Mộ Dung Phi Yên ghé mắt ra nhìn, thần thái có chút không dễ chịu, khuôn mặt nàng không khỏi băng lãnh lại. Bên trong hóa đơn tất cả đều dược phẩm tam phẩm, còn có tứ phẩm, giá trị từng cây cũng là một con số không nhỏ, nói gì hơn trăm cây dược thảo. Nàng lạnh lùng liếc Vương Lăng giọng nói âm lãnh:
-Sư đệ đây cũng quá gian thương rồi, xem Viên Tâm hội như vậy làm sao mà có thể tìm ra những dược phẩm này.
-Cái này tiểu đệ có nhiều lắm, sư tỷ có muốn xem.
Hắn cười hì hì, từ giới chỉ đem ra một đám thảo dược, nào là Hiên Linh Thảo, Bạch Y Thố Cẩm, … hầu hết đều là tam phẩm dược liệu, thậm chí tứ phẩm cũng không ít. Mộ Dung Phi Yên thần sắc có chút không dễ nhìn, tuy là Phi Long hội thực lực phát triển lớn mạnh nhưng tùy tiện đem ra nhiều dược liệu quý hiếm như vậy cũng là khó khăn, nàng không nghĩ Vương gia tại Mạn Đà đế quốc lại có đủ tài phú như thế. Nhìn thấy thần sắc của Vu Lang và Mộ Dung Phi Yên, Vương Lăng lập tức nói:
-Dĩ nhiên số dược thảo này không phải từ ta mà đến, đây là có người giao ta quản lý đến.
-Rốt cuộc là ai lại dám giao dược thảo quý cho các ngươi.
Vu Lang mặt mày u ám, Vương Lăng nụ cười treo trên môi từ từ nhấp ngụm trà thơm đáp:
-Huynh nghĩ xem là ai có bản lĩnh tìm ra nhiều dược liệu như vậy.
-Chẳng lẽ lại là Luyện Dược Sư Công Hội.
Nghe hắn nói Mộ Dung Phi Yên thần sắc không dễ nhìn, nếu như thật như hắn nói thì việc Phi Long hội phá hủy dược liệu của Luyện Dược Sư Công Hội là đắc tội với tất cả luyện dược sư. Lại nhìn Vương Lăng thong dong bình tĩnh đến thế, xem ra nàng không muốn tin cũng không được, dù không thể xác định tốt nhưng nàng cũng không muốn mạo hiểm. Nàng cố nở nụ cười.
-Sư đệ xem ra có quan hệ thật tốt, chúng ta xem ra không thể không bồi tội rồi.
-Nếu sư tỷ đã khách khí như vậy, tiểu đệ thật cảm kích vô cùng. Như vậy có thể coi như là không phát sinh chuyện gì.
Vu Lang thật muốn lập tức lao vào Vương Lăng nhưng nhìn ánh mắt Mộ Dung Phi Yên gã không dám tự tiện. Nhanh chóng Vương Lăng nhận được một phần tạ lỗi, hắn vui vẻ thu nhận, nhìn vào trong tay thẻ màu đỏ cũng là một vạn điểm linh trị, đủ cho huynh đệ trong hội tu luyện mấy tháng.
Nhận được bồi thường quá hậu hĩnh, Vương Lăng cũng liền là tâm tình tốt lên chút, tuy là có chút tò mò không biết vị bang chủ cùng mấy cao thủ khác trong bang đi đâu hết, nhưng như vậy hắn mới thuận lợi kiếm lời như vậy. Hắn quay qua nhìn Mộ Dung Phi Yên không chớp mắt chắp tay nói:
-Tiểu đệ xin phép cáo từ, lần sau sẽ tới bái phỏng.
-Sư đệ khách khí.
Tuy là nhận ra mục nhãn của Vương Lăng cứ nhìn lên ngực mình mà nói nhưng nàng không bận tâm, nén nở nụ cười, nàng sao cũng đã quen với loại ánh nhìn này rồi. Vương Lăng đứng dậy cùng đoàn người Viên Tâm hội bỏ đi, đám người Phi Long hội tuy tức đến đỏ mặt nhưng không có sự cho phép của Vu Lang cùng Mộ Dung Phi Yên liền không dám làm gì, tránh đường cho người Vương Lăng rời đi. Đến khi bóng dáng của Vương Lăng biến mất ngoài cửa, Vu Lang liền vỗ mạnh tay xuống bàn, tức giận thở hổn hển:
-Sư tỷ sao cứ phải sợ, trực tiếp phế bỏ hắn là được.
-Đệ dĩ nhiên không hiểu, tiểu tử Vương Lăng nhìn như vậy nhưng rất không đơn giản, có rất nhiều mối quan hệ chúng ta cũng không thể trực tiếp làm gì được hắn.
-Như vậy chỉ có thể nhịn sao.
-Dĩ nhiên trực tiếp ra tay thì không thể nhưng nếu hắn bị ai đó vô tình giết thì…
Nói tới đây ý tứ của nàng rất rõ ràng, Vu Lang liền niềm nở trỡ lại, lòng cười lạnh:”Vương Lăng ơi Vương Lăng, cứ xem ngươi thiên phú hơn người nhưng coi thử ngươi sống được bao lâu.”.
Rời đi một lúc Lĩnh Phong nhìn qua Vương Lăng tò mò hỏi:
-Đệ thật sự có quen biết với Luyện Dược Sư Công hội sao.
-Không có.
Vương Lăng trực tiếp lắc đầu làm Lĩnh Phong cùng Dược Hư giật mình. Nhìn sắc mặt hai người Vương Lăng dĩ nhiên hiểu, nói tiếp;
-Thế nhưng đệ lại có quan hệ khác, việc này mấy huynh khỏi lo.
