Linh La Giới

Chương 504: Tửu lâu Bình An




Hạ Ngôn dẫn theo tứ nữ đi tới trước cửa tửu lâu Bình An. Hai gã bảo an mặc đồng phục màu xanh thấy có khách nhân đi tới lập tức xoay mình khom người cung kính nói:
 
- Tiên sinh tôn kính, tiểu thư mỹ lệ! Hoan nghênh các vị tới tửu lâu Bình An!
 
- Cảm ơn!
 
Hạ Ngôn khẽ gật đầu thấp giọng nói một câu, quay lại nhìn tứ nữ rồi cất bước tiến vào.
 
"Ồ!"
 
Bạch Nhị vừa mới tiến vào tửu lâu liền kinh hô lên một tiếng, mắt trợn lớn, tay che miệng, ngạc nhiên nhìn bốn phía, tò mò đánh giá hoàn cảnh bên trong tửu lâu.
 
Trang trí bên trong Bình An tửu lâu quả thật có thể dùng xa hoa để hình dung. Tửu lâu này có tổng cộng năm tầng, tuy nhiên nhìn từ bên ngoài đã là một trong mấy nhà cao tầng ở Vân Thành cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng về phương diện tráng lệ thì so với nhìn từ bên ngoài lại càng thêm rung động hơn nhiều. Hạ Ngôn nhìn thấy không ít bài trí bên trong tửu lâu dĩ nhiên đều dùng vàng chế tạo mà thành. Mặt nền cũng chỉ dùng một loại khoáng thạch đặc biệt đánh bóng mà thành, trải lên trên đó đều là một lớp lông dã thú mềm mại, khiến cho khách đi lên phi thường thoải mái.
 
- Tửu lâu này thật lộng lẫy!
 
Ngay cả Tô Cầm vẫn luôn trầm ổn cũng có chút ăn không tiêu. Trước kia Tô Cầm nắm giữ sinh ý của Tô gia, các loại hoàn cảnh cũng gặp không ít, lúc này cũng không kìm nổi khẽ có chút giật mình, càng không phải nói những người khác.
 
Hạ Ngôn đảo mắt nhìn qua bốn phía, phát hiện trong đại sảnh tầng một này có không ít khách nhân đang dùng cơm. Bàn nào bàn nấy tráng lệ, vừa nhìn cũng biết không phải người bình thường.
 
"Tửu lâu này sợ rằng người bình thường cũng không ở nổi, hẳn là có phòng trống!"
 
Hạ Ngôn khẽ gật đầu, đi về phía quầy hàng.
 
- Tiên sinh tôn kính! Tửu lâu Bình An hoan nghênh các vị đã đến!
 
Nhân viên phục vụ trong quầy lập tức mỉm cười chào hỏi Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn gật gật đầu, nói với nhân viên phục vụ đó:
 
- Tửu lâu các ngươi còn có phòng trống không?
 
- Có, xin hỏi tiên sinh cần mấy phòng?
 
Nhân viên phục vụ tiếp tục lên tiếng chậm rãi hỏi.
 
- ừ, năm đi!
 
Hạ Ngôn suy nghĩ một chút, nhìn tứ nữ còn có Thổ cẩu nữa, trầm ngâm rồi nói.
 
- Ha ha! Tiên sinh, ở chỗ chúng tôi có một căn hộ, ngài không ngại thì thuê một căn. Bên trong có một phòng khách, sáu phòng nhỏ, cũng đủ cho các vị sử dụng. Hơn nữa, giá cả so với năm phòng riêng biệt rẻ hơn một chút
 
Nhân viên phục vụ ánh mắt lấp lóe nói.
 
Nhân viên phục vụ tửu lâu này vây mà cũng suy nghĩ cho khách nhân.
 
Hạ Ngôn một mình thuê năm phòng, tổng cộng tiền thuê hẳn là đắt hơn so với thuê một căn hộ nhiều.
 
- Vậy thuê căn hộ đó đi, cảm ơn nhiều!
 
Hạ Ngôn mỉm cười nói.
 
Đưong nhiên, Hạ Ngôn thuê căn hộ cũng không phải muốn tiết kiệm một chút tiền, mà bởi vì năm người ở trong một căn hộ như vậy nếu có chuyện gì phát sinh cũng có thể kịp thời xử lý, sẽ thuận tiện hơn một chút. Tứ nữ tuy rằng đều đã là cảnh giới Linh Tông, nhưng hiện tại Vân Thành này chẳng khác gì ngọa hổ tàng long, Linh Tông hậu kỳ cũng không ít.
 
