Linh La Giới

Chương 334: Hạ Ngôn trở về




Đối với một gia tộc, không được buôn bán duy trì đó chính là điểm trí mạng.
 
Một số thành trấn ở dưới tuy rằng gia tộc có trang viên gieo trồng, sản xuất một ít thực vật tất yếu, nhưng cũng không thể duy trì hoạt động của cả một gia tộc được.
 
Không có buôn bán hỗ trợ, chắc chắn một gia tộc sẽ suy bại.
 
Mà tình trạng Hạ gia hiện giờ như đang đứng trên bếp lửa, Tịch gia đã ở thế nhất định phải diệt Hạ gia!
 
Trong nghị sự đường, buổi tối, tộc trưởng Hạ Phi Long và vài trưởng lão vẫn ngồi như buổi sáng, nhưng vẫn không xuất ra được một biện pháp nào. Hiện tại tình hình là không đủ tài chính duy trì, tất cả đều chỉ nói suông.
 
- Tộc trưởng, có lẽ chỉ có Hạ Ngôn mới có thể khiến cho Hạ gia chúng ta thoát khỏi khốn cảnh này!
 
Tam trưởng lão Hạ Trường Hà đột nhiên sáng ngời con mắt, đứng bật dậy, nhìn các trưởng lão khác, sau đó ánh mắt lại chuyển về hướng tộc trưởng Hạ Phi Long.
 
- Hạ Ngôn?
 
Thân hình Hạ Phi Long chấn động, ánh mắt lóe lên.
 
Hạ Ngôn, chính là con cháu có tiền đồ nhất Hạ gia hiện nay. Không chỉ thành công tiến vào Học Viện Tử Diệp tu luyện, lại thành công bộc lộ tài năng trong học viện, trở thành đệ tử của Viện trưởng Học viện Tử Diệp.
 
Năm trước, Hạ Ngôn còn đại biểu cho Học Viện Tử Diệp tham gia Hội giao lưu Học viện đại lục.
 
Tuy rằng những gia tộc như Hạ gia không quen thuộc với Hội giao lưu, nhưng tộc trưởng Hạ Phi Long và vài trưởng lão hiển nhiên biết Hội giao lưu.
 
- Nhưng Hạ Ngôn hiện tại còn không biết ở nơi đâu. Chúng ta như thế nào tìm hắn đây?
 
Hạ Phi Long chau mày, lắc đầu nói.
 
- Cho dù hiện tại chúng ta tìm được Hạ Ngôn về, chỉ sợ cũng chỉ có thể dùng vũ lực uy hiếp Tịch gia. Hạ Ngôn cũng khó chấn hưng sinh ý gia tộc một lần nữa.
 
Đại trưởng lão Hạ Lai do dự nói.
 
- Mặc kệ thế nào, Hạ Ngôn ở đây thì Tịch gia cũng không dám kiêu ngạo vậy!
 
Hạ Trường Hà nói
 
- Phái người đi thành Tử Diệp thử xem sao.
 
Hạ Phi Long gật đầu.
 
- Hạ Ngôn có mấy vị bằng hữu, có lẽ cũng có thể cung cấp một ít hành tung của Hạ Ngôn!
 
Hạ Phi Long nói, tất nhiên là bốn người Bạch Hoa, Bạch Nhị.
 
Trong một khu nhà gần nơi trung tâm nhất của Tịch gia!
 
- Lỗ tiên sinh, Hạ gia này đã kiên trì không nổi mấy ngày nữa! Hiện giờ phường thị khu Bắc của họ gần như không còn một bóng người, hơn nửa số cửa hàng đã không có kinh doanh nữa.
 
Tộc trưởng Tịch gia Tịch Phá Thiên vẻ mặt khiêm cung tươi cười nói với một gã trung niên mặc trường bào màu vàng.
 
Vị Lỗ tiên sinh kia gật đầu, ánh mắt tập trung nhìn xuyên ra ngoài cửa.
 
- Tộc trưởng Tịch Phá Thiên! Lúc này đối phó với Hạ gia, giữa chúng ta đã có ước định, sau khi đuổi Hạ gia khỏi thành Ngọc Thủy, lợi nhuận ba mươi phần trăm tất cả sản nghiệp Tịch gia đều là của ta!
 
