Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 19: 19: Khiêu Khích





Ăn cơm xong, lại không còn việc gì để làm nữa.
Hai người trừng mắt nhìn nhau nửa ngày, Ninh Phỉ quyết định tiếp tục nghiên cứu cách làm giày rơm của anh.
“Nhớ năm đó, ông chú Lưu Bị* phải bán giày rơm để kiếm sống.

Hiện giờ tao cũng… Tuy rằng không phải là một vị hoàng thúc**, nhưng không có nghĩa là không làm nổi chiếc giày rơm.” Ninh Phỉ cầm mấy cây rơm rạ, vẽ vẽ trên đất.

(* Lưu Bị, Lưu hoàng thúc, tự Huyền Đức là nhân vật trong Tam Quốc Diễn Nghĩa
** Hoàng thúc là 1 cách gọi chú, chỉ dùng trong hoàng tộc)
Ninh Chinh nhìn anh mà trong lòng chợt dâng lên sự hoảng hốt không thể giải thích được.

Hắn bỗng nhận ra những lời Ninh Phỉ nói đều quá khó hiểu.

Những điều này không phải là vì mình còn ít tuổi nên không hiểu, mà là bởi vì hắn chưa từng tiếp xúc với những kiến thức như vậy trong suốt bao nhiêu năm sinh sống qua.
Còn có cái không gian của Ninh Phỉ kia, anh còn biết làm rất nhiều đồ đạc.
Rốt cuộc… Anh đến từ đâu vậy?
Ninh Chinh không phải là đứa ngốc, không phải hắn chưa tiếp xúc với linh miêu bao giờ, trong địa bàn của bản thân cũng có vài bầy.

Nhưng việc đám linh miêu đó hay làm là gì chứ? Phơi nắng, đi săn, ăn uống đầy đủ, rồi lại phơi nắng… Không có con linh miêu nào giống như Ninh Phỉ cả.
Ninh Chinh muốn hỏi Ninh Phỉ rằng, những lời ngươi nói rốt cuộc có ý gì, nhưng lại không dám mở miệng.

Hắn sợ hỏi rồi, Ninh Phỉ sẽ lập tức rời đi giống như ngày hôm đó…
Ninh Chinh rất ghét đánh răng, mà có lẽ không có bất cứ động vật họ mèo thích đánh răng đâu.

Hắn thực sự bực mình mà tự hỏi sao mỗi ngày Ninh Phỉ đều đưa cái thứ đồ ăn khó nuốt ấy vào miệng, sau đó chẳng phải lại nhổ ra hay sao?

Đánh răng thì răng sẽ tốt sao? Hắn soi mình xuống mặt nước rồi nhe hàm răng ra xem, răng trắng tinh và sắc bén, há miệng ra một cái là có thể cắn đứt cổ họng của linh dương sừng dài.
Nhưng Ninh Phỉ không quan tâm tới điều đó.

Anh vẫn bắt Ninh Chinh phải đánh răng.
Ninh Chinh nghĩ hoài nghĩ mãi, cảm thấy bản thân chỉ có thể trốn tránh mà thôi.

Vì vậy, mỗi ngày khi trời vừa sáng hắn đã dậy đi tuần tra núi, ở bên ngoài kiếm mồi vài ngày rồi mang về để làm hòa, lấy lòng, nghỉ ngơi vài ngày thì nhận thấy Ninh Phỉ vẫn luôn yêu cầu mình phải đánh răng, nên hắn lại chạy ra ngoài lần nữa.
Khi hắn dùng chuyện đi tuần núi để làm cái cớ lần thứ ba, Ninh Phỉ liền nổi giận.
“Ninh Chinh, mày không muốn đánh răng có phải không?” Anh đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào con mèo trắng lớn đang nằm cách đó không xa.

Cái đuôi của Ninh Chinh vẫy trên mặt đất, hắn nói: “Đánh răng rất khó chịu, ta không muốn đánh.”
“Mày ăn cơm không khó chịu, sao đánh răng lại khó chịu? Được, mày không đánh đúng không? Sau này, một ngày không đánh thì một ngày mày không được ăn cơm tao nấu!” Ninh Phỉ khoanh tay trước ngực, lưng dựa vào vách đá nói: “Mày có giỏi thì ăn no ở ngoài rồi hãy quay về hang.”
Không ăn cơm của đại ca nấu sao mà được!!
Ninh Chinh do dự suy nghĩ nửa ngày, cũng giận dỗi.

Hắn đột nhiên nói: “Thịt trong hang động này đều là bắt được trong địa bàn của ta mà, đây chính là nơi ở của ta, một con linh miêu như ngươi mà cũng dám ăn nói với ta như thế à!”
Ninh Phỉ chợt sửng sốt, anh nhìn Ninh Chinh một hồi lâu.