- Tiên sinh! Giá thuê căn hộ một ngày là tám kim tệ, xin hỏi ngài cần ở lại bao nhiều ngày?
 
Nhân viên phục vụ ở trong quầy vừa tìm kiếm chìa khóa, vừa lên tiếng hỏi.
 
- ừ, cứ thuê mười ngày trước đã có gì nói sau.
 
Hạ Ngôn lấy ra một nắm kim tệ thả lên trên quầy hàng. Nhân viên phục vụ kia vội vàng kiểm kê kim tệ, rất nhanh lấy ra đủ tám mươi kim tệ, sau đó đưa trả lại số kim tệ thừa cho Hạ Ngôn.
 
- Còn thừa đều cho ngươi.
 
Hạ Ngôn nhìn kim tệ đưa trả lại cười nói.
 
- Ngươi đưa chia khóa cho ta, sau đó tìm người dẫn chúng ta tới căn hộ là được.
 
- Đa tạ tiên sinh!
 
Nhân viên phục vụ đó mừng rỡ, hai mắt tỏa ra hào quang, số kim tệ thừa này ít nhất cũng đến hơn mười kim tệ, khách nhân này không ngờ đều cho mình hết. Hắn chợt tìm đến một gã tiểu nhị, sai tiểu nhị dẫn đám người Hạ Ngôn lên trên lầu.
 
*****
 
- Liễu Vân Viện trưởng? Sao ngài lại tới đây?
 
Trong trạch viện Hạ gia tại thành Tử Nguyệt, tộc trưởng Hạ Phi Long vừa mới dẫn Viện trưởng Học Viện Tử Diệp Liễu Vân vào trong phòng tiếp khách liền lên tiếng hỏi.
 
- Hạ tộc trưởng! Hạ Ngôn đâu rồi? Ta vừa rồi đi tới Thánh điện, người Thánh điện nói hắn không ở đó.
 
Liễu Vân có chút lo lắng nói. Lão từ thành Tử Diệp đi tới đây chính là muốn ngăn cản Hạ Ngôn so đấu với Vương Đông Cực. Lão hiểu rõ Hạ Ngôn nếu thật sự phải so đấu với Vương Đông Cực vậy hắn phải chết không thể nghi ngờ, căn bản không có bất cứ phần thắng nào.
 
- Hạ Ngôn? Hạ Ngôn đã đi tới Vân Thành từ sáng sớm hôm nay rồi!
 
Hạ Phi Long Khẽ cau mày nhìn Liễu Vân đáp.
 
- Cái gì? Hắn đi Vân Thành? Xú tiểu tử này quả thực là không biết sống chết mà! Hắn so đấu với Vương Đông Cực không có khả năng có phần thắng!
 
Liễu Vân từ trên ghế ngồi mạnh mẽ đứng lên, hung hăng vỗ tay xuống mặt bàn nói.
 
- Liễu Vân Viện trưởng! Ngài tới đây là bởi trận so đấu giữa Hạ Ngôn và Vương Đông Cực sao?
 
Hạ Phi Long đương nhiên cũng nhìn ra dụng ý mà Liễu Vân đến thành Tử Nguyệt tìm Hạ Ngôn.
 
- Phải, Hạ tộc trưởng! Tại sao ngài lại có thể không khuyên bảo Hạ Ngôn để hắn không được đi Vân Thành chứ? Vương Đông Cực kia đã là cảnh giới Linh Hoàng, Hạ Ngôn so đấu với hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
 
Liễu Vân chuyển ánh mắt nhìn Hạ Phi Long, thanh âm ngưng trọng nói.
 
- Ta cùng các vị trưởng lão trong gia tộc cũng đều đã khuyên bảo Hạ Ngôn, nhưng tâm ý Hạ Ngôn đã quyết, chúng ta cũng không thể thay đổi ý chí của hắn.
 
Hạ Phi Long thở dài lắc đầu nói. Trên khuôn mặt cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ rất đậm. Hắn cùng mấy vị trưởng lão trong gia tộc đặc biệt từng tìm tới Hạ Ngôn thảo luận chuyện này, nhưng Hạ Ngôn căn bản không thay đổi ý kiến.
 
