Linh La Giới

Chương 186: Lửa giận của Tống Lập




Thân thể Hạ Ngôn bị cỗ lực lượng mang tính hủy diệt cực mạnh này đánh vào cũng không lập tức bay ra, mà đầu tiên giống như một chiếc giường không ngừng rung động, sau đó thoáng cái bay vọt ra ngoài.
 
Phốc!
 
Một ngụm máu tươi không nhịn được phun mạnh ra.
 
- Hắc hắc! Bây giờ còn không chết?
 
Tống Lập cười lạnh, vẻ mặt âm trầm.
 
Hạ Ngôn ở giữa không trung, bay ngược ra chừng ba mươi thước, mới nặng nề té xuống mặt đất. Bụi bặm bốc lên, trên quần áo màu trắng rải những vết máu làm người ta giật mình! Võ kỹ uy lực ba ngàn độ, không phải hắn bây giờ có thể chống cự. Lúc này, Hạ Ngôn chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân dường như đứt ra từng khúc, linh lực vận chuyển trong cơ thể gần như ngưng trệ, trước ngực truyền đến từng cơn đau đớn sâu tận cốt tủy.
 
"Xong rồi, không chịu được nữa!"
 
Ánh mắt Hạ Ngôn bắt đầu tối dần. Tuy rằng không cam lòng, thế nhưng hiện tại Hạ Ngôn đã không còn cách nào khống chế được linh lực nữa.
 
- Ta muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc là ai, dám cướp hàng hóa Tống gia ta! Hừ, không biết sống chết!
 
Tống Lập nắm trường kiếm trong tay, chậm rãi bước về phía Hạ Ngôn.
 
Tiếng bước chân từ từ tới gần.
 
Ngón tay Hạ Ngôn vươn ra, vô thức nắm chặt Thần Hi kiếm trong tay.
 
- Ồ?
 
Tống Lập khẽ sững sờ, nhìn về phía Thần Hi kiếm.
 
- Thanh kiếm này, có chút đặc thù!
 
Ánh mắt xoay chuyển, Tống Lập lại nhìn về phía trường kiếm trong tay mình, thầm nghĩ: "Thanh Minh châu kiếm của ta cũng coi như là bảo kiếm, thế nhưng lại bị kiếm của người này chém ra một lỗ thủng, mà thanh kiếm của hắn, lại không chút hao tổn gì, có thể thấy được kiếm trong tay hắn, còn muốn tốt hơn Minh Châu kiếm này".
 
Một thanh kiếm tốt, đối với người tu luyện cũng có sức dụ hoặc rất lớn. Minh Châu kiếm trong tay Tống Lập có giá đến mười vạn kim tệ, thế nhưng lại bị Thần Hi kiếm chém ra một lỗ thủng, có thể thấy được trình độ cứng cỏi và sắc bén của Thần Hi kiếm. Thần Hi kiếm không hổ là trường kiếm sánh ngang thần khí.
 
"Không!"
 
Hai mắt Hạ Ngôn đã nhắm lại, nhưng trong đầu hắn vẫn đang điên cuồng vận chuyển tư duy. Tư duy này cũng không phải ý thức chủ động của Hạ Ngôn, mà là tự chủ không chịu Hạ Ngôn khống chế điên cuồng vận chuyển. Dù ngay cả Hạ Ngôn, cũng không thể khống chế được. Trong tư duy này, truyền lại tin tức kiên định, đó chính là: Không thể chết! Cỗ tư duy này giống như một vòi rồng, liên tục xoay tròn, chạy ngang đụng dọc trong đầu Hạ Ngôn.
 
"Không thể chết!"
 
"Không thể chết!"
 
"Không thể chết!"
 
Một cỗ tín niệm kiên định, làm cho Tử Vân trong Linh Hải nhanh chóng vận chuyển thu phóng. Vốn Tử Vân Linh Hải đã tương liên với đại não của Hạ Ngôn, có thể nói Tử Vân chính là một bộ phận cấu thành đại não của Hạ Ngôn.
 
