Linh La Giới

Chương 181: Trương Hồng Phi dò xét sắc mặt




Thái Kim Hoa cực kỳ khó coi! Nàng vốn định chờ Hạ Ngôn sau khi thất bại để chế giễu. Sau đó bỏ đá xuống giếng quở trách vài câu, để giải tỏa oán khí trong lòng mấy ngày nay. Nhưng hiện tại xem ra, oán khí trong lòng nàng vẫn còn phải tiếp tục nghẹn ngay cổ họng.
 
- Hồng Phi ca! Huynh thấy thực lực của Hạ Ngôn này, mạnh đến cỡ nào?
 
Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền vẻ mặt đầy lo lắng. Bọn họ đều sớm đã nhận định Hạ Ngôn là địch nhân, mà địch nhân cường đại, đương nhiên không phải là ý của bọn hắn mong muốn nhìn thấy. Nhất là, khi địch nhân so với chính mình mạnh hơn quá nhiều, điều này cũng không phải không muốn nhìn đến, mà là sợ hãi.
 
- Khó mà nói được!
 
Trương Hồng Phi lắc lắc đầu:
 
- Tuy nhiên, hiện giờ hắn đã là học viên đặc biệt, ta có thể thử xem!
 
Nói xong, Trương Hồng Phi từ trong đám người lách ra.
 
- Hạ Ngôn!
 
Trương Hồng Phi lộ ra vẻ tươi cười kêu.
 
Hạ Ngôn nghe tiếng gọi xoay người lại, thấy là Trương Hồng Phi đứng cách đó không xa. Lúc ở trong Thiên Dược Phường, Hạ Ngôn đã làm cho ba người Trương Hồng Phi mất hết mặt mũi. Lúc ấy Trương Hồng Phi vì quá phẫn nộ phất tay áo rời đi. Hạ Ngôn đương nhiên sẽ không quên.
 
"Hắn gọi ta lại làm gì đây?"
 
Hạ Ngôn khẽ nhếch hàng lông mày, trong đầu chợt lóe ý nghĩ. Tuy rằng Trương Hồng Phi mặt đầy vẻ tươi cười, có điều Hạ Ngôn cùng không cho rằng hắn đã quên chuyện phát sinh tại Thiên Dược Phường. Tuy nhiên, Hạ Ngôn cũng không sợ hắn!
 
- Trương Hồng Phi! Ngươi có việc gì sao?
 
Lý Nguyên Xuân thấy Trương Hồng Phi đứng ra kêu Hạ Ngôn, sắc mặt sa sầm xuống hỏi.
 
- Ha ha! Hạ Ngôn thực là học viên thiên tài của học viện chúng ta nha! Tuổi trẻ như vậy đã thông qua khảo hạch học viên đặc biệt. Tuy nhiên trước đây vài ngày ta vừa mới bế quan đi ra, cũng có điều lĩnh ngộ. Cho nên muốn cùng Hạ Ngôn luận bàn một chút.
 
Trương Hồng Phi cười nói. Lúc này từ trên mặt hắn cũng nhìn không ra vẻ gì khác thường, giống như thật sự chỉ đơn giản là luận bàn một chút mà thôi.
 
- Hạ Ngôn! Hiện tại ngươi cũng là học viên đặc biệt, lại là thân phận đệ tử của Viện trưởng. Ta nghĩ, ngươi nhất định sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của ta chứ?
 
Ngay sau đó Trương Hồng Phi lại nói một câu. Hắn lo ngại Hạ Ngôn sẽ cự tuyệt, cho nên nói như vậy, để chặn miệng Hạ Ngôn. Nếu Hạ Ngôn thật sự cự tuyệt, vậy người khác khẳng định sẽ cho là Hạ Ngôn sợ hắn.
 
- Hạ Ngôn! Ngươi cùng Hồng Phi ca, đều là Luyện Đan Sư, về sau, các ngươi cũng có thể trao đổi lẫn nhau trên phương diện luyện đan!
 
Trương Phong thừa cơ ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói thêm. Hắn biết Trương Hồng Phi hiện tại muốn làm gì, lập tức tâm tư chuyển động thuận thế đẩy một cái.
 
Luyện Đan Sư?
 
Các học viên vây quanh nghe được mấy chữ Luyện Đan Sư này, đều toàn thân chấn động!
 
Ở Học Viện Tử Diệp, học viên cộng với giảng sư, số lượng Linh Sư cũng không tính là ít. Nhưng Luyện Đan Sư lại là đếm trên đầu ngón tay. Ngay cả Viện trưởng Liễu Vân cũng không phải là Luyện Đan Sư. Cho dù là cảnh giới Linh Sư sơ kỳ, nếu còn có thêm danh hiệu Luyện Đan Sư, như vậy luận về địa vị cùng thân phận cũng cao hơn rất nhiều so với Linh Sư hậu kỳ. Dù sao có rất nhiều người tìm tới Luyện Đan Sư.
 
