Đến một hồ nước gần đó hắn nhanh chóng lột trần nhảy xuống nước, bơi qua bơi lại sau đó lặn sâu xuống hồ nước, trước kia rất ít nơi có nguồn nước trong lành cùng cảnh vật xung quanh đẹp đẽ như vậy.
Lặn sâu xuống đáy hồ nước lúc lâu thì hắn nhìn thấy trên bờ một người con gái tóc vàng, da thịt trắng đẹp, đôi mắt như ngọc, khuôn mặt goàn mỹ là một mỹ nhân khuynh quốc, nàng mặc dù không bằng Băng Mộ Tuyết nhưng sẽ rất khó kiếm người nào có vẻ đẹp như nàng dù cho Vương Lục Nhi cũng vậy.
Thấy thiếu nữ kai ngó nghiêng xung quanh sau đó từ từ thoát từng lớp áo quần để lộ đôi ngực mặc dù không to nhưng cầm rất vừa tay, lớp lông ẩn sâu bên dưới cùng khe suối lấp ló bên dưới.
Do ở dưới nước nên Vương Lăng không thể thấy rõ cơ thể nàng. Mà đây không phải lúc để hắn ngắm gái phải mau nhanh chóng trồi lên nếu không khỏi thở thế nhưng nếu làm vậy thì sợ nàng sẽ uất ức sinh hận.
Thế giới này phụ nữ rất để ý phẩm hạnh nếu bị nam nhân khác nhìn thấy thì sẽ không còn cách gặp người, mà điều hắn lo là lỡ thiếu nữ kia hận quá giết hắn thì sao, thiếu nữ kia nhìn vào là biết mạnh hơn hắn.
Lúc này thiếu nữ đã xuống hồ dùng cánh tay ngọc ngà chà rửa khắp cơ thể, mà Vương Lăng đang ở dưới nước nhìn thấy hết thảy. Hắn cũng muốn ngắm tiếp nhưng cơ thể hết giới hạn đành phải từ dưới hồ ngỏm đầu lên, thiếu nữ kia nghe tiếng phá nước nhìn qua thì thấy bên cạnh một người nam nhân xa lạ.
-Áhhhhhh
Tiếng hét kinh hãi xuất hiện không phải của nàng mà là của Vương Lăng. Thiếu nữ nhìn Vương Lăng hậm hực:
-Ngươi hét cái gì
-Ngươi thấy hết của ta rồi dĩ nhiên ta phải la thôi.
Vương Lăng giả bộ để nước mắt rơi ra làm bộ ủy khuất. Thiếu nữ mắt trợn tròn, miệng chữ o nhìn Vương Lăng.
-Ta là thiếu nữ còn chưa la ngươi là nam nhân la cái gì.
Vương Lăng nhìn nàng tiếp tục thút thít. Thiếu nữ thấy vậy ngạc nhiên hỏi:
-Ngươi khóc cái gì
-Ngươi nhìn hết cơ thể ta rồi còn tỏ vẻ không liên quan làm sao ta không khóc.
Thây thiếu nữ lộ vẻ tức giận hắn không cho nàng cơ hội nói tiếp:
-Ngươi nhìn thấy rồi sẽ chịu trách nhiệm chứ.
-Tại sao lại phải chịu trách nhiệm.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm hắn cũng quên bản thân nàng không mảnh vải che thân.
-Mẹ ta nói nếu nữ nhân nào nhìn thây cơ thế ta thì phải gả cho người đó.
-Có chuyện ngược đời như vậy.
-Từ nhỏ ta sống trong sung túc. Bỗng một ngày nhà ta xảy ra chuyện ta phải lưu lạc ra bên ngoài. Mấy vị tiểu thư thấy ta đẹp trai nên bắt ta về làm nam sủng nhưng ta may mắn ta thoát được. Mẹ ta biết chuyện cũng cho ta một số tiền chạy trốn đến đây, trước đó mẹ ta bắt ta hứa nếu người phụ nữ đầu tiên nào nhìn thấy cơ thể ta đầu tiên phải gả cho người đó. Ta có vợ rồi thì không ai cướp sắc ta được nữa.
-Ai biết ngươi đáng tin hay không.
-Ta xin thề trước mặt Quang Minh nữ thần nếu ta nói dối nửa câu thì ta sẽ chết không có chỗ chôn.
Vương Lăng biết người thế giới này rất tin tưởng Quang Minh thần, hắn thề trên danh nghĩa Quang Minh nữ thần nhưng bản thân hắn lại là người đạo Phật nên không ảnh hưởng gì. Quả nhiên nữ nhân kia tin mấy phần. Vương Lăng tiếp tục nói:
-Nếu ngươi không tin thì nhìn bộ quần áo kia đi, ta vì xài hết tiền nên mới phải vào đây tắm.
