Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 93: Bộ mặt kẻ vô sỉ (1)




Lúc này những mũi tên từ phía bìa rừng bắn ra hạ gục vô số tên trước sự ngỡ ngàng của chúng.

Lượng linh lực được tập trung ở đầu mũi tên nên tốc độ nhanh khiến ai trúng tên cũng vô lực phòng thủ nằm ngã xuống đất. Không chỉ vậy mũi tên kia vừa tới thì mũi tên khác lại đến như có vô số cung thủ bắn ra vậy.

Những mũi tên ra đòn rất chính xác, dường như không có mũi tên nào bắn ra là dư thừa. Cả đám dong bình giờ chỉ còn tên cao to nhất là còn đứng sững sờ vì cảnh tượng trước mặt, chớp thời cơ Hàm Trương dùng ‘Cang Minh Chưởng’ đánh ngay vào ngực của gã khiến gã ngã gục ra đất, ôm bụng phốc máu.

Thở dài nhẹ nhõm Hàm Trương thấy từ trong rừng cây xuất hiện một thanh niên khôi ngô mái tóc xanh buộc dài sau lưng, tỏa ra anh khí, trong tay là Băng Nghê Cung.

Lĩnh Phong ngó quanh rồi nhìn bắn ra một tiễn bắn đứt dây trói quanh người Đình Đình, nàng dây trói vừa đứt do bị mất sức nên ngã về phía trước, Lĩnh Phong đã nhanh chóng ở trước mặt nàng đỡ lấy. Đình Đình ngước nhìn hắn đỏ mặt, Lĩnh Phong nhỏ nhẹ hỏi:

-Cô nương không sao chứ.

-Không sao. Chỉ hơi mất sức chút, giờ thì ổn rồi. Cảm ơn công tử tương cứu.

-Không sao.

Nói rồi nàng nhanh chóng tránh người ra, đi tới bên Hàm Trương, Lĩnh Phong không để ý đi tới bên đám người lục soát lấy lệnh bài.

-Huynh không sao chứ, cảm ơn vì đã cứu muội.

-Không vấn đề gì, thật ra là phải cảm tạ vị công tử kia.

Hàm Trương vui vẻ lấy lại tinh thần đi tới bên Lĩnh Phong vỗ vai hắn cười:

-Ta là Hàm Trương, cảm tạ ơn cứu giúp của huynh đệ. Không biết lệnh huynh danh tính là gì.

-Ta là Lĩnh Phong.

Nghe tên hắn thì hai người kia hốt hoảng, Đình Đình thì như trúng bùa mê nhìn say đắm hắn không biết vì lý do gì. Lĩnh Phong cũng biết việc bản thân không cần giấu đem việc của mình thuật lại. Cả 3 người nhanh chóng thân thiết do hào cảm Đình Đình cùng Hàm Trương rất có hảo cảm với Lĩnh Phong, bỏ quên đám người phía sau cũng như Trấn Bạch ra sao mà lên đường đi kiếm Vương Lăng.

Giờ lại nhắc tới đám nữ nhân kia.

Tần Thanh Y cùng Sở Ngọc và Hàn Tố Cẩm trên đường tìm kiếm Vương Lăng, qua một ngày dài mệt mỏi đối phó với đám sắc lang chặn gặp, trên đường các nàng thật sự rất mệt mỏi muốn tìm một nơi nghỉ ngơi. Sở Ngọc dựa vào việc học tập Vương Lăng mấy ngày qua mà chọn một vị trí nhóm lửa nghỉ nghơi.

-Tỷ muốn đi tắm, quanh đây không biết ó1 nơi nào không.

Tần Thanh Y ngó quanh tìm hỏi, Sở Ngọc cười khúc khích tinh nghịch trả lời:

-Sao không nhịn một ngày đi, Vương lang cũng đâu có bận tâm đâu.

-Tiểu quỷ, tỷ đi tắm thì liên quan gì tới hắn.

Tần Thanh Y khẽ véo mà Sở Ngọc, nàng giãy giụa xin tha.

-Tỷ đừng cáu, muội nói đùa thôi mà, muội cũng muốn đi tắm đây.

Hàn Tố Cẩm cười nói với hai người:

-Được rồi, dù sao ai cũng muốn đi tắm rửa, đằng kia nãy ta kiếm được một hồ nước trong veo cùng nhau ra đó đi.

-Được thôi.

Hai nữ không nói gì vui vẻ theo sau Hàn Tốc Cẩm đến một bên hồ, ánh trắng soi sáng phản xuống mặt hồ làm cho khung cảnh cảnh thêm mơ mộng, chúng nữ cười đùa bắt đầu cởi y phục, Tần Thanh Y nhìn xung quanh nói:

-Sẽ không có ai xem trộm chứ.

-Sẽ không có ai đâu. Trời tối thế này, còn có nếu có động tĩnh thì muội đã phát hiện từ sớm rồi.

Sở Ngọc cười trấn an nàng, thấy vị tỷ muội này còn chút lo lắng thì nàng lấy ra từ trong giới chỉ một cái lệnh phù.

-Đây là ‘Hoán Niệm PHù’, công dụng xua đuổi những linh lực giả dung linh cảnh giới, có nó thì có thể an tâm.

Nói rồi nàng tạo một đạo ấn truyền linh lực vào lá phù, một kết giới được tạo ra, chúng nữ mới an tâm hoàn toàn trút bỏ y phục. Cả 3 thiếu nữ thân thể hoàn mỹ đàm chìm trong dòng nước mát lạnh, nô đùa nghịch nước, để nam nhân nhìn thấy chắc chắn sẽ phải chảy hết máu mũi.