Bên người có một Luyện Đan Sư, mọi người trước tiên nghĩ tới nhất định là muốn lập quan hệ tốt cùng Luyện Đan Sư, tương lai khẳng định có thể sử dụng đến. Bất kỳ một người tu luyện nào, đều không có khả năng tách khỏi đan dược tu luyện. Rất nhiều thời điểm đan dược có thể trợ giúp Linh Sư trên đường tu luyện sẽ tiến nhanh hơn, đi xa hơn!
 
Trong lòng Hạ Ngôn cười lạnh:
 
"Trương Hồng Phi này là muốn thử thực lực chân chính của ta! Nếu lúc này ta cự tuyệt, vậy mấv trăm học viên ở đây, khẳng định sẽ bàn tán đủ thứ, ở trước mặt nhiều giảng sư cùng học viên như vậy, ta cũng không có thể đánh mất mặt mũi của sư phụ Viện trưởng. "
 
Hạ Ngôn cười cười trả lời Trương Hồng Phi:
 
- Được! Chúng ta cứ ở đậy luận bàn võ kỹ một chút!
 
Hạ Ngôn bước lên trước vài bước, đứng đối diện Trương Hồng Phi. Ánh mắt hai người chọi nhau.
 
Mà học viên ở bốn phía, cả đám cũng đều hưng phấn không thôi! Học viên đặc biệt luận bàn, thường thường bọn họ đều khó chứng kiến. Thường ngày Học viên đặc biệt đều ở trong khu huấn luyện riêng biệt, rất ít hiện thân. Cho dù có luận bàn võ kỹ với nhau, học viên bình thường cùng tuyệt nhiên không thể biết được.
 
Hơn nữa, tuy rằng hai vị phó Viện trưởng đều nói Hạ Ngôn thông qua khảo hạch, nhưng không có chính mắt nhìn thấy. Rất nhiều người đều vẫn còn không thể thuyết phục lòng tin của mình. Lòng người, đều luôn có một loại bản tính ganh tỵ, Hạ Ngôn mới mười lăm tuổi, liền trở thành đệ tử của Viện trưởng, hiện tại không ngờ lại thông qua khảo hạch học viên đặc biệt, điều này thực dễ khiến người ta sinh lòng đố kỵ.
 
Mặc dù bọn họ không thể thay đổi thực tế như vậy, nhưng trong lòng vẫn là không muốn tin. Có học viên còn đang ôm thái độ hoài nghi. Tỷ như có người hiện đang nghĩ, có phải Viện trưởng lợi dụng thân phận của mình, ép buộc hai vị phó Viện trưởng cố ý nói ra mấy lời kia hay không?
 
Sau khi Hạ Ngôn đáp ứng luận bàn, từ khu vực ký túc xá của học viên, lại rất nhanh đi vội tới một thân ảnh yểu điệu, đây là Hạ Tử Hân. Vừa rồi, Hạ Tử Hân bởi vì đang đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch đến thời khắc mấu chốt, cho nên chậm trễ không ít thời gian.
 
- Làm cái gì vậy?
 
Tới giữa đám người, cố ngăn chặn nội lực di động trong cơ thể. Hạ Tử Hân nhìn thấy Hạ Ngôn cùng Trương Hồng Phi đứng ở giữa khoảng trống, không khỏi hỏi người bên cạnh. Bên cạnh nàng, đúng là Chu Lan Đức mặt non choẹt.
 
Chu Lan Đức cũng biết Hạ Tử Hân, biết Hạ Tử Hân có quan hệ thân mật với Hạ Ngôn, hắn nghiêng người thấp giọng khách sáo nói:
 
- Hạ Ngôn tiên sinh cùng Trương Hồng Phi sắp luận bàn võ kỹ. Trương Hồng Phi này, cũng là học viên đặc biệt của học viện chúng ta. Hình như còn là Luyện Đan Sư đấy! Thực lực rất mạnh.
 
- A?
 
Hạ Tử Hân mặt đang tươi cười chợt biến sắc:
 
- Hạ Ngôn đã khảo hạch xong chưa?
 
- Rồi! Vừa mới chấm dứt! Hiện giờ Hạ Ngôn tiên sinh cũng là học viên đặc biệt! Nghe Trương Phong vừa mới nói. Hạ Ngôn tiên sinh dường như cũng là Luyện Đan Sư.
 