Anh đột nhiên ném bàn chải đánh răng đang cầm trên tay xuống đất.

“Được lắm, địa bàn của mày, tốt lắm… Tao đi, tao đi là được chứ gì? Sau này sẽ không có ai bắt mày phải đánh răng nữa, mày được tự do rồi.” Anh nói xong, hốc mắt có chút nóng lên.

Nhịn không được mà nhắm mắt lại, biến thành linh miêu, chạy một mạch ra khỏi nơi đó theo hướng ngược lại với Ninh Chinh.
Ninh Chinh lặng người trong giây lát rồi vội vàng chạy theo, vừa đuổi theo vừa gọi ca ca.


Đáng tiếc linh miêu hoàn toàn không để ý đến điều đó, vẫn chạy như bay về phía trước.
“Ca ca, tao sai rồi.

Tao sẽ đánh răng mà.

Tao sai rồi!!” Ninh Chinh nhìn bóng dáng Ninh Phỉ chạy càng ngày càng xa ở phía trước, hắn gào khóc càng lớn hơn: “Ca ca, tao sai rồi, tao sai rồi, mày trở về với tao đi! Mày đừng bỏ đi, sau này mày nói gì thì tao đều nghe hết, ca ca!!”
Chim chóc trong rừng được một phen sợ hãi, tung cánh bay tứ phía.

Đám động vật nhỏ đều sợ hãi nép vào một bên, không biết tên ngốc to xác này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Ninh Chinh vừa chạy vừa khóc, rồi lại vừa khóc vừa chạy, vừa mới không cẩn thận một chút, đã làm mất dấu của Ninh Phỉ.
Hắn loay hoay tìm xung quanh nửa ngày, mùi của linh miêu kia dường như đã biến mất, hoàn toàn không thể ngửi thấy.

Trong lòng Ninh Chinh hoảng sợ.
Hắn lùng sục khắp nơi trong rừng rậm, miệng không ngừng gọi ca ca, tìm một vòng khắp khu rừng nhưng hoàn toàn không thấy người, nghĩ ngợi một lát liền quay trở về hang chờ linh miêu.
Hắn đợi hai ngày liền, nhưng linh miêu vẫn không trở về.
“Ca ca!!!” Ninh Chinh không thể tin được Ninh Phỉ thật sự bỏ đi, hắn đứng ở trước cửa hang mà gào lớn, gào suốt một ngày một đêm, đến mức giọng lạc hẳn đi không thể phát ra tiếng nữa.
“Ca ca, hu hu… Tao sai rồi, tao thực sự sai rồi, tao thực sự sai rồi…” Lúc này, đầu óc hắn hoàn toàn không nghĩ được điều gì nữa, chỉ không ngừng lăn qua lăn lại ở cửa hang, miệng lảm nhảm mỗi câu này, đôi mắt hắn vì đã khóc quá nhiều nên sưng húp đỏ cả lên, tròng mắt màu hổ phách to tròn xinh đẹp hiện đầy tơ máu vằn vện.
“Mày đã biết mình sai rồi hả?” Ninh Phỉ chậm rãi đi tới.
Thực ra anh không hề chạy đi xa, lúc đầu anh thật sự vô cùng tức giận, nhưng sau đó lại nhìn thấy Ninh Chinh ở phía sau gào khóc, nên đã mềm lòng rồi.

Nhưng anh không muốn chiều Ninh Chính tới không sợ trời không sợ đất như vậy, thế nên nhân lúc đối phương không để ý, đi thẳng vào không gian, ngồi ngốc trong đó cả ngày mới đi ra.
Anh nghe thấy tiếng gào bi thương của Ninh Chinh, nhưng vẫn cố ép mình phải cứng rắn.

Tuy rằng một đứa trẻ biết khóc lóc thì sẽ có kẹo ăn, nhưng kẹo cũng sẽ khiến đứa trẻ học được cách giả vờ khóc*, đó là một con hổ, chứ không phải là một đứa trẻ, anh không muốn cuối cùng con hổ này lại bị hủy hoại trong tay mình!

(* Đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn, nhưng kẹo sẽ khiến đứa bé học được cách giả khóc: Ý muốn nói những người khó khăn đáng thương sẽ nhận được sự giúp đỡ, nhưng chính sự giúp đỡ đó lại có thể khiến họ ỷ lại, tìm cách giả vờ đáng thương để tiếp tục được giúp đỡ.)
Mãi đến khi Ninh Chinh gào không ra tiếng, nằm khóc thút thít ở cửa hang thì anh mới bước ra từ chỗ đang ẩn nấp.
“Ca ca!” Ninh Chinh lập tức run rẩy gượng đứng lên, nhào về phía trước, dùng hai chi trước ôm chặt vòng eo của Ninh Phỉ, thủ thỉ: “Tao sai rồi, mày đừng đi, mày đánh tao cũng được, đừng đi có được không?”
“Tao đánh mày làm cái gì chứ?” Ninh Phỉ vuốt nhẹ đầu Ninh Chinh, mới có mấy ngày mà bộ lông bóng mượt đẹp đẽ của hắn đã trở nên rối tung rối mù, có thể thấy Ninh Chinh đã không cơm không nước mấy ngày nay rồi, thậm chí cả việc chăm sóc bản thân hắn cũng không để ý tới.
“Ta biết ca ca muốn tốt cho ta, sau này… Sau này ta sẽ không bao giờ như vậy nữa, ta sẽ nghe lời ca ca hết.” Ninh Chinh nói với giọng khàn khàn, dáng vẻ ăn nói cẩn thận khép nép khiến cho người khác mềm lòng.

“Bé Chinh? Bé Chinh? Mày đang nghĩ cái gì thế?” Ninh Phỉ nhìn sang con mèo trắng lớn hoàn toàn không động đậy như đã biến thành một tượng gỗ: “Mày ngây ngốc nhìn cái gì vậy?”
Ninh Chinh đột nhiên khôi phục tinh thần, hắn dụi đầu vào tay Ninh Phỉ lấy lòng, nhìn đống rơm rạ lộn xộn vẫn còn trong tay anh: "Giày rơm của ngươi còn chưa làm xong à?”
Ninh Phỉ chậc lưỡi một tiếng, chỉ vào một chỗ nơi ngón tay đang đè chặt, đắc ý nói: “Tao đã nghĩ ra được một cách bện rơm mới, mày nhìn xem, chỉ cần cứ bện tiếp như thế này, là có thể làm ra được phần đế giày thật chắc chắn… Ai da, có nói với mày cũng vô ích, mày cũng không thể mang được.”
“Rồi một ngày nào đó ta sẽ có thể mang được nó.” Ninh Chinh có chút thất vọng đối với việc tới giờ này mình vẫn chưa thể biến thành người.

Hắn nhìn Ninh Phỉ nói: “Đại ca, lúc trước khi biến thành người, là làm thế nào để biến vậy?”
Ninh Phỉ dừng việc đang làm trong tay lại, cố gắng nhớ lại.

Có lẽ cũng đã quá lâu rồi, hoặc là do cuộc sống ở đây quá khắc nghiệt, nên việc lần đầu biến thành người cũng không còn lưu lại bao nhiêu ấn tượng trong đầu linh miêu cả.

Anh nói bừa: “Tao chỉ nhớ là, tao nghĩ muốn trở thành con người, trở thành dáng vẻ giống như cha, cứ vậy là biến đổi thôi.” Anh thấy Ninh Chinh vẫn uể oải như cũ, lại nói: “Sao mày không đi hỏi xung quanh thử xem? Chẳng phải mày nói trong địa bàn của mình có khá nhiều bộ lạc nhỏ hay sao?"
Ninh Chinh thở dài nói: “Ta còn chưa tới gần, họ đã nháo nhào lên rồi.”
Ninh Phỉ nhịn cười.

Ngẫm lại cũng đúng, một con hổ vô duyên vô cớ đến gần bộ lạc, trong nhất thời họ sẽ nghĩ tới cái gì đây? Con hổ này muốn đuổi bọn họ đi sao? Hay là muốn đánh nhau? Dù sao thì chắc cũng không thể ăn sạch họ được đâu nhỉ!
“Hahahahahaha, bỏ đi bỏ đi, có lẽ cơ duyên của mày vẫn chưa tới.” Ninh Phỉ nói thêm vài câu an ủi, rồi tiếp tục cúi xuống đùa nghịch với đồ vật đang cầm trên tay.
Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, đợi đến chiều lúc Ninh Phỉ muốn đi ra ngoài, cửa tre đã không thể đẩy ra được nữa.
“Chết tiệt!” Ninh Phỉ dùng chân đạp mạnh.

