Linh Nhân Lệ

Chương 15




“Thu nhi, dậy đi, đừng ngủ lười nữa” Ly Thu nửa mê nửa tỉnh nghe thấy có người thầm thì bên tai y rầy rà không ngừng.

“Ừm?” Y mắt vẫn nhắm nghiền khẽ ư hử một tiếng.

“Dậy đi dậy đi nào!” Tiếng gọi bên tai vẫn không chịu dừng, người nọ lại ngang nhiên cắn cắn lên cái miệng nhỏ của y, tay cũng chẳng chịu yên mà thò vào trong chăn vuốt ve khắp thân thể trần trụi.

Ly Thu bất đắc dĩ đành mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Hoàng Phủ Kỳ cười đến đôi mắt cong cong như mảnh trăng non.

“Dậy đi nào, trẫm đưa ngươi đến ngự hoa viên ngắm tuyết thưởng mai” Hoàng Phủ Kỳ không phân trần lấy một lời, lôi tuột Ly Thu từ trong chăn ra ngoài, thất thủ bát cước choàng y phục lên người y.

“Ngắm tuyết? Thưởng mai?” Ly Thu vẫn còn đang mơ mơ màng màng.

“Đúng rồi, trước kia trẫm đã đáp ứng ngươi, quên rồi sao?” Hoàng Phủ Kỳ vừa mặc y phục cho y, lại cầm lòng chẳng đặng mà đưa tay khẽ ve vuốt lên từng dấu hôn hồng sắc nhàn nhạt trên thân thể y đêm qua hắn lưu lại, như những đóa hoa nở rộ trên da thịt trắng tuyết thiên sinh của Ly Thu.

“Ừm” Ly Thu nhu thuận gật gật đầu.

Y làm sao lại không nhớ rõ? Mùa đông trong Quảng Hàn cung kia, y cả ngày chỉ ngồi ngẩn ngơ ngắm từng gốc mai thưa thớt.

“Đúng rồi, Hoàng thượng hôm nay không thượng triều sao?” Ly Thu nhìn vầng dương đã lên được ba sào ngoài song cửa.

“Hoàng thượng muốn nghỉ ngơi” Hoàng Phủ Kỳ kiên nhẫn tỉ mỉ thay y buộc chặt đai áo, sau đó khoác thêm cho y một chiếc áo lông.

“Bên ngoài trời lạnh, nên mặc nhiều một chút, thân thể ngươi lạnh hơn trước kia nhiều lắm” Giọng nói Hoàng Phủ Kỳ mềm nhẹ chất chứa tâm tình khiến lòng Ly Thu chợt ấm áp không thôi.

“Nơi này là?” Ly Thu bỗng nhiên cảm thấy căn phòng có chút quen mắt.

“Là tẩm cung của trẫm, ngươi quên rồi sao? Lúc trước ngươi từng ở trong này dưỡng thương mà” Hoàng Phủ Kỳ thuận miệng nói “Được rồi, chờ một chút, trẫm sai người mang cháo tới cho ngươi.”

Thì ra nơi này là tẩm cung của Hoàng Phủ Kỳ?

Cảnh tượng khi trước đột ngột bày ra rành rành trước mắt y.

Đêm khuya ngày đó khi y hôn mê, hắn cùng Hỉ nhi dây dưa hổn hển thở dốc,

Đêm tối thăm thẳm ngày đó, hắn tàn nhẫn giày vò chà đạp thân thể y.

Y chính tại nơi này, cổ họng khản tiếng lần lần cầu xin hắn.

[Văn An, không muốn, không muốn, đau! Đau quá! Không cần, a…xin ngươi, cầu xin ngươi]

[Không muốn? Ngươi chắc chứ? Ngươi không muốn??]

Thân thể chuốc đẫm xuân dược khô nóng đến không thể ngừng vặn vẹo giãy giụa, thắt lưng bị giữ chặt ma sát với lớp vải gấm lành lạnh dưới thân.

[Không…Không…muốn…muốn, Văn An, muốn…đau! Xin ngươi…đau~~a…buông ra…buông ta ra…]

Nhưng là người nọ vẫn điên cuồng cào xé y, đè ép y, cắn nát y, thô bạo tiến nhập thân thể y.

Một lần lại một lần tàn nhẫn đâm vào, một lần lại một lần bỏ ngoài tai tất cả những van cầu của y mà điên cuồng động thân, tàn ác, mãnh liệt.

