Khi Hạ Ngôn rửa mặt xong trở lại biệt viện, ánh mắt không khỏi mở to! Trong viện, Viên San áo dài vải nhung màu vàng nhạt, giống như một con bướm lượn trong bụi hoa. Tuy rằng không có nội lực, linh lực duy trì, thế nhưng võ kỹ thi triển bằng một kiểu khác, lại mang theo một cảm giác khác thường.
Loại cảm giác đặc thù- hay là loại hứng thú này thoáng cái thu hút Hạ Ngôn. Ánh mắt Hạ Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay Viên San. Mỗi một kiếm đều hoàn toàn tự nhiên, mỗi một động tác thân thể đều phối hợp vừa đúng, không có một chút trói buộc. Loại kiếm chiêu tự nhiên xuôi dòng này, thoáng cái dẫn ra chỗ sâu trong hồi ức Hạ Ngôn.
"Thì ra là thế!"
" Không sai không ngờ là vậy!"
Trong lòng Hạ Ngôn, một loại kích động hưng phấn lan tràn, trong mắt chớp động tinh quang.
"Người tu luyện chúng ta sau khi có nội lực, linh lực, vì truy cầu uy lực võ kỹ tự nhiên sẽ đưa lực lượng vào trong võ kỹ. Thế nhưng chính vì nguyên nhân đó, võ kỹ chúng ta thi triển ra mới thiếu đi một loại dung hòa."
Trong đầu Hạ Ngôn xoay chuyển, nhìn mỗi một động tác của Viên San.
"Không thể tin được, thật là không thể tin được! Tuy rằng không có bất kỳ uy lực võ kỹ gì, thế nhưng bộ kiếm kỹ này, cùng thân thể phối hợp có thể nói không chê vào đâu được!" Trong lòng Hạ Ngôn không ngừng hét lên.
Đứng ở cửa viện, Hạ Ngôn quên đi tất cả, hoàn toàn dung nhập vào kiếm kỹ của Viên San.
Viên San cũng chú ý tới Hạ Ngôn đứng trước cửa, tuy nhiên nàng thấy được ánh mắt dị dạng của Hạ Ngôn. Viên San tâm tư linh xảo, lập tức biết Hạ Ngôn đang nhìn võ kỹ do mình thi triển
Tuy rằng không thể xác định vì sao Hạ Ngôn lại lộ ra thần sắc như vậy, tuy nhiên Viên San cũng không ngừng điền luyện võ kỹ. Trường kiếm linh động không ngừng đâm hoặc chém, hình thành trong không khí nhưng đường hoa văn mơ hồ.
Thời gian trôi đi từng chút. Hạ Ngôn chìm đắm trong kiếm kỹ Viên San điền luyện, không chút dấu hiệu thức tỉnh. Viên San sợ ảnh hưởng Hạ Ngôn lĩnh ngộ cho nên cũng không ngừng lại, cứ tiếp tục luyện như vậy.
Viên San không có bất cứ nội lực linh lực gì, không ngừng điền kỹ như vậy. Tuy rằng chỉ có hình dạng kiếm chiêu, thế nhưng vẫn tiêu hao thể lực rất lớn.
Dần dần. trên trán, trên mũi ngọc Viên San đều rơi những giọt mồ hôi trong suốt, hơi thở cũng ngày càng gấp. Tuy nhiên, Viên San vẫn không ngừng lại.
Nửa canh giờ.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Mặt trời dựng đứng, trên mặt đất chỉ còn lại một cái bóng ngắn. Viên San vẫn cố gắng điền luyện kiếm, ngón tay mảnh khảnh đang run nhè nhẹ.
Tất cả sức lực của Viên San đã dùng hết, lúc này Viên San còn có thể tiếp tục điền luyện kiếm kỹ, hoàn toàn dựa vào ý chí của nàng. Nàng suy đoán có thể là Hạ Ngôn thấy mình điền luyện kiếm kỹ lĩnh ngộ được gì đó, cho nên nàng không dám gián đoạn. Nếu đột nhiên gián đoạn, vạn nhất ảnh hưởng Hạ Ngôn lĩnh ngộ, vậy Viên San nhất định sẽ hận chết chính mình.
Loại cơ hội lĩnh ngộ này, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Tuy rằng bản thân Viên San không tu luyện thế nhưng nàng rất rõ đạo lý này, mẫu thân Mục Nguyệt của nàng, cũng là một cường giả Linh Tông lợi hại!
Lại qua một lúc lâu, trường kiếm trong tay Viên San đã không cầm chắc được nữa, mỗi một động tác đều phải dùng hết sức lực. Dù vậy, kiếm chiêu của Viên San cũng bắt đầu dần dần biến hình.
Một nén nhang sau, rốt cuộc Viên San không kiên trì được nữa, ngay cả sức đứng vững cũng không có, mồ hôi ướt cả tấm áo lụa trên người nàng dính vào làn da. Từng đợt cảm giác quay cuồng, làm cho trước mắt Viên San đều biến thành màu đen, đã không còn nhìn rõ sự vật nữa. Thế nhưng trong tiềm thức. Viên San vẫn còn muốn tiếp tục diễn luyện võ kỹ, vung vẫy trường kiếm trong tay.
