Linh Kiếm Tôn

Chương 43: Thủy Thiên Nguyệt kiêu căng




Trong lúc Sở Hành Vân bế quan khổ tu thì ngoại giới xảy ra một sự kiện lớn.

Hơn mười tòa thành do Sở trấn quản lý trong thành Tây Phong đột nhiên cao điệu tuyên bố cam tâm tình nguyện thần phục với Sở trấn, đồng thời nguyện ý lấy Sở trấn dẫn đầu, tất cả tài nguyên đều thành của chung, cùng nhau phát triển.

Tin tức này vừa được công bố, tất cả gia tộc thành Tây Phong đều bị chấn động, ngay cả phủ thành chủ đều không ngoại lệ.

Mặc dù trên danh nghĩa thì hơn mười tòa thành trấn này là do thành Tây Phong quản hạt nhưng thực ra mỗi một tòa thành trấn đều do chính họ quản lý, coi như là phủ thành chủ, cũng không thể tùy ý mệnh lệnh. Cũng vì nguyên nhân này mà hơn mười tòa thành trấn hầu như đều ở trong trạng thái đấu tranh gay gắt với nhau.

Hiện tại... hơn mười tòa thành trấn này đột nhiên cùng tuyên bố muốn cùng chung tài nguyên, còn cam tâm thần phục với Sở trấn. Việc này cũng thật là quỷ dị!

Nhưng mà làm mọi người khiếp sợ hơn nữa là những tin tức ở phía sau.

Ngay sau khi hơn mười tòa thành trấn tuyên bố thần phục Sở trấn, Sở trấn công khai việc hợp tác toàn diện cùng Bách Bảo Lâu, đồng thời đem hỏa linh thạch mạch khoáng tin tức cũng tuyên bố ra ngoài.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả các gia tộc thành Tây Phong đều cực kỳ kinh ngạc. Họ đều nghĩ tới Sở trấn phát triển đến trình độ này rồi, thậm chí có một số gia tộc, thế lực cùng ngày đã đi đến Sở trấn muốn lấy lòng Sở gia.

Phủ đệ Thủy gia, bên trong phòng nghị sự.

Thủy Sùng Hiền cùng một đám cao tầng Thủy gia đều tụ tập nơi này, bọn họ nghe thủ hạ báo cáo, sắc mặt liền âm trầm.

“Sau khi những thành trấn kia thần phục Sở gia, thực lực Sở gia đã đủ để đứng trong nhóm gia tộc dẫn đầu thành Tây Phong. Hơn nữa, Sở gia còn cùng thế lực khác hợp tác, chỉ tính riêng tài lực cũng đã gần bằng Thủy gia chúng ta. Hôm qua, Kim gia cùng Dương gia đều phái người đi tới Sở trấn, tựa hồ là muốn bàn chuyện hợp tác.”

Nghe đến đó, một gã cao tầng Thủy gia có hai đầu lông mi hầu như đính vào nhau ngồi bên cạnh Thủy Sùng Hiền thấp giọng nói: “Gia chủ, nếu như tiếp tục dựa theo khuynh hướng như vậy thì không tới một năm, thực lực Sở gia đã đủ để hoàn toàn áp chế Thủy gia chúng ta.”

Sắc mặt của Thủy Sùng Hiền cũng không có chút nào tốt, giọng nói âm trầm của hắn vang lên: “Thời gian trước, ta còn nghe nói Sở gia đã suy tàn. Trăm triệu không nghĩ tới chỉ vừa qua mấy tháng ngắn ngủi, bọn họ không chỉ có không suy sụp mà còn mượn hơi nhiều thế lực như vậy, ngay cả Bách Bảo Lâu đều giao hảo cùng bọn họ.”

“Trước đây, khi nghe được tin tức Bách Bảo Lâu hợp tác cùng Sở trấn thì hầu như tất cả mọi người đều tưởng chỉ là phô trương thanh thế. Nhưng trên thực tế, bọn họ cố tình phong tỏa nhiều tin tức, chờ đến thời cơ thích hợp thì Sở gia mới tuyên bố ra bên ngoài, đồng thời cũng thể hiện thực lực và tài lực. Việc này cũng làm vô số gia tộc nguyện ý gia nhập vào trong đội ngũ bọn họ.” Một gã cao tầng Thủy gia cũng cảm thán nói.

