Vân Nguyệt thành có thể xem là nơi náo nhiệt nhất Minh Lam Tông, hầu hết các chi nhánh của các đại thế gia được mở ở đây giúp môn đồ mua bán dễ dàng, mà trên hết đây là nơi mà tất cả mọi môn đồ xây dựng thế lực riêng nhằm thu được tài nguyên dễ dàng hơn.
Dọc đường này Tuyết Ưng cứ thấy đồ ăn nào là bắt hắn mua cho bằng được khiến hắn khổ sỡ, vốn tài sản còn lại hắn cũng chả còn bao nhiêu. Tuy Vương Hàn mới tới nơi này chưa bao lâu nhưng đã sớm tìm hiểu mọi thứ trong Vân Nguyệt thành, hắn dễ dàng đưa Vương Lăng tới chỗ bán rượu nổi tiếng nhất “Thanh Hoa Tửu”.
Hắn nhận ra nơi này đồng thời cũng là một quán ăn, tập trung rất nhiều khách chủ yếu là môn đồ. Chủ tiệm là một phụ nữ trung niên khá mập, nghe hắn muốn mua rượu thì vị phụ nhân này cười.
-Không biết công tử có muốn mua “Bách Nhưỡng Tửu” hay không.
-Bách Nhưỡng Tửu?
-Có vẻ công tử chưa từng nghe ở bên ngoài nhưng đây là loại rượu mà do chính con gái tôi làm ra.
Hắn suy nghĩ một chút lại nói:
-Có thể cho ta thử một chút không.
-Không thành vấn đề.
Ngay lập tức phụ nhân đem ra một vò rượu rót một chén đưa hắn, hắn không ngần ngại uống lấy, tuy không quá nồng nhưng có thể cảm nhận hương thơm của loài hoa nào đó để lại tàn dư trong miệng hắn, không hề giống mấy loại tửu bình thường. Hắn gật gù nhìn qua chủ quán:
-Lấy ta 50 vò đi.
-Có ngay.
Chủ quán lập tức nhận lấy giới chỉ hắn đưa vào trong lấy đủ 50 vò, hắn vui vẻ giao tiền muốn bước ra. Lúc này thì từ bên ngoài một gã say xỉn, tóc tai bù xù nhưng mang đâu đó trong mình anh khí. Gã loạng chọang bước vào ngả nghiêng đi đến trước chủ quầy.
-Lấy thêm cho ta Bách Nhưỡng Tửu.
-Hết rồi, không còn để cho ngươi đâu.
Bà chủ quán nhướng mày hờ hửng đáp, gã say xỉn kia lảo đảo tay chỉ về phía Vương Lăng.
-Thế thì tại sao hắn lại có.
-Ta vừa bán hết cho vị công tử này rồi.
Vương Lăng không muốn có thêm phiền phức liền cùng Vương Hàn và Tuyết Ưng rời đi, vừa đến cửa thì gã say xỉn đã ở trước mặt hắn làm hắn giật mình cảnh giác lùi ra. Gã vừa hức vừa chép miệng nhìn Vương Lăng.
-Vị huynh đệ này có thể cho ta một bình Bách Nhưỡng Tửu được không.
-Ngươi lại dám tỏ thái độ như thế với thiếu chủ.
Vương Hàn khá là bực tức, bàn tay vận chưởng đánh tới, Vương Lăng không ngờ Vương Hàn lại là loại lỗ mãng như vậy, chưa kịp ngăn cản thì gã say xỉn kia đã lảo đảo xuất hiện sau lưng Vương Hàn lúc nào không hay biết, tay gã đẩy nhẹ làm Vương Hàn té ngã ra đất, gã nhìn Vương Lăng ý định trên chiếc giới chỉ kia.
Tuyết Ưng nhận ra gã kia có ý định không tốt, nàng liền khẽ vẩy tay lập tức gã bay ra ngoài, thổi lên trong không trung rồi rớt xuống đất trong vẻ mặt kinh hoảng. Mấy vị khách liền kinh ngạc mà nhìn Tuyết Ưng, Vương Lăng nhíu mày không biết đám người kia bị sao. Hắn khẽ lấy ra một vò Bách Hoa Nhưỡng đưa đến trước mặt gã say xỉn kia.
-Nếu huynh đài muốn thì ta xin biếu huynh một bình.
Gã nhanh chóng chụp lấy vò rượu khẽ cười.
-Ta là Dược Hư, mọi người hay gọi là Tửu Quỷ. Vị huynh đệ này thích gọi thế nào cũng được.
-Hóa ra là Dược huynh đệ, tại hạ Vương Lăng.
Lập tức có mấy người ồn ào vì biết rõ danh tính hắn đang nổi lên rất nhanh, hắn cũng không muốn quá phiền phức liền quay đầu.
-Tiểu đệ có việc cần làm, không tiện ở lậu. Sau này có duyên gặp lại.
