Linh La Giới

Chương 260




Vũ khí của Trương Minh Thủy là một lang nha bổng màu đen, sau khi hắn nói xong, thanh lang nha bổng vẫn treo sau lưng đột nhiên oanh một tiếng. Lập tức xuất hiện trên tay, linh lực vận chuyển, lang nha bổng trong tay bỗng nhiên vang lên tiếng kêu bén nhọn.
 
Tiểu Thanh thấy sắc mặt Trương Minh Thủy âm trầm đáng sợ, vẻ hung ác trong mắt lóe lên, thân thể không khỏi mềm nhũn lui lại phía sau, tới sát rìa ngoài sân rộng. Nàng chỉ là một nữ tử bình thường, ngay cả một kinh mạch cũng chưa từng đã thông, căn bản là không thể chịu đựng được khí thế Trương Minh Thủy phát ra càng lúc càng mạnh.
 
- Giết!
 
Lúc này, Lưu Khải đột nhiên rít gào một tiếng, hai mắt đỏ ngầu dẫn đầu xông tới.
 
Ngay từ đầu, hắn đã bị Trương Minh Thủy lừa dối. Hiện tại còn tự mình mang theo Trương Minh Thủy tới tìm Tiểu Thanh. Nếu như Tiểu Thanh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn ăn nói với Hạ Ngôn như thế nào!
 
Lưu Khải, đã sớm phẫn nộ dị thường, cũng không quản tới chênh lệnh thực lực, dì nhiên một mình một kiếm dẫn đầu kém về phía Trương Minh Thủy.
 
Trương Minh Thủy sửng sốt, nhìn thấy kiểm quang chém về phía chính mình. Khóe miệng nhếch lên hiện ra nụ cười lạnh. Học viên tên là Lưu Khải này, ngay cả cảnh giới Linh Sư cùng chưa đạt tới, thế mà dám tấn công chính mình?
 
Trong mắt người bình thường, động tác của Lưu Khải có thể rất nhanh. Nhanh đến nỗi trong không khí vang lên tiếng âm bạo khiến kẻ khác hoảng sợ. Thế nhưng, trong mắt Trương Minh Thủy, động tác của Lưu Khải quá mức chậm chạp rồi.
 
Ầm.
 
Một tiếng nặng nề vang lên, Lưu Khải liền bị trực tiếp đánh văng ngược lại, thân thể trong không trung xoẹt qua một đường vòng cung, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó nặng nề rơi xuống đất bên cạnh Tiểu Thanh.
 
Tiểu Thanh sợ đến nỗi thân thể run run, nàng nhìn thấy trong miệng Lưu Khải phun ra máu tươi, trong lòng hoàn toàn rối loạn, đầu óc cũng trống rỗng.
 
- Ghê tởm, hỗn đản, ta liều mạng với ngươi.
 
Lý Nguyên Xuân rống lớn hơn, đại đao trong tay tỏa ra hàn quang sắc bén, rất nhanh đã tiến tới trước người Trương Minh Thủy chém xuống. Trương Minh Thủy một chiêu đánh văng Lưu Khải ngược lại, cũng không có bất cứ chần chờ gì, lập tức chống lại đại đao của Lý Nguyên Xuân đang chém xuống.
 
Đương!
 
Lại một tiếng nổ vang, ba động linh lực cường liệt, toàn bộ phòng xá trong biệt viện đều bị chấn động tới mức rung lên mạnh mẽ.
 
Lý Nguyên Xuân va chạm với Trương Minh Thủy một lần, thân thể lập tức bị đẩy lui năm sáu bước, lúc này mới khó khăn ổn định lại thân hình được.
 
- Ha ha Linh Sư trung kỳ, kém quá xa. Lý Nguyên Xuân, không muốn chết thì hãy lui qua một bên.
 
Ánh mắt Trương Minh Thủy ngưng tụ, lạnh lẽo cười nói.
 
Lý Nguyên Xuân một chiêu liền bị đẩy lùi, chỉ còn Chu Lan Đức đứng tại chỗ, trợn mắt nhìn vào Trương Minh Thủy. Trường kiếm trong tay hắn, gắt gao nắm thật chặt, hàm răng cũng nghiến lại, ngay cà tròng mắt cũng trừng lên lồi ra ngoài.
 
Đột nhiên Chu Lan Đức cầm trường kiếm trong tay ném về phía Trương Minh Thủy, tiếp đó thân hình cũng xông tới.
 
