- Hạ Ngôn thật sự hiện thân rồi! Ha ha!
Ánh mắt vừa chuyển, khi đoàn người Hạ Ngôn đi ra khỏi thông đào, tất cả ánh mắt trên sân thi đấu đều đổ dồn tới. Trên mặt mọi người, mang theo biểu tình bất đồng.
- Thánh Hoàng đại nhân, các vị người tu luyện Thiên Cung!
Hạ Ngôn xuất hiện, trên mặt mang tươi cười như gió nhẹ, đầu tiên ngưng giọng quay về phía đài cao nói
- Ừ. Hạ Ngôn, ngươi đến rồi!
Ánh mắt Thánh Hoàng nhìn về phía Hạ Ngôn, gật đầu nói.
- Thường tộc trưởng, đừng quên cá cược của chúng ta đó?
Ở khu gần giữa sân thi đấu, tộc trưởng Tuần gia cười âm trầm nói.
- Đợi hai canh giờ, Hạ Ngôn này cũng đã tới. Có lẽ hắn biết mình hẳn phải chết, nên mới tới trễ như vậy! Hắc hắc, không lẽ vừa rồi hắn đang an bài hậu sự?
- Hừ, ta đã nói tự nhiên sẽ giữ lời, các ngươi yên tâm!
Tộc trưởng Thường gia hừ lạnh một tiếng, cũng không nhìn tộc trưởng Tuần gia, chỉ lạnh lùng đáp.
Hạ Ngôn đưa mọi người lên đài cao, nói chuyện với người Thiên Cung vài câu.
- Hạ Ngôn, ngươi thật sự muốn tỷ đấu với Vương Đông Cực?
Lưu tuần thị chân mày dính chặt lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Hạ Ngôn.
- Vâng.
Hạ Ngôn gật đầu, cười cười.
- Lưu tuần thị yên tâm, Vương Đông Cực kia muốn giết ta cũng khó! Hắc hắc, ta cũng muốn xem thực lực cường giả Linh Hoàng mạnh cỡ nào.
- Thế nhưng.
Lưu tuần thị sầm mặt lại, lắc đầu.
"Cường giả Linh Hoàng!"
Lưu tuần thị chuyển mắt, nhìn Thánh Hoàng, không nói gì nữa.
Chuyện này ngay cả Thánh Hoàng cũng không ngăn cản Hạ Ngôn, hắn cũng không nói gì thêm được. Hơn nữa, chuyện Hạ Ngôn đã quyết định, sợ rằng sẽ không dễ dàng thay đổi. Nhìn bộ dáng Hạ Ngôn, hẳn đã chuẩn bị vẹn toàn.
- Hạ Ngôn, cho dù ngươi có ba kiện thần khí công kích, một kiện thần khí phòng ngự, thế nhưng chỉ dựa vào ngoại lực này muốn chống lại cường giả Linh Hoàng, đó vẫn không được. Chẳng lẽ, ngươi còn có chiêu sát thủ mà chúng ta không biết?
Trương Liên Khởi vuốt râu, nhìn chằm chằm Hạ Ngôn, nghi hoặc hỏi.
- Ha ha! Trương lão ca, lát nữa tỷ đấu bắt đầu liền biết thôi.
Hạ Ngôn nhìn Trương Liên Khởi nói.
- Hạ Ngôn! Nếu ngươi đã tới, vậy thì nhanh xuống đi. Cho dù kéo dài mấy canh giờ, kết quả tỷ đấu cũng sẽ không thay đổi! Cuối cùng, vẫn là ngươi bị ta giết!
Vương Đông Cực vẫn đứng trong sân, quay sáng hướng Hạ Ngôn nói lớn.
- Tới ngay!
Hạ Ngôn trả về một tiếng, xoay người lại nói với chúng nữ cùng Liễu Vân, Thu Thủy:
- Sư phụ, Thu Thủy tiền bối, các người ở trên đài cao theo dõi. Lát nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì, các người cũng không thể rời đài cao.
- Thánh Hoàng đại nhân!
Hạ Ngôn nói với mấy người Liễu Vân xong, lại nhìn Thanh Hoàng, có chút trầm ngâm.
- Ngươi không cần lo lắng.
Thánh Hoàng biết Hạ Ngôn muốn nói gì, gật đầu, ngữ khí lạnh nhạt nói.
- Đa tạ Thánh Hoàng đại nhân!
Lời Hạ Ngôn vừa nói xong, bóng người chớp động, chớp mắt liền tới giữa sân đối diện Vương Đông Cực.
Thánh Hoàng cũng đứng lên, linh lực không ngừng sôi trào trong cơ thể. Chỉ trong chốc lát, bốn phía quanh giữa sân thi đấu hình thành một tầng màng năng lượng do linh lực tạo thành. Vòng năng lượng này đương nhiên dùng cách ly khu vực trung tâm. Hạ Ngôn tỷ đấu Vương Đông Cực, tất nhiên sẽ có rất nhiều năng lượng dật tán rất kinh khủng, nếu không cách ly chiến trường hai người, sợ rằng sẽ lan ra bốn phía.
