Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 127: Ta đi nhập môn




Vương Lăng còn tưởng vị phu nhân này sẽ vô cùng cảm kích hắn vì ơn chữa bệnh thế mà đến một lời cảm ơn hắn cũng chả nhận được mà vị phu nhân kia lại không hề nhắc tới, mặc kệ hắn cũng chả bận tâm vấn đề này lắm.

Dùng bữa xong hắn khéo léo rời đi để lại Sở Ngọc ở lại trò chuyện cùng mẫu thân. Vị phu nhân nhìn théo bóng dáng Vương Lăng thở dài nhìn nữ nhi của mình.

-Con phải cẩn thận đừng để hắn treo hoa ghẹo nguyệt bên ngoài.

-Mẫu thân đừng lo, dù chưa bao lâu nhưng con biết hắn là người thế nào.

Sở Ngọc cũng không bận tâm hắn có bao nhiêu nữ nhân vì nàng dù cho có không thích thì cũng không thể làm gì hơn, thật trong lòng nàng hi vọng hắn chỉ có nàng cùng Tần Thanh Y mà thôi, nàng không dám nói vì sợ hắn phiền lòng lại sợ hắn thêm không thích. Mẫu thân nàng cũng ý thức nàng tâm cũng buông bỏ, cảm giác yêu thương lại nổi dậy.

-Chỉ cần con hạnh phúc là tốt rồi.

Vốn dĩ nàng muốn nói chuyện gì nhưng nhìn Sở Ngọc như vậy thì vị phu nhân liền im lặng trở lại.

Vương Lăng trở về thấy gia đinh bên trong chạy qua chạy lại tấp nập, hỏi chuyện gì thì hóa ra Tuyết Ưng đang đánh chén càn quét sạch nhà bếp. Hắn cười trừ chả biết làm thế nào mà dáng người nhỏ mà ăn dữ thế không biết.

Hắn vào lại phòng tiếp tục vào không gian ý thức mà nghiên cứu linh dược, dạo này hắn đọc cũng được kha khá, căn bản đủ hiểu rõ về những loại linh thảo thông dụng. Qua được một vài giờ bên ngoài thì hắn cảm nhận có một luồng linh lực khá là cường đại, mở mắt ra hắn ý thức có người đứng ngoài cửa, là gia đinh trong phủ. Tên gia nhân này giọng điệu lễ phép nói từ bên ngoài.

-Công tử có người gặp.

-Ta biết rồi.

Hắn khoác lại y phục đi theo tên gia nhân ra ngoài phòng tiếp khách, chưa gì giờ nhìn hắn cứ như là chủ nhà luôn rồi, đám gia nhân trong phủ ai chả biết tiểu thư họ quan tâm hắn như thế nào, cũng dần xem hắn như chủ nơi này.

Ra đến ngoài thì hắn bắt gặp ngay một người mặc y phục của đệ tử chân truyền, hắn nhíu mày, nếu xét ra thì đệ tử chân truyền quyền lực phải nói là đứng đầu trong đám đệ tử ngay cả mấy lão sư cũng phải e ngại, ít khi phải chủ động làm việc gì ngoài tu luyện. Giờ đây lại không biết người nào lại chủ động tới gặp hắn. Nhận ngay ra có người, vị đệ tử kia nhìn qua Vương Lăng vui vẻ đi tới.

-Đệ là Vương Lăng.

-Vâng. Không biết sư huynh đây là.... ai?

Vương Lăng nhìn vị sư huynh tầm 22 tuổi trước mặt, người này có tu vi phải nói là rất cao, theo Vương Lăng cảm nhận là nguyên lực đỉnh phong. Vị sư huynh kia rất từ tốn với sư đệ mới gặp này.

-Ta là Thi Phàm, đệ tử chân truyền của Long Võ trưởng lão.

-Long Võ trưởng lão sao.

Vương Lăng giật mình, chưa gì mà lão già đó đã sớm tới tìm hắn rồi, chẳng phải hắn đã nói là gia nhập Vân Trung Cung sao, giờ lại muốn lôi kéo sao. Hắn trước mặt cứ xem xét Long Võ đang muốn gì đã.

-Không viết Thi Phàm sư huynh đến tìm tiểu đệ có việc gì.

-Còn về vấn đề gì nữa, chẳng phải hôm nay là ngày mà các đệ tử được các trưởng lão tuyển chọn lựa chọn cung môn gia nhập sao. Ta tới để đón đệ.

-Sư huynh không nói thì đệ cũng quên mất, sư huynh đợi một lúc để đệ chuẩn bị hành lý đã.

-Được.

Hắn không ngờ thế mà tông môn còn biết hắn ở đâu mà mò tới, tuy lưu luyến nơi này vì ở đây sống rất tốt, nhưng hắn còn nhiều vệc phải làm nên thật sự không tiện ở lâu. Vào trong phòng hắn viết lấy một bức thư để lại cho Sở Ngọc, thật ra là muốn trực tiếp nói nhưng hắn cũng ngại cảnh chia tay, dù ra là chẳng phải đi đâu xa mà ở trong tông môn mà thôi. Viết xong hắn phóng ra ngoài thấy ngay Tuyết Ưng đang chạy ra từ nhà bếp, hắn mau chóng gọi nàng lại.

-Tuyết Ưng tỷ tạm thời cứ ở đây, sau này sắp xếp ổn thỏa ta sẽ quay lại thông báo tỷ.