- Liễu Vân Viện trưởng! Ngài nói Hạ Ngôn so đấu với Vương Đông Cực không có bất cứ phần thắng gì sao?
 
Hạ Phi Long lại nhướng mày hỏi.
 
- Phải! Cường giả Linh Hoàng cũng không phải cường giả Linh Tông đỉnh phong có thể chống cự. Cũng bởi lý do như vậy mà lúc trước Thánh Hoàng đại nhân mới có thể dễ dàng tiêu diệt thế lực Đông Cực. Thời điểm đó Vương Đông Cực cũng đã đạt tới đệ nhất nhân dưới cảnh giới Linh Hoàng, nhưng kết quả không phải thiếu chút nữa bị Thánh Hoàng một chiêu giết chết sao? Vương Đông Cực lúc đó dựa vào một kiện thần khí phòng ngự mới thoát chết dưới một kiếm của Thánh Hoàng đại nhân. Thánh Hoàng đại nhân cũng bởi một chiêu không thể giết chết Vương Đông Cực nên mới không tiếp tục đuổi giết hắn. Nếu Thánh Hoàng tiếp tục xuất thủ, Vương Đông Cực kia cho dù có mười mạng cũng đã chết rồi.
 
Liễu Vân đối với sự tình ba mươi năm trước càng thêm rõ ràng.
 
- Mà hiện tại Hạ Ngôn tuy rằng cũng là đệ nhất dưới cảnh giới Linh Hoàng, nhưng chênh lệch giữa hắn cùng cường giả Linh Hoàng quả thực giống như chênh lệch giữa người tu luyện Hậu Thiên và Linh Sư vậy! Ngươi nói xem, Hạ Ngôn giao đấu với Vương Đông Cực có thể có phần thắng hay không?
 
Liễu Vân hít sâu một hơi nhìn về phía Hạ Phi Long hỏi.
 
- Tại sao có thể như vậy? Nói như thế Hạ Ngôn ngay cả một chút phần thắng cũng không có sao? Vậy tại sao hắn còn nhận khiêu chiến của Vương Đông Cực? Thật ngốc quá, quá ngu ngốc mà.
 
Hạ Phi Long lẩm bầm nói, tâm tư cũng bắt đầu trở nên rối loạn.
 
- Hạ tộc trưởng! Ta hiện tại phải tới Vân Thành tìm Hạ Ngôn! Mặc kệ thế nào, ta cũng phải ngăn cản Hạ Ngôn giao thủ với Vương Đông Cực.
 
Liễu Vân hơi ôm quyền hướng Hạ Phi Long, liền cất bước vội vã đi ra ngoài.
 
Nhìn bóng dáng Liễu Vân biến mất ở trong tầm mắt, Hạ Phi Long vẫn còn có chút thất thần. Hiện tại tình cảnh của Hạ gia cũng không được tốt.
 
"Không được, ta cũng phải đi Vân Thành, ừ, chuyện gia tộc cứ giao cho mấy vị trưởng lão phụ trách trước đi!"
 
Sau một lúc khá lâu, tâm ý Hạ Phi Long đã quyết, nhanh chóng bước ra khỏi phòng tiếp khách.
 
*****
 
"Xoạt xoạt"
 
- Hạ Ngôn ca! Phòng này thật không tệ nha, rất sạch sẽ. Vừa rồi muội dùng ta khăn xoa xoa mặt bàn, không ngờ không có một chút bụi nào đó.
 
Bạch Nhị vui vẻ từ trong phòng mình đi ra, nhìn thấy Hạ Ngôn ngồi ở trong phòng khách, lập tức ánh mắt lấp lánh cười nói.
 
- ừ, đúng là không tệ.
 
Hạ Ngôn gật gật đầu.
 
Vừa rồi bọn họ đi vào trong căn hộ. Liền mỗi người tìm một phòng cho mình, cuối cùng ngay cả Thổ cẩu cũng có một phòng. Năm người một chó vừa vặn dùng hết sáu phòng.
 
"Két"
 
Một tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên, Tiểu Thanh một thân váy dài màu xanh đậm cũng từ trong phòng mình đi ra, gót sen khoan thai, trên khuôn mặt có hơi chút ửng đỏ, nhìn thấy Hạ Ngôn và Bạch Nhị đang ở trong phòng khách cũng liền đi tới, ngồi ở bên cạnh Hạ Ngôn.
 