Vị Lỗ tiên sinh đột nhiên chuyển mắt về phía Tịch Phá Thiên, ánh mắt lợi hại khiến tim người ta đập mạnh.
 
Tịch Phá Thiên lúc này nói:
 
- Đương nhiên, lần này có thể hạ được Hạ gia. Tịch gia chúng ta chính là gia tộc lớn nhất thành Ngọc Thủy. Về sau chúng ta sẽ nắm giữ chín thành sản nghiệp thành Ngọc Thủy. Vương gia Vương Nhạc kia cũng phải đứng một bên mà nhìn
 
- Vương Nhạc này cũng không biết ăn lầm cái gì, không ngờ lại rời bỏ kết minh với chúng ta.
 
Ánh mắt Tịch Phá Thiên rung lên, cắn răng nói:
 
- Ta sẽ cho hắn biết cái gì gọi là hối hận. Đến lúc đó, cho dù hắn quỳ trên mặt đất cầu ta, ta cũng không đáp ứng hợp tác với hắn.
 
- Tộc trưởng Tịch Phá Thiên, như ông xem. Hạ gia kia có thể có con bài chưa lật nào không?
 
Lỗ tiên sinh nhíu mày nói
 
- Con bài chưa lật?
 
Tịch Phá Thiên sửng sốt.
 
Ha ba ha. Lỗ tiên sinh, ngài lo lắng quá rồi, Tịch gia ta và Hạ gia đã tranh đấu nhiều năm nay, ai có mấy cân lượng tất cả mọi người đều rõ. Hạ Phi Long nếu còn con bài chưa lật thì đã không đợi đến lúc này.
 
Tịch Phá Thiên cười to, tự tin nói.
 
- Lại nói, Đường chủ Thánh đường thành Ngọc Thủy chúng ta còn có hơn nửa chấp Sự Thánh đường đều ủng hộ chúng ta! Hạ gia lúc này đã không tạo ra được sóng gió gì nữa đâu!
 
Tịch Phá Thiên đắc ý dào dạt khinh thường nói.
 
"Lúc này, tất phải khiến Hạ gia hoàn toàn xong đời!" Tịch Phá Thiên thầm nghĩ. Hiện giờ Thánh đường thành Ngọc Thủy cũng ủng hộ Tịch gia.
 
Chỗ dựa lưng của Tịch Phá Thiên thực sự là lớn. Hắn mượn sức Đường chủ Lan tiên sinh còn có hơn nửa Chấp sự, mà mấy vị Chấp sự khác cũng lựa chọn trầm mặc.
 
Trên Thánh đường nếu Tịch gia và Hạ gia có tranh luận, thắng lợi nhất định thuộc về Tịch gia.
 
Hạ gia, chỉ có thể nén giận!
 
- Như thế rất tốt!
 
Lỗ tiên sinh vừa lòng gật đầu.
 
- Thời gian không còn sớm, ta trở về nghỉ ngơi đây. Chúc Tịch gia sớm trở thành đệ nhất gia tộc thành Ngọc Thủy.
 
Trên mặt Lỗ tiên sinh lộ ra một nụ cười giả tạo.
 
- Đa tạ Lỗ tiên sinh chúc mừng!
 
Tịch Phá Thiên chắp tay hắc hắc cười nói.
 
Ba ngày sau.
 
Hai chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào thành Ngọc Thủy.
 
- Hạ Ngôn tiên sinh, hiện giờ chúng ta đi đâu?
 
Xa phu hỏi
 
Trước đó tuy họ biết mục đích chuyến đi của Hạ Ngôn là thành Ngọc Thủy, nhưng đã tới thành Ngọc Thủy rồi còn địa điểm cụ thể thì Hạ Ngôn còn chưa nói cho họ.
 
- À.
 
Hạ Ngôn nghĩ ngợi.
 
- Đi Thánh đường trước!
 
Nếu không phải có Trương tiên sinh đi theo, tất nhiên Hạ Ngôn phải về Hạ gia trước. Mà hiện giờ có Trương tiên sinh ở đây, hơn nữa Trương tiên sinh còn muốn triệu tập Chấp sự tuyên bố thân phận Đường chủ của Hạ Ngôn.
 