Vòng năng lượng này chỉ bao vây năng lượng dật tán, sẽ không sinh ra ảnh hưởng với trận đấu giữa hai người. Cả Đại Lục Long Chi, có thể làm chuyện này, chỉ sợ cũng chỉ mỗi một mình Thánh Hoàng.
- Hạ Ngôn, không ngờ ngươi thật dám tới!
Ở trong vòng năng lượng, Vương Đông Cực híp mắt nhìn chằm chằm Hạ Ngôn, linh lực xung quanh thân thể sôi trào như sóng lớn. Linh lực tập trung mật độ cao, hình thành thực chất vây quanh thân thể Vương Đông Cực.
Cảm ứng được uy áp trên người Vương Đông Cực phát tán ra, Hạ Ngôn cũng càng thêm cẩn thận, điều chỉnh linh lực trong cơ thể đến trạng thái lưu động hoàn toàn, tùy thời có thể phát ra công kích cực mạnh của mình.
- Vì sao ta không dám tới?
Hạ Ngôn cười hỏi ngược lại.
- Ha ha, ngươi không sợ chết sao?
Vương Đông Cực cũng không bất ngờ câu hỏi của Hạ Ngôn, tuy nhiên hắn cũng không nhịn được hỏi. Kỳ thật, Hạ Ngôn có thể lựa chọn tránh chiến, chỉ cần trở về Thánh sơn, Hạ Ngôn liền an toàn.
- Sợ!
Hạ Ngôn không chút do dự nói.
- Vậy ngươi còn tới tìm chết?
Vương Đông Cực nhăn mày lại.
- Ha ha! Ai chết còn không chắc. Vương Đông Cực, ngươi muốn giết ta, ai cũng biết. Tuy nhiên, ngươi có thể giết ta hay không, vậy thì khó nói.
Hạ Ngôn bình thần nói
Hai người đối thoại, mọi người xung quanh đều nghe rõ ràng. Lúc này Hạ Ngôn còn có thể thong dong nói chuyện với Vương Đông Cực, điều này làm cho rất nhiều người rung động. Vương Đông Cực là Linh Hoàng. Hạ Ngôn chỉ là cảnh giới Linh Tông, ở trước mặt Linh Hoàng, người bình thường sợ rằng ngay cả năng lực ngẩng đầu cũng không có, còn Hạ Ngôn căn bản không bị uy áp cường giả Linh Hoàng ảnh hưởng.
- Tốt! Tốt lắm!
Vương Đông Cực biến sắc:
- Đã như vậy, xem ngươi có thể ngăn cản ta công kích mấy lần. Một kiện thần khí phòng ngự! Ha ha!
Vương Đông Cực đang nói, linh lực trong tay đột nhiên phun trào, một cỗ linh lực tinh thuần chợt bùng nổ, gào thét phóng về phía Hạ Ngôn. Trong chớp mắt, cỗ năng lượng hung ác này đã tới trước người Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn ánh mắt co rút, nghiến răng, linh lực trong cơ thể lập tức bùng phát
Ầm!
Linh lực hai người hoàn toàn va chạm vào nhau, không có hoa lệ, hoàn toàn tiếp xúc trực tiếp. Một quầng sáng chói lọi, lấy điểm bắt đầu là nơi hai đoàn linh lực đánh vào nhau, bùng phát lan ra bốn phía.
Linh lực điên cuồng hình thành một dòng xoáy vòi rồng ở nơi này. Những dòng khí lưu này, đều bị vòng năng lượng Thánh Hoàng bày ra ngăn cản, không khuếch tán ra bên ngoài. Dù vậy, người xung quanh vẫn có cảm giác như mình đối mặt với hai đoàn năng lượng đó, toàn thân cứng ngắc. Thậm chí có một ít người thực lực thấp, toàn thân đầy mồ hôi, ướt đẫm quần áo.
Hai người giao thủ lần đầu tiên, linh lực thả ra tổng cộng vượt quá năm trăm vạn độ uy lực võ kỹ. Chỉ là một lần giao thủ đơn giản, trên đại lục có thể tiếp nhận loại công kích cường độ này, không đếm đủ hai bàn tay.
- Không tệ! Hạ Ngôn, quả nhiên ngươi là đệ nhất thiên tài đại lục từ trước tới nay. Năm nay ngươi mới mười tám tuổi phải không? Nếu ngươi có thể tu luyện thêm mười năm, hai mươi năm sau là có thể đột phá đến cảnh giới Linh Hoàng.
Tuy rằng Vương Đông Cực từng thấy Hạ Ngôn ra tay, thế nhưng lúc này vẫn không nhịn được tán thưởng.
Mặc dù Vương Đông Cực hận không thể lập tức đánh chết Hạ Ngôn, thế nhưng thiên phú của Hạ Ngôn vẫn làm cho hắn than thở. Nên biết rằng, bản thân Vương Đông Cực cũng là một yêu nghiệt. Ba mươi năm trước, đã được xưng là đệ nhất nhân dưới Linh Hoàng.
