Thẳng đến giờ khắc này, Mạc Khải mới hoàn toàn yên tâm, âm thầm thở phào một hơi dài. Vừa rồi lão vẫn luôn lo lắng người đeo mặt nạ này sẽ giận dữ một chưởng đánh chết hắn.
- Tiên sinh tôn kính! Sau này ngài còn cần bất cứ gì, Mạc Khải nhất định làm hết sức.
Mạc Khải thề thốt chân thành vỗ vỗ bộ ngực khô quắc, hào khí tận trời nói.
Tiểu cô nương kia khẽ cong môi, nàng hiểu rõ con người Mạc Khải nhất.
Hạ Ngôn cười cười, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, ngoài cửa chợt tiến vào một bóng người. Người này mày rậm mắt to, sau lưng đeo một cây đao lớn, mặc một bộ áo khoác da thú.
Người mới vừa vào thấy Mạc Khải cúi đầu khom lưng vẻ mặt nịnh nọt nói chuyện với một người đeo mặt nạ, lập tức trừng to hai mắt vốn đã rất lớn, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc vô cùng.
Người này là Mục Tang, ở bên ngoài thành Ngọc Thủy, trong nhà nuôi rất nhiều trâu bò gà vịt, thường thường cần mua một ít dược liệu. Bởi vì vô tình quen biết Mạc Khải, cho nên hắn cần mua dược liệu đều tới tiệm bán thuốc của Mạc Khải.
Mục Tang thấy Mạc Khải bình thường cao ngạo vênh váo lại trở nên ăn nói khép nép như thế, không khỏi trở nên hết sức mê hoặc. Ở trước mặt hắn, cho tới bây giờ Mạc Khải chưa từng hạ thấp như thế.
Mục Tang này ở ngoài thành cũng là bá vương một phương, rất nhiều thôn xóm ngoài thành Ngọc Thủy không ai không biết đại danh của hắn. Ở trong thành Ngọc Thủy, hắn cũng quen biết không ít người tu luyện thực lực không bình thường, có quan hệ cung cấp hàng hóa cho rất nhiều gia tộc. Thế nhưng, địa vị của hắn so với Mạc Khải, thật là kém xa.
Mạc Khải vốn là quản sự tiệm bán thuốc phòng đấu giá, một mục dân nho nhỏ như hắn nhìn thấy Mạc Khải, còn phải cẩn thận nịnh hót.
Mà lúc này thấy được một màn như vậy, làm cho Mục Tang quả thật không thể tin được vào mắt mình.
Nhìn thấy người mà Mạc Khải cúi đầu khom lưng giống như chó nhỏ, lại giống như Mạc Khải vốn phải thế, không một chút nào không thoải mái.
Mạc Khải thấy Mục Tang tiến vào, cũng không bắt chuyện với Mục Tang, cứ coi như không khí, vẫn mặt treo nụ cười khiêm tốn với Hạ Ngôn.
- Mạc Khải tiên sinh, ta phải cáo từ trước!
Hạ Ngôn thoáng chắp tay, liền nhấc chân rời đi.
Về phần Mục Tang vừa vào, Hạ Ngôn chỉ tùy ý nhìn lướt qua, hắn cũng không nhận biết Mục Tang, chưa gặp qua tự nhiên sẽ không lưu ý.
- A. Ngài. ngài là.
Lúc này, đột nhiên Mục Tang vươn tay chỉ tới, toàn thân run rẩy kịch liệt, tròng mắt sắp trừng rớt ra.
Thấy Mục Tang như vậy Mạc Khải không khỏi nhíu mày: "Thằng khốn này, đừng đắc tội người đeo mặt nạ này thì tốt!"
Trong lòng thầm nhủ một câu, Mạc Khải vội vã quát lớn:
- Mục Tang! Ngươi làm gì?
Lúc này trên mặt Mục Tang đỏ đậm, thân thể run nhè nhẹ, hết sức kích động nói:
- Ngài là Linh La tiên sinh!
Sau khi đại danh Linh La truyền ra từ Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, đã chấn động thành Ngọc Thủy từ lâu. Nhất là các thế lực lớn nhỏ, càng hết sức hiếu kỳ với Linh La.
Mục Tang này cũng từng theo một ít hồ bằng cẩu hữu đi tới Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, từng gặp qua Linh La một lần, cho nên lúc này chỉ nháy mắt liền nhớ tới. Người như Mục Tang, thích nhất là bàn luận về nhân vật như Linh La.
Nghe được Mục Tang hô như thế, vốn Mạc Khải đầu đầy lửa giận, thoáng cái toàn thân lạnh xuống.
Linh La?
Chính là Linh La chiến thắng Phi Vân ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến?
Trời ạ. Mạc Khải cảm giác đầu óc mình có chút chập mạch.
Tiểu cô nương ở trong tiệm thuốc mở to đôi mắt mỹ lệ hiếu kỳ nhìn Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nhíu nhíu mày, không ngờ tới ở nơi này cũng bị nhận ra, chẳng qua người này sao lại kích động như vậy chứ?
Hạ Ngôn thấy người gọi Mục Tang này mặt đỏ đến tận cổ giống như đổ máu, hiển nhiên là hưng phấn đến mức khó có thể khống chế.
- Linh La tiên sinh! Linh La tiên sinh! Ta. ta là Mục Tang. ta thật rất sùng bái ngài! Võ. võ kỹ của ngài thật sự quá mạnh mẽ! Ta.
Mục Tang nói năng cũng không rõ ràng.
