Linh Môi Sư Trùng Sinh

Chương 23




Khách sạn cách A đại không xa . Mất 15 phút đi xe .Mà Khúc Y Nhiên lại không nghĩ trong thời gian đó bụng đau đến thế , như là nhét một quả bóng cao su vào , cựa mình là nôn ra mất .

Khúc đại ca cơ bản là không ăn chỉ cầm đũa nên một lần ba cân cá vào hết bụng Khúc Y Nhiên . Không ngờ Lí Mật một hơi lại ăn nhiều như thế . Loại no căng này khó chịu lắm , Khúc Y Nhiên lúc nào cũng chỉ ăn no 8 phần để tiêu hóa tốt .

Lí Mật rượu chè no căng đã quen nhưng y không quen , đây là thân y , dạ dày y , chịu tội cũng là y , Khúc Y Nhiên thật muốn dạy dỗ Lí Mật một phen nhưng chưa làm thì Đông Phương đã làm .

Thôi đi, hắn cũng  vô tâm lâu ngày không ăn nên giờ mới giống dân chạy nạn như vậy .

“ Ai ” vì thế Khúc Y Nhiên chào anh trai, sau đó vừa đi vừa xoa bụng cho tiêu cơm . Khúc Lăng Phong nhìn theo đệ đệ cho đến lúc khuất bóng mới khởi động xe. .

Ăn uống no đủ là vô cùng tốt nhưng với Khúc Y Nhiên lại là chuyện xấu , nguyên bản là chống đỡ trướng đau bây giờ lại nổi lên phiên giang đào hải , dạ dày kêu gào ,xem ra bình thường bụng Khúc tóc vàng cũng không tốt .

Vừa vào kí túc, Khúc Y Nhiên do dự nên uống nước nóng hay là mua thuốc , cuỗi cùng vẫn uống nước .

Y ngày đầu đến đây còn chưa biết hiệu thuốc ở đâu , Khúc Y Nhiên lê lết vào buồng ngủ . Không nghĩ ăn cơm xong bạn cùng phòng đã đến ,ga trải giường trắng gọn gẽ tạo cảm giác tinh mĩ .

Cất con cá mới mang về , uống nước , cởi giầy , Khúc Y Nhiên leo lên giường xoa bụng, bạn cùng phòng chưa về còn muốn hỏi xem hắn có ăn cá không , học hệ nào , Khúc Y Nhiên mơ màng ngủ mất .

Nửa giờ sau cửa phòng bị người mở ra . Ánh sáng bên trong u ám làm người kia nheo mắt cuối cùng dừng lại ở thiếu niên đang ngủ mà còn ôm dạ dày kia .

Ga trải giường không che nổi sắc mặt tái nhợt của y , cả người còn cuộn tròn nhìn yếu ớt vô cùng .

Không khỏe cũng im lặng tự mình chạy về . Đưa nhỏ ngu ngốc này .

Khúc Lăng Phong bước đến, bàn tay khô ráo đặt ngay bụng Khuc Y Nhiên , như vậy có hiệu quả sao .Tay so với dạ dày còn lạnh hơn .

Khúc đại ca chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giúp thiếu niên xoa dạ dày . Động tác cứng ngắc lại thủy chung nhẹ nhàng làm ấm cho y , vuốt ve theo chiều kim đồng hồ không mạnh không nhẹ .

Thiếu niên được “ Hầu hạ ” thoải mái vô thức rên rỉ nhẹ nhàng như đâm vào lòng người .

Một tay nắm tay y ,tay kia xoa bụng cho y Khúc Lăng Phong bỗng nhớ lại lúc nhỏ ,đệ đệ hay trộm đi bar uống rượu mới bị đau dạ dày ,giờ lại không nhớ rõ .

Bụng bớt đau người cũng tỉnh , Khúc Y Nhiên mở mắt mà nhìn đại ca nhà mình thành Trương Tuấn vì thế không nghĩ nhiều mà nói  “Ca .. ngươi đã trở lại ”nói xong cười ngọt ngào làm Khúc Lăng Phong sửng sốt , đây là ngủ mơ ?

Không nghe anh đáp lại ,Khúc Y Nhiên nói tiếp “ Ca , uống nước không , ngươi không uống ta muốn uống ni , ta đau đầu ngươi chuyển một chút  ?”

