Thanh kiếm màu tím, hà quang bảy màu trong nháy mắt đều bắn trúng hai mắt cực lớn của Địa Hành Long, nhưng con Địa Hành Long này lập tức nhắm mắt lại. Mọi người bao gồm cả Hạ Ngôn đều chăm chú nhìn Địa Hành Long.
Địa Hành Long tức giận gầm lên. Sau khi hai đạo kiếm khí cực kỳ uy lực đánh trúng Địa Hành Long, cả một vùng không gian đều biến thành hỗn độn. Ánh mắt mọi người hoàn toàn thấy không rõ tình cảnh bên trong, không gian vặn vẹo thật giống như mặt nước nhộn nhạo. Ánh sáng bắn ra, mọi người chỉ có thể nghe được tiếng gầm giận dữ của Địa Hành Long. Phương Mộ Vũ và Chung Vô Hoa cũng chuyên chú nhìn công kích của mình. Kiếm quang tiêu tán, Địa Hành Long lại đứng dậy.
- Cái gì?
- Sao có thể chứ?
Tất cả mọi người bao gồm cả hai vị Thánh Hoàng đều không nhịn được, hít một ngụm khí lạnh, vì Địa Hành Long vẫn đứng thẳng hoàn hảo. Công kích của hai vị Thánh Hoàng không ngờ không thể đả thương được Địa Hành Long.
- Mắt của con Địa Hành Long này không phải chỗ yếu hại của nó!
Phương Mộ Vũ trầm giọng nói, ánh mắt nhíu lại, lòng dậy sóng ba đào, không thể bình ổn. Như vậy cũng không thể khiến Địa Hành Long bị thương, vậy làm sao giết được nó?
- Rống, rống, rống.
Đôi mắt đỏ ngầu của Địa Hành Long hung hăng trừng mắt nhìn hai vị Thánh Hoàng, liên tục rống lên.
Một đoàn cương khí màu hồng bỗng phun ra từ miệng Địa Hành Long, bắn về Chung Vô Hoa! Sau đó lại có một đoàn cương khí đỏ khác bắn về phía Phương Mộ Vũ. Cương khí của Địa Hành Long không ngừng lại. Sau khi liên tục tấn công hai vị Thánh Hoàng, Địa Hành Long chuyển lửa giận sang những người tu luyện khác.
Phốc phốc phốc phốc.
"Giết chúng! Giết hết chúng! Giết hết nhân loại!" Trong lòng Địa Hành Long không ngừng có tiếng gầm phẫn nộ.
Cương khí màu đỏ lập tức hóa thành một đám cầu lửa bắn ra bốn phía, hướng về những tu luyện giả.
- Không tốt, chạy mau!
Hơn hai trăm tu luyện giả Linh Tông nhìn thấy cương khí màu đỏ nhiều vô số quét tới mình đều kinh hoảng kêu to, cuống quýt bay ra xa. Nhưng tốc độ của cương khí hơn xa tốc độ của tu luyện giả.
Chưa đến một cái hô hấp đã có người bị đánh trúng, kêu thảm một tiếng, biến thành một đống cháy xém, rơi thẳng từ trên trời xuống. Ngắn ngủi mấy lần hô hấp đã có hơn mười người ngã xuống. Công kích của Địa Hành Long không dừng lại, bốn vó của nó khua lên không, từng tiếng nổ oành oành vang lên trong thung lũng, cương khí màu đỏ liên tục phụt ra
- Nghiệt súc!
Chung Vô Hoa cùng Phương Mộ Vũ thấy vậy, tức giận quát một tiếng, hai người dùng phòng ngự Thần khí chắn hết oanh kích của Địa Hành Long. Gần như là cùng lúc, hai người phẫn nộ thét dài một tiếng, toàn lực thúc dục công kích Thần khí phát động công kích về phía Địa Hành Long.
Ngay sau đó lại có thêm gần hai mươi tu luyện giả bị cương khí của Địa Hành Long oanh sát! Những người còn lại đều bỏ chạy ra xa
Địa Hành Long bị hai vị Thánh Hoàng chặn lại, cương khí của nó đã không thể công kích những người đã chạy ra xa vạn dặm.
- Rống!
Địa Hành Long hung hăng đập mạnh thân mình vào vách núi. Cả vách núi kia sụp đổ xuống. Địa Hành Long quét ngang đuôi một cái, quét hết chung quanh thân thể, đập nát toàn bộ. Lực lượng cơ thể Địa Hành Long không yếu chút nào so với cương khí màu đỏ, thậm chí có lực công kích càng mạnh hơn. Tuy nhiên nó không thể phi hành, thân thể tự nhiên không thể công kích những tu luyện giả có thể phi hành.
Những người tu luyện thất kinh, kinh hồn nhưng chưa định quay người, lại nhìn về phía trận chiến giữa hai vị Thánh Hoàng và Địa Hành Long.