Ngay cả hai tay bị trói chặt của y vì giãy giụa quá mức mà loang lổ máu tươi, hắn đều không để ý tới.

Ký ức đau đớn đêm đó khiến Ly Thu rùng mình sợ hãi.

Y đã quên những thầm thì dịu dàng đêm qua của Hoàng Phủ Kỳ, y đã quên hắn đêm qua ôm y trong lòng có biết bao nhiêu nhẹ nhàng cẩn trọng tiến nhập thân thể y.

Thậm chí y chẳng hề nghĩ đến, vì sao khi đó Hoàng Phủ Kỳ lại đưa y vào tẩm cung của chính mình cẩn thận săn sóc.

Lòng vừa ấm lên, lại vì hồi ức, lạnh lẽo hoàn toàn.

Y chỉ còn nghĩ tới báo thù, y phải trả thù người này, làm sao có thể mềm lòng?

Tới ngự hoa viên.

Hoàng Phủ Kỳ ôm nhẹ lưng y, lại có chút bá đạo giữ chặt y trong lòng.

“Có lạnh không?” Hắn săn sóc hỏi, bàn tay đôi lúc sờ lên khuôn mặt y.

“Không lạnh” Ly Thu nhàn nhạt cười, đôi lúm đồng tiền lờ mờ ẩn hiện, bất giác khụt khịt một chút.

Hoàng Phủ Kỳ thu hết vào tầm mắt, càng thêm say đắm mà kéo y sát vào người mình ôm lấy thật chặt, cuối cùng dứt khoát dùng áo choàng của mình bọc lấy y ôm lên.

“Hoàng thượng, đừng, nơi này nhiều người” Ly Thu bắt đầu thói quen gọi Hoàng Phủ Kỳ là Hoàng thượng, hai chữ Văn An vẫn luôn kẹt lại trong cổ họng y, bất luận Hoàng Phủ Kỳ nói thế nào y cũng không chịu gọi ra, khiến hắn cũng chẳng còn cách nào.

“Không sao, trẫm là Hoàng thượng, còn sợ gì! Hay là Thu nhi của trẫm xấu hổ?”

“Không đứng đắn!” Ly Thu liếc Hoàng Phủ Kỳ, quay đầu lại thấy một nữ nhân y phục hoa lệ đang hướng nơi này đi tới.

Đôi mắt mị lại nhìn người tới một thân trang dung phi tử diễm lệ, thần thái ung dung lại mang theo thanh tú uyển nhã của nữ tử Giang Nam, trong đầu Ly Thu liền hiện lên hai chữ, Vân Phi.

“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, xin thỉnh an Hoàng thượng” Vân Phi cúi người hành lễ, giọng nói thì thầm mềm mỏng chỉ nữ tử Giang Nam mới có.

“Ái phi mau đứng dậy đi” Hoàng Phủ Kỳ buông Ly Thu trong lòng, tự mình vươn tay nâng Vân Phi đứng dậy.

Đột ngột rời khỏi ***g ngực ấm áp rơi vào không trung lạnh lẽo, Ly Thu cứ thế một mình đứng một bên, trong lòng có mất mát khó hiểu, còn có cả ghen tị.

Hoàng Phủ Kỳ cười rạng rỡ như một hài tử, lại giữ nguyên uy nghiêm Hoàng đế cầm tay Vân Phi nói “Ái phi hôm nay sao lại ra ngoài? Không ở trong phòng nghỉ ngơi sao? Phải cẩn thận thân mình, đừng quên nàng hiện tại còn đang hoài thai!”

“Hoàng thượng chỉ lo đến đứa nhỏ trong bụng thần thiếp, đâu có quan tâm đến thần thiếp đâu” Vân Phi chìm trong hạnh phúc, mắt đong đầy niềm vui nhìn Hoàng Phủ Kỳ cúi người ghé vào bên bụng mình làm bộ như đang nghe ngóng, buồn cười nói “Hoàng thượng, mới hơn hai tháng, chưa nghe được gì đâu”

“À, đúng vậy đúng vậy, ha ha” Hoàng Phủ Kỳ cười to đứng thẳng dậy.

Lúc này Vân Phi mới nhìn qua Ly Thu, hướng y gật đầu khe khẽ mỉm cười.

Ly Thu chỉ cảm thấy nụ cười kia thực chói mắt, tuy y biết đối phương không hề có ác ý, nhưng y lại cảm thấy nụ cười đó thật sự rất khiêu khích.