Theo Tử Vân Linh Hải thu phóng nhanh hơn, vốn Tụ Linh huyệt đã ngừng xoay tròn, lại một lần nữa bắt đầu xoay tròn lại, linh lực một lần nữa dũng mãnh tràn ra từ Tụ Linh huyệt vào trong mỗi một đường kinh mạch.
 
Linh lực mang theo những điểm sáng trắng, nhanh chóng chữa trị kinh mạch, cốt cách, còn có từng nơi bị thương trên cơ thể Hạ Ngôn. Ngắn ngủi chốc lát, đau đớn trên thân thể Hạ Ngôn liền giảm đi không ít, tuy nhiên Hạ Ngôn vẫn không thể cử động.
 
Lúc này Tống Lập đã đi tới bên người Hạ Ngôn, một tay vươn ray đang muốn gỡ bỏ mặt nạ của Hạ Ngôn. Tống Lập hoàn toàn có thể cảm giác được Hạ Ngôn nằm trên mặt đất đang dần mất đi khí tức sinh mệnh, cho nên lão mới yên tâm lấy đi mặt nạ trên mặt hạ Ngôn.
 
"Hừ! Mang mặt nạ là sợ bị người ta nhận ra chứ gì, nhất định là người thành Tử Diệp!" Lúc này trong đầu Tống Lập nghĩ tới mấy đại gia tộc khác trong thành Tử Diệp.
 
"Lúc này bắt được chứng cứ, xem ta đối phó mấy tên khốn các ngươi thế nào!"
 
Trong lòng Tống Lập rống giận. Mấy ngày trước lão mới mất đi nhi tử Tống Ngọc Hâm, hiện tại lại bị người ta cướp tới trên đầu Tống gia, điều này làm cho hắn bị châm lên lửa giận điên cuồng.
 
Xoạt xoạt!
 
Đột nhiên, từ trên người Hạ Ngôn xuất hiện một đoàn năng lượng màu vàng nhạt, chậm rãi bốc lên bao bọc toàn thân Hạ Ngôn ở bên trong, đồng thời ngăn cản bàn tay của Tống Lập.
 
- Hả? Đây là cái gì?
 
Tay của Tống Lập lại bị quầng sáng màu vàng nhạt này cản bên ngoài, lại không thể thò vào trong được. Tống Lập vừa vận chuyển linh lực, trên cánh tay liền xuất hiện một đoàn linh lực khổng lồ, một lần nữa nhanh chóng vươn tới. Lần này, cánh tay Tống Lập lại bị trực tiếp đẩy sang một bên. Khẽ lui ra sau một bước, Tống Lập ngưng trọng nhìn Hạ Ngôn.
 
"Sao lại thế này? Đây là lực lượng gì?"
 
Tống Lập chưa từng thấy qua chuyện như vậy, trong lòng không khỏi chấn động.
 
"Ta muốn xem ngươi cứng cỡ nào!"
 
Trường kiếm trong tay vung lên, quán chú linh lực, Tống Lập một kiếm đâm về phía Hạ Ngôn.
 
"Ta không tin, ngươi rốt cuộc khó giết thế nào!"
 
Tống Lập đã thật sự nóng giận, người này rõ ràng là cảnh giới Linh Sư, sợ rằng ngay cả cảnh giới Linh Sư hậu kỳ còn chưa tới, thế nhưng dựa vào một bộ thân pháp khó lường làm lão mất một thời gian dài mới đánh trọng thương được hắn. Mà sau khi trọng thương, lại đụng phải chuyện như vậy, trên thân thể xuất hiện một tầng quầng sáng màu vàng kỳ quái, lại có khả năng phòng ngự! Hơn nữa, lực phòng ngự còn kinh người!
 
- Mở!
 
Ngay khi trường kiếm đụng tới vầng sáng, Tống Lập quát lớn một tiếng. Minh Châu kiếm trên thân có một vết mẻ, hung hăng đánh lên trên quầng sáng.
 
Xoạt!
 
Lúc này, Tống Lập cảm giác Minh Châu kiếm trong tay mình vừa trượt, lại không có chỗ dùng sức, trượt ra bên ngoài. Sau đó, hắn thấy thân thể ở trong quầng sáng vàng bao bọc, nhanh chóng trượt về phía xa xa.
 