- Tiểu Thanh, phòng muội có tốt không?
 
Hạ Ngôn cười nhìn Tiểu Thanh hỏi.
 
- ừ, tốt lắm, Hạ Ngôn ca!
 
Tiểu Thanh hơi cúi cong chiếc cổ trắng hồng xuống một chút, hé miệng lộ ra hàm răng trắng nõn nói với Hạ Ngôn.
 
Sau đó, Viên San và Tô Cầm cũng từ trong phòng đi ra. Hai người phân biệt tìm hai vị trí ngồi xuống, mọi người mắt to mắt nhỏ nhìn lẫn nhau. Sau một lát Thổ cẩu liền chạy ra.
 
- Chủ nhân, các vị nữ chủ nhân! Tôi quyết định sau này sẽ ở nơi này. Nơi này so với chỗ ở trước kia của chúng ta thoải mái hơn nhiều.
 
Thổ cẩu lập tức phá tan bầu không khí yên tĩnh ngắn ngủi, lên tiếng nói.
 
"Chủ nhân? Nữ chủ nhân?"
 
Hạ Ngôn sửng sốt một chút rồi sau đó hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thổ cẩu một cái, Thổ Cẩu cứ như không nhìn thấy được ánh mắt Hạ Ngôn vậy, đôi mắt xanh sâu thăm ngước nhìn đỉnh đầu, nhe răng trợn mắt nói tiếp:
 
- Bốn vị nữ chủ nhân xinh đẹp! Chúng ta đi ăn một chút gì được không, Thổ cẩu đói bụng.
 
Nghe thấy Thổ cẩu gọi bốn vị nữ chủ nhân, tứ nữ đều vẻ mặt có chút nóng lên. Ngay cả Bạch Nhị vốn tùy tiện cũng có chút ngượng ngùng. Tuy nhiên, không ai dẫn đầu lên tiếng phản bác lại Thổ cẩu, bởi vì trong lòng bọn họ đều phi thường vui mừng, thấy Thổ cẩu càng ngày càng thuận mắt.
 
Nghe được Thổ cẩu nói đói bụng, Bạch Nhị lên tiếng trước tiên:
 
- Muội cũng đói bụng, Hạ Ngôn ca! Chúng ta xuống lầu ăn một chút gì đi?
 
- Phải, ta tán thành ý kiến Bạch Nhị muội muội.
 
Tô Cầm cũng nhanh chóng nói tiếp.
 
- Tiểu Thanh tỷ tỷ, tỷ đói không?
 
Viên San nhìn về phía Tiểu Thanh, trong tứ nữ thì tuổi của nàng thấp nhất sau đó đến Tiểu Thanh. Tô Cầm lớn tuổi nhất, tiếp đến là Bạch Nhị. Tuy nhiên, Tô Cầm lớn tuổi nhất cũng chỉ mới mười chín tuổi, chỉ lớn hơn Hạ Ngôn một tuổi.
 
- ừ.
 
Tiều Thanh nhìn những người khác một chút, lại nhìn về phía Hạ Ngôn, khẽ gật đầu. Thực ra Tiểu Thanh cũng không có cảm giác đói khát, tuy nhiên người khác đều nói đói bụng, nàng cũng chỉ có thể gật đầu.
 
- Nếu tất cả mọi người đều đói vậy chúng ta đi ăn chút gì thôi. Tuy nhiên, huynh thấy không bằng gọi người đưa đồ ăn lên đây, như vậy đỡ phải đi xuống đại sảnh. Mọi người thấy sao?
 
Hạ Ngôn xoay mặt nhìn tứ nữ hỏi.
 
- Sao?
 
- ừ, vậy cũng tốt.
 
- Hạ Ngôn ca! Vậy huynh đi gọi đồ ăn đi.
 
Bạch Nhị nói.
 
- Mọi người chờ một lát, ta đi xuống rồi lập tức quay lại.
 
Hạ Ngôn gật đầu, cất bước đi tới cửa phòng rồi lắc mình đi ra ngoài, theo hành lang đi xuống lầu. Căn phòng của mấy người Hạ Ngôn là ở tầng ba của tửu lâu, cách cầu thang cũng không xa. Tửu lâu Bình An này tuy rằng phòng ở sang quý, nhưng hiện tại phòng trống cũng không nhiều. Qua một hai ngày nữa khẳng định cũng sẽ chật ních.