Từ sự kiện cầu hôn của Sở Hành Vân qua đi, tất cả mọi người dường như quên đi Sở gia. Thủy gia cũng là không ngoại lệ, hầu như không có bất kỳ ai để tâm chú ý, luôn cho rằng Sở gia gần như suy sụp.

Trong khoảng thời gian này, tin tức truyền đến giống như là một cái cái tát vào trên mặt của Thủy gia khiến cho bọn họ có cảm giác nóng hừng hực, khó chịu tới cực điểm.

“Thật ra, quan hệ của Sở gia cùng Bách Bảo lâu đã sớm có biểu hiện, chỉ là chúng ta bỏ quên mà thôi.” Lúc này, một gã cao tầng khác của Thủy gia đột nhiên mở miệng làm ánh mắt Thủy Sùng Hiền ngưng trọng lại, hỏi: “Lời này của ngươi là có ý gì?”

Tên cao tầng Thủy gia kia nói: “Gia chủ, ngươi có nhớ mấy tháng trước, Tần Vũ Yên yêu cầu Bách Bảo Lâu đoạn tuyệt tất cả hợp tác quan hệ với Thủy gia chúng ta không?”

“Đương nhiên nhớ kỹ!” Ánh mắt của Thủy Sùng Hiền biến thành lạnh lẹo. Cho dù là đó đã chuyện của mấy tháng trước nhưng nghĩ tới chuyện này, hắn vẫn cực kỳ tức giận.

Lúc đó, hắn đi dạo trong Bách Bảo Lâu, tình cờ gặp phải Tần Vũ Yên liền muốn thấy người sang bắt quàng làm họ mà thôi, căn bản cũng không có làm ra bất luận cái gì khác người, hoặc là vô lễ chuyện.

Không ngờ sau khi Tần Vũ Yên hỏi một vấn đề liền trực tiếp trở mặt khiến Bách Bảo Lâu cùng Thủy gia đoạn tuyệt quan hệ hợp tác.

Lúc đó, chuyện này còn đưa tới phong ba không nhỏ. Thủy gia cũng vì chuyện này tổn thất không ít tài phú trong một thời gian ngắn, mỗi ngày đều trôi qua đều không phải quá tốt.

“Bách Bảo Lâu hợp tác cùng Sở gia khai thác linh tài. Chuyện này khẳng định đã âm thầm tiến hành lâu rồi, chỉ là chúng ta cũng không biết mà thôi. Mọi người đều biết, Thủy gia chúng ta cùng Sở gia quan hệ ác liệt. Bách Bảo Lâu lại có quan hệ hợp tác cùng Sở gia, nhất định là Sở gia từ đó làm khó dễ làm Bách Bảo Lâu đoạn tuyệt quan hệ với Thủy gia chúng ta.”

“Lời này rất có đạo lý, Thủy gia chúng ta hợp tác cùng Bách Bảo Lâu vẫn rất thuận lợi, nói đoạn tuyệt liền đoạn tuyệt, khó tránh khỏi có chút kỳ quái. Nhất định là do Sở gia làm khó dễ!”

“Không ngờ Sở gia lại âm hiểm như vậy, âm thầm tính toán Thủy gia chúng ta. Chúng ta đều đã trúng kế.”

Một đám cao tầng Thủy gia đều phụ họa nói, trong nháy mắt cả tòa phòng khách đều tràn ngập khí tức phẫn nộ. Mỗi người đều đem đầu mâu chỉ hướng Sở gia, nói Sở gia âm hiểm, xảo giá, đê tiện, vô sỉ....

Thủy Sùng Hiền là người chứng kiến, mức độ tức giận của hắn càng lớn hơn.

Suy xét lại mọi chuyện, hắn cũng đồng ý cái giả thiết này, thậm chí nghĩ việc này đều là do Sở Hành Vân dùng thủ đoạn thao túng. Lúc cầu hôn, hắn mơ hồ cảm giác được khí chất của Sở Hành Vân có chút thay đổi, tựa như biến thành người khác làm hắn suýt không nhận ra.

