Linh La Giới

Chương 45: Dã thú Vương Phúc Sinh




Đối với âm thanh tranh cãi và nghị luận từ bốn phía truyền tới, Hạ Ngôn cũng không có chút phản ứng nào. Hắn chỉ ngồi vững vàng trên chiếc ghế khiêu chiến, giống như chưa từng nghe những điều này vậy. Trên mặt hắn có mặt nạ, những người khác cũng không nhìn ra được biểu tình của hắn, tự nhiên không thể phỏng đoán được tâm tình của Hạ Ngôn.
 
Thấy Hạ Ngôn vẫn trầm mặc không nói, rất nhiều người đặt cửa cho hắn xung quanh đều bắt đầu thấy nóng đít. Dựa theo tình huống bình thường thì dưới sự bình luận của những người đặt cửa, kẻ khiêu chiến khẳng định sẽ nhảy dựng lên, gào thét với mọi người rằng chính mình rất cường đại, nhất định sẽ đánh cho lôi chủ không thể bò dậy nổi. Nếu làm thế thì những người đặt cửa cho mình sẽ thêm tin tưởng hơn. Nhưng hôm nay, người khiêu chiến Linh La lại trầm mặc đến thế khiến cho trong lòng mọi người đều phát hoảng cả lên.
 
- Ha ha. Linh La, ngươi đang diễn kịch à? Còn không mau chạy tới nhận thua đi! Thực lực của ngươi thế mà dám khiêu chiến với Vương Phúc Sinh!? Chạy về nhà tu luyện thêm vài năm nữa hãy nói! Ha ha ha! Đợi đến khi lên lôi đài, nhất định ngươi sẽ bị đánh cho tứ chi tàn phế, hoàn toàn thay đổi. Tiểu tử, còn không nhanh nhanh lăn xuống đi?!
 
Một gã đặt cược đột nhiên lao tới bên dưới lôi đài, chỉ thẳng vào Hạ Ngôn điên cuồng hét lên.
 
Hạ Ngôn quét mắt nhìn gã này một cái, thấy hắn ăn mặc có chút hoa lệ, xem ra là kẻ phú quý trong thành Ngọc Thuỷ này. Chỉ là không biết vì sao lúc này hắn lại điên cuồng như thế!?
 
Hạ Ngôn khẽ lắc lắc đầu, lúc này khoảng cách tới lúc bắt đầu trận khiêu chiến đã không tới thời gian một chén trà nhỏ nữa.
 
Hạ Ngôn vẫn không nói điều gì. Nhưng lúc này từ một phòng khác cũng có một nữ nhân hùng hổ chạy tới. Nữ nhân này mặc một chiếc váy dài có hoa văn màu đỏ, trên đầu cài một chiếc kim trâm dị thường, bộ dáng thật ra có vài phần tư sắc.
 
Nàng chạy tới phía dưới lôi đài liền chỉ thẳng về phía người kia, thốt lên âm thanh bén nhọn mắng lại:
 
- Tên hỗn đản kia! Đồ ác ôn, vẻ mặt đầy sẹo xấu như quỷ kia, dám nhục mạ Linh La tiên sinh sao?! Ngươi còn chưa nhanh cút về nhà, chết đuối trong bãi nước tiểu của chính mình đi! Ngươi sống trên đời này đúng là lãng phí lương thực!
 
Nữ nhân hung tợn kia sau khi mắng xong gã kia lại nhìn về phía Hạ Ngôn, khuôn mặt thay đổi một trăm tám mươi độ, thành vẻ tươi cười khiến người ta toàn thân cũng phải run lên:
 
- Linh La ca ca! Huynh nhất định phải thắng đó! Ta dùng tất cả số tiền ta có đều đặt lên người huynh đó!
 
Hạ Ngôn nghe được ngữ điệu cố ý dịu dàng mềm yếu của nữ tử này thì toàn thân lập tức nổi lên cả da gà, thầm nghĩ "Còn Linh La ca ca?! Hức! Ta mới mười lăm tuổi mà thôi, tuổi của ngươi chắc rằng cũng gấp đôi tuổi ta đó.!"
 
