Linh Kiếm Tôn

Chương 102: Lại bị vây giết




Bản chất tu luyện của Phạt Sinh Thối Thể Quyết chính là kích thích sinh mệnh lực trong cơ thể người tu luyện ra, lấy sinh mệnh lực làm nguồn gốc rèn luyện khí lực toàn thân, từ đó khiến khí lực lần lượt xảy ra lột xác kinh người.

Cảnh giới của bộ võ học thối thể này chia làm cửu trọng. Đệ nhất trọng chỉ có thể coi như là cơ sở trong cơ sở, người tu luyện chỉ cần uốn cơ thể tạo thành các tư thế cổ quái, bước đầu kích thích ra sinh mệnh lực trong cơ thể.

Theo cảnh giới tu luyện tăng lên, tu luyện giả phải mượn ngoại lực mới có thể tiếp tục tu luyện, độ khó cũng tăng cao lên.

Hiện tại, Sở Hành Vân chỉ thiếu một chút thì có thể đạt đến cảnh giới Phạt Sinh Thối Thể Quyết đệ nhị trọng, cho nên hắn quyết định đi săn giết linh thú, tìm kiếm cơ hội.

Ùng ùng!

Một con linh thú có thân hình khổng lồ ngã xuống khiến cây cối xung quanh lay động kịch liệt. Sở Hành Vân đứng ở trên thi thể linh thú, đôi lông mày chau lại:

- Vẫn còn thiếu một chút.

Lúc này, hắn đã đi tới khu vực trung tâm trong Mê Vụ Sâm Lâm, linh thú xuất hiện xung quanh cũng càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng sau khi tiến hành săn giết hàng loạt, Sở Hành Vân vẫn không thể bước vào Phạt Sinh Thối Thể Quyết đệ nhị trọng.

- Ai!

Trong lúc Sở Hành Vân đang phiền muộn thì không có bất cứ dấu hiệu nào, ở đám cây cối sau người hắn, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện, tiến về phía Sở Hành Vân.

Theo đạo thân ảnh này xuất hiện, trong rừng rậm không ngừng vang lên âm thanh, liên tục có bóng người xuất hiện, đứng trên mặt đất cách đó không xa, trong ánh mắt mang theo hàn ý cực kỳ lạnh lẽo.

- Xem ra các ngươi còn chưa hết hy vọng.

Sở Hành Vân nhìn về hai đạo thân ảnh đứng đầu, phun ra một câu lạnh lùng.

Hai người này, hắn không xa lạ gì, thậm chí có thể nói là rất quen thuộc, một nam một nữ, nam là Lý Trần, nữ là Thủy Thiên Nguyệt.

Về phần sáu ngươi đứng ở phía sau còn lại thì ăn mặc cùng một loại trang phục, trên người sớm tỏa ra linh lực cuồn cuộn, tràn ngập khí tức áp bách khiến cho toàn bộ không gian bầu không khí đều trở nên ngưng đọng lại.

- Lần trước để ngươi chạy thoát là do vận khí ngươi tốt, lúc này đây, ta xem ngươi làm thế nào để trốn!

Lý Trần lạnh lùng nói, khi hắn thấy Sở Hành Vân thì lại nhớ tới cảnh tượng chật vật chạy trốn lúc trước, trong nội tâm tràn đầy sát ý.

Thủy Thiên Nguyệt đứng cùng Lý Trần không nói lời nào, nhưng lãnh ý trên người đã sớm tỏ rõ thái độ của nàng ta.

- Chỉ là một đám ô hợp liền bảo ta chạy trốn, đầu óc các ngươi có vấn đề sao?”

Sở Hành Vân cười đáp. Hắn nắm bàn tay lại, rồi đột nhiên rút Trảm Không Kiếm ra khỏi vỏ, tiếng kiếm ngân chói tai vang lên.

- Sắp chết đến nơi còn dám lớn lối như vậy, thật là một tên ngu xuẩn.