Hai Thánh Hoàng công kích không ngừng trên người Địa Hành Long, nhưng Địa Hành Long căn bản không phải chịu một vết thương trí mạng nào. Tinh lực của nó không chút dấu hiệu suy nhược.
- Đáng sợ!
- Quá mạnh, không có phòng ngự Thần khí căn bản không ngăn được công kích của Địa Hành Long! Cũng không biết hai vị Thánh Hoàng có thể giết chết Địa Hành Long này hay không!
Người tu luyện tìm được đường sống trong chỗ chết, cả đám đều hoảng sợ nghị luận.
Hạ Ngôn cũng đi theo mọi người, bỏ chạy ra ngoài vạn thước. Cương khí màu đỏ kia khiến hắn cũng phải tránh đi.
- Chung Vô Hoa, xem ra chúng ta muốn chặn đánh Địa Hành Long này sẽ rất khó khăn!
Chừng một chén trà nhỏ, trên lân giáp Địa Hành Long có thêm rất nhiều dấu vết màu trắng. Nếu đứng gần sẽ thấy được một chút máu màu đen. Nhưng những vết thương này đối với Địa Hành Long quả thực so với gãi ngứa cũng chẳng khác mấy. Tuy nhiên, lửa giận của nó đã cháy bùng lên.
- Rống!
Nó, phải giết hết toàn bộ nhân loại ở nơi này.
- Đúng vậy, da dày thịt béo, thật đúng là khó tưởng tượng!
Chung Vô Hoa lắc đầu, thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói, trên gương mặt xuất hiện vẻ cười khổ.
Những người kia, đúng là giết không chết.
Vù.
Lúc này, một đạo lưu quang bay thẳng vào giữa chiến trường.
"Lân giáp của Địa Hành Long này có thể dùng để rèn Thần khí phòng ngự. Thứ tốt vậy đương nhiên không thể dễ dàng buông tha." Người tới chính là Vương Đông Cực.
"Ta có phòng ngự Thần khí trong người, này Địa Hành Long công kích không uy hiếp được ta. Chỉ cần ta không áp sát giằng co với nó, Địa Hành Long này cũng chỉ có thể bị đánh thôi. Như vậy, ta liền có thể lấy được lân giáp nó."
Ngay lúc Vương Đông Cực đi ra giữa trận chiến, Phương Mộ Vũ và Chung Vô Hoa đều chuyển mắt về phía Vương Đông Cực.
- Hai vị Thánh Hoàng!
Vương Đông Cực đầu tiên là đánh tiếng với hai vị Thánh Hoàng.
- Địa Hành Long này khó giết như vậy, không bằng chúng ta liên thủ thử xem. Nếu có thể đánh chết vậy chia đều những thứ trên người nó, như thế nào?
Phương Mộ Vũ nhìn nhìn Vương Đông Cực, chỗ mi tâm hơi nhíu lại.
"Vương Đông Cực này ba mươi năm trước bị ta ra tay đánh giết một lần, khi đó hắn ỷ vào một kiện phòng ngự Thần khí bỏ chạy. Hiện tại cũng bước vào cảnh giới Linh Hoàng." Phương Mộ Vũ thầm nghĩ trong lòng, chuyển mắt, lại nhìn về phía Chung Vô Hoa.
Chung Vô Hoa đối việc Vương Đông Cực gia nhập tự nhiên không có ý kiến gì. Hắn và Phương Mộ Vũ rất khó giết chết Địa Hành Long, nếu nhiều người thử cũng tốt. Nói không chừng sẽ có hiệu quả nhất định. Có thể giết nó. Đương nhiên, những thứ trên người Địa Hành Long rất nhiều, chiếm được một phần vẫn hơn so với không chiếm được thứ gì.
- Vậy thì ba người chúng ta hợp lực thử xem!
Phương Mộ Vũ trầm ngâm một lát, gật đầu nói.
Vương Đông Cực vui vẻ, lập tức chiếm cứ một phương vị. Ba người chia làm ba phương hướng quanh Địa Hành Long, triển khai công kích Địa Hành Long. Hắn tuy cũng bước vào cảnh giới Linh Hoàng, nhưng so với Chung Vô Hoa và Phương Mộ Vũ, thực lực của hắn vẫn yếu hơn.
Địa Hành Long bị ba người vây bên trong, lần lượt bị đánh bay, nhưng vẫn tràn đầy tinh lực. Cương khí màu đỏ không ngừng phát ra từ trong miệng, công kích ba người.
- A?
Lại qua thời gian một chén trà nhỏ, đột nhiên Hạ Ngôn nhướng mày, phát ra tiếng kêu nhỏ kinh ngạc. Hắn phát hiện, mỗi lần Địa Long bị đánh bay, đều bằng tốc độ nhanh nhất một lần nữa đứng vững, giống như hồ lô vậy.