Đang!
Trường kiếm lọt khỏi tay Viên San rơi xuống đất, phát ra một tiếng giòn vang. Thân thể mềm mại của Viên San mềm yếu nằm trên mặt đất, miệng nhỏ không ngừng hít vào không khí.
Cho dù là lúc này, ánh mắt Viên San vẫn đang nhìn về phía Hạ Ngôn, trong ánh mắt mang theo thần sắc đau lòng. Nàng nghĩ vừa rồi nàng không làm tốt, vừa rồi nhất định là Hạ Ngôn ca đang lĩnh ngộ gì đó, mới chìm đắm như vậy. Mình không thể tiếp tục diễn luyện kiếm kỹ tiếp thì là làm không tốt.
Trường kiếm rơi xuống đất. Viên San thoát lực mềm nhũn ngã xuống. Hạ Ngôn cũng đột nhiên giật mình tỉnh lại.
- Viên San!
Hạ Ngôn nhìn thấy bộ dạng Viên San lúc này, vội vàng chạy tới nâng Viên San lên. Cả người Viên San, đang không ngừng run lên.
Liên tục điền luyện hai canh giờ, đã tiêu hao hết tất cả sức lực của nàng, lúc này Viên San ngay cả nói chuyện cũng rất cố sức.
- Hạ Ngôn ca, xin lỗi!
Viên San cười khổ, giọng có chút khàn khàn.
- Sao lại như vậy? Đã quá giữa trưa rồi!
Hạ Ngôn nhìn mặt trời bên trên, giật mình, hắn căn bản không cảm giác được thời gian trôi qua.
- Ta hiểu rồi, nhất định là xem muội múa kiếm say mê, cho nên không biết đã qua bao lâu. Chết tiệt! Viên San, muội không sao chứ?
Hạ Ngôn đưa một cỗ linh lực vào trong cơ thể Viên San, để Viên San nhanh chóng khôi phục một chút thể lực.
- Hạ Ngôn ca, vừa rồi huynh lĩnh ngộ được gì không? Viên San được Hạ Ngôn trợ giúp đứng lên, yếu ớt nói:
- Đều là do muội thể lực yếu, nếu không muội có thể tiếp tục diễn luyện, như vậy có khả năng Hạ Ngôn ca lĩnh ngộ càng nhiều hơn.
Viên San nhíu hàng mi liễu lại nói.
- Muội nói cái gì vậy?
Hạ Ngôn thấy bộ dạng Viên San trong lòng khẽ động, vội nói:
- Vừa rồi đúng là huynh nhìn muội múa kiếm liền lĩnh ngộ được vài thứ, hiện giờ huynh đã hiểu khá nhiều rồi Viên San, huynh còn phải cảm ơn muội nếu không phải muội thì không biết đến lúc nào huynh mới rõ ràng được đạo lý này nữa.
Hạ Ngôn vui vẻ nói.
Lúc này, Hạ Ngôn đã có thể cảm giác được linh lực trong người rung động không yên. Ba cỗ linh lực, đã bắt đầu trở nên không an phận.
- Vậy sao?
Viên San nghe Hạ Ngôn nói vậy, gương mặt xinh đẹp liền lộ ra vẻ vui mừng:
- Hạ Ngôn ca, muội thật sự không ảnh hưởng đến huynh lĩnh ngộ sao? Thật tốt quá!
Giọng nói thanh thúy của Viên San, vui vẻ kêu lên.
- Ừ!
Hạ Ngôn gật đầu, cũng mỉm cười.
- Hiện giờ thế nào? Thật ngốc, lại múa kiếm liên tục hai canh giờ, muội không có nội lực hay linh lực, làm sao có thể kiên trì thời gian dài như vậy?
- Hạ Ngôn ca! Muội không sao.
Viên San vui vẻ hoan hô nhảy nhót như một đứa nhỏ.
- Hiện giờ chúng ta đi dùng bữa trước. Hạ Ngôn cười nói.
- Được!
Hai người rời biệt viện vắng vẻ, tùy ý tìm một gian tửu lâu cùng dùng bữa. Sau khi trở lại biệt viện. Hạ Ngôn nói với Viên San một tiếng, liền trở lại sương phòng mình, bắt đầu nhớ lại những gì vừa lĩnh ngộ.
Ngồi xếp bằng trên giường, Hạ Ngôn chậm rãi nhắm mắt lại. Ba cỗ linh lực trong cơ thể giống như ba con mãng xà liên tục chuyển động quấn vào một chỗ.
"Ba cỗ linh lực dung hợp, cảnh giới của ta sẽ tăng lên đến Linh Tông hậu kỳ, thực lực cũng sẽ tăng vọt một lần nữa!"
Hạ Ngôn cảm giác ba cỗ linh lực trong cơ thể cẩn thận dẫn đường cho chúng.
"Dung hòa! Dung hòa thân thể! Dung hòa võ kỹ! Dung hòa tinh thẩn và thể xác!" Trong lòng Hạ Ngôn một lần lại một lần hồi tưởng, lĩnh ngộ.