Cả 3 không hề chú ý ở xa có một tên vẻ mặt vô sỉ đang núp ở trên một cành cây đứng quan sát, sỡ dĩ gã đã là cảnh giới khỏi lực trung đoạn nên có thể thoát khỏi lệnh chú của Sở Ngọc. Vẻ mặt hắn vô cùng đê tiện nhìn ngó 3 mỹ nhân như tiên thiên đằng xa.

-Chậc. Thật đáng tiếc là quá xa, không thể nhìn rõ được.

Vốn dĩ gã tuy cảnh giới cao hơn nhưng chỉ có một mình lại không biết cảnh giới của mấy nàng nên không dám ra tay tùy tiện, gã là Tam Tháo một tên dâm tặc chính hiệu, không biết đã hại đời bao thiếu nữ, lần này gã tham gia cũng chỉ để tìm kiếm nữ nhân.

Nhìn cảnh tượng kia với một tên dâm tặc như hắn là quá sức chịu đựng, bản năng đàn ông trong gã nhắc gã đợi đến khi có một người tách ra thì lặng lẽ ra tay, hầu như hắn đã kiếm chế hết nổi rồi. Tuy dục vọng cháy rất mãnh liệt nhưng gã vẫn rất bình tĩnh chờ đợi.

Gã cũng không đợi lâu, một lúc sau thì Hàn Tố Cẩm quay người lên bờ trước, vốn dĩ đang nói chuyện thì Sở Ngọc chuyển đề tài VƯơng Lăng rồi lại đến chuyện giường chiếu làm nàng xấu hổ xin phép lên trước để lại hai nữ có kinh nghiệm tiếp tục hàn huyên.

Nàng lặng lẽ thay y phục, vừa mặc xong chiếc yếm cùng phần dưới thì nàng cơ thể bỗng mềm nhũn ra, đổ ngã xuống cơ thể run run nhìn tên trước mặt, kẻ có tướng dạng bình thường biểu hiện vô sỉ.

-Tại sao lại có người.

Gã kia cười cất đi lọ hương xuân dược (sao xuân dược thịnh hành thế), gã cười nhỏ nước dãi nhìn nàng.

-Mỹ nhân đứng sợ, ta sẽ hảo hảo yêu thương ngươi.

Nói xong gã vác nàng lên vai chạy vào bìa rừng, hắn sợ hai người kia quay lại sẽ hỏng chuyện, lọ xuân dược của hắn còn lại rất ít cũng chỉ đủ để làm bất động một người. Hàn Tố Cẩm hoảng hốt giãy giụa vô lực, ra sức kêu cứu:

-Cứu muội với.. A

Gã kia nhanh chóng lấy ra miếng vải bịt mồm nàng lại càng cười vô sỉ:

-Đừng kêu nữa. Ta sẽ hảo hảo cho ngươi nếm mùi vị sung sướng nhanh thôi. Haha.

Gã cười càng to, Hàn Tố Cẩm vô lực phản kháng, nước mắt giàn giụa chảy xuống. Gã không bận tâm mà dừng lại một chỗ, đặt nàng xuống nhìn nàng phần dưới đã cứng nãy giờ. Hắn nhanh chóng giải khai y phục bản thân:

-Mỹ nhân ta tới đây.

-Ngươi đừng tới đây. Nếu không thì ngươi sẽ chết rất thảm đấy, bạn hữu ta rất lợi hại.

-Như thế thì thế nào, ta không bận tâm. Mỹ nhân trước mặt không ăn chỉ có ngu thôi.

-Đừng a…

Nàng nhắm mắt chịu chết, đợi một lúc không thấy gì xảy ra thì mở mắt nhìn thấy người đứng trước mắt nàng là Trấn Bạch. Vốn dĩ gã tình cờ thấy tên kia cõng theo một người nên mới đuổi theo, hắn nhận ra người trên lưng có gì trông giống Hàn Tố Cẩm, bản năng với nữ nhân mình thích làm hắn cố sức đuổi theo. Nhìn thấy nàng dàn cảnh trước mắt thì hiểu nàng dính phải mê hương.

Trong lòng gã như mở cờ: “Haha. Trời giúp ta tạo cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, lần này nàng đứng hòng thoát khỏi tay ta.” Hắn hùng hổ đợi đúng lúc rồi nhảy ra chắn trước mặt nàng chỉ tay vào gã kia:

-Dâm tặc sao ngươi dám đối với Hàn cô nương vô sỉ như vậy. Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, loại bỏ tên rác rưởi nhà ngươi.

-Tiểu tử, từ đâu chạy ra đây, khôn hồn cút đi. Đứng làm mất hứng bổn đại gia.

-Có ta ở đây ngươi đừng hòng làm tổn hại chút nào tới Hàn cô nương.

Trấn Bạch tỏ vẻ oai hùng, hắn cười quay qua nhìn Hàn Tố Cẩm:

-Hàn cô nương đứng lo, có ta ở đây. Mọi chuyện để ta giải quyết.

-Công tử cẩn thân.

Trấn Bạch nghe nàng lo lắng cho hắn thì vui vẻ vô cùng, Hàn Tố Cẩm tuy đối với Trấn Bạch không ưa thích nhưng sự xuất hiện của hắn giúp nàng giải quyết nguy cơ trước mặt, hảo cảm tăng lên. Thấy Trấn Bạch ngó lơ mình, gã kia bực tức lấy ra một thanh chùy thủ hướng phía Trấn Bạch:

-Tiểu tử chết đi.

Trấn Bạch tỏ vẻ ung dung, lấy ra Bạch Nhạn kiếm, là linh khí tinh cấp cực phẩm, hắn đã tốn bao tài nguyên để mua được.