Nghĩ vậy đột nhiên y thấy phiền muộn chính bản thân mình, làm sao lại bắt đầu ghen tuông hệt nữ nhân như vậy? Lẽ nào ở lại hậu cung này quá lâu không khỏi lây nhiễm?

“Thần thiếp chỉ là ra ngoài đi dạo một chút, ngự y nói như vậy tốt cho thân thể, đứa nhỏ sinh ra cũng có thể khỏe mạnh hơn. Chỉ là có chút hơi mệt mỏi. Vậy thần thiếp không quấy rầy Hoàng thượng nữa, xin phép cáo lui trước.”

“Được, ái phi đi thong thả, trẫm sẽ tới thăm nàng.” Hoàng Phủ Kỳ nhìn theo Vân Phi rời khỏi, quay đầu mới thấy Ly Thu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vân Phi.

“Thu nhi?” Ý thức được bản thân đã bỏ mặc Ly Thu, Hoàng Phủ Kỳ khẩn trương ôm lấy y hỏi han “Nghĩ gì vậy?”

“Ta nghĩ là, Vân Phi sẽ hạ sinh hoàng tử hay công chúa? Hoàng thượng, ngươi thích nam hay nữ nhi?”

“Trẫm đều thích cả, không sao hết” Hoàng Phủ Kỳ không có phát hiện giọng nói Ly Thu có hơi khác thường, thẳng thắn trả lời.

“À” Ly Thu thuận miệng đáp, bỗng lại hỏi “Hoàng thượng gặp Vân Phi ở Giang Nam sao?”

“Đúng thế, sao vậy? Lẽ nào Thu nhi của trẫm đang ghen?” Hoàng Phủ Kỳ cảm thấy thích thú.

“Ta việc gì ghen tuông với nữ tử, kì quặc.”

Trong lòng Hoàng Phủ Kỳ hơi hơi thất vọng, lại vẫn chậm rãi nói “Vân Phi đúng là một nữ tử Giang Nam, hồn nhiên xinh đẹp, tính tình rất tốt. Tuy là được trẫm đưa vào cung phong làm phi, nhưng lại không hề được sủng mà kiêu, vẫn điềm đạm như cũ, đúng là khó có được. Nàng cũng biết ngươi đấy, khi đó ở Giang Nam, trẫm có từng nhắc qua chuyện của ngươi cho nàng hay, cho nên với nàng cũng không có gì phải kiêng kị.”

“Khó được Hoàng thượng đối đãi với phi tử chân thành như thế, khó trách người người đều nói Hoàng thượng thích nhất Vân Phi” Ly Thu ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại như tắc nghẹn lại, cực kỳ khó chịu.

“Mấy ngày này cũng chỉ có nàng có thể ở bên trẫm nghe trẫm nói chuyện” Hoàng Phủ Kỳ cúi đầu thở dài, lại đem Ly Thu ôm càng chặt hơn, “Thu nhi, có cơ hội trẫm nhất định đưa ngươi đi Giang Nam một lần.”

“Chẳng phải Hoàng thượng đã đi rồi đấy sao? Sao lại muốn đi nữa? Quả thực vui đến không muốn về?” [1] Ly Thu chua xót trong lòng, khẽ xoay mặt rũ mắt nhìn xuống dưới.

“Ngươi quên rồi, trẫm đã từng hứa sẽ đưa ngươi cùng đi, sao có thể không giữ lời?” Hoàng Phủ Kỳ nắm lấy tay Ly Thu nhẹ mơn lên từng khớp xương “Vả lại, chờ Vân Phi sinh hạ hài tử rồi, hẳn cũng muốn trở về quê nhà một lần.”

“Hoàng thượng cũng muốn đưa Vân Phi đi cùng?”

“Đó là đương nhiên” Hoàng Phủ Kỳ nhìn Ly Thu biểu tình cứng ngắc, thì thào cười nói “Thu nhi, còn nói ngươi không ghen?”

————————————-

[1] Nguyên văn 乐不思蜀 (lạc bất tư Thục): ý muốn nói vui quên đường về, dựa theo điển tích Hán Thục sau khi bị diệt vong, hậu chủ Lưu Thiện bị giam lỏng trong kinh thành Lạc Dương của nước Nguỵ. Một hôm, Tư Mã Chiêu mới hỏi ông ta có nhớ Tây Thục không, Lưu Thiện trả lời rằng ‘lúc này đang vui, không còn nhớ chi về Tây Thục nữa’ (QT)

From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na