Linh La Giới

Chương 497: Hạ Ngôn động tâm




- Tiên sinh, tiểu thư! Vòng cổ này là Tình Yêu Màu Tím, là dùng một loại khoáng thạch vô cùng quý hiếm chế tạo tỉ mỉ.
 
Nữ nhản viên giải thích một vòng cổ màu tím.
 
- Mua!
 
- Tiên sinh, tiểu thư! Nhẫn này gọi là Ánh Trăng Màu Bạc, trên cả Đại Lục Long Chi chỉ có hai mươi tám cái.
 
- Mua!
 
- Tiên sinh, tiểu thư! Các vị đang xem dải lụa do lão bản Trân Bảo Các chúng ta tự tay bện thành, tên gọi Phi Hồng. Mười năm trước nàng ấy tổng cộng bện thành bảy dải lụa, cho nên đặt ở trong tiệm, kỳ thật cũng không phải muốn bán ra.
 
- Mua!
 
- Mua.
 
Ngắn ngủi nửa giờ, Hạ Ngôn mua mười mấy loại vật phẩm quý giá. Lúc này, Hạ Ngôn cảm giác cả người đều vô cùng thoải mái, trong đầu thông thoáng. Đã có một thời gian dài, Hạ Ngôn cũng không có cảm giác nhẹ nhàng thích ý như vậy.
 
Chúng nữ theo sau Hạ Ngôn cũng không có cơ hội phát biểu ý kiến, chỉ có thể nhìn nữ nhân viên đóng gói từng món hàng giá đắt đến dọa người mang theo phía sau. Tính toán sơ lượt một chút, hiện tại Hạ Ngôn đã mua các vật phẩm tổng giá hai mươi vạn kim tệ. Hai mươi vạn kim tệ, đối với một tiểu gia tộc mà nói, đã là một con số trên trời, còn đối với Hạ Ngôn, lại chỉ là gió thoảng mây bay!
 
Lầu ba Trân Bảo Các này cũng có một ít khách đang tuyển chọn vật phẩm muốn mua, lúc này cũng bị cử động của Hạ Ngôn thu hút tới. Nhất là bên cạnh Hạ Ngôn còn có các nàng Tiểu Thanh, càng làm cho người ta sinh ra rất nhiều liên tưởng.
 
- Người thanh niên này, thật là quá có tiền!
 
- Bà có gặp qua hắn ở Thánh thành này chưa? Trong các con cháu trọng yếu đại gia tộc, hình như không có người này!
 
- Ta cũng chưa gặp qua, chẳng lẽ không phải người Thánh thành chúng ta? Bốn nữ nhân bên cạnh hắn, ta cũng chưa gặp qua. Mỹ nữ Thánh thành ở cấp bậc này căn bản không tìm được mấy người, người miễn cưỡng có thể so sánh với mấy cô nàng này ta đều có thể nhận ra. Mà bốn nữ nhân này, ta không nhận ra một ai cả.
 
- Ha ha, chúng ta cũng không có quyết đoán lớn như vậy, một lần mua đồ mười mấy vạn kim tệ!
 
Một ít người thấp giọng bàn tán với nhau, ánh mắt chớp động. Đối với bọn họ bàn tán, Hạ Ngôn coi như không nghe tới, tiếp tục đi xem các vật phẩm ở ba tầng Trân Bảo Các.
 
Đột nhiên.
 
Tâm thần Hạ Ngôn khẽ chấn động, ánh mắt hắn đột nhiên rơi vào một viên châu phát sáng. Viên châu này tỏa ra quầng sáng trắng ôn hòa, to khoảng nắm tay người lớn. Lúc Hạ Ngôn còn chưa thấy được viên châu, liền cảm giác được Linh La tâm pháp trong đầu khẽ rung chuyển mà không có Hạ Ngôn thúc đẩy.
 
Rung động này làm cho cả tâm thần Hạ Ngôn thoáng cái phát sinh sóng gió. Đối với Linh La tâm pháp, Hạ Ngôn rất nhạy cảm, chỉ cần có chút dị thường Hạ Ngôn sẽ lập tức có phản ứng. Mà rung động lần này cực kỳ mạnh mẽ, làm cho Hạ Ngôn giật mình.
 
"Lẽ nào viên châu này có liên hệ với Linh La tâm pháp?"
 
Hạ Ngôn nhíu chặt mày, trong lòng thầm nghĩ, tự nhiên ngừng lại bên cạnh viên châu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó.
 
Nữ nhân viên thấy Hạ Ngôn nhìn viên châu kia, liền đi lên nhanh chóng giải thích:
 
- Tiên sinh, viên bảo châu này tìm được ở Tội Ác Sâm Lâm một năm trước. Viên bảo châu này ẩn chứa một loại lực lượng kỳ lạ.
 
- Tiên sinh, các tiểu thư! Các người không cách nào tưởng tượng được nó khó tin cỡ nào! Thần kỳ cỡ nào!
 
