Đám cường đạo không biết được Lý Bưu chết như thế nào?, mấy người Bạch Hoa cũng không biết Lý Bưu thế nào mà chết? Nhưng Hạ Ngôn lại biết rõ bởi người giết chết Lý Bưu chính là Hạ Ngôn hắn! Vừa rồi Hạ Ngôn rút trường kiếm chém ra một đạo kiếm khí, Lý Bưu bị bất ngờ không kịp đề phòng liền bị đạo kiếm khí đột nhiên xuất hiện này trực tiếp giết chết.
" Keng keng keng"
Binh khí hai bên va chạm nhau đốm lửa téo ra bốn phía. Khí thế chém giết tỏa ra xung quanh khiến cho chim chóc trong rằng cũng bất an giương cánh bay đi xa.
Những người tu luyện đứng xem ở cách đó không xa cũng đều nhìn hai bên chém giết không chớp mắt.
- Phía bị vậy kia dường như chỉ có năm người, xem ra trận chém giết này rất nhanh sẽ chấm dứt.
- Ôi! Trong Tội Ác Sâm Lâm có lúc nào không có giết hại nhau chứ.
Mấy người tu luyện không tầm thường tinh quang trong mắt lấp lóe, khẽ lên tiếng nghị luận.
"Vù"
Lúc này thân ảnh Hạ Ngôn di chuyển, vốn Hạ Ngôn đang được Bạch Nhị che chở phía sau đột nhiên di động. Ba người Bạch Hoa tuy rằng muốn mở một đường máu để cho Bạch Nhị cùng Hạ Ngôn thoát ra ngoài, đáng tiếc chung quanh số lượng cường đạo quá nhiều, bọn họ căn bản là lực bất tòng tâm.
Cuối cùng, ngay cả Bạch Nhị cũng không tránh được phải gia nhập vào trong chiến đấu.
Sau khi Bạch Nhị giơ trường kiếm trong tay lên gia nhập trong chiến đấu, Hạ Ngôn cũng thầm than một tiếng, nếu còn tiếp tục kéo dài như vậy, mấy người Bạch Hoa rất có thể sẽ có người bị thương thậm chí là bị giết chết. Hiện tại là thời điểm nên ra tay rồi!
Ánh mắt lóe lên, bước chân Hạ Ngôn giống như âm hồn lắc lư bay ra ngoài, Bạch Nhị chắn ở phía trước tư thế oai hùng hiên ngang, trường kiếm trong tay liên tục phát ra tiếng xé rách không khí vang lên.
- Hạ Ngôn! Ngươi mau quay lại.
Bạch Nhị thấy Hạ Ngôn lao ra ngoài lập tức vội vàng hô lớn, ánh mắt đã tràn đầy lo âu.
Mà Hạ Ngôn đương nhiên không bởi tiếng quát gọi của Bạch Nhị mà quay về.
Hàn quang lóe sáng, năm sáu cường đạo khoảng cách gần hắn còn chưa kịp phản ứng lập tức cảm thấy yếu hầu mình chợt lạnh, rồi sau đó thân hình liền mềm nhũn ngã xuống.
Bọn chúng thậm chí còn không biết mình chết như thế nào, khi đã chết rồi trong đồng tử bọn chúng còn chiếu rọi ra một tia hàn quang lóe sáng.
Hạ Ngôn sau khi chém ra một kiếm, trở tay lại xuất một kiếm nữa, một kiếm này đồng dạng nhanh đến mức không ai có thể thấy rõ.
Hàn quang lấp lóe, lại thêm năm sáu tên cường đạo đứt yết hầu ngã xuống.
Lúc này tất cả mọi người đều chú ý tới. Ngay cả hơn một trăm tên cường đạo cũng kinh sợ không thể giết chóc nổi nữa! Một kiếm hạ gục năm sáu người, hơn nữa toàn bộ đều mất mạng dưới một kiếm đó, thật đáng sợ! Quan trọng nhất là những cường đạo đó bị giết chết mà thậm chí còn chưa kịp phản kháng!
Bạch Hoa, Bạch Nhị cũng đều chú ý tới nơi này. Bọn họ cũng chỉ nhìn thấy Hạ Ngôn giống như tùy ý chém ra hai kiếm vậy, nhưng hai kiếm này ngay cả bọn họ cũng không nhìn rõ đường đi của kiếm phong. Thế mà hơn mười cường đạo phía trước Hạ Ngôn liền toàn bộ ngã xuống.
Cho dù là Bạch Hoa cũng không thể một kiếm giết chết một tên cường đạo, càng không cần phải nói một kiếm giết chết năm sáu tên!
- Đây là.
Mọi người đều mở lớn hai mắt khó tin nhìn Hạ Ngôn. Chẳng lẽ vừa rồi là do chính người tu luyện trẻ tuổi không được mọi người chú ý tới này xuất kiếm sao?
Trên mặt Hạ Ngôn không có bất cứ biểu tình gì.
Trong sự khiếp sợ của mọi người, Hạ Ngôn chân dùng sức trên mặt đất, thân thể giống như chim ưng bay vút lên trên không, rất nhanh phóng qua trên đầu đám cường đạo, bay về phía Lưu Tam cụt tay kia. Thân pháp quỷ dị ở trong không trung không ngờ lưu lại một tàn ảnh!
Lưu Tam lúc này sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vốn đang tàn nhẫn cũng trở thành hoảng sợ. Hắn còn chưa kịp phản ứng, Hạ Ngôn đã xuất một kiếm đâm tới trước mặt hắn.
- Không!