Nam nhân bị nữ nhân kia tức giận mắng cả người lập tức giận sôi lên. Hắn hiển nhiên nhận ra được thân phận nữ nhân này nên lúc này môi mày trắng bệch, tay phải chỉ về phía nàng ta đang định mắng lại thì bị nữ nhân hung dữ kia trừng mắt nhìn tới, lập tức tất cả những lời sắp thốt ra đều nuốt hết vào bụng!
 
- Hì hì! Các vị khách nhân tôn kính! Cuộc khiêu chiến hôm nay ngay lập tức sẽ bắt đầu! Lôi chủ của lôi đài hôm nay là Vương Phúc Sinh tiên sinh, còn người tham gia khiêu chiến lôi chủ hôm nay là Linh La tiên sinh! Những trận chiến trước đây của hai vị cường giả này hẳn là rất nhiều khách nhân tôn quý nơi này đã từng quan khán qua. Thực lực của hai người cũng không cần ta nói quá nhiều! Một trận khiêu chiến hôm nay tất nhiên sẽ phấn khích tuyệt luân!
 
- Hì hì! Các vị! Việc đặt cược lập tức sẽ chấm dứt. Còn các vị tiên sinh và nữ sĩ nào chưa kịp đặt cửa thì nhanh nhanh đặt cửa. Đây chính là một cơ hội khó gặp, mong các vị hãy tin tưởng vào nhãn lực của chính mình. Không chừng sau trận so tài hôm nay, ngươi có thể so với người ta càng giàu có hơn. Hãy bắt lấy cơ hội hiếm có này!
 
Nhã Phân với một thân lễ phục màu đỏ đầy mị lực lúc này đang đứng trên một đài cao, thanh âm ngọt ngào của nàng lúc này quanh quẩn trong đại sảnh. Thanh âm của nàng dường như ẩn chứa một lực hấp dẫn khó có thể diễn tả được. Mấy câu vô cùng đơn giản mà cả đại sảnh vốn đang bàn tán sôi nổi cũng phải hoàn toàn yên tĩnh lại! Hơn nữa, rất nhiều người vốn đã đặt cược nay lại không kìm được, nhiệt huyết dâng lên, tiếp tục ra quầy đặt cược tiếp.
 
Khi Nhã Phân đang nói thì ánh mắt không biết là do cố ý hay vô tình nhìn về phía Hạ Ngôn dưới lôi đài. Hạ Ngôn thấy nàng luôn đảo ánh mắt tới thì cũng đưa mắt nhìn lại. Ai ngờ cái miệng nhỏ nhắn của Nhã Phân lại hơi hếch về phía quầy đặt cược, hiển nhiên là kêu Hạ Ngôn đi đặt cược. Hạ Ngôn nhướng mày, trong lòng cười khổ thầm nhủ: "Ta thật sự là muốn đặt thêm nhưng không có nhiều tiền như vậy đâu!"
 
Cánh cửa nhỏ phía sau lôi đài chợt loé lên, một bóng người lập tức rơi vào trong tầm mắt của Hạ Ngôn. Hạ Ngôn thấy bộ dạng người này thấp bé, cũng khoảng tầm mười lăm tuổi như mình, trên người cũng phục sức với quần áo vải bình thường, trong tay cầm một cái ngân chuỳ thật lớn, hẳn trọng lượng cũng không nhẹ.
 
Khiến Hạ Ngôn có chút kinh ngạc chính là người này có cánh tay rất dài. Cánh tay trái không cầm chuỳ kia buông tự nhiên không ngờ đã tới tận đầu gối. Trên mu bàn tay lại dày đặc lông đen, thoạt nhìn cực kỳ quái dị! Ánh mắt Hạ Ngôn hơi ngưng trọng, chăm chú nhìn theo người này từ nơi cánh cửa đi tới lôi đài.
 
Mà khi người này từ cửa sau đi ra, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn đang ngồi trên ghế khiêu chiến. Hắn chính là lôi chủ của lôi đài hôm nay, Vương Phúc Sinh. Trước đó, Vương Phúc Sinh đã cố ý tìm hiểu đôi chút về tên Linh La khiêu chiến mình hôm nay, biết được rằng Linh La có kiếm kỹ cực kỳ tinh diệu, hơn nữa rất am hiểu thân pháp. Trong năm trận khiêu chiến trước đó, đối thủ của hắn mỗi lần đều là mất đi thân ảnh của đối phương trong tầm mất, sau đó bị một kiếm đánh bại! Tuy nhiên tên Linh La này cũng không hạ sát thủ với đối thủ! Trong năm trận khiêu chiến trước đó không có một ai bị thương cả!
 