"Chẳng lẽ" Hạ Ngôn mắt sáng ngời, trong lòng đoán.
- Hạ Ngôn, ngươi phát hiện cái gì sao?
Trương Liên Khởi bên cạnh Hạ Ngôn, nhìn thấy Hạ Ngôn thần sắc khác thường, không khỏi hỏi.
Hạ Ngôn gật gật đầu, xoay chuyển ánh mắt, rồi sau đó nói khẽ với Trương Liên Khởi:
- Địa Hành Long này mỗi lần bị đánh bay đều đứng dậy rất nhanh, dường như đang bảo vệ bụng mình! Ta nghĩ, nhược điểm của Địa Hành Long có thể là bụng nó.
- Sao?
Trương Liên Khởi cũng nhìn về phía Địa Hành Long, quan sát nó đứng lên, rồi sau đó ngạc nhiên vui mừng nói:
- Đúng vậy, quả thật hình như là cố ý bảo vệ bụng.
Vù.
Một đạo ánh sáng lóe ra, Hạ Ngôn cũng bay vụt vào giữa trường đấu.
- Hạ Ngôn, mau trở lại, cương khí kia ngươi ngăn không được!
Trương Liên Khởi không nghĩ tới là Hạ Ngôn lại bay thẳng qua. Đoán được nhược điểm Địa Hành Long thì cứ đứng đây nói cho Thanh Hoàng là được, Hạ Ngôn lại tự mình bay đi.
- Không tốt, Hạ Ngôn có nguy hiểm!
Lữ Hâm cũng biến sắc, nhìn Hạ Ngôn bay về phía trước thì kích động. Những người tu luyện Thiên Cung khác cũng lộ vẻ lo lắng.
- Hạ Ngôn, ngươi tới làm gì?
Thánh Hoàng Phương Mộ Vũ nhìn thấy Hạ Ngôn lập tức lớn tiếng nói. Hy vọng của hắn đều đặt trên người Hạ Ngôn. Nếu Hạ Ngôn bị Địa Hành Long đánh chết thì tổn thất không nhỏ. Chung Vô Hoa cũng vì Đại Lục Long Chi xuất hiện một Hạ Ngôn mà nói với Mộ Phương Vũ: Ngươi có vận khí thật tốt.
- Thánh Hoàng, vãn bối đã quan sát thấy, Địa Hành Long này mỗi lần bị ném đều cố ý dùng bốn vó bảo vệ bụng, cho nên vãn bối đoán, bụng của Địa Hành Long này có thể chính là nhược điểm của nó.
Hạ Ngôn lập tức nói với Thánh Hoàng, ánh mắt nhìn chằm chằm Địa Hành Long đang gầm lên phẫn nộ.
- Đó là ai? Lá gan cũng lớn vậy, dám bay qua lúc này. Địa Hành Long cũng điên rồi!
Người tu luyện bốn phía cũng đều nhìn Hạ Ngôn. Ngoại trừ ba vị Linh Hoàng cường giả, Hạ Ngôn là người đầu tiên dám bay vào giữa trận chiến kịch liệt.
- Không biết, dường như là người Thiên Cung. Chẳng lẽ chính là Hạ Ngôn gần đây nổi bật kia?
Có người nhướng mày, lên tiếng đoán.
- Đúng vậy, hắn chính là Hạ Ngôn, người tu luyện thiên phú cao nhất trong Thiên Cung, thực lực cường đại vô cùng, còn có được Thần khí công kích.
Trong đám người, một gã có ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Hạ Ngôn, hung tợn nói.
Phương Mộ Vũ nghe Hạ Ngôn nói như vậy, lập tức tinh thần rung lên, sâu trong mắt bắn ra hào quang. Quả nhiên đúng theo như lời Hạ Ngôn, Địa Hành Long này luôn cố ý làm như vô tình bảo hộ bụng mình. Vừa rồi không chú ý, hiện tại cẩn thận quan sát quả thật có thể nhìn ra một ít manh mối.
- Đúng vậy, đúng như thế!
Phương Mộ Vũ gật đầu một cái, vui sướng nói.
- Chung Vô Hoa, Vương Đông Cực, nhược điểm của Địa Hành Long này ở bụng. Hiện tại chúng ta nghĩ biện pháp công kích bụng nó!
Phương Mộ Vũ lập tức nói với hai người kia
Chung Vô Hoa và Vương Đông Cực nghe vậy, ánh mắt cũng sáng lên. Đánh nửa ngày không có hiệu quả gì, nếu cứ mãi như vậy thì bọn họ sẽ không thể không từ bỏ, cũng không thể đợi cho linh lực kiệt quệ hết, rồi sau đó bị Địa Hành Long quay lại đuổi giết được.