Kể từ đó, Hạ Ngôn suy xét rồi quyết định đi Thánh đường trước.
 
- Vâng!
 
Xa phu lên tiếng.
 
Một gã xa phu xuống xe hỏi lộ tuyến, sau đó đánh xe ngựa đi về phía Thánh đường thành Ngọc Thủy.
 
Đại khái sau nữa canh giờ thì đến.
 
Hạ Ngôn nhìn quảng trường quen thuộc đối diện là đại sảnh Cực Hạn Khiêu Chiến, xa hơn là phòng đấu giá, bên cạnh là Tụ Phúc Lâu, đây là sản nghiệp Vương gia, là tửu lâu tốt nhất Thành Ngọc Thủy.
 
Hít một hơi thật sâu, ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía cung điện Thánh đường.
 
- Trương Quản sự, chúng ta đi Thánh đường thôi.
 
Hạ Ngôn chuyển mắt, nhìn chiếc xe của Trương Quản sự.
 
- Tốt!
 
Trương Quản sự phân biệt phương hướng một chút, nghe thấy Hạ Ngôn nói liền vội đáp ứng.
 
Hạ Ngôn lấy ra một vốc kim tệ, lại lấy thêm một vốc nữa, liên tục lấy ra bốn vốc kim tệ, sau đó cho vào trong một gói to, đi tới trước mấy xa phu.
 
- Các vị vất vả rồi. Kim tệ này để bồi thường xe ngựa bị hư, còn lại xem như tiền xe.
 
Hạ Ngôn vươn tay, đưa kim tệ cho một xa phu.
 
Xa phu kia còn chưa phản ứng gì thì đã cảm thấy trong tay có thêm vài thứ mà ba xa phu khác đều trừng mắt nhìn kim tệ trong tay xa phu kia.
 
Lúc này, xa phu mới có phản ứng, nhìn kim tệ trong tay.
 
Một gói to kim tệ này chừng hai ba trăm đồng. Bọn họ đánh xe bôn ba bên ngoài, dù từng được trả thù lao nhiều cũng chỉ ba bốn kim tệ, nhưng giờ Hạ Ngôn cho bốn người họ hai ba trăm kim tệ. Đương nhiên, kim tệ này còn là bồi thưởng tổn thất của xe ngựa, nhưng bỏ đi tổn thất thì cũng còn lại ít nhất là một trăm kim tệ.
 
Chia đều ra thì mỗi người cũng có thể được hai, ba mươi kim tệ!
 
- Các ngươi đánh hai chiếc xe ngựa này trở về thành Tử Diệp đi thôi.
 
Hạ Ngôn cười nói.
 
- Đa tạ Hạ Ngôn tiên sinh! Đa tạ Hạ Ngôn lão gia!
 
Mấy xa phu đều quì xuống bái lạy Hạ Ngôn, sắc mặt kích động đến đỏ bừng cả lên.
 
Hạ Ngôn đưa cho họ tiền xe gần như là thù lao một năm đánh xe của họ. Khoản tiền này xem như là lớn.
 
- Tiểu Thanh, chúng ta đi.
 
Hạ Ngôn xoay người, mang theo Tiểu Thanh, sau đó cùng với Trương Quản sự bắt đầu đi Thánh đường.
 
Thổ Cẩu tất nhiên là theo sau Hạ Ngôn và Tiểu Thanh.
 
Thánh đường thành Ngọc Thủy đương nhiên không thể so với Thánh điện thành Tử Diệp. Tuy nhiên Thánh đường này cũng hoa lệ phi phàm, hộ vệ không ngừng tuần tra, người bình thường không thể tùy ý tiến vào Thánh đường. Hạ Ngôn tới ngoài Thánh đường. Trương Quản sự lấy ra lệnh bài của bản thân, những hộ vệ này nhìn thấy lệnh bài, lập tức tránh đường cho đám người Hạ Ngôn tiến vào Thánh đường.
 
Sau khi tiến vào, Trương Quản sự tìm đến vài vị quản sự Thánh đường, thông báo thân phận Đường chủ của Hạ Ngôn, sau đó phân phó họ đi thông tri cho nhóm Chấp sự, ngày mai đúng giờ buổi sáng tập họp. Vài Chấp sự nhìn thấy công văn Thánh điện, còn có lệnh bài Đường chủ của Hạ Ngôn đương nhiên tuân mệnh làm việc.
 