Thanh niên âm lãnh đứng phía sau Thủy Thiên Nguyệt đi ra, cười lạnh một tiếng, sau đó ngay lập tức lao tới Sở Hành Vân.

Trên người âm lãnh thanh niên này tỏa ra linh lực hùng hậu, tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới Tụ Linh Cảnh ngũ trọng tạo ra âm thanh xé gió, thân thể hắn lưu chuyển quang mang màu vàng đất, hai tay đè xuống, dường như muốn đem lực lượng phát huy đến mức tận cùng.

Thấy thế, Sở Hành Vân bước chân ra, kiếm quang không ngừng xuất hiện, từ trên thân Trảm Không Kiếm lao đi.

“Vạn Quân Sơn!”

Âm lãnh thanh niên gầm lên một tiếng, vận chuyển võ linh, cuối cùng ngưng tụ thành hư ảnh một ngọn núi màu thổ hoàng sắc.

Võ linh hình núi này ép xuống khiến cho không khí chung quanh đều trở nên vặn vẹo, nhưng tốc độ của Sở Hành Vân không giảm mà lại tăng lên, đâm ra một kiếm. Lực lượng của hai người va chạm mạnh đến nỗi chấn vỡ vụn quần áo của cả hai.

Âm thanh ùng ùng vang lên không ngừng. Thân hình Sở Hành Vân cùng thanh niên âm lãnh đồng thời lùi bước về phía sau, người trước lui về sau năm bước, người sau liên tiếp lui bước, thân thể chạm vào một cây cổ thụ mới khó khăn lắm dừng lại.

“La Thịnh lại rơi vào hạ phong.” Lý Trần trợn to đôi mắt, có chút khó tin thốt lên.

Âm lãnh thanh niên này tên là La Thịnh, là đệ tử thiên tài Vân Mộng Vũ Phủ tuyển chọn trong lần khảo hạch này.

Tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới Tụ Linh Cảnh ngũ trọng, sở hữu võ linh tứ phẩm Vạn Quân Sơn, bất kì cử động nào đều phát ra lực lượng kinh người.

Tuy Lý Trần cũng có cảnh giới Tụ Linh Cảnh ngũ trọng nhưng võ linh chỉ thuộc phẩm cấp tam phẩm.

Nếu hai người cùng đánh một trận, La Thịnh chắc chắn thắng mà không gặp chút khó khăn nào.

Không nghĩ tới, đối mặt với thế tiến công của La Thịnh, Sở Hành Vân cũng không có bị thua, thậm chí còn chiếm thượng phong!

- Hắn quả nhiên đãn trở nên mạnh hơn.

Thủy Thiên Nguyệt nói nhỏ một tiếng, trong lòng tựa hồ có một chút cảm giác hối hận.

- Ngươi mới vừa nói ai chết đã đến nơi?

Sở Hành Vân nhìn về phía La Thịnh, lãnh ý trong mắt tăng lên, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười khinh bỉ.

La Thịnh nhất thời tức giận, giận dữ hét:

- Giết tên tiểu tử này!

Lời nói vừa vang lên, La Thịnh lại nhỏm đứng dậy lao đi về phía Sở Hành Vân, vận chuyển võ linh Vạn Quân Sơn tiếp tục va chạm cùng Trảm Không Kiếm, kiếm khí quét ngang khiến mặt đất vỡ vụn, tạo ra dư âm cực kỳ lớn.

Lúc Sở Hành Vân cùng La Thịnh đang chiến đấu kịch liệt, đám người còn lại cũng bắt đầu ra tay, hoặc là thi triển võ học, hoặc là vận chuyển võ linh, đều không có chút nào bảo lưu, muốn giết chết Sở Hành Vân càng nhanh càng tốt.

Thấy nhiều ngươi cùng đánh tới, ánh mắt Sở Hành Vân hơi trầm xuống, nổi giận gầm lên một tiếng:

- Trảm!