Chu Lan Đức mang theo một vẻ kích động nói.
 
- Luyện Đan Sư? Nhưng Hạ Ngôn vừa mới thông qua trở thành Linh Sư! Mà người kia giống như đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi rồi!
 
Hạ Tử Hân nhíu mày, có vẻ lo lắng. Nàng cũng không rõ ràng lắm thực lực chân chính của Hạ Ngôn! Ban đầu thời điểm ở trong học viện khi nàng vừa mới nghe nói Hạ Ngôn phải tiến hành khảo hạch học viên đặc biệt, liền cảm thấy thập phần bất ngờ, không nghĩ tới Hạ Ngôn nhanh như vậy đã trở thành cường giả Linh Sư.
 
- Bắt đầu đi!
 
Hạ Ngôn nhìn Trương Hồng Phi cười nói.
 
Trương Hồng Phi gật gật đầu, rút ra trường kiếm cầm trong tay, chậm rãi nói:
 
- Mời xuất kiếm!
 
Hạ Ngôn lại lắc lắc đầu cười
 
- Không cần xuất kiếm! Luận bàn cũng không phải đánh nhau chết sống. Kiếm của ta mặc dù cắm trong vỏ kiếm, cũng có thể sử dụng như nhau. Nếu chuẩn bị xong, ta sắp công kích đây!
 
Đồng tử Hạ Ngôn co rụt một chút, rồi sau đó chỉ thanh Thần Hi Kiếm còn cắm trong vỏ về phía trước dõng dạc nói.
 
Trương Hồng Phi thoáng ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn Hạ Ngôn. Hạ Ngôn không xuất kiếm, mà hắn đã rút kiếm ra, chẳng lẽ phải cắm vào lại? Đám học viên chung quanh thấy Hạ Ngôn không xuất kiếm, cũng đểu lộ ra thần sắc kinh ngạc.
 
"Xoạt. "
 
Hạ Ngôn cầm Thần Hi Kiếm trong tay vạch ngang trong không khí, dưới chân linh lực đột nhiên đạp ra, thân thể hắn với tốc độ cực nhanh bắn tung đi. Gần như chỉ nháy mắt đã tới trước người Trương Hồng Phi, tàn ảnh phía sau kéo dài một hồi lâu mới tiêu tán đi!
 
"Hừ! Ngươi muốn thử thực lực của ta, vậy cho ngươi kiến thức một chút!"
 
Vỏ kiếm của Hạ Ngôn mang theo chuỗi tàn ảnh, đâm thẳng vào trước ngực Trương Hồng Phi
 
Trương Hồng Phi trợn to mắt, thân trên bật ngửa ra sau một cái, rồi sau đó thân thể nhanh chóng lướt ra ngoài. Tốc độ của Hạ Ngôn thật sự là quá nhanh, nhanh đến hắn cũng không kịp ngăn cản.
 
- Ha ha!
 
Hạ Ngôn bật cười. Thấy Trương Hồng Phi đảo mình lướt ra ngoài, dưới chân lại lướt tới một bước, kèm theo vỏ kiếm bất thình lình từ cánh trái tung ra.
 
"Vèo vèo!"
 
Vỏ kiếm ma xát vào không khí truyền ra tiếng rít gay gắt.
 
Thân mình Trương Hồng Phi vừa mới đứng vững, liền cảm nhận một luồng lực lượng cường đại từ bên phải đánh úp lại, biết là Hạ Ngôn tiếp tục công kích, hắn không chút nghĩ ngợi vung thanh trường kiếm hàn quang lấp lánh cản lại.
 
"Không ngờ tốc độ của hắn so với ta còn nhanh hơn nhiều!"
 
Trong lòng Trương Hồng Phi khiếp sợ, không cần nhiều lời. Hắn cũng là lần đấu tiên giao đấu cùng Hạ Ngôn, nếu hắn biết Hạ Ngôn từng giao chiến với Đại Linh Sư Đại trưởng lão của Tống gia, hắn sẽ không lỗ mãng đưa ra đề nghị luận bàn võ kỹ cùng Hạ Ngôn như vậy.
 
- Ta thấy không rõ!
 
- Dường như thân thể vừa động, thân thể hắn liền từ chỗ đứng, sau đó lập tức liền tới một chỗ khác ngoài mấy thước một cách khó hiểu!
 
Một vài học viên căn bản là không có nhãn lực tinh tường, cho nên cũng không thấy rõ lắm động tác của Hạ Ngôn.
 
"Bốp. "
 
Vũ khí của hai người va chạm nhau.
 
Thần Hi Kiếm của Hạ Ngôn nhanh chóng bắn ngược trở về, sau đó thân mình Hạ Ngôn xoay một vòng, Thần Hi kiếm trong vỏ lại từ phía trái đập vào Trương Hồng Phi.
 