Thiếu niên đẩy hắn sang bên mà ngồi dậy , không được ba giây đã ngã mà vướng tay Khúc Lăng Phong nên kéo hắn ngã luôn , Khúc Lăng Phong không chuẩn bị cứ như vậy đè lên người y .

Thiếu niên bị choáng hấp hấp cái mũi “ Ca Ca ta cũng xoay vòng ”’

Khúc Lăng Phong bị y túm tay buồn cười không nghĩ em trai rời giường độc đáo như vậy “ Có sốt không ?” Khúc Lăng Phong sờ trán thiếu niên

Thiếu niên cọ má vào bàn tay hắn “ Không , uống nước ”

Khúc Lăng Phong “…” giờ phút này tim hắn đập mấy chục nhịp một giây luôn ,đo không nổi .Hai người lớn độc thân lăn lộn 5 phút .Khúc Y Nhiên tỉnh hẳn Khúc Y Nhiên cũng tha cho cánh tay hắn .

“ A , ta ngủ khi nào , ca sao ngươi ở đây , mặt đỏ như vậy ”.

“ Không sao ” Khúc Lăng Phong chỉnh áo “ Mua thuốc tiêu hóa cho em , uống vào sẽ đỡ ”

“ Cảm ơn ca ” Khúc Y Nhiên cầm ba viên thuốc chuẩn  bị nuốt thì một cốc nước đưa đến “ Đừng vội , uống ”Khúc Y Nhiên nhìn anh trai , tỉ mỉ như vậy ,mình khát nước cũng biết .

Đầy ngón tay xẹt qua tay đệ đệ , Khúc đại ca cứng người quay đi lau mặt lập tức bình tĩnh lại .

Nhưng có gì không đúng , có lẽ bây giờ chưa đủ rõ .

Khúc Y Nhiên uống thuốc xong thoải mái hoàn toàn không biết anh trai từng xoa bụng cho mình , càng không biết một màn tức cười sau đó .

Đại ca không nói , y không biết ?

Đương nhiên không nói !

Đại ca sẽ nói sao ?

Khẳng định là không ! Vậy người khác thì sao ? Lí Mật bị Đông Phương trói thành  bánh chưng .Đông Phương không nhiều chuyện thấy cũng không nói .

Rời A đại, Khúc Lăng Phong cố gắng không đỏ mặt khi nghĩ thiếu niên cọ tay mình , nghi ngờ còn chưa hết , vết thương chưa yên nhưng tim không thể ngừng đập nhanh !

Rối loạn , không nên có .

Khúc Lăng Phong mới về S thị không lâu , luôn luôn là băng sơn khiến các phó tổng  sỡ ,hãi đặc thù của hắn là thế đi .

Cả người đang đeo kính rẫm trốn từ Mĩ về , Lâm Phong cũng nhận xét khí lạnh ngàn tầng , Lâm Phong đứng trước Khúc đại ca mà nói “ Sao ngươi không ôm ta thắm thiết , nhìn mặt hắc vậy không phải do đệ đệ ngươi kích thích đi ?”

Hai người là bạn lại cùng sang Mĩ lập nghiệp nên chuyện năm đó Lâm Phong cũng biết , ai ngờ đứa nhỏ chăm từ nhỏ lớn lên lại thành bạch nhãn lang , Khúc Lăng Phong đánh đổi qua nhiều nhưng hắn là người ngoài không có ý kiến được .

Bất quá Lâm Phong độc miệng nhắc tới Khúc Y Nhiên là  vì , có Lăng Phong che chở ai làm gì hắn .

Mà giờ hắn cũng đoán trúng , đúng là bị “ Kích thích ”nhưng không phải vì đệ đệ láo với đại ca .

“ Ngươi nói không phải từ tìm sao về S thị ăn đau , trước kia nói y nhỏ không hiểu chuyện giờ 18 rồi còn nhỏ sao ?”

Hắn nói xong lại an ủi  “ Không sao về nào  đi  ta  đi ăn ,đem y quăng đi ” Khúc Lăng Phong gật đầu nhưng không ngừng nghĩ lời Lâm Phong nói .

Thiếu niên ngày xưa đã khác rồi , xinh đẹp ôn nhuận , nụ cười không sao quên  được của y