Linh La Giới

Chương 503: Vân Thành




Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía Đội trưởng hộ vệ Thánh điện này, cũng không nói gì mà chờ hắn nói tiếp.
 
Tên này thấy Hạ Ngôn không lên tiếng, liền nói thêm:
 
- Điện chủ đại nhân là người tu luyện Thiên Cung, trên đầu còn có sự tồn tại của Thánh Hoàng đại nhân. Chỉ cần Điện chủ rđại nhân tới Thánh Sơn thì tên Vương Đông Cực tất nhiên không dám tới đó tìm đại nhân. Đại nhân mới mười tám tuổi, mà tên Vương Đông Cực kia lại đã gần trăm tuổi rồi. Đại nhân dù tị chiến cũng không ai nói gì cả. Chờ đại nhân ở trên Thánh sơn tu luyện đạt tới cảnh giới Linh Hoàng rồi thì cũng không cần phải sợ tên Vương Đông Cực nữa!
 
Tên Đội trưởng hộ vệ này chậm rãi nói vừa nói vừa chú ý sắc mặt Hạ Ngôn. Mà trên mặt Hạ Ngôn cũng không có biểu tình gì, chỉ chờ cho hắn nói hết lời mà thôi. Thật ra, nếu Hạ Ngôn chỉ có một mình một người thì có lẽ sẽ thật sự lựa chọn tị chiến. Nhưng sau lưng Hạ Ngôn còn có toàn bộ Hạ gia, còn có đám người Tiểu Thanh. Những người này không thể đưa toàn bộ lên Thánh sơn được.
 
"Chẳng lẽ lại cầu Thánh Hoàng nhúng tay vào bảo hộ gia tộc và bằng hữu của mình?! Điều này hiển nhiên là không thể được! Ngay cả ước đấu giữa Hạ Ngôn và Vương Đông Cực. Thánh Hoàng cũng không nhúng tay vào, đương nhiên càng không đi bảo hộ tộc nhân và bằng hữu của mình được!?"
 
Lắc đầu, Hạ Ngôn than nhẹ một tiếng, nhìn về phía tên Đội trưởng hộ vệ nói:
 
- Như lời ngươi nói, ta thật ra cũng từng nghĩ tới, nhưng không thể thực hiện được. Cuộc chiến mấy ngày nữa, ta nhất định sẽ hiện thân. Tính ra thì dường như còn tám ngày nữa! ừm, tám ngày cũng ngắn nhưng cũng có thể làm được rất nhiều việc.
 
Hạ Ngôn nói xong, thân ảnh chớp lên, biến mất ở trước mắt đám người hộ vệ Thánh điện này.
 
- Điện chủ đại nhân thật sự khiến người ta kính nể!
 
Tên Đội trưởng hộ vệ thì thào nói nhìn về phía cửa vào Thánh điện, ánh mắt sáng lên.
 
Trạch viện Hạ gia ở thành Từ Nguyệt!
 
- Hạ Ngôn, Tộc trưởng nói huynh muốn giao đấu với Vương Đông Cực. Hắn nói thực lực của Vương Đông Cực cực kỳ lợi hại. Huynh giao đấu với hắn sẽ rất nguy hiểm. Tộc trưởng còn nói tên Vương Đông Cực kia còn muốn giết huynh!
 
Bạch Nhị thấy Hạ Ngôn lập tức liến thoắng nói, mấy nữ nhân khác cũng từ trong phòng đi ra, gặp Hạ Ngôn đều hiện ra biểu tình lo lắng.
 
Thồ cẩu cũng loạng choạng, ve vẩy cái đuôi ngắn cũn cỡn của mình, hồ hồ nói:
 
- Chủ nhân, tên Vương Đông Cực kia không phải là cường giả nhân loại Linh Hoàng sao?! A, chủ nhân, ngài không thể đi được. Nếu ngài chết thì ta phải làm sao?!
 
- Hạ Ngôn ca, huynh đừng so đấu với hắn!
 
- Hạ Ngôn ca, không bằng huynh mang chúng ta đi tìm một chỗ trong Tội Ác Sâm Lâm để ẩn cư. Dù sao chúng ta đều là cường giả Linh Tông, ở Tội Ác Sâm Lâm cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì. Hơn nữa, chúng ta còn có Thổ cẩu, những linh thú, dã thú bình thường cũng không dám tới gần chúng ta. Có dã thú thì chỉ cần Thổ cẩu cắn một ngụm là giết chết bọn chúng!
 
