Linh La Giới

Chương 290




Khuôn mặt Đổng Thanh Thiện ở ngoài sân đấu có chút dữ tợn, hàn quang chớp động trong mắt, thầm nghĩ: "Hạ Ngôn này dưỡng như cùng không dùng toàn lực khi tỷ đấu!"
 
Hắn chuyển ánh mắt, nhìn về phía Phương Khoát bên cạnh, nói:
 
- Phương Khoát! Trận tiếp theo đệ đi thử xem. Đệ tận lực bức hắn xuất ra thực lực chân chính.
 
Thực lực Phương Khoát và Cao Triêu Dương cũng sàn sàn như nhau. Cao Triêu Dương không hề có bất cứ cơ hội nào trước mặt Hạ Ngôn, Phương Khoát kia tự nhiên cũng không có bất cứ hy vọng gì có thể chiến thắng Hạ Ngôn. Tuy rằng không thể chiến thắng, nhưng nếu có thể bức Hạ Ngôn xuất ra thực lực chân chính, vậy cũng là kết quả không tệ.
 
- Được! Đổng ca!
 
Phương Khoát chậm rãi gật đầu một cái, thân thể liền bay ra.
 
Nhãn lực của Phương Khoát kém hơn nhiều. Vừa rồi Cao Triêu Dương đánh ngang tay Hạ Ngôn, khiến hắn cảm thấy thực lực Hạ Ngôn cũng chỉ có thế, thầm nghĩ: "Nói không chừng mình có vận khí tốt, hơn nữa có một chút mạo hiểm, vậy rất có thể có cơ hội chiến thắng Hạ Ngôn này".
 
Cùng lúc Phương Khoát này lên đài, Cao Triêu Dương đã bị Hạ Ngôn đánh bại cùng quay trở về. Khi hai người lần lượt thay đổi, thân thể hơi chút dừng lại.
 
- Phương Khoát! Ngươi cẩn thận một chút, Hạ Ngôn này thật sự cổ quái.
 
Khóe miệng Cao Triêu Dương nhếch lên, hắn cũng không biết làm sao giải thích. Vừa rồi hắn dùng toàn lực tiến hành công kích, cùng không thể khiến động tác Hạ Ngôn có một chút nôn nóng. Bất kể mình công kích hung mãnh cỡ nào, Hạ Ngôn đều có thể thoải mái ngăn trở công kích của mình.
 
Lúc này linh lực trong cơ thể Cao Triêu Dương đều gần như tiêu hao không côn. Vừa rồi toàn lực công kích, khiến hắn trong thời gian một nén nhang, đều thi triển lực lượng võ kỹ mạnh nhất.
 
-Yên tâm đi! Ta biết.
 
Đôi mắt Phương Khoát chợt ngưng, gật gật đầu.
 
Sau khi đổi vũ khí, Phương Khoát cách xa Hạ Ngôn tương đối xa mười mấy thước, vẻ mặt Hạ Ngôn vẫn đang có vẻ mặt lạnh nhạt cười đứng trong sân, tay phải tùy ý cầm mộc côn màu đen, ánh mắt nhìn phía trước.
 
- Hạ Ngôn, Phương Khoát! Hai người các ngươi chuẩn bị xong chưa? Nhân viên công tác lớn tiếng hỏi ở bên sân.
 
- Được rồi!
 
Hạ Ngôn và Phương Khoát đồng thời lên tiếng trả lời.
 
- Tỷ đấu bắt đầu.
 
Phương Khoát vận chuyển linh lực, tuy nhiên hắn cũng không giồng như Cao Triêu Dương vừa rồi nhanh chóng tiến hành công kích Hạ Ngôn, mà là trước tiên chậm rãi làm ra động tác mở đầu.
 
Phương Khoát dùng võ kỹ cũng là một loại bí điển Thiên cấp.
 
Khi thực lực đạt tới cảnh giới Đại Linh Sư, vậy bí điển Thiên cấp bình thường, người tu luyện chỉ cần sau khi quen thuộc, trên cơ bản đều có thể phát ra uy lực của nó.
 
Cho dù là bí điển Thiên cấp cấp thấp, uy lực cùng mạnh hơn bí điển Nhân cấp.
 