Dược Hư muốn nói nhưng lại nhận ra cái lườm của Tuyết Ưng thì im lặng, gã biết nàng rất mạnh không phải là người mà gã có thể đối phó, gã thở dài mở vò rượu ra mà uống tiếp.
Trên đường đi Vương Lăng suy nghĩ tới Dược Hư, cảm nhận đối phương có thể là người của Dược gia, một thế lực khó mà chọc đến. Hắn thở dài quay qua Vương Hàn hỏi:
-Ta muốn mua dược liệu, không biết là có thể mua ở đâu.
-Nếu thiếu chủ muốn mua thì ta biết một nơi.
Vương Hàn dẫn hắn tới “Dược Kinh Phường”, vừa nhìn thấy bảng tên thì hắn giật mình, nhớ tới sư phụ Gia Nộ của hắn, không biết người hiện đã tới Minh Lam Tông chưa. Hắn quay qua nhìn Vương Hàn đưa hắn vài chục hắc tệ.
-Huynh dẫn Tuyết Ưng đi thăm thú Vân Nguyệt thành giúp ta, ta còn có chuyện cần làm.
-Được. Để ta.
Vương Hàn hiểu là Vương Lăng còn có chuyện quan trọng nên mới bảo hắn đi, hắn cũng hiểu không hỏi nhiều, Tuyết Ưng thì chỉ muốn ăn càng nhiều càng tốt, mấy thứ còn lại nàng có vẻ không quan tâm, nàng liền cùng Vương Hàn đi càn quét Vân Nguyệt thành. Vương Lăng chậm rãi đi vào, ngó xung quanh hắn lại đi đến trước quầy mà hỏi:
-Không biết chủ tiệm có ở đây không.
-Không biết công tử có quen chủ nhân sao.
Gã chủ quầy lễ độ mà hỏi Vương Lăng. Vương Lăng gật gù trả lời:
-Có lẽ là quen.
-Điều này, có vẻ là hơi khó vì chủ nhân đã rời đi rồi, chắc còn lâu mới trở về.
-Thật thế sao.
Vương Lăng nhíu mày, cỏ vẻ như tên trông tiệm này không muốn hắn gặp chủ tiệm này. Lúc này từ trên lầu bước xuống một nữ nhân dáng vẻ xinh đẹp, nàng đi tới nhìn qua Vương Lăng.
-Tiểu thư ta muốn gặp công tử.
-Không biết tiểu thư mấy người là ai.
-Công tử gặp mặt là có thể biết.
Vương Lăng im lặng, lúc lâu hắn đồng ý cùng thiếu nữ kia đi lên lầu trước sự ngỡ ngàng của gã trông tiệm. Vương Lăng nhận định hầu nữ xinh đẹp thế kia thì tiểu thư của nàng chắc chắn càng là thêm xinh đẹp, có chút chờ mong được gặp.
Nhưng rất nhanh hắn cũng thất vọng vì vị tiểu thư kia ở sau lớp màng che, nàng cho hắn ngồi xuống rồi để người hầu kia rót trà cho hắn. Hắn vui vẻ nhận lấy, uống một ngụm lại hỏi:
-Không biết tiểu thư tìm tại hạ là có nguyên do gì.
-Công tử không cần vội, trước tiên cứ thưởng trà đi đã.
-Thật sự trà rất ngon.
Hắn cũng không tức giận, vui vẻ mà mà nghe theo nàng. Vị thiếu nữ kia cười khẽ lại nói tiếp:
-Không biết công tử có phải là Vương thiếu chủ Vương Lăng hay không.
-Quả thật vậy.
-Nếu vậy tiểu nữ còn có chuyện muốn hỏi.
Vương Lăng trầm ngâm một chút, hắn biết nữ nhân này chưa từng gặp hắn bao giờ, hắn là càng thêm cẩn trọng vì chả biết ai là thù ai là bạn. Dù thế hắn vẫn thản nhiên trả lời.
-Đúng như cô nương nói, tại hạ là Vương Lăng. Không biết tiểu thư tính danh là gì.
-Thất lễ. Tiểu nữ cũng không tiện che giấu nữa, tiểu nữ tên họ là Dược Ninh Chử.
-Tiểu thư là người Dược gia.
-Quả thật.
Vương Lăng càng là thêm âm trầm, một khoảng mà hắn đã liên tục gặp được 2 người của Dược gia, hắn cảm thấy có mùi âm mưu nhưng vẩn cảm thấy nữ nhân trước mặt khồng hề có ý xấu, hắn thở dài lại hỏi:
-Khống biết tiểu thư muốn hỏi gì.
-Công tử không biết đã từng đến Bạch Đà Sơn?
-Đã từng.
Hắn không chối, thẳng thừng trả lời, Dược Ninh Chử lại nói tiếp.
-Vậy công tử có từng gặp qua người này.
Nữ hầu kia từ tay tiểu thư kia lấy một bức họa mà đưa cho Vương Lăng, hắn nhìn thấy thì kinh hoảng đôi chút vì người trong bức họa giống hệt Đan Vân hắn từng giết.