Đôi mắt xinh đẹp của Viên San khẽ chuyển nói
 
- Viên San muội muội nói đúng đó! Hạ Ngôn không bằng chúng ta kiếm chỗ ẩn cư, khiến cho tên Vương Đông Cực kia không thể tìm được chúng ta!
 
Tô Cầm xoa xoa tay, nhìn Hạ Ngôn nói. Thấy bốn nữ nhân này và Thổ cẩu không ngừng lên tiếng. Hạ Ngôn cười cười lắc đầu nói:
 
- Đi, mang các ngươi đi Vân Thành xem một chuyến. Vân Thành dù sao cũng là thành thị đẹp nhất trên. Đại Lục Long Chi, các ngươi cũng chưa từng tới đó đúng không!
 
Hạ Ngôn chuyển sang đề tài khác. Thấy Hạ Ngôn nói thế bốn nữ nhân này cũng biết trong lòng Hạ Ngôn đã sớm quyết định rồi. Chỗ Hạ Ngôn giao đấu với Vương Đông Cực cũng chính là Vân Thành. Lúc này Hạ Ngôn muốn đi Vân Thành chính là tính toán muốn thật sự so đấu với Vương Đông Cực.
 
- Hạ Ngôn ca, huynh thật sự muốn so đấu với Vương Đông Cực sao?!
 
Hai mắt Tiểu Thanh hơi đỏ lên, như sắp khóc.
 
Hạ Ngôn thở dài một tiếng, sau đó chấn chỉnh tinh thần rồi nói:
 
- Các ngươi sao đều bảo ta lựa chọn chạy trốn chứ?! Đó đâu phái là tác phong của Hạ Ngôn ta!? Còn nữa, ta và hắn so đấu cũng chưa chắc đã thua chứ?! Ai chết còn chưa biết mà!
 
- Ha ha, nói cho các ngươi biết một việc. Hôm qua, ta đã cùng Trương Bảo chiến đấu rất kịch liệt! Tên Trương Bảo kia, các ngươi hẳn là chưa biết, hắn chính là Tộc trưởng Trương gia ở thành Kim Dương, cũng chính là phụ thân của Trương Phong.
 
Thần thái của Hạ Ngôn thoải mái nói:
 
- Tên Trương Bào kia nói rằng bản thân hắn dùng loại quả nào đó, sau đó lập tức có lực lượng của Linh Hoàng. Đêm qua, hắn tìm ta muốn đánh giết ta, báo thù cho con của hẳn. Hắc hắc, chúng ta đã tiến hành một tràng chiến đấu rất kịch liệt ở ngoài cánh đồng, cách thành Tử Nguyệt chừng mấy chục dặm.
 
- Ah?
 
- Linh Hoàng?
 
- Kết quả như thế nào?
 
Bốn cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nhao nhao.
 
- Kết quả? Ta hiện tại còn mạnh khoẻ trước mặt các ngươi, các ngươi bảo kết quả như thế nào?! Thi thể tên Trương Bảo kia, nếu chưa bị dã thú ăn luôn thì hẳn còn nằm ở ngoài thành!
 
Hạ Ngôn vươn hai tay ra, thản nhiên cười nói.
 
Khi Hạ Ngôn vừa mới trở lại Hạ gia thì Tộc trưởng Hạ gia Hạ Phi Long và những Trưởng lão khác cũng đều đã khuyên bảo Hạ Ngôn không nên so đấu với Vương Đông Cực. Tuy nhiên, sự khuyên bảo của bọn họ đương nhiên không có hiệu quả!
 
Lúc này, ở một căn phòng trong Trạch viện Hạ gia, Đại Trưởng lão, Tứ Trưởng lão và mấy vị Trưởng lão khác, cũng như Tộc trưởng cũng có mặt. Lúc nãy, cũng chính ở căn phòng này, bọn họ đã khuyên bảo Hạ Ngôn tị chiến.
 