-Mặc kệ mấy thứ phức tạp, ta chỉ biết là đệ khiến cho đám Phi Long hội sợ xanh mặt rồi.
Dược Hư tuy là người Dược gia nhưng cũng chỉ là chi nhánh, lại đầu óc đơn giản, không hiểu rõ mối quan hệ phức tạp bên trong tộc, Vương Lăng nghe hắn nói chỉ cười nhạt, bình tĩnh đem đám linh trị giao cho hai người phân phát cho huynh đệ trong hội.
Hắn có thể đem Luyện Dược Sư Công hội ra đe dọa đám người Phi Long hội tạm thời không manh động, nhưng ai biết sau này sẽ thế nào,vì thế nên sớm khôi phục thực lực, hắn không tin là không có cách. Khéo léo từ chối lời mời của Dược Hư, hắn về thẳng lại Viên Tâm hội, muốn đóng cửa nghỉ nghơi, lại chợt thấy Long Hiên đứng trước cửa khuôn mặt không vui. Hắn nở nụ cười nhìn vào nàng:
-Sư tỷ có chuyện gì sao.
-Có người tìm ngươi bàn chuyện, chẳng lẽ không ai nói cho ngươi sao.
-Rốt cuộc là người nào.
Hắn kỳ quái không hiểu nàng nhắc tới ai, Long Hiên tức giận chỉ tay vào nội đường nói:
-Hắn ta ở bên trong phòng nghị đường ấy.
-Được, đệ vào xem.
Hắn đi vào, Long Hiên cũng theo sau, ngồi trong phòng là Lãnh Thiên Tố ngồi im một chỗ, Trầm Hương đang bóp vai cho nàng, vừa thấy hắn đi vào Trầm Hương liền trừng mắt nhìn hắn, dĩ nhiên là tức giận việc trước đó. Vương Lăng nhìn liền biết hai người này là nữ phấn nam trang, cũng không tiện bộc bạch, nếu không ai biết Long Hiên sẽ làm cái gì. Cố nở nụ cười, hắn ngồi xuống, Long Hiên cũng ngồi bên cạnh.
-Không biết vị công tử này tìm ta là có chuyện gì.
-Dĩ nhiên là có chuyện quan trọng, công tử có thể đoán.
Ngữ điệu của Lãnh Thiên Tố rõ ràng lạnh nhạt, ý tứ trêu ngươi, Vương Lăng biết nàng ta còn giận việc trong bồn tắm nên cũng đành thôi, thầm nghĩ thân phận đối phương hắn cũng không rõ ràng. Long Hiên nhìn dáng vẻ tự kiêu của Lãnh Thiên Tố, tâm sinh khó chịu địa đáp:
-Nếu như ngươi không muốn nói có thể thôi, bọn ta cũng không muốn nghe.
-Ồ, thật sự là sẽ không hối hận chứ.
Lãnh Thiến Tố nhoẻn miệng cười, không chút dị động nào, Vương Lăng lo lắng thật sự nếu là việc tối quan trọng như vậy thì hỏng bét, đành hạ giọng:
-Thật sự thì tại hạ không đoán được, mong vị công tử này giải thích.
-Tốt, nếu công tử thành tâm chút ta sẽ vào việc chính.
Vương Lăng cười khổ, nữ nhân này giận thật dai, bắt hắn phải tạ lỗi đây mà, Long Hiên không biết chuyện gì xảy ra giữa hai người, nhưng nghe ngữ khí đối phương ngạo mạn sớm tức giận, cười lạnh:
-Nếu như ngươi đã không muốn nói chuyện bình thường thì có thể đi.
-Được thôi, ta đi như vậy thì có chuyện gì phát sinh cũng đừng trách ta không thông báo trước.
Cái cảm giác bị đối phương dắt mũi như thế này làm Vương Lăng khá là khó chịu, nếu không phải biết trước đối phương là nữ nhân thì đã sớm không khách khí như vậy. Mặc kệ là như thế nào, hắn tin đối phương đã tới tận đây thì sẽ không dễ dàng bỏ đi như vậy, hắn liền đứng dậy ngáp dài vươn vai.
-Như vậy cũng tốt, tại hạ cũng sớm muốn nghĩ nghơi.
-Ngươi như vậy, thật sự không quan tâm. Dù cho nó đe dọa tính mạng ngươi.
Lãnh Thiên Tố cau mày, nhìn hắn thong dong như thế tức không thể phát tiết, Vương Lăng liếc mắt bình tĩnh nói:
-Chuyện gì tới rồi sẽ tới, lo nghĩ nhiều làm cái gì.
-Ngươi…
Lãnh Thiên Tố chỉ tay vào hắn, chẳng biết nói sao, tuy là muốn lấy chút tiện nghi đối phương, giờ bị hắn làm cho tức giận. Long Hiên mỉm cười khanh khách dang tay tỏ vẻ tiễn khách.
-Vị công tử này, đã không có chuyện thì có thể rời đi.
-Được lắm Vương Lăng, sau này có chết thì đừng đến ám ta.
Lãnh Thiên Tố đã chịu hết nổi, tức giận xoay người, Trầm Hương nhìn lại Vương Lăng, không nói gì mau chóng theo sau. Đến khi cả hai đều rời đi thì hắn thở dài, quay lưng muốn trở về phòng, Long Hiên không nói gì, nàng chưa từng thấy hắn uể oải mệt mỏi như vậy, không hiểu sao có chút đau lòng.