Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 43: Hàn Bắc Nguyệt ghen




Theo như hắn biết thì Bạch Mao Ưng đáng lẽ là lông màu trắng chẳng lẽ đây là biến dị, Vương Lăng đại hỉ, nếu hắn có được Bạch Mao Ưng biến dị đồng nghĩa sau này sẽ có một trợ thủ nguyên lực cảnh giới bên cạnh thậm chí thần lực.

Thế nhưng ý thức lại thì mục tiêu của Tô Dịch là trứng Bạch Mao Ưng đâu có dễ dàng để hắn sỡ hữu. Buồn phiền suy nghĩ hắn nhìn ngó lại hồ nước trước mặt. Nhờ nó Vương Lăng giảm bớt sự khó chịu cơn đau mang tới.

-Tiền bối người nói hồ nước này là sao.

Một lúc sau mới có giọng nói vọng lên:

-Là nhũ dịch đấy. Tuy không bằng huyết dịch nhưng nó cũng vô cùng trân quý, dùng để luyện đan vô cùng tốt.

Vương Lăng vui mừng lấy ra vô số thu từng giọt vào bình, cuối cùng hắn thu được 500 bình nhũ dịch. Vương Lăng vui vẻ đi ra ngoài, hắn nhanh chóng rời đi hắn sợ thời gian lâu như vậy Tô Dịch bỏ đi thì hắn chết chắc. Nhìn con Bạch Mao Ưng biến dị làm hắn buồn phiền không thôi. Nhìn ra bộ mặt của Vương Lăng, Linh Tôn nói:

-Ngươi nếu muốn giữ nó thì có thể cất nó vào không gian ý thức.

-Thật. Vậy làm sao cất nó vào.

-Ý thức vùng không gian tồn tại kia, sau đó để nó ở đó thôi. Như cách ngươi lợi dụng thời gian trong đấy.

-Đa tạ tiền bối.

Quả thật hắn thành công đem Bạch Mao Ưng non kia cất đi vào trong, đem một số đan dược cho nó cùng một số thịt khô tránh việc để nó xảy ra việc.

Không còn phiền muộn hắn vui vẻ rời đi sơn động, dùng ‘Phi Quang Dực’ hán nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, một hồi hắn cảm nhận có tiếng đánh nhau cùng một số lượng linh lực cường đại.

Bay theo hướng có linh lực cường đại kia hắn nhìn thấy có 5 người đang đối chiến với Bạch Ưng Mao to lớn kia.

Năm người kia phi không công kích Bạch Mao Ưng mẹ, liên tiếp những đòn trùng kích liên tiếp đánh vào người nó nhưng rất nhanh Bạch Mao Ưng mẹ dang đôi cánh tránh né nhanh chóng những đòn công kích, do bị thương nên tốc độ nó không nhanh như trước.

Bạch Mao Ưng mẹ tạo ra vô số tàn ảnh làm phân tâm đám người. Những ánh sáng lục cùng những cơn gió to, mạnh như bão từng lượt đánh tới đám người làm bọn nhười chật vật chống đỡ.

Vương Lăng quan sát thấy đám người kia có 2 người là hộ vệ bên cạnh Tô Dịch còn lại cũng đều là Nguyên Lực cảnh giới.

Cũng có mấy chục người cũng đang phi không đứng đằng xa đều là Khởi Lực cảnh giới, đạt đến Khởi Lực cảnh giới có thể phi không vô cùng tiện lợi.

Vương Lăng nhìn ngó kĩ càng thấy Tô Dịch đứng không xa nhìn đám người kia đối chiến với Bạch Mao Ưng mẹ cũng không để ý đến hắn, không chỉ nàng mà không có ai ý thức sự tồn tại của Vương Lăng do hắn đã ẩn giấu linh lực, kĩ năng đặc thù của Khưu Tà.

Tìm một nơi gần đó đáp xuống, Vương Lăng nhẹ nhàng lẫn vào đám đông đang ở dưới.

Hắn ý thức còn có những kẻ đến đây tranh thủ thu nhặt linh thảo cùng yêu hạch. Lúc này có nhiều người thấy Vương Lăng cũng không để ý mà tiếp tục nhìn lên trên.

Chú ý đến sự xuất hiện của Vương Lăng có một đám người tinh linh tầm hơn 10 người, trong đó có Dịch Lệ, nữ tinh linh chú ý đến người mà nàng từng giúp trước kia. Dịch Lệ chạy ngay đến chỗ Vương Lăng, hắn cũng ý thức được sự tồn tại của nàng. Đám nam nhân xung quanh nhìn thấy Dịch Lệ ánh mặt lộ vẻ tham lam, Dịch Lệ cũng không ý tức đến bọn chúng mà nhìn Vương Lăng hỏi:

-Sao người lại ở chỗ này. Chẳng lẽ người lại lạc đường.

-Cái này. Ta đến tìm vài người bạn hữu.

-Chẳng lẽ người cũng muốn kiếm trứng Bạch Mao Ưng.

-Cái đó ta không quan tâm với lại làm gì có khả năng kiếm được chứ.

-Cũng đúng, nhiều người như vậy mà tìm cả tháng vẫn không thấy mà ngươi lại yếu ớt như vậy.