- Còn có thể chạy?
 
Tống Lập cả kinh, trong nháy mắt vận chuyển linh lực dưới chân, đạp mạnh xuống mặt đất nhanh chóng đuổi theo. Tiếp đó, từng đạo kiếm khí không ngừng bắn ra, lại không đâm phá được quầng sáng bao bọc Hạ Ngôn, ngược lại còn đẩy mạnh tốc độ bay của Hạ Ngôn nhanh hơn. Tuy rằng là nằm trên mặt đất, thế nhưng thân thể Hạ Ngôn lại được quầng sáng vàng nâng lên, cả người kỳ thật đang bay lượn.
 
- Đáng chết! Sao lại như vậy chứ!
 
Tống Lập toàn lực chạy tới, lại không đuổi kịp tốc độ quầng sáng.
 
"Không thể chết!"
 
Trong Linh Hải của Hạ Ngôn, tư duy vẫn đang rít gào một lần lại một lần, Tử Vân Linh Hải lại dần dần trở nên dày đặc. Vốn Tử Vân có dạng lưới tơ, hiện giờ dày đặc đến mức không nhìn rõ, giống như một đoàn thực chất. Còn tốc độ hấp thu linh lực bên ngoài của Hạ Ngôn, đã nhanh gấp đôi vừa rồi.
 
Tuy rằng thân thể đang trong trạng thái phi hành cao tốc, thế nhưng bản thân Hạ Ngôn lại không biết tới. Quầng sáng kỳ lạ nâng thân thể Hạ Ngôn bay đến một khe núi, vào trong sơn động bí mật, mới từ từ dừng lại. Sau khi nhảy lên vài cái, mới từ từ tiến vào trong cơ thể Hạ Ngôn. Một ít điểm sáng màu trắng, không ngừng hiện lên bên ngoài thân thể Hạ Ngôn. Những điểm sáng này, chính là những thứ có công hiệu chữa thương trong linh lực của Hạ Ngôn.
 
Thời gian, yên lặng trôi qua.
 
Sau khi Tống Lập truy đuổi, ở trong rừng liền hoàn toàn mất đi cái bóng của quầng sáng, một kiếm hung hăng chém đứt mười mấy gốc đại thụ. Tống Lập mới không cam lòng quay trở về chỗ cũ. Lúc này, bọn người Đại trưởng lão Tống gia cũng đã tới, Tống Phi cũng được băng bó lại. Tuy rằng vết thương không ít, tuy nhiên không có chí mạng, nghỉ dưỡng thương nửa tháng sẽ khôi phục.
 
Tống Lập thấy Tống Phi không có chuyện gì, mới thở ra một hơi. Nếu Tống Phi chết, vậy Tống gia lại tổn thất một vị Linh Sư, hiện tại cộng tính luôn Tống Phi thì cả Tống gia chỉ còn có năm người Linh Sư. Hậu Thiên đỉnh có thể tốn chút thời gian bồi dưỡng, thế nhưng Linh Sư lại không chỉ cần có thời gian! Một gã Linh Sư, rất khó xuất hiện.
 
- Tộc trưởng, nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
 
Đại trưởng lão nhìn thi thể đầy đất, hoảng sợ nói. Ở đây không chỉ có thi thể ba mươi mấy hộ vệ Tống gia, còn có không ít thi thể sơn tặc quần áo hỗn độn, Đại trưởng lão còn tưởng rằng là sơn tặc Thanh Vân Sơn đánh cướp hàng hóa. Rốt cuộc là dạng sơn tặc nào, lại dám động tới hàng hóa của Tống gia?
 
Tống Lập sắc mặt âm trầm, ánh mắt như báo săn.
 
- Còn chưa rõ ràng lắm, chuyện này.
 
Tống Lập nắm chặt tay vang rôm rốp.
 
- Đáng chết, dưới tình huống như vậy, còn có thể chạy thoát!
 
Nhớ tới một màn quỷ dị vừa nãy, trong lòng Tống Lập cũng rất buồn bực.
 
- Tống Phi! Người bịt mặt áo đen kia đâu?
 