Trương Minh Thủy có chút sửng sốt, hắn không nghĩ tới thanh niên này ngay cả vũ khí cũng ném về phía chính mình. Một người tu luyện khi chém giết lẫn nhau, vũ khí là thứ quan trọng nhất. Mà người này dĩ nhiên coi vũ khi như ám khí ném khỏi tay, hơn nữa nhìn động tác của hắn, căn bản không có bất cứ quy tắc gì, hoàn toàn là tư thế của người bình thường liều mạng.
 
- Tên này muốn làm cái gì?
 
Nhất thời Trương Minh Thủy có chút ngẩn người, dĩ nhiên thực sự để cho Chu Lan Đức lao tới bên người.
 
Chu Lan Đức biết chính mình không có khả năng là đối thủ của Truông Mình Thủy, vì vậy cũng không quan tâm gì nhiều, một lòng nghĩ muốn xông lên bám trụ Trương Minh Thủy, sau đó để cho những những người còn lại có cơ hội chạy trốn.
 
- Khốn nạn!
 
Trương Minh Thủy bị thân thể Chu Lan Đức xông vào, hơi chấn động một chút, sau đó chỉ thấy Chu Lan Đức há miệng cắn vào chính mình. nhất thời vô cùng giận dữ, tay trái giơ lên, trực tiếp đánh một chưởng vào ngực Chu Lan Đức.
 
Rắc một tiếng, âm thanh tiếng xương gãy nhất thời vang lên.
 
Chu Lan Đức kêu lên đau đớn, sau đó giống như con diều đứt dây, bị đánh văng ngược lại.
 
Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, Chu Lan Đức căn bản không có khả năng bám trụ thành công được Trương Minh Thủy.
 
- Các ngươi tới bắt Tiểu Thanh kia qua đây.
 
Trương Minh Thủy phất tay ra lệnh cho mấy tên hộ vệ phía sau.
 
Mấy tên hộ vệ đã sớm chuẩn bị, lúc này nghe được tiếng ra lệnh của Trương Minh Thủy, lập tức giống như mấy con hổ đói cùng nhau nhằm về phía Tiểu Thanh sát tường ngoài đang muốn nàng Lưu Khải dây.
 
- Ta xem các ngươi ai dám động!
 
Lý Nguyên Xuân lần thứ hai hét lớn một tiếng, khàn cả giọng, cũng không quản khí huyết trong cơ thể nhộn nhạo. Vừa rồi hắn và Trương Minh Thủy va chạm với nhau một lần, cơ thể và xương cốt đến bây giờ vẫn tê dại đau đớn.
 
Bất quá nhìn thấy đám hộ vệ nhằm về phía Tiểu Thanh, Lý Nguyên Xuân cắn răng muốn ngăn cản lại.
 
Trương Minh Thủy lạnh lùng cười, lang nha bồng đưa lên phía trước đã ngăn cản đại đao của Lý Nguyên Xuân.
 
Đến bây giờ, Trương Minh Thủy cũng không ra tay độc ác giết chết đám người Lý Nguyên Xuân, nếu như hắn muốn đánh bại mấy người Lý Nguyên Xuân, kỳ thực rất đơn giản. Nhưng hiện tại hắn chỉ đả thương mấy người Lý Nguyên Xuân.
 
Học viên của Học Viện Tử Diệp, hắn còn chưa dám tùy tiện giết chết.
 
Mặc dù tại đây đánh chết mấy người Lý Nguyên Xuân có lẽ sẽ không truyền ra ngoài, thế nhưng chỉ sợ vạn nhất, vì vậy Trương Minh Thủy cũng không thực sự hạ sát thủ.
 
- Ngao ô!
 
Ngay khi bốn tên hộ vệ vọt tới trước mặt Tiểu Thanh đang vô cùng kinh hãi, Thổ cẩu gầm nhẹ một tiếng, đôi con ngươi màu xanh thẳm bắn ra một đạo quang mang đáng sợ.
 
Những người khác nó có thể mặc kệ, thế nhưng Tiểu Thanh, nó không thể mặc kệ.
 
Khi Hạ Ngôn rời đi, đã từng bảo nó bảo hộ Tiểu Thanh cho tốt, nhìn thấy những người này hung ác độc địa đánh về phía Tiểu Thanh, da lông toàn thân Thổ cẩu nhất thời dựng đứng.
 
- A?
 
Trương Minh Thủy cảm giác được Thổ cẩu không giống bình thường, bởi vì khi Thổ Cẩu rít gào, dĩ nhiên có một cỗ linh lực ba động từ trên người Thổ cẩu phát tán ra ngoài.
 
- A!
 
- Ai nha!
 
