Hạ Tử Hân không phải hạng thiếu nữ không có trải qua việc đời, nàng thân là con gái của tộc trưởng Hạ gia thành Ngọc Thủy. Đương nhiên không phải thiếu nữ nhà bình thường có thể so sánh. Sau một hồi thất kinh, Hạ Tử Hân rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Phong cách rất gần mình, trên gương mặt cười hàm chứa sát khí, mày liễu dựng ngược, cười chế giễu nói:
- Chỉ mấy người các ngươi, Hạ Ngôn ca sao lại sợ các ngươi. Hừ!
Tuy rằng phẫn nộ đến cực điểm, tuy nhiên lúc này Hạ Tử Hân cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng rất rõ ràng, chính mình càng nôn nóng lo lắng. như vậy mấy tên khốn Trương gia này sẽ càng đắc ý.
-Ha ha.
Trương Phong nhìn thoáng qua Trương Hồng Phi cùng Trương Hải Tuyền bên cạnh, không kìm nổi cười sằng sặc.
- Không thể tưởng được Hạ Ngôn kia, ở trong lòng nha đầu dường như còn rất lợi hại nha.
Trương Phong nghiến răng khinh miệt nói.
Ánh mắt chợt đổi sắc, Trương Phong hung tợn nói:
- Tiểu tử Hạ Ngôn kia, ngay cả Hồng Phi ca đều xa không bằng. Hừ hừ! Hôm nay nếu hắn đến, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Kỳ Liên thúc thúc chỉ dùng một đầu ngôn tay là có thể dí chết hắn.
Nói xong, Trương Phong nhìn người trung niên gọi là Kỳ Liên đứng ở cách đó không xa vẫn không nói gì.
Hạ Tử Hân đương nhiên nhìn thấy, người này đã sớm đứng ở nơi đó, chỉ là nàng chua bao giờ gặp qua người này, cho nên cũng không biết thân phận của hắn.
Hiện tại nghe giọng điệu của Trương Phong, dường như là thúc thúc của hắn. Hơn nữa, dường như so với Trương Hồng Phi thực lực còn mạnh hơn.
Trương Hồng Phi tới gần nói:
- Hạ Ngôn dựa vào thân pháp gì đó, ta một người muốn giết hắn thật là có chút khó khăn. Tuy nhiên.
Ánh mắt chợt lóe sáng. Trương Hồng Phi cười gằn:
- Có Kỳ Liên thúc thúc ở nơi này, giết chết hắn giống như bóp chết một con kiến.
- Đúng vậy! Kỳ Liên thúc thúc ba năm trước đây đã là cường giả Đại Linh Sư. Trương Hải Tuyền cùng nịnh bợ nói.
Trương Kỳ Liên nghe ba huynh đệ bọn hắn nói như thế. Cùng hết sức đắc ý. Mặc dù hắn là trưởng bối của ba người, cũng rất thích hường thụ lời ton hót của ba người.
Thân hình đứng thẳng, Trương Kỳ Liên đảo ánh mắt nhìn lướt qua trên người Hạ Từ Hân, lại nhìn về phía ba tên Trương Hồng Phi nói:
- Đừng sơ suất quá, hôm nay nếu Hạ Ngôn tới đây, nhất định phải đánh chết hắn. Một khi hắn biết là chúng ta đối phó hắn, mà cuối cùng lại không chết, tin tức truyền ra ngoài, chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn đấy.
Trương Kỳ Liên hơi biến sắc một chút!
Hắn nói không sai, nếu Hạ Ngôn biết là người Trương gia bọn họ muốn giết mình, hơn nữa còn dùng thủ đoạn đê tiện như vậy. Nếu cuối cùng lại bị hắn chạy thoát, vậy Trương gia sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
- Kỳ Liên thúc thúc không cần rất lo lắng.
Trương Hồng Phi lại trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Con đã phái người canh giữ quan sát ở lối vào núi, nếu Hạ Ngôn không phải đến một người chúng ta sẽ không ra mặt. Chúng ta chỉ gửi cho hắn một phong thơ, nghĩ rằng hiện tại hắn cũng không biết thân phận của chúng ta. Hừ! Cho dù hắn hoài nghi, cũng không có chút chứng cớ gì.