- Tộc trưởng, tên Vương Đông Cực kia hình như đã là cường giả Linh Hoàng, Hạ Ngôn cùng hắn sinh tử chiến thì chẳng phải là sẽ phải chết không thể nghi ngờ sao?!
 
Trên mặt Đại Trưởng lão lộ ra vẻ lo lắng.
 
- Hài.
 
Hạ Phi Long thở dài một tiếng, lắc đầu.
 
- Hạ Ngôn hắn vì sao phải nhất định so đấu với Vương Đông Cực chứ?!
 
Tứ Trưởng lão cũng nhăn mặt nhíu mày nói.
 
- Tuy Hạ Ngôn, hắn chưa từng nói ra nhưng ta lại biết hắn chính là đang lo lắng cho Hạ gia ta! Nếu là chỉ có hắn thì hắn hoàn toàn có thể trốn lên Thánh sơn được. Tên Vương Đông Cực kia dù cường hãn hơn nữa cũng sẽ không dám đi Thánh sơn diệt sát Hạ Ngôn. Ba mươi năm trước, không phải thế lực Đông Cực đã suýt nữa bị Thánh Hoàng đại nhân tiêu diệt sao?!
 
- Lo lắng cho Hạ gia?! Tứ Trưởng lão lại càng nhíu mày, nhìn về phía Tộc trưởng Hạ Phi Long.
 
- Đúng vậy, Hạ Ngôn hắn.
 
Thanh âm của Hạ Phi Long trầm thấp:
 
- Hạ Ngôn hắn dù chưa nói gì nhưng nhất định trong lòng đang lo lắng cho Hạ gia ta!
 
- Lần này, nếu hắn tị chiến thì Vương Đông Cực có thể lấy cớ, bất cứ lúc nào cũng có thể giết hắn. Đến lúc đó, chỉ sợ hắn cũng không thể rời khỏi Thánh sơn được. Mà Hạ gia chúng ta, tuy rằng thực lực đã đại trướng nhưng vẫn không thể so bì với những gia tộc Thánh Thành lâu đời kia được. Địch nhân của Hạ gia ta lại rất nhiều. Hiện tại, những người này dù không dám có động tác gì nhưng nếu Hạ Ngôn mất đi thì bọn chúng sợ rằng sẽ nhân cơ hội này mà đối phó Hạ gia ta!
 
- Nếu Hạ Ngôn ở Thánh sơn mà không thể xuống thì Hạ gia chúng ta cũng chỉ sợ là.
 
Hạ Phi Long nói tới đây, cũng không nói thêm gì nữa mà quét mắt nhìn những Trưởng lão khác. Mấy tên Trưởng lão này cũng biến sắc. Tộc trưởng nói rất đúng, Hạ Ngôn không thể hạ sơn thì tình cảnh của Hạ gia sẽ rất khó khăn. Hơn nữa, nếu Hạ Ngôn tị chiến thì tên Vương Đông Cực kia chắc chắn sẽ đem lửa giận đổ lên đầu những người Hạ gia khác. Đến lúc đó, Đông Cực chính là thế lực đầu tiên mà Hạ gia phải đối phó!
 
- Nhưng nếu Hạ Ngôn bị Vương Đông Cực giết chết thì Hạ gia chúng ta không phải cũng sẽ như thế sao?!
 
Lục Trưởng lão nhíu mày, đột nhiên nhìn về phía những người khác nói.
 
- Cái này.
 
Thân hình Đại Trưởng lão cũng chấn động thốt lên, nhìn về phía Hạ Phi Long.
 
- Ai, chuyện này sợ rằng chúng ta cũng khó tránh. Nói nhiều cũng vô dụng. Còn nữa, tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi! Một khi tình hình có biến thì chúng ta sẽ lập tức trở lại thành Tử Diệp, lực lượng toàn bộ co rút lại ở thành Tử Diệp. Hừ, có người dám đối phó với Hạ gia ta tất nhiên cũng phải trả giá thảm trọng!
 
Hạ Phi Long lạnh lùng, kiên định nói:
 
- Vâng!
 
Mấy tên Trưởng lão gật đầu lên tiếng đáp lại.
 
