Linh La Giới

Chương 548: Máu nhuộm trời cao




Lão già cẩm bào tử vong ngay đương trường, mùi máu tươi bốc lên nồng nặc. Xung quanh ngoại trừ tiếng gió thổi, lúc này không có bất cứ âm thanh gì. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Hạ Ngôn. Trong ánh mắt đó đều tràn ngập hoảng sợ cùng không thể tin!
 
Phải biết rằng, lão già cẩm bào này chính là trưởng lão Chấp pháp của Khưu gia, có được thực lực Linh Tông hậu kỳ. Toàn bộ Khưu gia cũng chỉ có mấy người Linh Tông hậu kỳ mà thôi. Địa vị của trưởng lão Chấp pháp này còn cao hơn một bậc so với những trưởng lão Nội các bình thường khác. Trên Nam Chung Sơn cũng chỉ có một gã trưởng lão Chấp Pháp Khưu gia tọa trấn. Dưới tình huống bình thường, có nhiều cường giả Linh Tông ở đây như vậy, có thể nói đủ để ứng phó bất cứ tình huống đột biến nào phát sinh.
 
- Kia.kia là con cháu Mai gia sao?
 
Mai Luân cùng mọi người cũng lẫn vào giữa đám phu khuân vác, Mai Luân cố gắng mở lớn hai mắt để có thể nhìn được rõ tình huống trong trận. Nếu thực lực của hắn không bị giam cầm vậy tự nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng không cần cố sức. Nhưng hiện tại hắn cũng chỉ có thế dựa vào ánh trăng mờ ảo nhìn thấy hình dáng đại khái. Ngay cả Mai Triển Tường cũng nhìn thấy rõ hơn so với hắn.
 
- Đúng vậy, phụ thân! Vừa rồi hắn nói hắn là con trai của đại tỷ Mai Linh.
 
Tâm tình Mai Triển Tường kích động, vẫn chưa có bình ổn xuống.
 
- Phụ thân! Vừa rồi hắn giết chết lão già chết tiệt Khưu Ngọc Lục đó.
 
- Khưu Ngọc Lục? Đó không phải là trưởng lão Chấp pháp của Khưu gia sao?
 
Mai Luân cả kinh.
 
- Phải, chính là trưởng lão Chấp pháp của Khưu gia. Kẻ vừa chết chính là Khưu Ngọc Lục, con thấy rất rõ, đầu cũng bị bóp nát rồi.
 
Mai Triển Tường giọng điệu chắc chắn, phi thường vui sướng nói.
 
- Khưu Ngọc Lục hẳn là thực lực Linh Tông hậu kỳ. Hắn không ngờ có thể giết chết Linh Tông hậu kỳ, chẳng lẽ hắn đã tu luyện tới cảnh giới Linh Tông đỉnh phong? Triển Tường! Con nói hắn chưa đến hai mươi tuổi sao? ừ, là con trai của Mai Linh? Mười chín năm trước Tiểu Linh chạy trốn vào Tội Ác Sâm Lâm. Sau đó không có tin tức gì nữa. Không ngờ nàng còn có một người con?
 
Mai Luân dường như đang nói chuyện với Mai Triển Tường, lại giống như đang lầm bầm một mình. Đã bao nhiêu năm qua, tâm hắn chưa bao giờ gợn sóng như thế này.
 
- Chưa đến hai mươi tuổi đã là Linh Tông đỉnh phong?
 
- Người Mai gia đến rồi!
 
- Lần này không giống như những lần trước. Trước kia con cháu Mai gia tới cứu người đều rất nhanh sẽ bị trưởng lão Khưu gia giết chết, lần này thì người tới liên tiếp giết chết hai trưởng lão của Khưu gia.
 
- Lợi hại! Khưu gia lần này tổn thất lớn rồi. Tuy nhiên, Khưu gia dù sao người đông thế mạnh. Lát nữa tất nhiên còn có thể có nhiều viện binh đến đây. Con cháu Mai gia này cứu người nào thì cứu nhanh lên, vẫn còn làm bộ không nhanh không chậm nữa chứ?
 