Đương nhiên, cũng có một sổ bí điển Thiên cấp thượng thừa to lớn, muốn phát huy uy lực của nó, cần linh lực càng mạnh để duy trì.
 
Trường côn màu đen trong tay Phương Khoát, giống như linh xà màu đen, nháy mắt trong không trung đâm ra mấy trăm lần.
 
Đôi mắt Hạ Ngôn hơi hơi nheo lại, nhìn Phương Khoát biểu diễn.
 
Sau khi chắn ngang, tay áo trên thân thể Phương Khoát rốt cuộc bay lên, linh lực cường đại tụ hợp trên toàn thân, nháy mắt bạo phát ra. Trong không khí, phát ra một luồng khí lãng vang dội lấy Phương Khoát làm trung tâm khuếch tán ra chung quanh.
 
Sau đó, lúc này Phương Khoát mới bay lại nhanh như tia chớp, mộc côn màu đen trong tay đâm về phía Hạ Ngôn. Vừa rồi Phương Khoát đang thi triển một chiêu cường đại nhất trong võ kỹ của mình. Nếu như dựa theo tình huống bình thường mà nói, Phương Khoát làm như vậy, kỳ thật rất nguy hiểm. Vừa rồi khi hắn đang chuẩn bị, nếu Hạ Ngôn tiến lên công kích hắn, vậy hắn căn bản ngay cả năng lực ngăn cản cũng không có.
 
Chiêu này với uy lực mạnh nhất cần một ít thời gian để áp súc. Tuy nhiên, Phương Khoát đoán chuẩn Hạ Ngôn sẽ không công kích mình trước, mới dám ăn cả ngã về không. Cũng bởi vì Đồng Thanh Thiện kêu hắn bức Hạ Ngôn xuất ra thực lực chân chính, cho nên Phương Khoát quyết định trong lòng ngay, không bằng bí quá hóa liều đi. Quả nhiên, khi hắn đang chuẩn bị Hạ Ngôn cùng không có công kích.
 
Hạ Ngôn ở thời điểm Phương Khoát súc thế. chỉ biết Phương Khoát đang chuẩn bị thế sát thủ gì đó. Nhưng khi đó Hạ Ngôn cũng không xuất kích. Hắn muốn nhường Phương Khoát phát ra công kích.
 
Như vậy mới có thể tiêu hao linh lực của Phương Khoát. Bình thường võ kỹ có uy lực càng lớn, linh lực mà nó cần thi triển sẽ càng nhiều. Phương Khoát chuẩn bị lâu như vậy, linh lực trong thân thể hiển nhiên đều tập hợp đến cực hạn, mới đột nhiên bùng nổ, thi triển ra một chiêu võ kỹ với uy lực rất mạnh.
 
Hạ Ngôn chỉ cảm giác được một luồng lực lượng mạnh mẽ đập vào mặt. Thân hình Phương Khoát này, trong tầm mắt của Hạ Ngôn, đều hóa thành một luồng tàn ảnh đứt quãng. Mộc côn màu đen trong tay Phương Khoát giống như một vùng mây đen, hướng về phía toàn thân Hạ Ngôn chụp xuống.
 
- Đi chết đi!
 
Phương Khoát hét lớn một tiếng. Đôi mắt hiện lên một mảnh hồng quang, trên mặt tràn đầy vẻ tàn nhẫn.
 
Một chiêu này, khiến linh lực toàn thân Phương Khoát gần như đều bị rút sạch.
 
Vốn Phương Khoát chỉ có thể phát ra uy lực võ kỹ ba nghìn độ. Nhưng một chiêu này lại có uy lực võ kỹ khoảng năm nghìn độ. Loại công kích này gần như là hành vi liều mạng.
 
Bùng bùng!
 
Một tiếng nổ, bóng đen đầy trời, nháy mắt biến mắt không thấy, thật giống như chưa từng xuất hiện.
 
Hạ Ngôn và Phương Khoát, đứng thẳng tại đó, đại khái cách xa nhau chỉ có một thước. Mộc côn màu đen của hai người, vẫn đang cầm trong tay. Công kích mãnh liệt vừa rồi, trong nháy mắt hóa thành hư ảo.
 
Đám người xem chung quanh gần như rất ít có người thấy rõ động tác của hai người.
 