Trương Hồng Phi cảm thấy vũ khí trong tay cũng không có truyền đến lực lượng lớn gì lắm, tuy nhiên tại bên trái thân mình hắn, lại có một luồng khí lãng tập kích lại, khiến hắn cũng không rảnh suy nghĩ nhiều.
 
"Ta đã bước vào cảnh giới Linh Sư hậu kỳ! Hừ! Muốn đơn thuần dựa vào tốc độ thắng ta sao?"
 
Trương Hồng Phi cả giận nghĩ thầm trong lòng!
 
Qua mấy lần công kích này, làm cho Trương Hồng Phi chỉ kịp né tránh và ngăn cản, căn bản là không tìm được cơ hội công kích Hạ Ngôn! Dưới chân dùng sức giậm một cái, thân hình Trương Hồng Phi rất nhanh lao qua bên phải. Tuy nhiên, tốc độ của hắn cũng không nhanh bằng vỏ kiếm của Hạ Ngôn. Tuy rằng hắn chuyển qua hướng bên phải, thế nhưng vỏ kiếm của Hạ Ngôn vẫn đang rất nhanh tiếp cận hắn.
 
Lúc này, Trương Hồng Phi lại chuyển thanh trường kiếm sang bên trái, ngăn chặn vỏ kiếm của Hạ Ngôn!
 
"Bốp.!"
 
Lại một tiếng vang trầm đục, tốc độ di chuyển của Trương Hồng Phi đột nhiên tăng vọt, nhoáng lên một cái, người hắn đã vọt ra ngoài hơn mười thước.
 
- Cường giả Linh Sư, quả nhiên lợi hại! Nếu là ta, sớm bị đánh ngã rồi!
 
Một học viên thán phục nói.
 
- Ta cũng thấy không rõ động tác của họ!
 
Có học viên lộ ra giọng điệu chua xót.
 
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tử Hân nhìn chằm chằm vào sân đấu, hai bàn tay ngọc nắm chặt nhau, thân thể mềm mại khẽ rung động không ngừng. Thấy Hạ Ngôn làm cho Trương Hồng Phi kia liên tục lui về phía sau, tim nàng đập thình thịch không ngừng.
 
Giật mình kinh sợ không chỉ có đám học viên này, mà các giảng sư sớm đã là cảnh giới Linh Sư, mỗi người đều giật mình không thôi, đều trợn mắt há hốc mồm. Giờ phút này thực lực của Hạ Ngôn cùng Trương Hồng Phi hai người biểu hiện ra ngoài, cũng không dưới bọn họ. Rất nhiều giảng sư đều mới là cảnh giới Linh Sư trung kỳ, thực lực so với Trương Hồng Phi còn thấp hơn một bậc.
 
Hiện tại Thái Kim Hoa rốt cục xem như tự nuốt giận rồi. Nàng biết mình quả thật không phải là đối thủ của Hạ Ngôn. Nhìn đến tốc độ Hạ Ngôn thi triển ra, nàng tự nhận nếu là mình, chỉ sợ đã bị đánh trúng rồi. Thực lực của nàng chỉ là Linh Sư trung kỳ, còn chưa có đạt tới Linh Sư hậu kỳ.
 
- Viện trưởng! Hạ Ngôn này, thật sự là mầm non hiếm có mà! Thật là tốt!
 
Một vị phó Viện trưởng lóe sáng ánh mắt, tới trước người Liễu Vân thấp giọng nói.
 
Liễu Vân gật gật đầu.
 
- Ừ! Đúng là không tệ! So với dự đoán của ta còn mạnh hơn!
 
- Ha ha! Tiếp qua ba tháng chính là Hội Giao Lưu học viện! Đến lúc đó, Học Viện Tử Diệp chúng ta nhất định có thể khiến mọi người chấn động đấy?
 
Phó Viện trưởng cười híp mắt, nhìn Hạ Ngôn cùng Trương Hồng Phi luận bàn.
 
"Dựa vào tốc độ?"
 
Trương Hồng Phi nghiến răng một cái:
 
- Hạ Ngôn! Cũng xem một kiếm của ta!
 
Thân mình Trương Hồng Phi mượn sức bật bắn ra sau hơn mười thước, sau đó rốt cục tìm được một cơ hội phản kích, hung hăng quét một kiếm về phía Hạ Ngôn. Vừa rồi liên tục chật vật tránh né, đã khiến lửa giận tích tụ trong lòng hắn thành một đống lửa chờ được dịp bộc phát ra.
 