- Đúng vậy! Cứu người còn không nhanh một chút, tốc chiến tốc thắng giết chết những lão già kia, sau đó cứu người chạy đi. Chẳng lẽ hắn đợi viện binh Khưu gia đuổi tới sao?
 
Một số phu khuân vác đứng ở phía xa nhìn xem, cẩn thận thấp giọng nghị luận với nhau.
 
Trong những phu khuân vác này đại bộ phận đều là nô lệ của Khưu gia, cho nên mừng rỡ khi nhìn thấy Khưu gia bị tổn thất thảm trọng, mặc dù một bộ phận là công nhân được thuê, bọn họ cũng không có nhiều hảo cảm với Khưu gia. Khưu gia hoàn toàn hạn chế tự do của bọn họ. Mỗi ngày bọn họ ở trên Nam Chung Sơn, căn bản không thể rời đi nửa bước. Cho dù là người phụ trách vận chuyền cũng đều phải chịu sự trông coi nghiêm mật, thậm chí không thể nói bất cứ chuyện gì với người bên ngoài. Trong mấy năm đã qua, không biết có bao nhiêu người chết ở trên Nam Chung Sơn. Nhưng Khưu gia không có chút tình cảm thương hại nào, thi thể những người mệt chết, bệnh chết đều bị trực tiếp vứt bỏ trong núi, trở thành một bộ xương trắng.
 
- Còn mười một tên.
 
Giọng điệu lạnh nhạt của Hạ Ngôn lại vang lên, ánh mắt đảo qua mười một tên trưởng lão Khưu gia còn sống một lần.
 
- Các ngươi không phải đặc biệt thiết lập bẫy rập chờ con cháu Mai gia chui đầu vô lưới sao? Ta hiện tại đứng ở chỗ này, các ngươi có thể động thủ. Mười một người cùng lên đi.
 
Hạ Ngôn mỉm cười, nhếch miệng chế giễu nói tiếp:
 
- Chẳng lẽ mười một người các ngươi cũng không dám động thủ với ta sao? Nếu các ngươi còn không ra tay, ta đành xuất thủ vậy.
 
Một đoàn linh lực từ trong hai bàn tay Hạ Ngôn chậm rãi chuyển động, linh lực ngưng kết bộc phát ra một cỗ hơi thở mãnh liệt.
 
Mười một tên trưởng lão Khưu gia còn sống đều liếc mắt nhìn nhau. Trong những người bọn họ thì lão già Khâu Ngọc Lục vừa bị Hạ Ngôn giết chết thực lực cao nhất. Hiện tại người có thực lực cao nhất cũng bị giết chết. Những người còn lại có thể là đối thủ của Hạ Ngôn sao?
 
Bọn họ cũng không ngốc!
 
- Trước tiên lui!
 
Mười một người đưa mắt bảo nhau, truyền ra ý tưởng chạy trốn.
 
"Vèo vèo"
 
Từng đạo từng đạo nhân ảnh chớp động, mười một trưởng lão Khưu gia này đều phát ra linh lực dưới chân, cấp tốc chạy trốn về phía sau.
 
- gì?
 
Ánh mắt Hạ Ngôn lăng lệ, sau đó cười lạnh:
 
- Muốn chạy? Mấy tên phế vật Khưu gia này quả nhiên không có cốt khí.
 
- Mở!
 
"Vù vù vù"
 
Trong không gian xung quanh ngàn mét, lực lượng pháp tác bắt đầu khởi động. Mười một tên trưởng lão Khưu gia bỏ chạy cả đám dường như rơi vào trong một vũng bùn vậy, tốc độ bay chợt giảm dần giảm dần.
 