Vương Lăng chỉ vào bộ đồ đằng xa hắn giao đấu với yêu thú đã rách nát. Thiếu nữ lúc này mới ý thức được nàng là người đến sau cũng không để ý lấy y phục rách nát kia.
Nàng vốn là một thiếu nữ không biết mùi đời nên rất nhanh chóng bị gạt, nàng cũng rất thờ phụng Quang Minh nữ thần nên dễ dàng tin lời Vương Lăng. Thiếu nữ lúc này mới đầy thương cảm nhìn hắn:
-Ngươi thật đáng thương. Đây là 100 hắc tệ đủ người sống một năm, ngươi cầm lấy đi
Thiếu nữ đưa cho Vương Lăng một cái giới chỉ. Vương Lăng lắc đầu nhìn nàng:
-Ta không lấy
-Tại sao ngươi không lấy
-Ngươi đưa ta sau đó bỏ ta đi đúng không. Nếu người không đồng ý lấy ta thì sau này ta làm sao có thể cưới ai.
Thiếu nữ đỏ mặt, nàng biết thế giới này một nam nhân có thể có nhiều vợ nhưng nghe lời hắn có vẻ rất kiên định, huống chi hắn thật sự rất tuấn tú. Nàng rất nhanh động lòng:
-Được ta sẽ cưới ngươi. Nhưng trước tiên nói cho ta tên của ngươi.
-Ta là Thiên Vũ. Vậy là ngươi đáp ứng gả cho ta rồi đúng không.
-Là ai gả cho ngươi là ta cưới ngươi.
-Mặc kệ dù sao ta cũng rất vui.
Vương Lăng chạy đến ôm lấy thiếu nữ, lúc này 2 người mới ý thức được cả 2 đang khỏa thân. Thiếu nữ mặt đỏ như gấc đẩy Vương Lăng ra, lấy y phục che trước ngực:
-Ngươi quay lại cho ta mặc đồ.
-Tại sao. Chúng ta là phu thê rồi mà.
-Ai là phu thê với ngươi. Nếu ngươi không quay lại thì đừng mơ tưởng nữa
-Được. Nương tử nói gì ta nghe cái đó.
Nói xong Vương Lăng quay người đi cũng mặc lại bộ đồ rách kia, thiếu nữ cũng nhanh chóng chỉnh chu y phục. Nhìn Vương Lăng mặc y phục rách nát, thiếu nữ động lòng đưa lại giới chỉ cho Vương Lăng:
-Đây, ngươi cầm lấy đi mua một đồ lành lặn mà mặc.
-Cảm ơn nương tử.
-Có việc này ta chắc ngươi hứa với ta.
-Nương tử cứ nói.
-Ngươi không được kiếm nữ nhân khác ngoài ta. Ngươi hiểu không
-Điều này dĩ nhiên là được. Ta chỉ cần một mình nương tử thôi.
Nàng khuôn mặt rực rỡ nhìn hắn. Lấy ra một cái lệnh bài đưa cho hắn.
-Thiên Vũ ta giờ có việc phải làm hiện không cách nào đưa ngươi đi cùng. Ngươi cầm lệnh bài này đến Quang Minh giáo hội Nữ Chân đế quốc tìm ta. Quên mất. ta là Hàn Bắc Nguyệt. Ngươi nhớ đấy.
-Được rồi nương tử, ta sẽ tới tìm nàng.
Nói xong bóng dáng của Hàn Bắc Nguyệt biến mất. Vương Lăng tặc lưỡi, may mắn hồi nãy hắn lấy mềm không lấy cứng. Vương Lăng hiện giờ rất bội phục bản thân rất có tài diễn xuất.
Nếu trước kia hắn đi làm diễn viên là rất thích hợp, mà hắn cũng may mắn gặp được một vị tiểu thư không qua sóng gió để dễ bị lừa gạt.
Hắn cảm thấy bản thân bắt đầu trở nên vô sỉ lừa một người con gái ngây thơ tốt bụng như thế. Hắn nhìn miếng lệnh bài, chắc chắn nàng trong Quang Minh giáo hội không đơn giản, hắn đã chọc một người không đơn giản.
Thôi thì sau này xin lỗi nàng sau vậy. Vương Lăng quăng khỏi đầu ý nghĩ áy náy cùng hối hận, đổi một bộ y phục tiến đến khu rừng tìm kiếm ma thú luyện kiếm.