Anh chợt nghĩ đến một việc rất nghiêm trọng!
Lạnh như thế, sau này giải quyết nỗi buồn ra làm sao đây? Trước kia đều chạy đến ngọn núi bên cạnh để giải quyết, hoặc đi xa xa vừa để giải quyết vừa để đánh dấu lãnh thổ, còn bây giờ thì sao đây? Cậu bé có thể sẽ lạnh cóng mất.
Không, khoan nói tới chuyện có bị đông lạnh hay không, cánh cửa này, bây gườ phải làm sao mới có thể đi ra ngoài đây!!!
“Bé Chinh, mày đừng ngủ nữa!” Không còn cách nào khác, Ninh Phỉ chỉ đành đánh thức con mèo lớn đang nằm ngáy o o bên cạnh đống lửa: “Không mở cửa ra được, mày đến giúp tao với.”

Ninh Chinh duỗi người vài cái, đi đến cánh cửa đẩy giúp, hai người cùng nhau đẩy thêm vài lần…
Cuối cùng thì cũng dùng sức đẩy ra được!
Cuối cùng, trong tiếng kẽo kẹt khiến người ta ê cả rằng, cửa tre bị đẩy ra một khoảng nhỏ chỉ đủ để linh miêu chui ra ngoài.
Ninh Phỉ vội vàng xông ra ngoài, cả người linh miêu trực tiếp bị kẹt trong đống tuyết, trên nền tuyết trắng xóa bị anh tạo thành một cái hố hình dáng con mèo.
“Đại ca!” Ninh Chinh nhảy dựng lên lo sợ, “Ngươi không sao chứ?”
Ninh Phỉ chật vật ngóc đầu lên: “Không sao, không sao, mày đợi tao một lát, tao đào ít tuyết lên!” Anh run rẩy giải quyết vấn đề cá nhân của mình, sau đó nhanh chóng chui lại vào hang, vội vàng phủ tấm áo khoác lông sói lên người, rồi lại tiếp tục lao ra ngoài cùng cây xẻng làm bằng vỏ sò mà anh đã từng làm trước đây.
Lớp tuyết phủ trắng toàn bộ rừng rậm dày khoảng hơn hai thước, bầu trời vẫn đầy những bông tuyết đang bay, không biết đến khi nào mới ngừng.
Trong đầu Ninh Phỉ hiện lên hai chữ: Bão tuyết!
Sau khi dọn sạch lớp tuyết đọng ngoài cửa, Ninh Chinh cũng đi ra ngoài.

Hắn học theo Ninh Phỉ dùng hai chi trước ôm chiếc xẻng gỗ còn lại, cố gắng quét sạch tuyết ở hai bên cửa động.

“Năm nào tuyết cũng rơi nhiều như vậy sao?” Ninh Phỉ cảm thấy khí hậu nơi đây thật sự khó đoán trước được.
Ninh Chinh ừm một tiếng: “Không chắc nữa, đây mới là trận tuyết đầu tiên thôi, sau này sẽ còn lớn hơn nữa.”
“Như vậy còn chưa được gọi là lớn sao? Vậy trước kia làm thế nào mà chúng mày trải qua được mùa đông thế? Mới nghĩ đến thôi đã thấy lạnh rồi.” Ninh Phỉ quét tuyết làm ra một đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn không dám cởi chiếc áo choàng lông sói ra.

Anh dựa vào chiếc xẻng gỗ quan sát xung quanh: “Mỗi năm sẽ có rất nhiều động vật chết cóng sao?”
Ninh Chinh nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng không hẳn là nhiều lắm, đa phần là những người sức khỏe không được tốt hoặc sinh con non không đúng thời điểm thì sẽ bị lạnh chết.

Bình thường, với tình huống như thế này, bọn ta sẽ tìm hoặc đào một cái hang trước, không dùng để chứa thức ăn thì có thể trú rét, cũng sẽ không bị lạnh quá mức.

Mà đến ngày đông giá lạnh, bộ lông của ta cũng sẽ bông xù lên thật dày.”
Cũng đúng, may mắn mà còn có lớp lông dày và ấm áp đó.
Tuyết rơi đến nửa đêm thì cũng ngừng, Ninh Phỉ không thể nào ngủ được, anh sợ sau khi tỉnh dậy sẽ thấy tuyết rơi làm cho cánh cửa bị chặn lại, cho nên cứ phải liên tục đi ra đi vào quét tuyết ở phía ngoài.
Vất vả chờ được đến lúc tuyết ngừng rơi thì mới bắt đầu có thể đi vào giấc ngủ ngon, kết quả, trời còn chưa sáng thì Ninh Chinh đã bị một loạt đợt tiếng gầm đầy khiêu khích đánh thức.
Ninh Phỉ ngạc nhiên: “Con vật lông vàng kia…”
“Không, hắn không phải hổ tộc.” Ninh Chinh lạnh lùng nhìn về phía bên ngoài: “Hắn là tộc báo, ta nghĩ có lẽ bọn chúng thật sự chán sống rồi.”.