Mọi người ở xa nhìn cũng đều lộ ra biểu tình không thể nói thành lời. Bọn họ đều không nghĩ tới nhiều trưởng lão như vậy khi đối mặt với hai người không ngờ lựa chọn quay mặt chạy trốn. Tuy nhiên sau đó, bọn họ liền nhìn thấy một đám trưởng lão Khưu gia không ngờ đều đang giãy dụa trong không trung. Giống như bị một bàn tay khổng lồ vô hình nắm được, khiến cho bọn họ không ngừng rơi xuống.
 
- Tại sao lại như vậy?
 
- Làm sao có thể? Đây là chuyện gì?
 
Lão già mắt tam giác hoảng sợ rít gào. Hắn vội vàng thúc dục toàn bộ linh lực trong cơ thể không ngờ cũng không thoát khỏi lực lượng vô hình từ bốn phương tám hướng áp bách lại.
 
Bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, đối phương không ngờ có thể lập tức ngăn mười một người mình lại. Vốn trong lòng bọn họ còn đang nghĩ rằng, mười một người bọn họ bỏ chạy theo những phương hướng khác nhau, cho dù thực lực đối phương có mạnh hơn nữa, nhiều nhất cũng chỉ có thể đuổi theo một hai người bên mình. Đa số còn lại đều có thể bình yên thoát khỏi Nam Chung Sơn. Nhưng tình hình hiện tại lập tức khiến cho tâm thần bọn họ hoàn toàn lạnh lẽo, đồng thời hung hăng run rẩy.
 
- Xong rồi.người này.thực lực người này.Chúng ta chạy không thoát
 
Một trưởng lão Khưu gia thở hổn hển gào thét nói, thanh âm tràn đầy bi thương.
 
Nếu là Linh Tông đỉnh phong vậy bọn họ còn có thể chạy trốn. Mà đối mặt với cường giả Linh Hoàng, bọn họ ngay cả chạy trốn cũng không có khả năng làm được.
 
Lúc trước Vương Hóa Vũ thân là cảnh giới Linh Hoàng cũng không thể chạy thoát khỏi không gian giam cầm của Hạ Ngôn, càng không phải nói tới những cường giả cảnh giới Linh Tông bọn hắn. Đương nhiên, bọn họ cũng không biết đây rốt cuộc là loại năng lực nào. Dù sao bọn họ căn bản không có cơ hội nhìn thấy thủ đoạn công kích của cường giả Linh Hoàng. Loại lực lượng không gian pháp tắc này hiển nhiên rất xa lạ với bọn họ. Mười một người giống như mười một con kiến rơi vào trong đầm nước vậy, đau khổ giãy giụa.
 
- Hôm nay chính là ngày Khưu gia các ngươi diệt vong!
 
Hơi thở Hạ Ngôn trầm lại, thanh âm lan tỏa khắp ngõ ngách trên Nam Chung Sơn. Bất cứ một huyệt động nào cũng có thanh âm Hạ Ngôn vang vọng không dứt, mọi người đều nghe được thanh âm của Hạ Ngôn rất rõ ràng.
 
"Hôm nay chính là ngày Khưu gia các ngươi diệt vong."
 
"Xiuu"
 
Mấy tia sáng màu hồng sắc bén từ trên thân Hạ Ngôn phát ra. Tia sáng sắc bén màu hồng xuyên qua bóng tối nhanh chóng quét qua mười một thân thể. Mười một người vốn đang giãy dụa sau khi bị hồng quang chạm vào thân thể liền đều trở nên im lặng. Sau đó, mười một cỗ thi thể đều từ không trung rơi xuống, không có thêm bất cứ tiếng động nào nữa.
 
Hồng quang xuất, cường giả ngã xuống, máu nhuộm trời cao!
 
Gió nói tiếp tục thổi. Mùi máu tươi không ngừng từ trong núi lan tỏa ra bốn phía.
 
Mười ba cường giả Linh Tông chỉ trong một thời gian ngắn ngủi không đến một chén trà, toàn bộ ngã xuống.
 
- Đây là.
 