- Hừ! Nếu hắn thông báo cho những người khác, chúng ta liền trực tiếp giết con nhỏ Hạ Tử Hân này, sau đó lặng lẽ rời khỏi đây.
Trương Phong cười gian tà nói.
- Cho dù là hắn đến một mình, người ta phái đi cũng sẽ không lập tức dẫn hắn đến nơi đây. Mà trước sẽ dẫn hắn đi vòng quanh một vòng. Ngoài ra số người khác ta đã bố trí thì vẫn canh giữ ở tại chỗ, nếu như phát hiện phía sau có người đi theo, cũng sẽ kịp thời báo cho chúng ta biết.
Trương Hồng Phi đắc ý nói.
Trương Hồng Phi cũng là người rất thông minh. Hắn làm như vậy xem ra không còn chỗ sơ hở nào.
Phái ra đi hai nhóm người, nhóm thứ nhất phụ trách tiếp xúc với Hạ Ngôn, mà nhóm thứ hai gồm ba người phụ trách giám thị xem phía sau có người nào theo dõi hay không. Nếu Hạ Ngôn thật sự thông báo cho người khác, thì tất nhiên sẽ bị bọn họ phát hiện, Hạ Tử Hân cũng sẽ thật sự bị nguy hiểm.
- Ừ! Làm tốt lắm!
Trương Kỳ Liên vừa lòng gật gật đầu khen ngợi. Trương Hồng Phi vội khiêm tốn nói:
- Có Kỳ Liên thúc thúc trấn giữ chỗ này, chúng ta mới không cố kỵ bất cứ ai.
Lúc này sắc mặt Hạ Tử Hân có hơi trắng bệch. Khi nàng nghe nói người trung niên Kỳ Liên kia là cường giả Đại Linh Sư, trái tim nàng liền không thể khống chế đập thinh thịch liên hồi.
Nếu như Hạ Ngôn đến thì cùng không thể là đối thủ của Đại Linh Sư, rất có thể sẽ bị đối phương đánh chết. Như vậy bản thân mình cũng khó thoát khỏi mất mạng.
"Hạ Ngôn! Huynh ngàn vạn lần đừng tới. "
Hạ Tử Hân trong lòng thầm cầu khấn:
"Hạ gia còn phải dựa vào huynh mạnh lên để phát triển nữa!"
"Ta chết đi!"
Nghĩ đến cái chết, đôi chân mày liễu rất nhò của Hạ Tử Hân thoáng run rẩy.
"Chết ta không sợ, nhưng trước khi chết, nếu lại bị mấy tên súc sinh này làm nhục. " Thân mình Hạ Tử Hân đột nhiên căng lên, trên mặt hiện ra vẻ quyết liệt.
"Nếu bọn chúng thật sự sẽ. " Hạ Tử Hân hạ quyết tàm: "Ta đây phải cắn lười tự sát. "
Thân mình không thể động đậy, nhưng hàm răng cùng đầu lưỡi còn có thể động. "Thanh Vân Sơn!"
Hạ Ngôn đứng ở lối vào Thanh Vân Sơn. Diện tích Thanh Vân Sơn rất rộng, hắn không biết địch nhân ở chỗ nào, nếu đi tìm lung tung hoàn toàn vô dụng.
Cho nên, hiện tại sau khi tới đây rồi, Hạ Ngôn liền ngừng lại ngay đầu lối vào, chờ người tới tiếp xúc với mình.
Quả nhiên, thời gian không đến uống cạn chén trà nhò. liền có một gã hán tử thân thủ mạnh mẽ từ trong núi chạy vội tới. Thoạt nhìn, thực lực hẳn là Hậu Thiên đỉnh phong.
Nhìn thấy người này, Hạ Ngôn liền đề cao cảnh giác, trong mắt chợt lóe tinh quang.
Người nọ rảo bước tới bên Hạ Ngôn, thật cẩn thận quan sát Hạ Ngôn từ trên xuống dưới.