Nữ nhân viên than thở, nói:
 
- Chỉ cần đặt bảo châu vào nước, ngâm một canh giờ, cho dù là lão bà bà tám mươi tuổi, chỉ cần uống nước ngâm bảo châu là có thể xóa bỏ nếp nhăn, khuôn mặt khôi phục láng mịn như thiểu nữ tuổi đôi mươi.
 
Nghe thế, Hạ Ngôn cũng giật mình, các cô gái càng trợn tròn mắt, lộ ra biểu tình khó mà tin được, gắt gao nhìn chằm chằm viên châu màu trắng này.
 
- Có thần kỳ như thế không?
 
Hạ Ngôn khẽ cau mày, nghi hoặc hỏi.
 
- Bảng hiệu Trân Bảo Các chúng ta đã tốn thời gian rất lâu mới lập nên ở Thánh thành, đương nhiên ta sẽ không nói lung tung. Tuy nhiên dù là uống nước ngâm bảo châu có thể tiêu trừ nếp nhăn, nhưng công hiệu này chỉ duy trì khoảng một tháng, sau một tháng, liền khôi phục như cũ. Hơn nữa, bảo châu này còn có thể kéo dài tuổi thọ.
 
Nữ nhân viên này đều nói lời thật
 
- ừm, dù vậy, bảo châu này cũng coi như vật thần kỳ rồi!
 
Hạ Ngôn gật đầu.
 
Lúc này, Hạ Ngôn càng cảm thấy bảo châu này có thể trợ giúp mình tu luyện, nếu không thì Linh La tâm pháp sẽ không đột nhiên tự động vận chuyển. Trong mơ hồ, Hạ Ngôn cảm thấy Linh La tâm pháp dường như có liên quan gì đó với viên bảo châu này!
 
- Đúng vậy, bảo châu này được lão bản Trân Bảo Các chúng ta tự đặt tên là Trú Nhan Bảo Châu. Trên cả đại lục chỉ có một viên này mà thôi, cho nên giá cũng vô cùng đắt, đã đặt ở Trân Bảo Các một năm rồi, vẫn không ai mua đi.
 
Nữ nhân viên lắc đầu nói, thở dài:
 
- Nếu ta có đủ tiền tài, ta cũng sẽ mua nó về. Chỉ tiếc ta có kiếm mười đời cũng không mua nổi viên bảo châu này. Nếu như có viên bảo châu này, cho dù già rồi, mỗi tháng uống nước ngâm viên bảo châu này, ta có thể giữ dung mạo vĩnh viễn không già.
 
Nói đến đây, khuôn mặt nữ nhân viên này hồng lên, trong mắt lóe sáng.
 
- Viên châu này giá bao nhiêu?
 
Hạ Ngôn chợt hỏi. Viên Trú Nhan Bảo Châu này có lẽ trên mấy trăm vạn kim tệ, cho nên mới không ai mua nổi, nếu giá thấp một chút, sợ rằng đã sớm bị người mua mất.
 
Nữ nhân viên báo ra một con số xác thật dọa người: Một ngàn vạn kim tệ!
 
Đương nhiên, một ngàn vạn kim tệ đối với một Linh Tông đỉnh mà nói còn không bằng cả một lọ kim lực. Một lọ kim lực không chỉ cần ngàn vạn kim tệ, còn cần thợ rèn Thần cấp hao tốn rất nhiều thời gian, tinh lực mới lấy ra được. Cho nên tuy rằng một ngàn vạn kim tệ hù dọa được rất nhiều người, thế nhưng không dọa được Hạ Ngôn.
 
Thứ có trợ giúp mình tu luyện, đừng nói một ngàn vạn kim tệ, cho dù là mười ngàn vạn kim tệ, Hạ Ngôn cũng nhất định ra tay mua về. Hạ Ngôn vận chuyển tâm pháp, thử cảm ứng năng lượng bảo châu thả ra
 
Nhân viên kia thấy Hạ Ngôn trầm ngâm, cho rằng Hạ Ngôn cũng bởi giá cao mà không muốn mua, liền nói:
 
- Tiên sinh, Trân Bảo Các chúng ta còn một ít vật phẩm có thể giúp nữ nhân trú nhan, ngài có thể lựa chọn các vật phẩm cùng loại.
 
Tiểu Thanh chúng nữ cũng nhìn nhau, tuy nhiên lúc này các nàng cũng không nói gì.
 
- Mua!
 
Đột nhiên ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe lên, mở miệng quyết đoán.
 
- Vâng!
 
Nhân viên thưa một tiếng, lập tức thân hình chấn động, nhìn lại Hạ Ngôn:
 
- A? Cái gì? Tiên sinh, ngài muốn mua viên bảo châu này?
 
- Đúng vậy! Mua, mua ngay bây giờ!
 
Hạ Ngôn gật đầu nói.
 
- ồ, được. Ta lập tức làm thủ tục cho ngài.
 