Hiện tại, Vương Đông Cực không nhịn được so sánh mình ba mươi năm trước với Hạ Ngôn, hắn phát hiện nếu là mình ba mươi năm trước, sợ rằng không phải là đối thủ của Hạ Ngôn. Mà ba mươi năm trước, hắn cũng đã gần năm mươi tuổi, còn lớn hơn Hạ Ngôn ba mươi tuổi. Hắn không thừa nhận cũng không được, thiên phú Hạ Ngôn còn muốn cao hơn hắn. Chính vì nguyên nhân đó, trong lòng Vương Đông Cực càng thêm muốn giết Hạ Ngôn. Nếu đợi thêm mấy năm, nói không chừng Hạ Ngôn thật sự sẽ bước vào cảnh giới Linh Hoàng, đến lúc đó hắn đã không còn nắm chắc giết Hạ Ngôn được nữa.
- Hôm nay có thể giết được đệ nhất thiên tài đại lục từ trước tới nay, đời này ta sẽ không quên. Hạ Ngôn, ngươi có thể làm ta ghi nhớ suốt đời, coi như là vinh quang của ngươi rồi!
Theo linh lực xao động dần dần khôi phục, Vương Đông Cực lại nói.
- Ha ha!
Hạ Ngôn mỉm cười.
- Vương Đông Cực, một người chết như ngươi còn có thể nhớ gì chứ?
Hạ Ngôn ánh mắt sáng ngời, cười hỏi.
- Hả?
Vương Đông Cực sững sờ, lập tức liền hiểu, Hạ Ngôn này nói là hắn sẽ chết, đã chết còn nhớ gì chứ?
- Không biết rốt cuộc lòng tin của ngươi tới từ nơi nào!
Vương Đông Cực phất tay, một cỗ linh lực lại ngưng kết:
- Được rồi, để ta xem thần khí phòng ngự của ngươi có thể chống lại mấy lần công kích của ta!
Ầm!
Oanh oanh oanh!
Trong cơ thể Vương Đông Cực, phun ra một mảnh ánh sáng màu xanh. Quầng sáng chói mắt, giống như ánh mặt trời cũng bị đè xuống, quầng sáng xanh xoay chuyển một vòng, liền bắn thẳng về phía Hạ Ngôn. Quầng sáng xanh này, chính là đao khí của thần khí Càn Khôn Đao trong tay Vương Đông Cực. Thần khí công kích của Vương Đông Cực chính là Càn Khôn Đao, thần khí công kích Tiên Thiên đến từ chủ thế giới.
Đao khí này, ngay cả không gian cũng xé rách. Thậm chí Hạ Ngôn có thể thấy xung quanh đao khí này, lại xuất hiện vô số khe rách màu đen, những cái khe kia, chính là không gian bị đao khí xé rách. Đương nhiên, những khe rách này xuất hiện liền nhanh chóng khôi phục như thường. Không gian bị xé rách, sẽ nhanh chóng được lực lượng pháp tắc tự nhiên tồn tại trong không gian chữa trị.
Khí thế hùng hồn, ầm ầm tiến về phía Hạ Ngôn.
- Kinh Lôi Kiếm, xuất!
Hạ Ngôn cũng thét lớn một tiếng, một con rồng đài gào thét vọt ra từ trong cơ thể, hung hăng đánh lên đoàn đao khí của Vương Đông Cực. Đao khí cùng rồng dài quấn vào nhau.
Rắc rắc rắc!
Hai cỗ lực lượng cắn nuốt lẫn nhau, hình thành tiếng vang kinh khủng. Hai cỗ lực lượng tụ tập một chỗ, những vét rách đen càng thêm đày đặc, đan xen phức tạp như mạng nhện. Nếu có người ở nơi trung tâm năng lượng, chỉ sợ dù có thần khí phòng ngự hộ thân, cũng sẽ nháy mắt bị xé thành trăm ngàn mảnh. Tuy rằng vết rách không gian không phải không gian đứt gãy kinh khủng, nhưng cũng là một loại uy hiếp vượt quá tự nhiên pháp tắc. Cho dù là Linh Hoàng, cũng không dám tùy tiện tới gần khe rách đen kia.
Xoạt xoạt xoạt!
Rồng dài kiếm khí do Hạ Ngôn phóng ra, thân thể dần dần nứt ra, thân rồng thật lớn sắp bị xé rách. Còn đao khí của Vương Đông Cực, vẫn ngưng tụ như thực chất, không ngừng cắt lên thân rồng.
"Lợi hại, Linh Hoàng quả nhiên lợi hại. Uy lực công kích của ta lúc này gần như ngàn vạn độ, thế nhưng vẫn chỉ chống đỡ đao khí của Vương Đông Cực trong vài giây."
Trong lòng Hạ Ngôn hoảng sợ, càng thêm tập trung tinh thần.
"Hấp!"
Trong đầu Hạ Ngôn vừa chuyển ý niệm, Linh La tâm pháp bộ phận thứ hai tự động vận chuyển, lấy thân thể Hạ Ngôn làm trung tâm, linh lực bốn ngàn thước xung quanh thoáng cái dũng mãnh tràn vào cơ thể Hạ Ngôn.