Hắn còn chưa kịp phản ứng gì, Thổ Cẩu đã hóa thành một đạo tàn ảnh màu xám, trực tiếp nhảy vào bốn gã hộ vệ kia, chỉ trong thời gian cực ngắn, toàn bộ bốn gã hộ vệ đã bị nó cắn đứt cổ.
 
Thổ Cẩu trước mặt Hạ Ngôn và Tiểu Thanh có thể ngoan ngoãn, thế nhưng hình thái thực sự của nó không có nhiều người từng nhìn thấy.
 
Thậm chí ngay cả Lý Nguyên Xuân cũng ngây ngốc nhìn.
 
Lưu Khải và Chu Lan Đức ngã trên mặt đất càng mở to hai con mắt và cái miệng há hốc.
 
Bọn họ đều đã từng gặp qua Thổ cẩu, thế nhưng cùng không nghĩ tới Thổ cẩu lại hung mãnh tới như vậy. Bốn tên hộ vệ kia đều có thực lực hậu thiên đỉnh, thực lực tương đương với bọn họ.
 
Thế nhưng chỉ đối mặt một chút đã bị Thổ Cẩu cắn chết toàn bộ, bốn cỗ thi thể, toàn bộ đều ngã xuống đất.
 
Sau khi bốn chân Thổ cẩu hạ xuống, lại chuyển đầu hung ác độc địa nhìn chằm chằm vào Trương Minh Thủy, nhe răng trợn mắt.
 
Thổ Cẩu sau khi ăn xong Tước Thiệt Thảo, coi như là không biến thân thì cũng không phải Linh Sư bình thường có thể đối phó được.
 
Nó có sở trường tốc độ, một khi chém giết, tốc độ cực nhanh, người bình thường căn bản không thể nhìn thấy động tác của nó.
 
Khuôn mặt Trương Minh Thủy ngưng trọng lại, hắn không nghĩ tới bên cạnh Tiểu Thanh còn có một đầu dã thú hung ác tàn nhẫn tới như vậy.
 
Chính xác mà nói, hẳn là một linh thú, Trương Minh Thủy đã cảm giác được linh lực ba động trên người Thổ Cẩu.
 
- Ngao ô!
 
Thổ Cẩu lại gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Trương Minh Thủy, tùy thời có thể phát động công kích.
 
- Hừ, ta ngược lại muốn nhìn xem một con súc sinh có bao nhiêu lợi hại!
 
Trương Minh Thủy hừ lạnh một tiếng, thanh nha bổng trong tay giơ lên, linh lực toàn thân rất nhanh lưu động.
 
-Vèo!
 
Thổ Cẩu xông tới cực nhanh, nhằm về phía Trương Minh Thủy.
 
Trương Minh Thủy chỉ cảm thấy một đạo tàn ảnh đánh về phía mặt chính mình biết Thổ Cẩu muốn cắn cổ của mình, thanh lang nha bổng mang theo một cỗ âm bạo sắc bén, nặng nề đánh vào thân thể Thổ Cẩu.
 
Thân lang nha bổng đầy gai sắc nhọn, lực sát thương cũng rất lớn!
 
Thổ Cẩu cảm giác được lực lượng thật lớn đang đánh về phía chính mình. Thân thể trong không trung linh xảo biến đổi phương hướng, chân trước cấp tốc đặt lên mặt trên đầy gai nhọn của lang nha bổng, thân thể nhanh như thiểm điện lại nhanh chóng bay trở về.
 
- Con chó này, lực lượng cùng không phải quá mạnh mẽ, chỉ là động tác vô cùng nhanh lại linh xảo. Nếu như ta dốc toàn lực, vẫn có thể đánh chết.
 
Trong lòng Trương Minh Thủy đánh chết.
 
Đòn tấn công vừa rồi, hắn có ý tứ muốn thử xem. Nếu như thực lực của Thổ cẩu phi thường mạnh mẽ, làm hắn không nắm chắc giết chết, như vậy hắn sẽ tìm cơ hội chạy trốn. Nếu là có khả năng nắm chắc đánh chết, hắn sẽ đánh chết Thổ Cẩu.
 
Bốn gã hộ vệ Trương gia đều đã bị giết rồi.
 
- Chỉ là một con súc sinh, nhìn xem ngươi có thể điên cuồng bao lâu.
 
Trương Minh Thủy dồn sức dưới chân, thân thể phảng phất như tên rời khỏi cung, rất nhanh liền tập kích hướng về phía Thổ cẩu.
 