Nữ nhân viên này giật mình tỉnh lại từ khiếp sợ, vội vã gật đầu nói:
 
- Bởi vì con số quá lớn, có thể ngài cần chờ một lát. Xin yên tâm, ta sẽ làm thủ tục bằng tốc độ nhanh nhất. À. còn nữa. Tiên sinh, ngài có dự tính trả bằng kim phiếu, hay không?
 
Một ngàn vạn rõ ràng là một con số rất lớn! Nữ nhân viên này hiển nhiên lo lắng Hạ Ngôn không lấy ra được số tiền này, cho nên mới hỏi thêm.
 
- Phải, trả tiền mặt luôn!
 
Hạ Ngôn mỉm cười nói.
 
- Thiếu gia, ngài thật muốn mua viên Trú Nhan Bảo Châu kia sao?
 
Ở trên thang lầu lên lầu ba Trân Bảo Các, hai nam nhân đang đi lên lầu. Trong đó một người mặc áo hoa màu vàng, trong tay cầm một cây quạt ngọc. Người đi theo phía sau người đó, hiển nhiên là người hầu, tuy nhiên cũng mặc trang phục thượng đẳng.
 
- Hôm nay cũng mang đủ tiền, phải mua được viên Trú Nhan Bảo Châu kia.
 
Thiếu gia này nói.
 
- Nhưng mà thiếu gia.
 
Người hầu này ánh mắt lập lòe:
 
- Trú Nhan Bảo Châu này giá trị một ngàn vạn, nếu như lão gia biết ngài hao tốn một ngàn vạn mua Trú Nhan Bảo Châu chỉ vì nữ nhân kia, sợ rằng.
 
Nói đến đây, người hầu này liền ngậm miệng lại, bởi vì ánh mắt hung ác của thiếu gia làm cho toàn thân hắn đều run lên, đương nhiên không dám nói gì thêm nữa.
 
- Hừ, chuyện này ngươi không nói, phụ thân ta làm sao biết? Nếu phụ thân ta biết chuyện này, vậy khẳng định là ngươi mật báo, đến lúc đó đừng trách ta không khách khí, cắt cái chân chó của ngươi!
 
Thiếu gia này hừ lạnh một tiếng, liền xoay người tiếp tục lên lầu ba
 
Trú Nhan Bảo Châu này không có nhiều tác dụng đối với người tu luyện, tác dụng chủ yếu là cho nữ nhân dùng để trú nhan. Người tu luyện thực lực mạnh mẽ cho dù có tiền, đương nhiên cũng sẽ không mua loại đồ vật này, còn không bằng lấy ra kim lực có tác dụng hơn. Còn nữ nhân bình thường, sợ rằng không mấy người có thể lấy ra một ngàn vạn kim tệ.
 
Một nam nhân vì một nữ nhân mà chịu lấy ra một ngàn vạn kim tệ mua Trú Nhan Bảo Châu, sợ rằng trong thiên hạ này cũng không có mấy người. Tuy nhiên, thiếu gia áo vàng này chính là một trong không nhiều người đó.
 
- Thiếu gia! Ngài cứ yên tâm, chuyện này ta sẽ không nói ra nửa lời trước người thứ ba!
 
Lúc này người hầu kia vội thề
 
- Như vậy thì tốt!
 
Thiếu gia gật đầu thỏa mãn, lúc này hắn đã đến tầng ba Trân Bảo Các.
 
Vừa vặn lúc này nữ nhân viên kia cũng tới chỗ thang lầu, chuẩn bị dẫn đoàn người Hạ Ngôn đi làm thủ tục. Trong tay nàng, đang cầm Trú Nhan Bảo Châu.
 
- Thiếu gia, trong tay nàng ta hình như là Trú Nhan Bảo Châu!
 
Nữ nhân viên này thấy có người lên lầu, lập tức tránh người để cho hai người này đi trước, sau đó mới xuống. Tuy nhiên, người hầu theo phía sau lại thấy được bảo châu nằm trong tay nàng, lúc này lớn tiếng nói với thiếu, gia đằng trước. Vị thiếu gia này quay người lại, nhìn trong tay nữ nhân viên này, quả nhiên thấy được bảo châu tản ra ánh sáng.
 
- Vì sao ngươi lại lấy bảo châu?
 
Vị thiếu gia nhướng mày, giọng trầm thấp hỏi, đồng thời cũng nhìn thấy bốn cô gái bên cạnh Hạ Ngôn, tròng mắt co rụt mạnh, khí tức cũng ngưng lại.
 
- Huống công tử, bảo châu này đã được vị tiên sinh này mua lại, ta đang mang theo vị tiên sinh này xuống làm thủ tục bên dưới.
 
Nữ nhân viên này nhận ra Huống công tử, lúc này mỉm cười nói.
 
- Cái gì? Hắn mua bảo châu? Sao được chứ, hôm nay ta mang theo đủ kim tệ, chính là vì mua viên Trú Nhan Bảo Châu này!
 
Huống công tử nghe được Trú Nhan Bảo Châu bị người ta mua đi, sắc mặt lập tức đen lại, bất mãn lớn tiếng nói.