Ánh mắt Tống Lập nhìn chung quanh một vòng, cũng không phát hiện thi thể người bịt mặt áo đen bị hắn đánh chết lúc nãy, không khỏi nhìn lại Tống Phi hỏi.
 
Sắc mặt Tống Phi cứng lại, rụt rè một hồi mới nói:
 
- Hình như hắn cũng không chết, trốn rồi!
 
Nghe lời như thế, sắc mặt Tống Lập người nháy mắt tối đen!
 
- Hai người?
 
Cả người Tống Lập đều khẽ run lên:
 
- Hai người đều không chết? Đều chạy cả?
 
- Ta XXXOOO.!
 
Tống Lập phẫn nộ mắng to một tiếng, ở ngay trước mặt đông đảo con cháu trong tộc. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc chuyển ánh mắt về phía Tống Lập. Bình thường, bọn họ chưa từng nhìn thấy Tống Lập có biểu hiện như vậy.
 
- Phù phù phù.
 
Tống Lập không ngừng thở dốc một hồi, mới dần dần đè nén được táo bạo trong lòng.
 
- Đại trưởng lão! Phái người xét núi, tra cho kỹ càng, mỗi một ngõ ngách cũng không thể bỏ qua. Sau đó phong tỏa các cửa thành Tử Diệp. Ta thật không tin, hai người kia có thể bay lên trời.
 
Tống lập bình tĩnh lại, trong mắt liên tục chớp động lệ quang, nghiến răng nghiến lợi nói.
 
- Đúng rồi, phải đặc biệt chú ý người bị cụt tay.
 
- Trong thành cũng phái người lục soát.
 
Sắc mặt Tống Lập hết sức nghiêm tục.
 
- Nhất định phải bắt được hai người kia! Kẻ phía sau màn, Tống gia ta phải tra xét cho ra.
 
- Rõ!
 
Đại trưởng lão lên tiếng, vội vàng quay người lại phân phó bên dưới.
 
Các con cháu Tống gia đều bắt đầu nhanh chóng hành động, xét núi thì bắt đầu xét núi, trở về thành thì đi về thành. Thi thể ba mươi mấy hộ vệ gia tộc, cũng được nâng lên xe.
 
- Còn nữa, tất cả sơn tặc trong núi, một tên cũng không để lại, thanh trừ toàn bộ!
 
Cuối cùng Tống Lập lớn tiếng nói. Thi thể sơn tặc trên đường, rõ ràng là khiến hắn lửa đổ thêm dầu, những sơn tặc bình thường này lại cũng dám động tâm tư với hàng hóa của Tống gia.
 
- Rõ!
 
Mọi người Tống gia đều đồng loạt lên tiếng.
 
-------------
 
Đêm!
 
Một vầng trăng khuyết cong như cái liềm, treo trên không trung.
 
- Hạ Ngôn ca! Sao khuya như thế còn chưa trở về vậy chứ?
 
Tiểu Thanh đợi Hạ Ngôn ở trong viện, nôn nóng bất an. Hai ngày này, bọn họ đã mua đủ các loại dụng cụ. Lúc này, Thổ Cẩu cũng nằm trước cửa viện, trong ánh mắt xanh lục mơ hồ có chút bất an. Bởi vì Hạ Ngôn ra lệnh cho nó bảo hộ Tiểu Thanh, bởi vậy hai ngày qua nó vẫn không rời Tiểu Thanh nửa bước.
 
- Thổ Cẩu! Ngươi nói Hạ Ngôn ca có thể gặp nguy hiểm hay không? Vì sao trong lòng ta vẫn cứ bất an vậy chứ?
 
Tiểu Thanh nhìn Thổ Cẩu, hàng mi liễu cau sát vào nhau, giọng nói lo lắng.
 
Thổ Cẩu lắc lắc đầu.
 
- Hạ Ngôn ca lợi hại như vậy, ai có thể thương tổn huynh ấy? Có thể là huynh ấy gặp chuyện quan trọng không về được. Ừ, nhất định là như thế.
 
Tiểu Thanh cắn cắn đôi môi đỏ tươi mọng, đây không phải lần đầu tiên nàng tự an ủi mình như thế.