Lưu Tam thần sắc không thể tin nổi, lúc này chỉ có thể hết sức ngăn cản, trong lúc giãy giụa vũ khí trong tay không ngờ bộc phát ra tốc độ khó tin mà căn bản hắn vốn không thể thi triển được, khó khăn lắm chặn được một kiếm Hạ Ngôn đâm tới.
"Keng"
Một tiếng nổ vang lên, đốm lửa bắn tỏa ra bốn phía!
Sau khi vũ khí giao kích, Lưu Tam khiếp sợ cảm giác được một cỗ lực lượng không thể địch nổi theo cây búa truyền tới tim, cây búa trong tay lập tức bị đánh bay ra xa hơn trăm mét, mà trường kiếm Hạ Ngôn lại không có bất cứ sai lệch nào đâm vào ngực Lưu Tam. Máu đỏ thẫm không ngừng theo thân kiếm chảy xuống. Thân hình Lưu Tam liên tục co giật, hai mắt trợn trừng, hắn không tin cúi đầu nhìn trường kiếm đâm vào ngực mình, rồi sau đó lại nhìn về phía Hạ Ngôn.
Ngay từ đầu hắn cũng không quá để ý tới Hạ Ngôn, lại không nghĩ rằng cường giả chân chính dĩ nhiên là người tu luyện trẻ tuổi không gây chú ý này.
Một mảnh yên lặng!
Vốn đám cường đạo hắc ý không ngừng gào thét chém giết, giờ toàn bộ đều hoảng sợ trợn tròn mắt không thể tin nhìn Hạ Ngôn! Hết thảy những việc này đều phát sinh nhanh như chớp, bọn chúng thậm chí ngay cả ý niệm trong đầu cũng chưa kịp chuyển động. Từ lúc hơn mười cường đạo bị hai kiếm chém chết đến lúc Lưu Tam bị giết cũng chỉ diễn ra trong khoảng khắc mà thôi!
Đám người Bạch Hoa cũng đều đặt tầm mặt trên người Hạ Ngôn.
- Đây. đây là.
Bạch Hoa hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trong đầu trống rỗng!
Mà đôi mắt xinh đẹp của Bạch Nhị cũng mở lớn hơn bất cứ thời điểm nào trước đó.
- Các ngươi còn không nhanh cút cho khuất mắt ta, bằng không ta sẽ đại khai sát giới!
Tiếng Hạ Ngôn lạnh lẽo vang lên không ngừng truyền ra bốn phía, đám cường đạo đều giật mình một cái, giống như đột nhiên rơi xuống vực sâu vậy, toàn thân khí lạnh tản ra.
Những cường đạo đó tuy rằng khát máu hiếu chiến, hung tàn thành tính, nhưng không có nghĩa là bọn chúng muốn chết! Sau khi biết thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, bọn chúng cũng không ngốc, sao lại tự tìm chết một cách vô ích chứ?
Chính mắt nhìn thấy Hạ Ngôn chém hai kiếm liền giết chết hơn mười huynh đệ mình, hơn nữa bọn chúng thậm chí ngay cả Hạ Ngôn xuất kiếm thế nào cũng không thấy rõ, trong lòng bọn chúng đều vô cùng hiểu rõ, thực lực những người mình căn bản không phải đối thủ của người ta! Nếu còn tiếp tục xông lên không thể nghi ngờ chính là tìm chết!
Một vài cường đạo đầu óc còn có thể suy nghĩ, thậm chí đã xem cái chết của thủ lĩnh bọn họ Lý Bưu có liên quan đến Hạ Ngôn này. Trong lòng thầm đoán rất có thể Lý Bưu do chính Hạ Ngôn giết chết!
- Các huynh đệ, đi!
Một gã rất có uy vọng trong đám cường đạo lúc này hô lớn một tiếng, lập tức một trăm tên cường đạo liền "ào ào" rút lui. Một trận bụi mù bay lên, đám cường đạo đã lui không còn một người. Những thi thể cũng đều được mang đi. Trên mặt đất chỉ còn lại một ít binh khí không trọn vẹn cùng vết máu đỏ sẫm!
Mặt trời ngả về tây, trên chiến trường giờ chỉ còn lại năm người Hạ Ngôn và Bạch Hoa.
Hạ Ngôn nhìn mấy người Bạch Hoa, trên mặt tươi cười một chút, trường kiếm trong tay một lần nữa tra vào vỏ.
- Võ kỹ thật cường đại, còn thân pháp quỷ dị nữa!
Bạch Hoa thì thào nói, ánh mắt khiếp sợ nhìn Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn! Trước kia ngươi chưa từng tới Tội Ác Sâm Lâm sao?
Bạch Nhị mang theo ánh mắt trong sáng rạng rỡ hỏi, võ kỹ vừa rồi Hạ Ngôn sử dụng thực chất là chiêu chiêu trí mạng, giống như ma đầu giết người không chớp mắt vậy, so với những dong binh các nàng nhiều lần tiến vào Tội Ác Sâm Lâm còn muốn tinh chuẩn tàn nhẫn hơn.
- Ha ha! Hạ Ngôn huynh đệ, ngươi quả thật chân nhân bất lộ tướng đó. Võ kỹ mạnh như vậy mà chúng ta không ngờ không hay biết. Chuyện kia. chuyện lần trước.
Trương Long nói đến câu cuối cùng ánh mắt chớp chớp có chút ấp úng, lần trước hắn nói trên đường sẽ bảo hộ Hạ Ngôn, nhưng hiện tại hiển nhiên nếu không có Hạ Ngôn ở đây, hôm nay bọn họ rất có thể đều phải chết tại nơi này.