỳ, là hoàng đế tương lai của thiên hạ, hạnh phúc ấm no của nghìn vạn con dân đều nằm trong tay ngươi, ngươi sao có thể đang tâm vứt bỏ họ?” Giọng nói Ly Thu thoảng hơi nghèn nghẹn gắng gượng, y phải giữ bằng được chút lý trí còn lại này cho Hoàng Phủ Kỳ.

“Văn An, ngươi là Ninh vương đương triều, là Nhị hoàng tử được Hoàng thượng sủng ái nhất! Giả như khắp thiên hạ này đều biết ngươi vì một linh nhân mà bỏ lại cả giang sơn sau lưng, bỏ lại ngai vàng vương vị, vậy ngươi lưu lại tên mình trong sử sách thế nào đây? Lẽ nào ngươi thật sự muốn để lại tiếng xấu muôn đời sao? Đành rằng là ngươi không cần, nhưng ta cũng không muốn gánh vác cái tội danh này! Ngu Cơ có thể vì Sở Bá vương mà quyên sinh, chẳng lẽ ta lại không thể vì ngươi mà an phận ở lại Ly Thu Uyển này?”

“Thu nhi, như vậy thật sự thiệt thòi cho ngươi”

“Không sao, là ta cam nguyện”

Đúng rồi, không hề ủy khuất mà. Ly Thu dựa vào lòng Hoàng Phủ Kỳ nhắm mắt lại, nhận chút hơi ấm trên người hắn mà thầm lặng thở dài xót xa.

Ly Thu sớm đã quyết định rời đi, Ngu Cơ vì Hạng Vũ mà trả giá một sinh mệnh, mà y, chỉ có thể vì Hoàng Phủ Kỳ dứt bỏ một đoạn duyên tình trần thế.

Vả lại, y sao có thể nhẫn tâm ép Hoàng Phủ Kỳ vì một mình y mà vứt bỏ cả thiên hạ?

Hoàng Phủ Kỳ là bậc vương thượng, từ thời khắc lần đầu gặp mặt y đã biết hắn nhất định là bậc vua chúa cao cao tại thượng.

Lẽ nào lại vì một con hát ti tiện hèn kém, mà ép uổng Hoàng Phủ Kỳ cùng y khoác áo vải lăn lộn chốn trần tục? Rồi hai tay sẽ xuất hiện những chai sạn không nên có, phiêu bạt trong biển người mờ mịt mà vất vả kiếm sống sao?

Khổ cực như vậy Ly Thu đã từng trải qua, thế nên y càng không thể vì cái gọi là ái tình mà kéo Hoàng Phủ Kỳ khỏi cái ghế cao xuống được.

Chỉ có ly khai, có lẽ mới là kết cục toàn vẹn nhất.

Ngoài song cửa, bóng người thoáng động.

Trong sương phòng, người thở dài khẽ khàng.

Qua bảy ngày nữa sẽ là đại hôn của Ninh vương đương triều cùng Nghi Phương công chúa lân quốc.

Vừa đúng lúc này bệnh tình của đương kim Thánh Thượng trở nên nguy kịch, hoàng cung cảnh tượng hỗn loạn.

Đêm ấy, Hoàng Phủ Kỳ túc trực bên cạnh phụ hoàng nghe giáo hối.

Ngày hôm sau lại bận rộn nguyên một ngày từ sáng tới tận tối khuya, đêm đã sâu lắm hắn mới có thể rời ra mà trở về Ly Thu Uyển.

“Thu nhi đâu?” Hoàng Phủ Kỳ chân trước bước vào cửa đã liền hỏi.

“Hồi Điện hạ, trong phòng ạ”

“Được rồi, lui xuống đi.”

Hoàng Phủ Kỳ rảo bước đẩy cửa phòng cất giọng gọi ái nhân: “Thu nhi”

Trong phòng vắng lặng không một bóng người, không lời hồi đáp.

[Sẽ không về nữa, đừng nhớ mong.]