Ánh mắt Thổ cẩu biến đổi, sau đó thân thể đột nhiên biến thành to lớn, trong nháy mắt đã cao như một người bình thường, bốn chân trên mặt đất dẫm mạnh, há miệng nhắm về phía Trương Minh Thủy.
 
Trương Minh Thủy nguyên bản còn muốn dùng lang nha bổng để đập vỡ đầu Thổ cẩu, thế nhưng biến hóa xảy ra bất thình lình làm cho hắn vô cùng hoảng sợ, thân thể nhanh chóng dừng lại, thế nhưng vì khoảng cách quá ngắn, hắn phát động lại nhanh, không thể hoàn toàn dừng lại được.
 
Hình ảnh này thực giống như Trương Minh Thủy tự mình cái cổ của mình đưa đến miệng Thổ Cẩu! T
 
Phập!
 
Cái miệng lớn của Thổ cẩu khép lại, một cái đầu từ trong không trung rơi xuống dưới đất, sau đó còn lăn lông lốc tới bảy tám mét mới dừng lại. Đến chết Trương Minh Thủy cùng vẫn hiện rõ thần tình không thể tin tưởng trong con mắt. Mà lang nha bổng trong tay hắn nguyên bản muốn công kích về phía Thổ cẩu, cũng nặng nề rơi vào thân thể Thổ cẩu, thế nhưng Thổ Cẩu căn bản giống như không có cảm giác. Chờ khi lang nha bổng rơi xuống mặt đất, Thổ Cẩu đã đưa chân đẩy lang nha bổng ra thật xa.
 
Một lát sau. Thổ cẩu lại khôi nguyên hình. biến trờ về hình dạng há mồm thè lười. lắc đầu vẫy đuôi đắc ý hướng về phía Tiểu Thanh.
 
Tiểu Thanh cũng chưa từng gặp qua Thổ cẩu biến hình, đây là lần đầu tiên nhìn thấy. Trong lòng cũng hoảng sợ, bất quá, nàng và Thổ cẩu có tình cảm thân thiết, khi Thổ cẩu trờ lại nguyên hình, lập tức tỉnh lại, ánh mắt nhìn về bốn phía sân rộng.
 
Năm cỗ thi thể làm cho cả biệt việt đều nồng nặc mùi máu tanh.
 
Ba người Lý Nguyên Xuân, khuôn mặt kinh khủng nhìn về phía Thổ cẩu đã biến trở lại nguyên hình.
 
- Khụ khụ, ha ha!
 
Lưu Khải ho khan hai tiếng, đột nhiên cười rộ lên.
 
- Thảo nào Hạ Ngôn ca vẫn để Thổ cẩu bên cạnh Tiểu Thanh, nguyên lai Thổ cẩu là một linh thú.
 
Lưu Khải nhìn Thổ cẩu nói.
 
Đôi con ngươi màu xanh thẳm của Thổ Cẩu nhìn Lưu Khải một chút, cũng không có bất cứ biểu thị gì.
 
- Tiểu Thanh, muội quay vào phòng đi, để mọi chuyện ngoài này chúng ta xử lý. Lý Nguyên Xuân lấy lại tinh thần, nhìn Tiểu Thanh một chút nói.
 
Nghe Lý Nguyên Xuân nói như vậy, Tiểu Thanh gật đầu. Nàng xác thực không dám động tới những thi thể này. Trở lại phòng, Tiểu Thanh còn có chút kinh hồn chưa định thần lại. Chuyện vừa rồi, luôn luôn hiện lên trong đầu của nàng. Thổ cẩu ngồi ngoài cửa phòng Tiểu Thanh, nhìn ba người Lý Nguyên Xuân.
 
- Lưu Khải, Chu Lan Đức, chuyện ngày hôm nay, sau khi chúng ta rời khỏi, ai cũng không được nhắc tới nữa. Những thi thể này, một lúc nữa ta sẽ kiếm một chiếc xe ngựa đưa ra ngoài thành để chôn.
 
Thanh âm Lý Nguyên Xuân trầm thấp nói.
 
- Lý đại ca, những người này rốt cuộc là ai?
 
Chu Lan Đức cũng chống đỡ đứng dậy, nhíu mày nói.
 
- Nếu như ta đoán không sai thi hẳn là người Trương gia tại thành Kim Dương. Hừ, lão gia hỏa này lợi hại như vậy, sợ rằng thực sự là Đại trưởng lão của Trương gia.
 
Lý Nguyên Xuân tuy rằng thô lỗ, thế nhưng tâm tư lại khá tinh tế, hắn đem mọi chuyện chỉnh lí trong đầu một chút liền đoán ra được thân phận đám người Trương Minh Thủy.