Hiển nhiên, hắn đã quan sát phía sau Hạ Ngôn không có người theo dõi.
- Là Hạ Ngôn tiên sinh sao?
Người này khẽ cười một tiếng ở phía sau Hạ Ngôn nói.
- Đúng vậy.
Hạ Ngôn thầm cười lạnh, xoay người. Tuy nhiên trên mặt vẫn không có lộ ra vẻ gì. Tuy rằng rất phẫn nộ nhưng Hạ Ngôn giữ vẻ bình tĩnh tuyệt đối. Trong lòng hắn biết rõ người này chắc chắn không phải là kẻ chủ mưu. Muốn gặp kẻ chủ mưu, lúc này không thể không dùng thủ đoạn.
- Ha ha! Hạ Ngôn tiên sinh nhưng không có giữ đúng quy định thời gian ở đây rồi. Tuy nhiên, chủ nhân nhà ta thật ra là đại nhân đại lượng, quyết định thêm cho Hạ Ngôn tiên sinh một ít thời gian. Bây giờ mời đi theo ta.
Người này nói xong, liền xoay mình đi vào trong núi.
Hạ Ngôn không chút do dự, cùng đi theo sau.
"Không biết rốt cuộc là ai, dùng loại thủ đoạn đê tiện này đổi phó với ta. " Hạ Ngôn không ngừng xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau hán tử kia. Rất nhanh biến mất trong rừng núi.
Vùng núi bình thường, đương nhiên không làm khó được cường giả Hậu Thiên đỉnh phong. Hán tử kia đi xuyên trong rừng núi cũng như giẫm trên đất bằng, tốc độ đi rất nhanh.
Sau khi hai người mất dạng, Thổ cẩu vẫn đi theo phía sau Hạ Ngôn, mới nhe răng trợn mắt trong ánh mắt toát ra hào quang màu xanh sâu kín, hiện ra tại vị trí Hạ Ngôn đứng vừa rồi.
Hiện tại thoạt nhìn Thổ cẩu chẳng qua là một con chó nhỏ bình thường, nếu trước đó người không biết Thổ cẩu thì khẳng định sẽ không để ý tới.
"Xoạt xoạt!"
Trong rừng núi, giữa đám cây rừng hơi hơi lay động, một người núp trên tàng cây, dõi mắt nhìn chằm chằm lối vào núi. Lúc này, tuy rằng hắn cũng trông thấy Thổ cẩu, nhưng cũng không có để ý lắm.
Lỗ tai Thô Cẩu hơi hơi nhích động, ánh mắt nó rất nhanh đảo về hướng này. Tuy nhiên, nó rất nhanh liền đạp bốn chân chạy về hướng trong rừng núi. Hiển nhiên, Thổ cẩu phát hiện người núp trên tàng cây, tuy nhiên lại làm như không phát hiện.
Người này ở tại chỗ đợi một hồi lâu, thấy phía sau không có người nào đuổi theo, khóe miệng khẽ huýt một tiếng rất nhỏ, rồi lặng lẽ thối lui vào trong núi.
"Bây giờ ta trở về thông báo cho chủ nhân, không có người nào đi theo sau kia Hạ Ngôn. "
Người này vừa đi vừa nghĩ trong lòng. Rất nhanh chạy đi hướng về chỗ đám người Trương Hồng Phi đang ẩn núp.
- Còn bao lâu mới tới?
Hán tử dẫn Hạ Ngôn tiến vào núi rừng. dường như vẫn luôn đánh một đường vòng. Hạ Ngôn nhíu nhíu mày, không kìm nổi hỏi.
Hán tử kia thoáng khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục đi về phía trước:
- Hạ Ngôn tiên sinh không nên gấp gấp, rất nhanh sẽ đến nơi thôi.
Hiển nhiên, là hắn cố ý kéo dài thời gian. Lúc trước Trương Hồng Phi đều an bài thỏa đáng, sau khi hắn gặp Hạ Ngôn, thì trước tiên dẫn Hạ Ngôn đi một vòng quanh núi, còn người khác, thì giám thị xem có ai đi theo Hạ Ngôn hay không. Chờ đến khi xác định không có người đi theo, hán tử này mới dẫn Hạ Ngôn đi gặp đám người Trương Hồng Phi.