“Người đâu, dẫn binh soát thành!” Hoàng Phủ Kỳ vò nát tờ giấy lưu lại trên bàn lớn giọng quát.

Ba ngày, tròn ba ngày.

Ly Thu biến mất tựa hư không, lục soát khắp kinh thành vẫn không tìm được nửa điểm bóng dáng.

Bất an cùng nôn nóng của Hoàng Phủ Kỳ khiến ai ai cũng vô cùng kinh hoảng, ai ngờ được rằng đường đường một vị Ninh vương lại vì một con hát mà lâm vào tình cảnh thần hồn lạc phách thảm hại như vậy? Thậm chí còn tìm người khắp thành như phát cuồng, một ngày lại một ngày, không hề ngơi nghỉ.

Mà cuối cùng, vì tìm không thấy người, lại tự giam mình trong phòng, chỉ qua vài ngày đã gầy rộc hẳn đi, tiều tụy đến chua xót.

Địa thất âm u, một phòng tù nhỏ, ngập mùi ẩm mốc.

“Tiểu tiện nhân ngươi thật có thể diện, hoàng đệ của ta tìm ngươi cấp bách thế này, xem chừng chưa chờ được đại hôn hắn đã phát điên rồi”

Ly Thu ngồi ngẩn trên giường lạnh lẽo, cúi đầu không nói.

“Xem ra hắn cũng cưng chiều ngươi lắm? Ngươi nói thử xem, hoàng vị và ngươi, hắn sẽ chọn bên nào?”

Sau nhiều ngày theo dõi Hoàng Phủ Kỳ, Tấn vương trong lòng đã có định liệu, hơn nữa mật thám hắn phái đi đêm đó đã nghe được nhất thanh nhị sở.

Hoàng đệ ngu ngốc của hắn lại có thể nguyện ý vì một con hát mà từ bỏ ngôi vị Hoàng đế, hắn nghe được tin này mà cười đến suýt lệch cả miệng, xem ra thật là đã không uổng công.

Vốn còn đang trăm phương ngàn kế tìm cách giành giật lấy ngôi vị Hoàng đế kia, lại không ngờ rằng chỉ đơn giản giữ được một Ly Thu, Hoàng Phủ Kỳ cũng liền tự động ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay mình.

Hoàng Phủ Kỳ ơi là Hoàng Phủ Kỳ, ngươi ngàn vạn lần không nên, không nên để lộ ra một nhược điểm lớn đến thế cho ta nắm được.

“Loại như ngươi mà cũng đòi làm Hoàng đế?”

Ly Thu mắt nhìn đăm đăm xuống nền đất tối đen cười trào phúng, nhìn cũng không thèm nhìn Hoàng Phủ Hùng.

Y cũng thực cảm thấy bực mình với bản thân, rành rành là muốn bỏ đi thật xa, ai ngờ lại bị Đại hoàng tử này theo dõi từ lâu, ra khỏi Ly Thu Uyển chưa được bao xa đã bị bắt lại.

Giờ thành tù nhân, lại còn thành nhược điểm cho Hoàng Phủ Hùng lợi dụng tranh giành hoàng vị với Hoàng Phủ Kỳ, trong lòng cho dù hối hận bao nhiêu cũng chẳng còn ích lợi gì nữa rồi.

“Miệng mồm còn cứng thế a, thế nào, được hoàng đệ ta chiều chuộng đến kiêu ngạo thế rồi cơ à? Chẳng lẽ ngươi quên mấy ngày trước còn ở dưới thân ta trằn trọc hoan ***?”

“Tởm lợm” Ly Thu nhìn vẻ mặt Hoàng Phủ Hùng không kiềm nén được cảm giác buồn nôn.

“Tởm lợm? Ha, chẳng biết lúc ấy là ai chủ động đưa đẩy ôm ấp với ta, giờ lại thấy ghê tởm?” Giọng Hoàng Phủ Hùng âm cao lên mấy độ, nụ cười trên mặt lại lạnh đi vài phần.