Hạ Ngôn vội vã xua tay nói:
- Ha ha! Kỳ thật võ kỹ của ta không tính là gì. Mục tiên sinh, nếu ngài cố gắng tu luyện mấy năm, nhất định sẽ mạnh hơn ta. Hiện tại ta còn có chuyện, cáo từ trước vậy!
Hạ Ngôn mang theo chiếc rương trong tay, vội vã lắc mình đi ra ngoài.
- Này. này.
Mạc Khải còn muốn nói gì nữa, thế nhưng Hạ Ngôn đã bước nhanh đi ra ngoài.
- Ai nha! Chết rồi!
Chờ Hạ Ngôn đi rồi, Mạc Khải mới vẻ mặt hối hận hung hăng tự đánh lên ngực mình.
- Tiên sinh! Ngài làm sao vậy?
Ánh mắt tiểu cô nương kia vẫn mãi đến khi bóng lưng Hạ Ngôn biến mất, mới chuyển hướng Mạc Khải hiếu kỳ hỏi.
Mạc Khải thì thào:
- Nếu như sớm biết rằng hắn chính là Linh La, ta phải nên tính sáu phần giá mới phải, không, phải là một nửa. Nếu có thể kéo gần quan hệ với một người cường đại như vậy, ta.
Trong lòng lắc lắc đầu, hối hận không thôi.
Mục Tang thấy Hạ Ngôn rời đi, cũng nhanh chóng đuổi theo, đi ra tới bên ngoài phòng đấu giá.
Chờ hắn đi ra phòng đấu giá, đã sớm mất dấu hình bóng Hạ Ngôn. Bằng thực lực của hắn, tự nhiên không thể nào theo kịp tốc độ Hạ Ngôn.
Ở toàn thành Ngọc Thủy, có thể đuổi kịp tốc độ Hạ Ngôn, chỉ sợ cũng chỉ có cường giả cảnh giới Linh sư.
Trên đường vội đi nhanh, sau thời gian một nén nhang, Hạ Ngôn đã mang theo chiếc rương trở về Hạ gia.
Dọc theo đường đi, toàn bộ con cháu Hạ gia đều cung kính vấn an Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn biểu hiện trên trận tranh đoạt, để cho danh vọng Hạ gia như mặt trời giữa trưa ở thành Ngọc Thủy. Chúng con cháu Hạ gia cũng bắt đầu sùng bái Hạ Ngôn.
Nhất là một ít cô gái trong gia tộc chưa kết hôn, toàn bộ lúc nhìn thấy Hạ Ngôn đều lộ ra vẻ ngượng ngùng. Có một ít cô còn lớn mật, càng trực tiếp tới gần Hạ Ngôn, bày tỏ hảo ý hết sức rõ ràng.
Còn Hạ Ngôn, lại chỉ còn cách giả bộ hồ đồ, trả lời lung tung "ừ ừ à à" mấy câu rồi thôi.
- Hừ! Thật là kẻ khờ mà.
Các cô gái trẻ tuổi biểu lộ không thành công, toàn bộ nhìn bóng lưng Hạ Ngôn rời đi như bỏ chạy hờn dỗi như thế, như oán như yêu.
Tuy rằng đồng tông, thế nhưng gia tộc khổng lồ như Hạ gia, rất nhiều con cháu quan hệ huyết thống đã cách nhau rất xa. Nhất là các con cháu chi thứ, giữa nhau càng gần như không có quan hệ huyết thống gì nữa. Rất nhiều con cháu đồng tông kết hợp cùng nhau, việc này trong các đại gia tộc cũng tương đối bình thường.
.
"Tìm dong binh? Thành Tử Diệp cách thành Ngọc Thủy quá xa xôi, nếu tới thành Tử Diệp thuê mướn dong binh, một lần cũng phải trì hoãn sáu bảy ngày. "
Sau khi Hạ Ngôn trở lại tiểu viện, cau mày bắt đầu suy nghĩ.
Thấy Hạ Ngôn vừa về liền vào phòng đóng cửa lại, Tiểu Thanh cũng không tới quấy rối, nàng biết thiếu gia phải tu luyện.
"Hiện tại ta phải nhanh chóng tìm được một loại dược liệu Tỳ Bà Thảo cuối cùng này mới được! Mặc dù trên con đường tu luyện không thể vội vàng xao động, chẳng qua sớm trùng kích cảnh giới Linh sư một ngày, liền có thể thành công sớm một ngày!"
Ánh mắt Hạ Ngôn sáng ngời, tùy ý đặt chiếc rương mang về vào trong ngăn tủ. Tiểu Thanh không có hắn phân phó sẽ không vào trong phòng, dù là vào dọn dẹp vệ sinh một chút, Tiểu Thanh cũng sẽ không làm loạn đồ vật.
- Vừa lúc!
Hạ Ngôn còn đang cân nhắc rốt cuộc nên làm thế nào, lão nhân Thánh Hoàng đã lên tiếng.
- Cái gì vừa lúc?
Ánh mắt Hạ Ngôn kinh ngạc nhìn lão nhân Thánh Hoàng.
- Đi Tội Ác Sâm Lâm tìm kiếm Tỳ Bà Thảo, vừa lúc có thể đạt được mục đích tôi luyện con. Ha ha! Không biết Tội Ác Sâm Lâm có biến hóa quá lớn so với bốn ngàn năm trước hay không.
Trong mắt lão nhân Thánh Hoàng, mang theo một tia tình cảm khó hiểu.
- Ngài nói là cháu tự mình đi Tội Ác Sâm Lâm tìm Tỳ Bà Thảo?
Hạ Ngôn sững sờ.