"Không đủ hung ác và độc ác! Hừ ngươi cũng không thích hợp với những cuộc chiến thảm thiết nơi này! Kiếm kỹ dù mạnh hơn nữa thì sao, ngươi cũng không thể phát huy ra uy lực chân chính của nó! Hôm nay, trên lôi đài này ta sẽ hoàn toàn đánh bại ngươi!" Vương Phúc Sinh đi tới trên lôi đài, lệ quang trong mắt chợt loé, trong lòng âm thầm cười lạnh!
 
Sát khí rất nặng! Hạ Ngôn hơi rùng mình, sắc mặt không khỏi trở nên thêm ngưng trọng. Tên Vương Phúc Sinh này dường như chỉ tuỳ ý đứng trên lôi đài mà Hạ Ngôn thậm chí có thể cảm giác được sát khí đã ập thẳng vào mặt. Sát khí này tuyệt đối đã trải qua trăm ngàn lần chém giết mới trui luyện ra được, người bình thường không có khả năng có được sát khí như thực chất như thế!
 
Nghe nói tên Vương Phúc Sinh này khi mới sinh ra thì toàn bộ thân mình là lông đen, cha mẹ hắn vì thế nên mới vứt bỏ hắn trong núi. Tuy nhiên, Vương Phúc Sinh mạng lớn nên không chết, được một người thợ săn cứu sống. Khi hắn mười tuổi, người thợ săn cứu hắn bị mấy con dã lang đói khát trong núi cắn xé. Trong cơn giận dữ, Vương Phúc Sinh phát cuồng liền cầm một cây búa trong tay, đánh nhau sống mái với mấy con dã lang kia, cuối cùng giết chết hết đám dã lang đó!
 
Từ đó về sau, Vương Phúc Sinh liền mỗi ngày đều trải qua chém giết với đám dã thú. Qua ba mươi năm khổ tu, rốt cục đả thông kinh mạch toàn thân, sau đó cơ duyên xảo hợp thu được một quyển bí tịch võ kỹ tên là Hỗn Nguyên Chiến Chuỳ. Bản bí tịch này luận về cấp bậc cũng không phải là bí tịch Nhân cấp nhưng trong số các võ kỹ bất nhập lưu thì cũng xem như thuộc loại đứng đầu.
 
Vương Phúc Sinh dựa vào võ kỹ trên Hỗn Nguyên Chiến Chuỳ mà ở trong thành Ngọc Thuỷ này đạt được danh tiếng không nhỏ. Mấy năm gần đây, hắn mới tới đánh lôi đài trong Hội trường Cực hạn khiêu chiến này. Hắn nắm giữ lôi chủ trung cấp đã một năm lẻ ba tháng!
 
Cũng giống như Hạ Ngôn, trong những trận chiến trên lôi đài, Vương Phúc Sinh cũng không mặc khải giáp phòng hộ.
 
- Khiêu chiến! Bắt đầu!
 
Sau khi nhân viên của Hội trường tỏ ý hỏi hai người Hạ Ngôn và Vương Phúc Sinh có vấn đề gì không, sau khi hai người trả lời mới hô lớn một tiếng!
 
Gào!
 
Nhân viên này vừa dứt lời thì từ bốn phía trong phòng này lập tức truyền ra những tiếng kêu thét điên cuồng!
 
Những người có thể đi vào tầng thứ hai Hội tràng Cực hạn khiêu chiến để đặt cửa thì nếu không phải là nhà giàu trong thành Ngọc Thuỷ thì cũng tuyệt đối là người có tài sản. Nhưng lúc này cả đám đều lộ ra bộ mặt dữ tợn, giống như phát điên lên vậy!
 
Tuy nhiên, ngẫm lại cũng đúng. Lôi đài trung cấp đặt cược một cửa đều là năm trăm kim tệ. Nói cách khác, người đặt cửa trong này mỗi người ít nhất cũng phải đưa ra số tiền năm trăm kim tệ. Số kim tệ nhiều như thế, cho dù là trong mắt những người giàu có thì cũng tuyệt đối là một khoản không nhỏ.