“Thu Quan Nhi, ngươi quả nhiên là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đừng tưởng bản vương không dám động đến ngươi, chỉ cần giữ cái mạng của ngươi là đủ để trao đổi với tên đệ đệ ngu xuẩn kia rồi, còn lại tùy bản vương cao hứng!”

“Tùy” Ly Thu mặc kệ, rơi vào hang sói cũng chẳng mong được toàn vẹn trở lại, y chỉ lo rằng Hoàng Phủ Kỳ sẽ cảm thấy khổ sở.

Văn An, Văn An, Văn An, hảo hảo làm Hoàng đế! Đừng để Thu nhi thành hòn đá ngáng chân ngươi.

Ngươi tốt với Thu nhi, Thu nhi đều biết, Thu nhi thấy đủ rồi.

Ta yêu ngươi, tuy là ta luôn không nguyện thừa nhận.

Chỉ là, thì ra, ta yêu ngươi.

Cho nên, ta không hối hận.

Tang chung vang vọng phía chân trời, Tiên hoàng băng hà, triều đình người người chộn rộn, kế tục hoàng vị rốt cuộc là ai đây?

Bốn bức tường thành đỏ thẫm thấm đượm khí tức bất ổn, mỗi người đều đang đợi chờ.

Chờ một cục diện mới, chờ một quyền thế mới, chờ một hồi gió tanh mưa máu sắp ập tới.

“Hoàng đệ, cân nhắc thế nào?” Hoàng Phủ Hùng nhìn đến Hoàng Phủ Kỳ đang chăm chăm nhìn miếng ngọc bội trong tay mà ngây ngẩn, cười đắc thắng như mở cờ trong bụng.

“Được, ta đáp ứng, hy vọng hoàng huynh nhất ngôn cửu đỉnh” Mảnh ngọc bội này là hắn cho Thu nhi, hắn biết Thu nhi luôn mang theo bên mình, chưa từng rời bỏ.

“Nhìn không ra hoàng đệ si tình. Lại còn thích một con hát”

“Nhìn không ra hoàng huynh lại quan tâm tới hoàng đệ vậy” Hoàng Phủ Kỳ ung dung liếc nhìn lại.

“Vậy ngày mai?”

“Yên tâm, ngày mai khi tuyên chiếu, trước mặt văn võ bá quan ta sẽ nhường ngôi vị lại cho hoàng huynh.”

“Được, một lời đã định”

“Còn Thu nhi?”

“Chỉ cần ngày mai ngươi chính thức nhường ngôi, ta tự nhiên sẽ thả y. Tất nhiên cũng sẽ giải độc cho y!”

“Giải độc?”

“Coi bản vương dễ quên chưa này, suýt nữa thì quên nói cho Hoàng đệ. Tử sĩ của bản vương có tự chế một loại độc dược gọi là Thiên nhật hồng, nghe nói nội trong năm ngày nếu không có giải dược, độc sẽ ăn vào ngũ tạng, đến lúc đó thì thần tiên cũng không cứu nổi đâu. Vừa hay bản vương lại tiện tay nhờ Thu Quan Nhi thử thuốc thôi.”

“Hoành huynh đây là ý gì?” Giọng nói Hoàng Phủ Kỳ có hơi phẫn nộ.

“Chỉ là binh bất yếm trá [1] , cẩn thận dùng thuyền được vạn năm [2]. Phòng vạn nhất hoàng đệ nuốt lời, ta chí ít cũng phải có người chôn cùng a. Nhưng là chỉ cần ngày mai hết thảy đều thuận lợi, bản vương lập tức đưa người cùng giải dược tới tận phủ cho ngươi!”

“Tốt nhất là thế!” Hoàng Phủ Kỳ nghiến răng phun ra vài tiếng, đôi tròng mắt xanh đen càng thêm thâm thúy.

—————————–

[1] Binh bất yếm trá: dụng binh không ngại lừa lọc

[2] Nguyên văn 小心驶得万年船 (tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền): xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.



From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na