Khóe miệng Hạ ngôn khẽ nhếch một nụ cười, ở trước công kích lôi đình của Trương Hồng Phi, thân thể hắn không lùi ngược lại còn tiến lên.
 
- Muốn chết!
 
Trương Hồng Phi thấy Hạ Ngôn không ngờ không tránh né, mà là tiếp tục phi thân tiến tới, sắc mặt hắn trầm xuống quát lạnh một tiếng.
 
Đám học viên ở xung quanh, cũng đều thấy rõ động tác của hai người lúc này.
 
Trên thân kiếm của Trương Hồng Phi, mang theo tiếng nổ ì ầm như thác đổ, khí thế mãnh liệt, khiến người ta phải động dung. Ngay cả các giảng sư, không ít người đều sắc mặt mất tự nhiên. Mà lúc này thân mình của Hạ Ngôn lại xông tới mũi kiếm đâm thẳng vào mình.
 
Linh lực ở bốn phía trong phạm vi một trăm thước, hình thành một cơn lốc xoáy, không ngừng thổi quét vạt áo của mọi người bay phần phật. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào trận chiến giữa hai người Hạ Ngôn cùng Trương Hồng Phi.
 
Hạ Ngôn tuổi cũng không lớn hơn bao nhiêu so với bọn họ. Nhưng thực lực của Hạ Ngôn biểu hiện ra ngoài, lại khiến cho trong lòng bọn họ có một loại cảm giác ngưỡng mộ. Trong lòng rất nhiều người, không khỏi sinh ra cảm giác mất mát. Phải biết rằng, bọn họ ở trước khi vào Học Viện Tử Diệp, không có người nào mà không phải là người nổi bật ở các nơi thành thị thành trấn. Có thể nói là trời sinh nổi bật, ở trong cùng lứa tuổi, bọn họ đều vẫn tự tin. Nhưng hiện tại ở trước mặt Hạ Ngôn, bọn họ mới phát hiện chính mình so với Hạ Ngôn đúng là kém cách xa cả vạn dặm.
 
Trước khi nhìn thấy thực lực của Hạ Ngôn, rất nhiều người đều tâm tồn ghen tị, đều cho rằng Hạ Ngôn có thể được Viện trưởng thu làm đệ tử, thuần túy chỉ nhờ vào vận may. Thậm chí, có người còn tưởng tượng giữa Hạ Ngôn cùng Viện trưởng Liễu Vân có tồn tại một mối quan hệ thân thiết nào đó không thể cho ai biết.
 
Thế nhưng hiện tại.
 
Khi bọn họ tận mắt chứng kiến thực lực của Hạ Ngôn, loại suy đoán cùng hoài nghi này liền tự sụp đổ! Hạ Ngôn tuyệt đối xứng đáng được Viện trưởng Liễu Vân ngoại lệ thu làm đệ tử!
 
Không xong, Hạ Ngôn có nguy hiểm!
 
Trong đồng tử mọi người, cảnh tượng trận chiến dần dần được phóng đại lên! Bọn họ nhìn thấy thân ảnh màu trắng của Hạ Ngôn, không ngờ bị một kiếm của Trương Hồng Phi đâm thủng. Đúng vậy, bọn họ chính mắt thấy một kiếm của Trương Hồng Phi đánh trúng thân thể Hạ Ngôn!
 
Trương Hồng Phi biến sắc, hắn không nghĩ tới Hạ Ngôn không ngờ thật sự bị chính minh đánh trúng dễ dàng như vậy. Mới vừa rồi hắn dùng toàn lực đánh ra một kiếm, phát ra uy lực võ kỹ gần ngàn độ. Hắn nhìn thấy Hạ Ngôn không ngờ không tránh né, mà là trực tiếp xông lên, liền cười lạnh trong lòng, cảm thấy Hạ Ngôn là không biết tự lượng sức mình. Nhưng sau khi hắn thật sự đâm một kiếm vào thân thể Hạ Ngôn, hắn cũng ngẩn người ra. Nơi này nhiều ánh mắt đều nhìn vào như vậy, hắn nếu giết chết Hạ Ngôn, vậy kế tiếp Viện trưởng sẽ làm thế nào đây? Hạ Ngôn lại là đệ tử chính Viện trưởng tự tay lựa chọn!
 
Khóe miệng run lên, trong lòng Trương Hồng Phi có phần hối hận vì đánh ra một kiếm toàn lực này, không có lưu tình. Nếu như ở bên ngoài học viện, không có ai nhìn thấy, Trương Hồng Phi đương nhiên không ngại đánh chết Hạ Ngôn, nhưng hiện tại là ở bên trong học viện.
 