Cho nên, lúc này bọn họ mới trừng to mắt, cũng không biết rốt cuộc ai thắng. Giờ phút này hai người vẫn đang đứng thẳng, cũng không ngã xuống.
 
- Rốt cuộc ai thắng nhỉ? Gã học viên của Học Viện Yến Toa sử dụng uy lực võ kỹ thật mạnh!
 
Người tu luyện trẻ tuổi kia không kiềm nổi nói ra.
 
Tuy nhiên, người chung quanh cũng không thể trả lời hắn. Bởi vì bọn họ cùng không thấy rõ rốt cuộc Phương Khoát có đánh trúng Hạ Ngôn hay không.
 
Hơn nữa, dưới công kích của một chiêu cường đại như vậy. Nếu như Hạ Ngôn bị công kích, vậy hẳn là phải bay ra mới đúng, nhưng giờ phút này Hạ Ngôn căn bản là ngay cả vị trí cũng chưa di động qua.
 
Mà nếu nói Phương Khoát không bị ngăn lại, như vậy công kích vừa rồi, vì sao lập tức đã không thấy tăm hơi chứ? Chẳng lẽ lần này Phương Khoát đã bị đánh bại rồi?
 
Nhưng Phương Khoát cùng không có ngã xuống.
 
Từ lúc bắt đầu học viên của từng học viện tiến vào, người trên khán đài quảng trường, không ngừng bộc phát ra từng đạt âm thanh trợ uy. Hiện tại, lại hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm hai người trong sân.
 
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Phương Khoát đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi.
 
"Phương Khoát này thủ đoạn thật độc ác, muốn đả thương ta. Ta đây đánh cho hắn bị thương, phần trách nhiệm này cũng không đặt lên đầu ta".
 
Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng, nhìn Phương Khoát chậm rãi ngã xuống dưới, sắc mặt như một tấm giấy vàng.
 
- Tại sao có thể như vậy?
 
- Như thế nào có thể?
 
- Tại sao có thể như vậy?
 
Sau khi Phương Khoát ngã xuống, thì thào tự nói, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn, mang theo một chút sợ hãi. Công kích vừa rồi của hắn, thậm chí ngay cả một góc áo của Hạ Ngôn cũng chưa đụng tới, thân thể bị một côn của Hạ Ngôn quét trúng, tiếp theo linh lực toàn thân sôi trào, thật giống như một khí cầu bị đâm phá, nháy mắt toàn bộ tiêu tán.
 
Chợt thân thể hơi hơi tê rần, Phương Khoát không thể nhúc nhích cho tới khi ngực đau xót, phun ra một ngụm máu tươi. Phương Khoát mới dần dần khôi phục lại năng lực khống chế thân thể. Nhưng linh lực trong Tụ Linh huyệt đều tiêu tán, lúc này linh lực trong cơ thể thật giống như một đám sợi tơ di chuyển trong kinh mạch.
 
Nhìn thấy Phương Khoát ngã xuống, đám người chung quanh, mới phát ra tiêng hò hét điếc tai.
 
Đổng Thanh Thiện đứng ở phía đối diện, hiện tại trên mặt không côn dữ tợn, mà là hoảng sợ, mắt nhìn Hạ Ngôn, trong mắt Đồng Thanh Thiện hiện lên một chút sợ hãi.
 
Cho dù chính hắn, cũng không có khả năng đánh bại Phương Khoát như vậy. Hắn đương nhiên biết, uy lực của chiêu vừa rồi của Phương Khoát chừng năm nghìn độ. Chính hắn cũng có thể phát ra uy lực võ kỹ bảy nghìn độ. Cho dù là dùng chiêu thức mạnh nhất, cũng không có khả năng thoải mái đánh bại Phương Khoát như vậy.
 
"Thực lực Hạ Ngôn này rốt cục mạnh đến mức nào chứ?" Đổng Thanh Thiện liếm môi một chút.
 
Lúc này hắn căn bản không có tâm tư suy nghĩ sau khi tỷ đấu mời Mễ Tuyết ăn cơm. Trong đầu chỉ có một ý niệm, rốt cuộc mình có thể chiến thắng Hạ Ngôn hay không.
 