“Chỉ là một cái thủ đoạn đùa bỡn của phế vật, phụ thân hà tất vì thế mà tức giận.” Ngay khi Thủy Sùng Hiền lửa giận ngút trời, một thanh âm của nữ nhân tràn đầy khinh thường truyền đến.

Thủy Thiên Nguyệt mặc trên người một bộ quần áo màu xanh đậm chậm rãi đi vào phòng khách. Trên mặt nàng ta hiện lên vẻ khinh thường rõ rệt, khóe miệng hơi cười tạo thành một cái một cái vòng cung, trên người lộ ra khí tức nóng bỏng khiến ánh mắt của mọi người đều tập trung đến.

“Nguyệt nhi, ngươi đã đột phá đến Tụ Linh Cảnh?”. Đầu tiên, Thủy Sùng Hiền cả kinh, sau đó vẻ mặt chuyển thành vui mừng vọt tới trước người của Thủy Thiên Nguyệt liếc mắt quan sát trên dưới, căn bản không nén được vẻ mừng như điên trên người.

“Ta đã đột phá từ mấy ngày trước nhưng vì tu luyện Bích Ba Cửu Điệp Lãng nên phải khổ tu thêm mấy ngày. Hiện tại, ta đã triệt để vững chắc ở cảnh giới Tụ Linh Cảnh nhất trọng, còn luyện thành Bích Ba Cửu Điệp Lãng.”

Lúc Thủy Thiên Nguyệt nói chuyện, trong giọng nói tản mát ra sự kiêu ngạo.

16 tuổi, sỡ hữu tứ phẩm Võ Linh, còn đạt được cảnh giới như thế, Thủy Thiên Nguyệt tuyệt đối hoàn toàn xứng đáng với cái danh đệ nhất thiên tài thành Tây Phong, không người nào có thể vượt qua.

“Lấy thực lực của ta bây giờ, tham gia Vũ phủ chọn lựa, căn bản là dễ dàng, thậm chí còn có thể tranh đoạt người đứng đầu mà Thủy gia chúng ta cũng sẽ vì ta mà thanh danh đại chấn. Nhưng lúc này, các ngươi lại vì một tên phế vật giận tím mặt như vậy, nếu truyền đi thì chẳng phải là làm mất mặt ta sao?”

Thủy Thiên Nguyệt thể hiện một bộ dạng cao cao tại thượng, phảng phất như là đã đoạt được người dẫn đầu vậy, mở miệng trào phúng đám người cao tầng Thủy gia này làm mặt mũi của họ đều có chút đỏ lên, nói không nên lời nửa câu.

Cách ngày Vũ phủ chọn lựa chỉ còn có tháng. Trong khoảng thời gian này, Thủy Thiên Nguyệt nếu tiếp tục khổ tu, nói không chừng thật có thể đoạt được vị trí thứ nhất, trở thành nhân vật thiên tài mà năm nhân vật lớn của Vũ phủ tranh nhau cướp giật.

Đối mặt với một vị thiên tài đang nổi lên, bọn họ đều chỉ có thể lấy lòng mà không dám cãi lại.

Thủy Sùng Hiền cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ, đem thanh âm giảm thấp xuống nói: “Nguyệt nhi, ngươi nói cũng có đạo lý nhưng phòng bị việc này xảy ra thì tốt nhất là ta trước tiên phái người âm thầm lẻn vào Sở trấn kiểm tra thực hư, ý ngươi như thế nào?”

“Tùy ý các ngươi.” Trên mặt Thủy Thiên Nguyệt hiện lên một tia không hờn giận, quay đầu nói: “Ta chỉ hy vọng hành động của các ngươi không làm ảnh hưởng đến sự tu luyện của ta, không hơn gì điều này!”

Nói xong, Thủy Thiên Nguyệt cũng không quay đầu lại mà bước đi rời khỏi đại điện. Ngay cả trước khi đi, Thủy Thiên Nguyệt cũng không có cùng người phụ thân Thủy Sùng Hiền này thông báo một tiếng, dáng vẻ vênh váo kiêu ngạo, không thèm để ý đến cảm nghĩ của bọn họ.

Dịch giả: lushi

Team dịch Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: http://truyenfull.vn/