"Chết tiệt! Ta còn tưởng rằng ngươi có nhiều bản lãnh. Không ngờ không chịu nổi một kích!" Trương Hồng Phi tức giận mắng thầm. Thế nhưng, không đợi hắn hối hận xong, lại xuất hiện một màn khiến người ta kinh hãi.
 
Mọi người chỉ thấy Hạ Ngôn bị trường kiếm đâm thủng, không ngờ giống như không có việc gì bình thường, thuận tay vung tay đâm ra một kiếm về hướng Trương Hồng Phi, động tác không có chút đình trệ nào. Bóng kiếm đen nhánh, rất nhanh liền đâm tới trước ngực Trương Hồng Phi.
 
Trương Hồng Phi chấn động: "Điều này sao có thể?"
 
"Rõ ràng. "
 
Lông mi Trương Hồng Phi đột nhiên dựng lên:
 
"Không đúng, vừa rồi một kiếm này tuy rằng thoạt nhìn đâm trúng Hạ Ngôn, nhưng dường như cũng không có bị chút lực cản nào. Cứ giống như là đâm vào trong không khí."
 
Trương Hồng Phi đã bước vào cảnh giới Linh Sư hậu kỳ, rất nhanh liền có phản ứng. Đối mặt với một kiếm của Hạ Ngôn đâm tới. Trương Hồng Phi rất nhanh liền điều chỉnh lại tốt tư thế, trường kiếm trong tay chuyển hướng sang bên sườn.
 
Vũ khí của hai người lại lần nữa va vào nhau.
 
Cánh tay Trương Hồng Phi tê rần, hắn hoảng sợ nhìn Hạ Ngôn: "Lực lượng thật mạnh!"
 
Lúc nãy mặc dù hai người có qua một lần va chạm. Tuy nhiên lần đó vũ khí của Hạ Ngôn chỉ vừa mới chạm lướt qua một chút mà thôi. Cho nên Trương Hồng Phi cũng không có dò xét được lực lượng của Hạ Ngôn. Mà hiện tại một kiếm này đã cho Trương Hồng Phi biết, linh lực của Hạ Ngôn cũng tuyệt đối không kém mình.
 
Khẽ lắc mình lui về phía sau, Trương Hồng Phi lại múa kiếm đâm tới trước ngực Hạ Ngôn.
 
Lúc này, cũng không có thời gian để hắn nhớ lại vì sao vừa rồi rõ ràng tận mắt nhìn thấy trường kiếm đâm vào thân thể Hạ Ngôn, lại cũng không có hiệu quả.
 
"Vừa rồi ở trong cơ quan trận có điều lĩnh ngộ, hiện tại vừa lúc dùng ngươi để ta thí nghiệm thân pháp mới lĩnh ngộ đây!"
 
Trong mắt Hạ Ngôn ánh lên vẻ cười cợt, lại quỷ dị tránh thoát một kiếm trong phạm vi nhỏ này. Những thứ vừa mới lĩnh ngộ, lập tức liền ôn lại một chút, mới có thể ghi nhớ sâu sắc. Nếu như chờ một đoạn thời gian rồi mới ôn lại, thực có thể sẽ mất đi rất nhiều hiệu quả.
 
"Hây a!"
 
Trương Hồng Phi nắm lấy cơ hội, thi triển ra một bộ kiếm kỹ lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi.
 
Mà học viên ở bốn phía, đều nhìn thấy Trương Hồng Phi liên tục đánh trúng Hạ Ngôn, nhưng Hạ Ngôn lại không có một chút tổn thương nào!
 
- Ta không phải đã trúng ảo giác chứ?
 
Một gã học viên nhíu mày nhìn người bên cạnh hỏi.
 
- Ta giống như cũng có ảo giác, rõ ràng hắn bị đánh trúng. Nhưng không có bất cứ phản ứng gì!
 
Học viên bên cạnh cũng lắc lắc đầu. Bóng kiếm tung bay!
 
Trương Hồng Phi cùng Hạ Ngôn, hai người ngươi tới ta lui ngươi công ta thủ. Rất nhanh, liền qua thời gian uống cạn chén trà nhỏ, nhưng ai cũng không có thể làm gì được ai.
 
-Ngưng lại!
 
Lúc này, đột nhiên Viện trưởng giơ tay lên kêu một tiếng.
 
Hạ Ngôn nghe Liễu Vân kêu dừng tay, vội lắc mình một cái lui về phía sau, rồi sau đó vững vàng đứng ở ngoài mười thước. Trương Hồng Phi tự nhiên cũng không thể tiếp tục ra tay. Hắn thu kiếm về mặt trầm trọng nhìn Hạ Ngôn. Tiện giao đấu này, tuy rằng không có phân ra thắng bại, nhưng trong lòng Trương Hồng Phi chìm xuống.
 