-Ngươi đi đâu. Đợi ta chút.

-Không cần đâu a. Ta đi báo danh nhập học thôi mà.

-Không được, ta phải đi cùng.

Hắn thấy nàng ngoan cố như thế thì cũng không phản đối nữa, dù sao hắn còn chưa chắc tông môn an toàn.

-Nếu vậy thì tỷ tạm thời ẩn thân nấp đằng sau thôi, tránh để kẻ thù nhận biết.

-Ta hiểu rồi.

Tuyết Ưng gật gù, hai tay dầu mỡ cứ tỉnh bơ vừa nói vừa bôi trét lên y phục hắn, hắn cạn lời cũng không tiếc rẻ cái áo nhưng cảm giác nàng quá mất thể diện rồi. Theo lời Tuyết Ưng cứ thế mà cách hắn một khoảng xa đủ để nhận biết hắn an toàn. Thi Phàm nhìn thấy hắn đã chuẩn bị xong thì gật gù.

-Sư đệ đi theo ta.

Vương Lăng được Thi Phàm nắm lấy y phục kéo bay lên không vì cho hắn chưa thể phi không hiện giờ được. Hắn chả ý kiến gì được nắm lấy nhưng vẫn cảm thấy thoải mái nhìn cảnh vật trong tông môn. Quá hùng vĩ, quá rộng lớn, những ngọn đồi cứ san sát mọc bên trong, rộng lớn như thế làm hắn phải choáng váng.

Hắn được đưa tới một thành phủ rộng lớn trên không, trước cổng có 2 đầu ngọa long và phượng hoàng được chạm khắc vô cùng tinh xảo, mà cánh cổng này cũng thật sự quá lớn, dọc theo bờ tường không hề có người qua lại cũng không có cây cối hay công trình gì cả. Thi Phàm thả hắn xuống thấy hắn ngơ ngác thì không lấy làm lạ, lập tức tỏ ra phong phạm của một sư huynh.

-Đây là Ngọc Quan Thành. Là nơi cử hành các sự kiện của tông môn, còn là nơi diễn ra thăng cấp đệ tử nội môn. Sau này đệ còn có nhiều cơ hội mà tới đây.

-Cảm tạ sư huynh chỉ dạy.

-Được rồi đi theo ta.

Thi Phàm dẫn theo Vương Lăng đi vào, hai đệ tử gác cổng nhận ra Thi Phàm lễ độ nhường đường cho gã, Vương Lăng nhìn ra sự kính trọng bên trong hai người này đối với Thi Phàm, có lẽ Thi Phàm này là người có nhân cách tốt. Đi thêm một đoạn thì Thi Phàm dừng lại.

-Sư đệ có thể tự đi tiếp, ta còn phải gặp sư phụ bẩm báo.

-Đa tạ sư huynh.

Vương Lăng theo hướng Thi Phàm chỉ mà đi tới, nơi này tuy rộng lớn nhưng không có nhiều đường rẽ nên không lo lạc. Hắn nhận ra Ngọc Quan Thành này dường như là ở trên không vậy, hắn đi qua một cây cầu lớn mà ngó xuống thấy những đồi núi, cảnh rừng nhỏ bé phía dưới, nhìn thôi cũng làm hắn thấy thư thái, nếu là hiện đại thì bắt gặp một cảnh như vậy chỉ có ở trong phim.

Quả như Thi Phàm nói, hắn đã tới chính điện nơi mà đã có kha khá người có mặt, tất cả đều mặc cẩm báo nhìn là biết xuất thân từ danh gia vọng tộc. Thấy từ xa lại đi tới một người, nhiều người nhìn lại bàn tán.

Cũng phải khi hắn là người trẻ nhất ở đây, 15 tuổi sắp 16, không khó để đoán ra hắn là ai vì hắn nổi tiếng thế cơ mà. Vương Lăng cảm thấy rợn người khi mấy ánh mắt bất thiện của mấy kẻ nam nhân cứ nhìn chằm chằm hắn, hắn làm gì thích được nam nhân nhìn đâu chứ, mấy nữ tử gần đó muốn đến lân la làm quen thì lại ngại.

Vương Lăng nhìn quanh thì thấy tầm gần trăm người, ai cũng nhìn rất có khí chất, nam nhân tên nào cũng có khí chất vương giả, nữ nhân người nào cũng xinh đẹp diễm lệ.

Từ bên trong đám người bước ra một nam tử tầm 20 tuổi y phục kim bào, khuôn mặt tuấn tú lại mang vẻ ngạo mạn, hắn thấy Vương Lăng vừa tới thì đã có chủ ý gây chuyện.

-Tiểu tử ngươi là Vương Lăng sao.

-Chính tại hạ.

-Nhìn chả có cái gì ngoài cái vỏ.

Gã nam tử cười, hai tên bên cạnh cũng vậy, Vương Lăng chả bận tâm khẽ rảo bước lách người ra. Tên nam tử căm giận muốn đánh thì hai tên thuộc hạ bên cạnh như hiểu ý mà đứng chắn trước mặt Vương Lăng.

-Dám phớt lờ Tào công tử, nhà ngươi muốn chết rồi.

-Tào công tử?

Vương Lăng nghe thế đôi mắt sắc bén nhìn qua Tào công tử kia.