Vương Lăng cười khổ, nhìn nàng hắn cũng không phản đối, hắn nhìn ra nàng cũng đạt đến Khởi Lực sơ kỳ nàng nói vậy cũng không sai.

-Ngươi tìm thấy đồng bạn chưa.

-Ta vẫn đang tìm có lẽ rất nhanh sẽ thấy.

-Hay là ngươi đi cùng với bọn ta, dù sao ngươi đi một mình vẫn rất nguy hiểm. Không biết tại sao dạo này ma thú xuất hiện rất nhiều.

Vương Lăng nghe nàng nói có lẽ cũng biết lý do ma thú xuất hiện do hắn lấy đi Bạch Linh hỏa diễm nên nồng độ linh khí hang động giảm đi rõ rệt làm bọn chúng phải bỏ đi ra ngoài. Đang suy nghĩ vẫn vơ thì đằng sau có một giọng nói êm dịu vang lên thu hút vô số ánh nhìn.

-Chàng đi cùng với bọn ta. Vị cô nương này không cần lo.

Vừa lên tiếng là Hàn Bắc Nguyệt, nàng nghe thấy có giọng nói quen thuộc thì nhìn ngó xung quanh thấy phu quân tương lai nói chuyện với một nữ tinh linh xinh đẹp trong lòng có chút chua. Dịch Lệ nhìn Hàn Bặc Nguyệt ngạc nhiên không thôi, nàng không ngờ Vương Lăng lại quen biết với một nữ nhân rất xinh đẹp mà còn hơn cả nàng nhưng nàng bận tâm quan hệ hai người còn rất thân thiết, theo cách xưng hô có lẽ là tình nhân. Dịch Lệ nhìn đánh giá Vương lăng cũng gật đầu đồng ý hai người rất đẹp đôi.

-Nếu đã vậy thì tốt. Bạch Vũ lần sau ngươi nếu có cơ hội đến Diệp Hoang dong binh tìm ta.

-Ừm. Nhất định.

Vương Lăng cười nhìn Dịch Lệ, bỗng ý thức có một trận đau rần kéo đến tê rần một bên hông. Quay lại nhìn thấy Hàn Bắc Nguyệt ánh mắt u oán nhìn hắn, Vương Lăng cười khổ chào tạm biệt Dịch Lệ sau đó thèo Hàn Bắc Nguyệt đến gần một đám người.

Vương Lăng nhìn thấy trong đó có một phụ nữ trung niên đeo mạng che mặt nhưng thể hiện ra một phong thái vô cùng mị hoặc nam nhân, còn có một lão nhân râu tóc trắng dù già nhưng khí thế phi phàm làm người khác kinh sợ, còn có 4 người mang trang phục quang minh giáo hội cùng một thanh niên tuần tú, mặc lam bào khuôn mặt cam phẫn nhìn Vương Lăng.

Vương Lăng cũng đại khái đoán ra được người này có lẽ thích Hàn Bắc Nguyệt thấy nàng đi với Vương Lăng làm hắn khó chịu. Vương Lăng không để ý Hàn Bắc Nguyệt mở miệng nói với Vương Lăng trong giọng nói có chút oán giận:

-Bạch Vũ a Bạch Vũ. Nói xem chàng là Thiên Vũ hay là Bạch Vũ đây. Có khi còn không phải.

Vương Lăng ngạc nhiên nhìn nàng không ngờ nàng lại chủ động xưng hô thân thiết như vậy, nghe nàng nói Vương Lăng chảy mồ hôi lạnh. Nhưng hắn nghĩ đây là cơ hội nói với nàng sự thật về hắn.

-Cái này nương tử à ta thật ra tên là Vương Lăng. Không phải Bạch Vũ cũng không phải Thiên Vũ.

-Hay lắm. Ngươi dám gạt ta. Dù là thiên tài của Mạn Đà đế quốc cũng phải chết cho ta.

-Nương tử bình tĩnh nghe ta nói.

Vừa dứt lời Hàn Bắc Nguyệt đã lấy kiếm đâm tới uy lực không quá cường đại nhưng lại rất nhanh. Vương Lăng khổ sở đành phải lấy Minh Dạ kiếm rất nhanh đánh bay thanh kiếm trong tay nàng.

Hàn Bắc Nguyệt thấy Vương Lăng lấy ra thanh kiếm nàng tặng hắn, nhớ lại thời gian trước kia trong lòng có chút mềm để hắn dễ dàng đánh bay thanh lợi kiếm trong tay. Ngay sau đó nàng cảm nhận Vương Lăng nhanh chóng tiến đến ôm nàng vào lòng.

-Xin lỗi nương tử. Ta thực sự lừa dối nàng nhưng ta thật sự thích nàng dù không lâu nhưng trong lòng ta đã có nàng.

Vương Lăng cũng không nói dối, nói ra thì hắn cảm thấy có lỗi khi lừa dối Hàn Bắc Nguyệt nhưng cảm xúc hắn dành cho nàng có nồng đậm chân ý dù không bằng đối với Băng Mộ Tuyết nhưng cũng ngang ngửa Vương Lục Nhi. Thấy bị Vương Lăng ôm vào lòng hàn Bắc Nguyệt tức giận muốn đấy hắn ra nhưng cảm giác cơ thể vô lực tùy ý để Vương Lăng ôm chặt vào người.