- Đường chủ Hạ Ngôn, ngày sau thành Ngọc Thủy này chính thức do cậu tiếp quản rồi.
 
Trương Quản sự thần sắc cung kính nói.
 
-Dạ!
 
Hạ Ngôn gật gật đầu.
 
- Vãn bối từ nhỏ đến lớn đều ở trong thành Ngọc Thủy, đối với thành Ngọc Thủy có một phần tình cảm đặc biệt. Đảm nhiệm chức Đường chủ thành Ngọc Thủy cũng là ước nguyện đã lâu của vãn bối.
 
Hạ Ngôn có phần cảm khái nói
 
Nhìn toàn bộ đại điện hoa lệ, trong lòng Hạ Ngôn vang vọng tiếng nói: "Cuối cùng cũng có thể đưa linh vị mẫu thân vào từ đường rồi, được ở chung một chỗ với linh vị của phụ thân. "
 
- Đường chủ Hạ Ngôn, cậu không về gia tộc xem sao ư?
 
Trương Quản sự nghi hoặc nói.
 
Hạ Ngôn lắc đầu.
 
- Nếu chúng ta đã tới Thánh Đương, vậy không cần nóng lòng trở về. Chờ ngày mai chính thức đảm nhiệm chức vụ thì vãn bối quay về gia tộc xử lý một số chuyện.
 
Chuyện thứ nhất, chính là để cho linh vị mẫu thân tiến vào từ đường tổ tông! Mà chuyện thứ hai, chính là giải quyết nguy cảnh hiện tại của gia tộc. Chuyện thứ ba, tất nhiên là đi tìm mấy người Bạch Hoa, Bạch Nhị. Hẳn là họ đã đến thành Ngọc Thủy được ba tháng rồi. Không biết giờ họ được sắp xếp ở đâu.
 
"Đường chủ Hạ Ngôn năm nay mười sáu tuổi đã đảm nhiệm chức Đường chủ Thánh đường một quận thành tương lai tất còn có thể đảm nhiệm chức Điện chủ Thánh điện".
 
Trương Quản sự dường như tự nhiên mà phát.
 
Tuy rằng hắn là quản sự Thánh điện, nhưng trong lòng lại cực kì hâm mộ Đường chủ Thánh đường.
 
Đường chủ của một Thánh đường nắm trong tay một quận thành. Trong quận thành này do Đường chủ định đoạt. Mà mặc dù hắn đang ở trong Thánh điện nhưng cũng chỉ là chân chạy, chủ yếu là giải quyết giúp Điện chủ một số việc.
 
Trương Quản sự cũng tình nguyện làm một Đường chủ Thánh đường một quận thành mà không tình nguyện làm Quản sự Thánh điện. Nhưng Đường chủ Thánh đường một quận thành cũng không dễ dàng đảm nhiệm.
 
Nghe khẩu khí Trương Quản sự, Hạ Ngôn cười cười, không nhiều lời. Ánh mắt hắn nhìn Tiểu Thanh.
 
- Tiểu Thanh, một lúc nữa chúng ta liền cùng với Trương Quản sự và sáu vị huynh đệ đi vào trong Thành Đương ăn cơm thôi.
 
- Ngao.
 
Thổ Cẩu đột nhiên kêu lớn, Hạ Ngôn nói đến ăn cơm không ngờ không dắt nó theo, hiển nhiên nó rất bất mãn.
 
Tuy nhiên, dù nó bất mãn kêu một tiếng nhưng Hạ Ngôn như không nghe thấy, không thèm nhìn.
 
-Ô!
 
Thấy vậy, Thổ Cẩu ủ rũ tựa đầu lên đùi Tiểu Thanh.
 
Thời gian cùng ngày!
 
- Đường chủ triệu tập tất cả Chấp sự?
 
Tộc trưởng Hạ Phi Long kinh ngạc.
 
- Sao lại triệu tập chúng ta nghị sự vào lúc này. Không phải nửa tháng trước vừa mới nghị sự rồi sao?
 
Tộc trưởng Tịch gia Tịch Phá Thiên chau mày, cũng buồn bực.