Hiện tại Hạ gia cũng không phải ai cũng có thể chà đạp được. Dù Hạ Ngôn mất đi, nếu muốn tiêu diệt Hạ gia cũng không dễ dàng. Hiện tại trong gia tộc, Tộc trưởng và Tam Trưởng lão đều là cường giả Linh Tông. Trong gia tộc cũng có tới mười bảy con cháu là cường giả Linh Sư, cỗ lực lượng này cũng không phải là những gia tộc bình thường có khả năng đối phó được.
 
*****
 
Vân Thành!
 
Trong khoảng thời gian này, có thể nói Vân Thành cực kỳ náo nhiệt! Hiện tại, ở Vân Thành có thể nói còn có thể nhìn thấy nhiều cường giả Linh Sư, Đại Linh Sư nhiều hơn cả ở Thánh Thành!
 
Hết thảy những điều này đều là do tin tức mà Đông Cực đã thả ra "Cuộc tỉ thí giữa Thần Chuy và Thu Thủy", "cuộc chiến sinh tử giữa Hạ Ngôn và Vương Đông Cực".
 
Số người tu luyện ở Vân Thành đột nhiên tăng mạnh gấp mấy lần. Tất cả các tửu lâu đều chật ních người. Ngay cả một số nhà dân cũng có không ít người tu luyện trú ngụ. Những người tu luyện vung tay rất thoải mái, cũng khiến những cư dân nơi này có thêm một khoản lời lớn.
 
Trên đường cái của Vân Thành, Hạ Ngôn mang theo bốn nữ nhân xinh đẹp như hoa, còn có một con thổ câu, chậm rãi bước đi. Phố phường Vân Thành đúng là rất khí khái, nơi nơi đều có hoa tươi khoe sắc.
 
- Nhiều người như thế khiến cho các tửu lâu đều chật ních rồi!
 
Bạch Nhị hích hích cái mũi nhỏ nhắn. Mấy người bọn họ đã hỏi tới hỏi lui tới năm sáu tửu lâu nhưng mỗi nơi đều đã tràn ngập khách khứa!
 
- Ha ha, tìm tiếp xem sao, dù sao chúng ta cũng không có việc gì mà!
 
Tô Cầm lộ ra vẻ tươi cười quyến rũ, ánh mắt lưu chuyển nói.
 
- Hoặc chấp thuận tửu lâu kia còn có một phòng trống.
 
Thanh âm dịu dàng của Tiểu Thanh vang lên.
 
Khi bọn họ ở thành Tử Nguyệt, nghe thấy Hạ Ngôn đã đánh chết Trương Bảo thì trong lòng cũng yên tâm không ít. Bọn họ nhận định Hạ Ngôn có thể giết được một cường giả Linh Hoàng thì sẽ giết được người thứ hai.
 
Đối với lời nói của Hạ Ngôn, bọn họ rất tin tưởng, không chút nghi ngờ nào cả. Trong mắt bọn họ, chưa khi nào Hạ Ngôn nói mà không làm được. Bốn người bọn họ, đột nhiên biến thành cường giả Linh Tông không phải là do hai kiện bảo vật của Hạ Ngôn sao?! Loại bảo vật như thế mà Hạ Ngôn còn có thể tìm được thì còn việc gì mà Hạ Ngôn không làm được chứ!?
 
- ồ? Phía trước có một tửu lâu, thoạt nhìn cũng lớn lắm!
 
Viên San đưa ngón tay chỉ về một tòa tửu lâu năm tầng ở phía trước. Tòa tửu lâu này là cái lớn nhất kể từ khi mấy người tới Vân Thành,
 
- Đi, chúng ta tới xem!
 
Hạ Ngôn khẽ gật đầu, hơi nhìn sang bốn người nói.
 
- Ngao ngao.
 
Thổ Cẩu thấp giọng kêu lên một tiếng, nhấc bốn chân chạy tới. Nó thật ra không quan tâm tới có tửu lâu để ở hay không, chỉ cần có thức ăn là được, ngủ nơi nào cũng như nhau.
 
- Bình An tửu lâu!
 
Hạ Ngôn nhìn về chiếc bảng hiệu, liền đọc lên.
 
"Tửu lâu này tên thật giản dị. Bình An! Bình bình an an!"
 
Hạ Ngôn chép miệng, ánh mắt cười cười, thầm nghĩ:
 
"Hy vọng lần này có thể bình an sống sót!"