Hắn không biết vì sao mỗi lần kiếm đâm trúng Hạ Ngôn, mà ánh mắt lại rõ ràng nhìn thấy trường kiếm chỉ thiếu một chút nữa mới đâm trúng Hạ Ngôn.
 
Điều này làm cho hắn rất không an tâm!
 
- Luận bàn đến đây được rồi! Hai người các ngươi thực lực đều khá lắm! Trương Hồng Phi, mấy năm nay tiến bộ cũng không ít! Ha ha!
 
Liễu Vân nhìn Hạ Ngôn, rồi lại chuyển hướng nhìn Trương Hồng Phi, mỉm cười nói.
 
Trương Hồng Phi vội đáp:
 
- Cảm ơn Viện trưởng!
 
- Tốt lắm, hôm nay Hạ Ngôn khảo hạch đến đây cũng đã xong. Mọi người đều trở về tự mình tu luyện đi!
 
Ánh mắt Liễu Vân lấp lóe nhìn đám người chung quanh nói.
 
Phần đông học viên, đều đáp lại một tiếng, rồi mang theo vẻ mặt khác nhau chậm rãi tản đi.
 
- Hạ Ngôn này, quá mạnh! Khó trách, Viện trưởng lại xem trọng hắn như vậy!
 
- Ta cùng muốn cố gắng tu luyện, lấy Hạ Ngôn làm mục tiêu!
 
Một gã học viên vẻ mặt đầy kích động nắm chặt nắm tay nói.
 
Đa số học viên đã thay đổi cách nghĩ. Mới đầu mọi người không biết thực lực của Hạ Ngôn, đương nhiên phải đố kỵ. Nhưng khi bọn họ biết được năng lực chân chính của Hạ Ngôn, sẽ chuyển sự đố kỵ thành lòng kính trọng.
 
- Hạ Ngôn! Buổi tối ngươi theo Lý Nguyên Xuân tới nhà ta.
 
Sau khi mọi người giải tán. Liễu Vân quay sang Hạ Ngôn đứng ở một bên chuẩn bị thi lễ rời đi nói.
 
Nghe vậy, Hạ Ngôn thoáng sửng sốt.
 
"Đi tới nhà Viện trưởng?"
 
Trong lòng đầy kinh ngạc, có điều Hạ Ngôn cũng không có hỏi nhiều.
 
- Dạ!
 
Hạ Ngôn lập tức ứng tiếng nói.
 
Liễu Vân khẽ gật đầu, cùng hai vị phó Viện trưởng, còn có các vị giảng sư cùng nhau đi tới hướng Vị Ương Sơn. Lý Nguyên Xuân cũng vỗ vỗ bả vai Hạ Ngôn rồi nhanh chân đuổi theo Liễu Vân.
 
- Hạ Ngôn ca!
 
Hai mắt Lưu Khải sáng lên nhìn Hạ Ngôn, chân bước nhanh đi đến trước mặt Hạ Ngôn.
 
Trên mặt Hạ Tử Hân cũng lộ ra vẻ tươi cười mê người. Bên cạnh Hạ Tử Hân là Chu Lan Đức gương mặt non choẹt.
 
- Ha ha! Các ngươi đều ở đây!
 
Hạ Ngôn nhìn ba người cười nói.
 
- Hạ Ngôn ca! Huynh cũng quá mạnh đi? Tên Trương Hồng Phi kia, ta cũng có nghe nói qua, thời điểm hắn mười tám tuổi đã bước vào cảnh giới Linh Sư.
 
Lưu Khải trợn to mắt, không kìm nổi tán thưởng một câu.
 
Hạ Ngôn lắc đầu, cười cười không nói tiếp.
 
- Hạ Ngôn! Huynh đúng thật là Luyện Đan Sư sao?
 
Hạ Tử Hân đầy mong đợi hỏi.
 
Hạ Ngôn cười cười:
 
- Còn không phải! Mấy người Trương Hồng Phi mua dược liệu ở Thiên Dược Phường, chạm mặt ta ở đó, cho nên hắn nghĩ ta cũng là Luyện Đan Sư.
 
Hiện tại, Hạ Ngôn quả thật còn chưa phải là Luyện Đan Sư. Bởi vì, hắn còn chưa bắt đầu luyện chế đan dược.
 