Hạ Ngôn nghe hắn nói như vậy, ánh mắt hơi nhíu lại, cũng không thèm nói nữa.
Thời gian lại qua đi chừng tàn một nén nhang, rốt cục hán tử này bắt đầu dẫn Hạ Ngôn đi theo một hướng khác.
"Xem ra, bây giờ mới đi đúng hướng đây!" Trong lòng Hạ Ngôn thầm nghĩ.
- Hạ Ngôn tiên sinh! Không nên gấp gáp, phía trước không xa là tới rồi. Ha ha! Chủ nhân nhà ta chỉ sợ cũng thật sự nôn nóng chờ đợi đây!
Hán tử kia cười ha hả nói.
- Phải không? Chủ nhân nhà ngươi, họ gì?
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe sáng, làm như là thuận miệng hỏi.
Tuy rằng rất nhanh có thể nhìn thấy đối phương, thế nhưng Hạ Ngôn vẫn bức thiết muốn biết người muốn đối phó với mình, rốt cuộc là ai.
Hán tử kia cười nói:
- Hạ Ngôn tiên sinh! Đừng nóng kiên nhẫn một chút, ngài rất nhanh sẽ gặp chủ nhân nhà
ta.
Trong núi Thanh Vân Sơn này, tuy rằng Hạ Ngôn tới lần này là lần thứ hai, tuy nhiên ở thời điểm lần đầu tiên tới đây, hắn cũng ở trong núi đợi mấy ngày, mà lần đó thiếu chút nữa Hạ Ngôn táng thân ở nơi này.
Đối với ngọn Thanh Vân Sơn này, theo bản năng Hạ Ngôn liền có một chút bài xích.
Hạ Ngôn không khói dùng sức nắm chặt Thần Hi kiếm trong tay. Trong lòng cả giận thầm nghĩ:
"Nêu thật sự là mấy tên Trương gia, vậy thì hôm nay chính là ngày giỗ của các ngươi. "
Trương Hồng Phi cũng chỉ là Linh Sư hậu kỳ, cho dù thực lực của Hạ Ngôn không có tăng nhiều như mấy ngày trước, thì Trương Hồng Phi cùng không phải là đối thủ của Hạ Ngôn.
Hơn nữa, trong núi rừng này, cho dù Hạ Ngôn đánh chết Trương Hồng Phi cũng sẽ không có người nào biết.
"Không biết sống chết. "
Mắt Hạ Ngôn chợt lóe sáng, thầm quát trong lòng.
Từ sau khi tới thành Tử Diệp, Hạ Ngôn cùng người của Trương gia vẫn luôn xích mích đối chọi nhau. Chuyện xích mích này kỳ thật cùng không tính là quá lớn, nếu mấy tên Trương gia không khinh người quá đáng, tự nhiên Hạ Ngôn cũng sẽ không ghi nhớ chuyện thù vặt này.
Dù sao, mọi người đều là học viên của Học Viện Tử Diệp, song phương lại không có thâm cừu đại hận gì lớn. Thế nhưng mấy tên Trương gia này vẫn luôn xem Hạ Ngôn là cái đinh trong lòng, muốn mau mau trừ khử đi.
Hôm nay lại dùng Hạ Tử Hân để ức hiếp Hạ Ngôn. Mấy tên này đều muốn leo đạp lên đầu lên cổ mình, Hạ Ngôn sao có thể nín nhịn không ra tay? Hạ Ngôn cũng không phải là lần đầu tiên giết người. Từ thành Ngọc Thủy đến thành Tử Diệp, những người Hạ Ngôn đã giết cũng không là nhân vật tẩm thường. Lục gia thành Tử Diệp, người Tống gia đều là nhân vật trọng yếu, Hạ Ngôn đều giết qua. Hiện tại thêm một cái Trương gia thành Kim Dương, vậy cùng không tính là gì. Hơn nữa, tại trong đây Thanh Vân Sơn, ai có thể biết là chính mình ra tay?