Hai người nhân viên công tác rất nhanh tiền vào từ bên ngoài, tạm thời Phương Khoát đứng không nổi, cần phải nâng ra ngoài. Mà người nhân viên công tác chủ trì trận tỷ đấu giao lưu giữa Học Viên Tử Diệp và Học Viện Yến Toa, tuyên bố tạm dừng tỷ đấu, rất nhanh chạy tới đài cao, hắn phải xin chỉ thị của Lưu tiên sinh.
 
Phương Khoát kia bị thương không tính là nhẹ, ít nhất phải tu dưỡng thời gian mười ngày nửa tháng. Đương nhiên, nếu như dùng loại đan dược chữa thương Khí Huyết Đan, có thể vết thương liền nhanh hơn một chút.
 
Tỷ đấu trong Hội Giao Lưu Học Viện bị thương tuy rằng không thể hoàn toàn tránh khỏi, nhưng nếu như trong tỷ đấu thật sự có người bị thương nghiêm trọng, vậy nhất định phải có một quy tắc ước thúc. Xem thương thế này, là do đối phưong cố ý tạo thành hay là vô tình tạo thành, hoặc là thật sự không thể tránh được mới tạo thành.
 
- Phương Khoát của Học Viện Yến Toa này vừa rồi công kích quá mức độc ác. Nếu như thực lực của Hạ Ngón không đủ, vậy thì người trọng thương chính là Hạ Ngôn. Hiện tại chính hắn bị thương, hoàn toàn là gieo gió gặt bão.
 
Lưu tiên sinh dường như nói cho mấy viện trưởng học viện nghe, lại dường như thì thầm tự nói.
 
Tất cả mọi người thấy rõ, sự thật là đúng như lời Lưu tiên sinh.
 
Viện trưởng Vu Tứ Hợp của Học Viện Yến Toa khuôn mắt đen sạm. cùng không nói bất cứ lời gì.
 
Sau khi nhân viên công tác kia đến trên đài, Lưu tiên sinh trực tiếp nói với hắn:
 
- Học Viện Tử Diệp và Học Viện Yến Toa tiếp tục tỷ đấu.
 
Nhân viên công tác vừa nghe, liền thi lễ lập tức lên tiếng, lại rất nhanh trở lại sân tỷ đấu.
 
- Học Viện Yến Toa và Học Viện Tử Diệp tiếp tục tiến hành tỷ đấu. Nhân viên công tác nói với vẻ mặt không chút thay đổi.
 
Kỳ thật, nhân viên công tác này, trong lòng cùng thật sự rung động.
 
Vừa rồi hai gã học viên thi triển ra thực lực, khiến hắn cũng hết hồn, nhất là một côn mà Hạ Ngôn phát ra, quả thực quỷ thần khó lường. Nhân viên công tác đổi mình thành Phương Khoát kia, không ngờ phát giác mình cùng không thể tránh thoát một côn này.
 
Một côn kia quả thực nhanh như tia chớp. Đúng vậy! Chính là tia chớp!
 
Phương Khoát trải qua trị liệu đơn giản, đã được dìu trở về nơi của Đổng Thanh Thiện và Cao Triêu Dương.
 
- Phương Khoát! Đệ cảm giác như thế nào? Đổng Thanh Thiện nhíu mày hỏi.
 
- Đổng ca! Thực lực Hạ Ngôn kia mạnh đến khó tin. Ta cảm thấy được, hắn ít nhất cũng là Đại Linh Sư trung kỳ, thậm chí mạnh hơn.
 
Phương Khoát thở dốc mấy hơi, thần sắc kinh hãi nhìn về phía Hạ Ngôn trên sân nói.
 
- Đệ có thể tiếp tục tỷ đấu kế tiếp không? Đồng Thanh Thiện hơi trầm ngâm, chợt hỏi lại.
 
- Đệ nghỉ ngơi một hồi, hẳn là có thể khôi phục một ít linh lực. Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết kia đều là Linh Sư, đối phó bọn họ, hẳn là không thành vấn đề.
 
Phương Khoát gật gật đầu nói.
 
- Ừ! Đây có một viên Khí Huyết Đan nhất phẩm, đệ ăn vào để nhanh chữa thương đi. Đổng Thanh Thiện nói xong, lấy ra một hộp gấm bằng gỗ lim.
 
Lấy thân phận và thực lực của Đồng Thanh Thiện, trên người mang theo một ít đan dược chữa thương để phòng bất trắc, cũng là chuyện bình thường.