"Người tu luyện quá mức chấp nhất uy lực võ kỹ, cho nên thông thường rất dễ sơ sẩy dung hòa võ kỹ, hòa hợp thân thể và võ kỹ! Linh lực, đồng dạng cũng cần dung hòa. Linh lực Ngũ Linh Châu thả ra có một chút khác biệt, loại khác biệt này cần phải tiêu trừ, làm cho năm cỗ linh lực phù hợp, nhất định phải đạt đến cảnh giới dung hòa!"
Trên mặt Hạ Ngôn tràn ngập ý cười!
Mặt trời dần dần hạ xuống, đêm tối bao phủ.
Viên San ở trong biệt viện, nhiều lần nhìn gian phòng Hạ Ngôn. Hạ Ngôn nói với nàng phải bế quan suy nghĩ một hồi. Lần này đi vào, liền cả một lúc lâu cũng không đi ra.
"Có thể Hạ Ngôn ca muốn bế quan đến ngày mai!"
Viên San nhìn ánh trăng, một cỗ mệt mỏi kéo tới, trong lòng nghĩ vậy, liền đứng lên quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Một đêm qua đi, trong viện vài cánh hoa rơi, gió nhẹ thổi qua, từng làn gió tràn ngập hương thơm.
- Ha ha ha!
Lúc ánh mặt trời chiếu sáng mặt đất, trong sương phòng Hạ Ngôn truyền ra một trận tiếng cười sang sảng. Tiếp đó, Hạ Ngôn mở mạnh cửa phòng, thân thể như hóa thành ánh sáng, bỗng nhiên di động từ trong phòng nháy mắt đã lên tới bầu trời. Hạ Ngôn cầm Thần Hi Kiếm trong tay, trôi nổi giữa bầu trời, nhìn lướt qua cả thành Tử Nguyệt!
"Cuối cùng."
" Đột phá! Linh Tông hậu kỳ, cuối cùng ta trở thành cường giả Linh Tông hậu kỳ! Linh lực Ngũ Linh Châu dung hợp làm một, lực khống chế linh lực của ta càng mạnh gấp mười. Tâm niệm vừa chuyển động, liền có thể để linh lực làm bất cứ chuyện gì. Linh lực dung hợp làm một, giống như có thể cảm nhận vạn vật trong thiên địa."
Trong lòng Hạ Ngôn vui sướng đến cực điểm, linh lực toàn thân không ngừng bành trướng, quần áo phồng lên.
"Tuy rằng linh lực không tăng, nhưng thực lực chính thể của ta lại tăng lên mấy lần. Ta có thể cảm giác được loại cảm giác này, thật quá tuyệt diệu!" Hạ Ngôn híp mắt, nhìn ánh bình minh xa xa.
"Mặc dù không có thần khí, hiện tại ta kịch chiến với Phó tông chủ Đông Cực cùng tám nguyên lão ta cũng nắm chắc mười phần đánh chết toàn bộ bọn họ. Hiện tại ta sử dụng võ kỹ Linh La Kiếm gần như có thể phát huy trăm phần trăm uy lực của nó."
Cánh tay Hạ Ngôn vung lên, trên thân kiếm Thần Hi Kiếm liền hình thành một màn kiếm ảnh trong không trung. Mỗi đạo kiếm khí liền cắt không khí thành từng sợi, cho dù không phát ra công kích, nhưng linh lực Hạ Ngôn đưa vào thân kiếm cũng không hề tiêu tán!
Hiện tại Hạ Ngôn toàn lực công kích, uy lực võ kỹ phát huy ra cũng khoảng một trăm hai mươi vạn độ.
So sánh với trước khi vào Linh Tông hậu kỳ, uy lực võ kỹ tăng trưởng cũng không rõ ràng.
Thế nhưng, Hạ Ngôn lúc ở Linh Tông trung kỳ, phát huy ra võ kỹ uy lực một trăm hai mươi vạn độ tác dụng hữu hiệu đối với địch nhân cũng chỉ khoảng bảy tám phần mười. Mà hiện giờ, có thể đạt tới 99%! uy lực võ kỹ giống nhau, hiện giờ so sánh với trước kia, hiệu quả lại hoàn toàn không giống. Hơn nữa. hiện tại Hạ Ngôn khống chế linh lực bên ngoài cơ thể đã không thua bất cứ Linh Tông đỉnh nào, sẽ không tồn tại thế yếu trên cảnh giới.
Linh Tông hậu kỳ cùng Linh Tông đỉnh, lực khống chế linh lực bên ngoài cơ thể đã khác nhau không lớn! Khác nhau chủ yếu giữa hai người, là linh lực trong cơ thể cùng với năng lực khống chế linh lực trong cơ thể! Hiện tại uy lực võ kỹ của Hạ Ngôn, nếu bộc phát liều lĩnh thi triển toàn lực, gần như có thể đạt tới uy lực một trăm năm mươi vạn độ. So ra còn mạnh hơn cả những người xuất sắc nhất trong Linh Tông đỉnh.