Nghe Hạ Ngôn nói như vậy, ánh mắt Hạ Tử Hân hơi có vẻ thất vọng, tuy nhiên rất nhanh liền khôi phục bình thường. Mặc kệ như thế nào, hiện tại Hạ Ngôn đã là Linh Sư. Nói cách khác, hiện tại Hạ gia đã đồng thời xuất hiện hai vị Linh Sư. Chờ sau này Hạ Ngôn trở lại Hạ gia, như vậy lực lượng của Hạ gia ở thành Ngọc Thủy, sẽ hùng mạnh hơn Vương gia cùng Tịch gia rồi!
 
- Hạ Ngôn tiên sinh, hiện tại huynh đã là học viên đặc biệt của học viện chúng ta, chúng ta nên chúc mừng một chút!
 
Chu Lan Đức ở một bên cười nói.
 
" Chúc mừng?" Hạ Ngôn cười:
 
- Được! Tìm tửu lâu đi! Trưa nay chúng ta chúc mừng một chút!
 
Bốn người vừa nói chuyện, vừa đi tới hướng cửa học viện. Lúc này, mới vừa qua khỏi giữa trưa! Tuy rằng sáng sớm Hạ Ngôn đã bắt đầu tiến hành khảo hạch học viên đặc biệt, nhưng hắn ở trong cơ quan trận suốt mấy lần nửa canh giờ. Sau khi đi ra, lại cùng giao đấu luận bàn với Trương Hồng Phi. Cho nên hiện tại, thời gian cũng qua chính ngọ rồi
 
- Hạ Ngôn tiên sinh!
 
- Hạ Ngôn ca! Lúc nào rảnh chỉ điểm cho ta một chút nha!
 
Đi ở trên đường, không ít học viên xa lạ đều nhiệt tình chào hỏi Hạ Ngôn.
 
Các học viên này sau khi biết thực lực của Hạ Ngôn, những đố kỵ trong lòng đều đã biến thành tôn kính. Đối với người có thực lực đủ mạnh, cho dù đạt được thật nhiều chỗ tốt, đa số mọi người cũng sẽ không hề đố kỵ một cách vô lý nữa. Mà nếu như không có thực lực mà nhận được dù chỉ một ít chỗ tốt, như vậy cũng dễ rơi vào lòng đố kỵ của người khác.
 
Có người chào hỏi, Hạ Ngôn cũng đều đáp lại từng người, làm cho người ta cảm thấy thực dễ dàng thân cận, cũng không hề có vẻ ngạo khí mười phần như người khác.
 
- Hạ Ngôn ca! Ta rất lấy làm lạ!
 
Ra khỏi cửa học viện, Lưu Khải cau mày nói:
 
- Vừa rồi thời điểm các người luận bàn. Ta rõ ràng nhìn thấy huynh bị tên Trương Hồng Phi kia đánh trúng liên tiếp, nhưng vì sao huynh một chút tổn thương cũng không có vậy? Chẳng lẽ là mắt của ta có bệnh hay sao?
 
Lưu Khải nhíu hai hàng lông mày sắp dính sát vào nhau.
 
- Đúng vậy! Hạ Ngôn tiên sinh! Ta cũng không rõ.
 
Chu Lan Đức cũng hoang mang giống như Lưu Khải.
 
Hạ Ngôn quay nhìn hai người, lại nhìn đến Hạ Tử Hân cũng một vẻ mặt mơ hồ không hiểu, liền cười nói:
 
- Kỳ thật Trương Hồng Phi cũng không có đánh trúng ta, chỉ là tầm mắt của các ngươi không theo kịp động tác tránh né của ta thôi.
 
- Cái gì?
 
Gần như ba người đồng thời thốt ra tiếng kêu kinh ngạc.
 
Ánh mắt không theo kịp động tác tránh né, vậy động tác tránh né này nhanh đến cỡ nào chứ?
 
Bọn họ tuy rằng chưa đạt tới Linh Sư, nhưng cũng đều là Hậu Thiên đỉnh phong. Cho dù nhìn đến động tác của một vài cường giả tốc độ phi thường mau, tầm mắt theo không kịp, nhưng ít nhất cũng có thể nhìn thấy một vài tàn ảnh chứ! Ít nhất cũng có thể nhìn thấy một hướng quỹ tích né mình chứ! Nhưng mới vừa rồi, bọn họ thật sự là một chút cũng không nhìn ra được.
 
- Có nói với các ngươi, các ngươi cũng không thể hiểu rõ. Tóm lại, Trương Hồng Phi hoàn toàn không thể đánh trúng ta. Nếu như thực bị đánh trúng, ta cũng sẽ bị thương.
 
Thấy ba người vẫn còn kinh ngạc, Hạ Ngôn nói thẳng.
 
Lưu Khải thở ra một hơi, nuốt ực một miệng nước bọt:
 
- Chúng ta tốt hơn là mau đi tới tửu lâu uống rượu đi!