Một gã đội trưởng hộ vệ bật thốt ra một tiếng, trường kiếm trong tay kịch liệt rung rung. Lúc này hắn vô cùng sợ hãi, sợ hãi đến mức hai chân cũng đang run lên, gần như sắp không thể đứng thẳng được. Thực ra hắn cũng không e ngại tử vong. Nhưng đối mặt với một người đáng sợ như thế, đối mặt với một người mà chỉ trong nháy mắt có thể giết chết mười ba trưởng lão của Khưu gia, từ sâu trong đáy lòng hắn liền sinh ra sợ hãi.
 
- Người nào không có quan hệ với Khưu gia nhanh chóng rời đi!
 
Hạ Ngôn quét mắt nhìn những hộ vệ kia một cái, thanh âm từ trong miệng vang lên, cánh tay ở trong không trung hạ xuống.
 
Những hộ vệ kia từ trong thất kinh bừng tỉnh lại, như được đại xá vội vàng xoay người, giống như chim thú bỏ chạy theo bốn phương tám hướng. Bất cứ đạo nghĩa gì cũng có vẻ rất nhẹ.
 
- Thiếu chủ! Chúng ta mau đi cứu người, sau đó rời khỏi nơi này, tìm một nơi bí mật
 
Mai Tam ánh mắt tỏa sáng, nhìn về bốn phía sau đó ánh mắt dừng lại trên người Hạ Ngôn vội vàng nói.
 
- Không cần vội!
 
Hạ Ngôn khoát tay cười nói.
 
- Thiếu chủ! Nơi này cách thành Đa Tạp rất gần, tin rằng bọn chúng ở trong thành đã nhận được tin tức trên núi phát sinh kịch biến. Chúng ta nếu không tranh thủ thời gian rời đi, sợ là chúng ta đi không nổi.
 
Mai Tam quả thật đã rất nóng vội.
 
Vốn hắn ôm tâm phải chết đi theo Hạ Ngôn tới đây, thực ra hắn đối với hy vọng cứu được người ra cũng không ôm quá nhiều. Nhưng hiện tại, thực lực Hạ Ngôn cũng vượt qua tưởng tượng của hắn, cứu người dường như dễ dàng hơn rất nhiều. Nếu nắm chặt thời gian, mới có thể thoát khỏi Khưu gia đuổi giết. Dù sao thực lực Thiếu Chủ rất mạnh, truy binh bình thường của Khưu gia cũng không thể tạo thành uy hiếp đối với Thiếu chủ.
 
- Ngươi cho rằng ta nói ngày hôm nay là ngày Khưu gia diệt vong chỉ là lời nói đùa sao?
 
Hạ Ngôn nhìn về phía Mai Tam hé môi hỏi.
 
- A?
 
Mai Tam sửng sốt, bộ dáng không thể tin nổi
 
- Thiếu chủ! Ngài nói.ngài thực sự muốn diệt Khưu gia sao? Chuyện này.
 
Mai Tam cảm thấy đầu óc của mình có chút không thể suy nghĩ.
 
- Đúng vậy! Cho nên ta mới chờ ở chỗ này, chờ người Khưu gia đuổi tới.
 
Hạ Ngôn gật gật đầu.
 
- Tuy nhiên, lợi dụng thời gian này chúng ta có thể đi tìm cậu Mai Lạc Thiên trước, ừ, Mai Tam! Sau khi tìm được cậu ta ngươi phụ trách bảo hộ cậu. Luôn đi theo bên cạnh ta đi, các ngươi nếu rời đi trước, ta lo lắng người Khưu gia sẽ nhân cơ hội đuổi bắt các ngươi. Ôi! Cũng không biết rốt cuộc cậu có còn ở trên nhân thế nữa hay không.
 
Hạ Ngôn trầm ngâm nói xong câu đó, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xa.
 
Lúc này, một đám phu khuân vác quần áo tả tơi từ ngoài trăm mét đi tới. Người cầm đầu rõ ràng chính là Mai Luân, đi phía sau Mai Luân chính là đám người Mai Triển Tường. Con cháu Mai gia, Mai Luân nhất mạch cũng chỉ còn sống hai ba mươi người như vậy.