Bén nhọn Trảm Không kiếm khí từ trên thân Trảm Không Kiếm gào thét bay ra. Một gã thanh niên không kịp tránh né, thân thể lập tức bị chém đứt làm đôi, máu tươi cùng mảnh nhỏ nội tạng văng đầy trên mặt đất.

Sở Hành Vân xem cũng không thèm liếc nhìn người này, ánh mắt nhìn về bên phải, thấy Thủy Thiên Nguyệt tiến lại, lập tức gọi ra Võ Linh Kiếm, mang theo lực lượng của Phong cùng Lôi đâm thẳng qua.

Thình thịch!

Chưởng ảnh Bích Ba Cửu Điệp Lãng cùng Võ Linh Kiếm của hai người va chạm vào, cơ hồ là đồng thời tiêu tán. Thân hình Sở Hành Vân lui về phía sau, phòng ngự bị quyền phong của La Thịnh đột phá, đánh vào trên cánh tay của hắn, sau đó cũng lui về phía sau.

Thấy Sở Hành Vân lui bước, trên mặt đám người Lý Trần không cảm thấy mừng rỡ chút nào mà ngược lại càng ngưng trọng thêm.

Bên bọn họ tổng cộng có tám người.

Tám người đồng thời xuất thủ nhưng Sở Hành Vân chỉ bị thương nhẹ, mà bọn họ mất một người, bị Sở Hành Vân chém giết tại chỗ.

Kết quả như vậy làm cho bọn họ khó có thể tiếp nhận được, đồng thời có cảm giác trên cổ mình tựa như là giắt một thanh kiếm vô hình, chỉ cần hơi lơ là thì có khả năng người chết kế tiếp chính là mình.

- Thế nào? Thấy hối hận?

Sở Hành Vân lau đi máu tươi ở khóe miệng, rồi nói với giọng châm chọc khiến ánh mắt đám người Thủy Thiên Nguyệt co rút lại.

Không sai, bọn họ thật có chút hối hận, hối hận không triệu tập người nhiều hơn tới vây giết Sở Hành Vân.

- Chúng ta thật vất vả mới tìm được cơ hội này, tuyệt không thể bỏ qua. Coi như là mài, cũng phải mài chết hắn.

La Thịnh quay lại nhìn đoàn người nói với giọng lạnh lẽo.

Võ linh Vạn Quân Sơn đã dung nhập trong cơ thể khiến hình thể của hắn đột nhiên trở nên cao lớn lên chừng hơn hai thước cao, trên người bao trùm dày đặc một lớp nham thạch, lại lao về phía Sở Hành Vân.

Linh lực trong cơ thể Sở Hành Vân điên cuồng lưu chuyển, tâm niệm vừa động, chung quanh thân thể lập tức là cuồn cuộn nổi lên cuồng phong, thình lình đúng là võ linh thiên phú của hắn —— Kiếm Khí Phong Bạo.

Cuồng loạn kiếm khí ở trong không khí gào thét, Sở Hành Vân cùng La Thịnh va chạm một cái chớp mắt, tầng nham thạch cứng rắn trên người La Thịnh bị chém rách, nhưng đồng thời, một khí thế thô bạo cũng tiến vào trong kinh mạch Sở Hành Vân khiến khí huyết của hắn bị ngưng trệ.

“Cơ hội tốt!”

Thủy Thiên Nguyệt thấy Sở Hành Vân gặp bất lợi, thần sắc mừng lộ ra vẻ như điên, thân hình như cáo, trong chớp mắt đi tới trước mặt của Sở Hành Vân.

Chỉ thấy đôi tay nàng ta được một lớp nước màu xanh tựa như sóng biển bao phủ, tràn đầy linh lực, chưởng ảnh nhanh như gió, một chưởng tiếp một chưởng vỗ ra trong nháy mắt, muốn lấy mạng Sở Hành Vân!

Dịch giả: lushi

Biên: Mei_hnmn

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào