Lang Chân Quân cũng không bận tâm hai nữ kia rời đi, lão quay qua nhìn Tuyết Ưng nói:
-Giờ có thể mang hắn đi rồi đấy.
-Cho hắn nghỉ ở đây không được sao.
-Dĩ nhiên là không được, vốn dĩ ta còn phải sửa lại “lãnh thổ” của ta nữa, sợ sẽ ảnh hưởng không tốt tới hắn.
-Ta hiểu rồi.
Tuyết Ưng gật gù tỏ vẻ hiểu ý, Lang Chân Quân cười nhìn lại.
-Đừng lạc đường đấy. Đây chẳng phải lần đầu ngươi rời khỏi nơi này sao.
-Đừng coi thường ta. Nghe tiểu Tinh kể truyện ta cũng tự biết phải làm gì rồi.
-Nếu được vậy thì tốt.
Lang Chân Quân cũng không quá bận tâm vì Tuyết Ưng có thực lực xảy ra chuyện cũng khó, hắn tự nhiên là để Tuyết Ưng mang Vương Lăng rời khỏi. Vừa rời khỏi huyễn cảnh thì nàng bắt gặp cả một rừng người đông đúc, có vẻ như do chuyện bất ngờ nên tông môn mới cắt cử người vào điều tra xem truyện gì xảy ra.
Nhìn quanh hầu như toàn là người của tông môn, nàng cảm thấy thú vị vì lần đầu thấy nhiều người như vậy, một người mặc y phục đệ tử ngoại môn của Minh Lam Tông thấy giữa đám tông môn xuất hiện một người lạ thì nhíu mày đi đến dò hỏi Tuyết Ưng.
-Ngươi là người dự thi phải không.
-Không phải ta. Là hắn.
Tuyết Ưng tuy chả có hứng thú với tuyển chọn gì ấy nhưng cũng biết Vương Lăng vào đó để làm gì, nàng cũng không ngốc nghe lời dặn trước của Vương Lăng. Vị đệ tử thấy Vương Lăng bất tỉnh được nàng nhấc bổng bằng một tay thì kinh ngạc lại mau bình tĩnh trả lời.
-Có vẻ vị huynh đệ này bị thương rồi, ngươi qua bên kia xem xét nộp lệnh bài rồi đem hắn đi trị thương đi.
-Ta hiểu rồi.
Nàng hí hửng chạy đi, thật nàng chả hiểu gì cứ thế mà chạy qua đó mà thôi. Qua một bên toàn là thí sinh dự thi đang kiểm tra xem những ai vượt qua được cuộc kiểm tra đầu vào, tuy có biến cố nhưng việc này vẫn phải làm. Có hai người nhìn như là đệ tử nội môn của Minh Lam Tông được phân trách xem xét.
Cả hai người đệ tử đều tỏa ra phong vận hơn người cũng khiến cho người khác phải nể phục. Một người đệ tử là Yên Hầu tỏ vẻ cau có nhìn đồng môn Dương Tả bên cạnh nói.
-Quả là không được, nãy giờ chỉ có mấy người vượt qua được. Thật đáng thất vọng.
-Từ từ đi, đệ tử còn nhiều mà, đệ đâu cần khó chịu vậy.
-Hừ. Lũ phế vật này còn lâu mới vào được nội môn.
Đám người phía dưới nghe vật căm tức nhưng chả dám bộc phát, vốn dĩ có mấy kẻ muốn bán ra mấy lệnh bài kiếm được cho người khác lập tức bị phát hiện và tịch thu, vốn dĩ bên trong còn có người tông môn hóa trang mà quan sát những hành động gian lận vốn có.
Tuyết Ưng thấy có mấy người thỏa điều kiện được đưa đi vào tông môn thì vui mừng, nghĩ rằng cứ đi theo là vào được tông môn rồi. Nàng hí hửng chạy tới vác Vương Lăng chạy theo sau, Yên Hầu thấy thế lập tức tức giận:
-Mau bắt ả kia lại.
-Vâng.
Đám đệ tử ngoại môn nghe sư huynh nói thế thì lập tức bao vây Tuyết Ưng muốn đem nàng quay trở về nào bị nàng đánh văng mỗi người một góc. Tuyết Ưng vẫn biết thế nào là nặng nhẹ, cũng hiểu là không nên tùy tiện giết người nên mới ra tay nhẹ như vậy. Nhưng như thế cũng khiến cả đám người há hốc mồm ra mà nhìn, không ngờ một tiểu nữ nhìn nhỏ bé mà lại lợi hại như vậy, Yên Hầu nhìn thế thì nhướng mày.
-Lũ vô dụng.
Không chậm Yên Hầu tức tốc đã đến bên người Tuyết Ưng mà vận chưởng đánh tới, gã không phải là loại thương hoa tiếc ngọc nên ra tay không khoan nhượng.
-Dừng tay Yên Hầu sư đệ.
Dương Tả thấy Yên Hầu tùy tiện ra tay với một nữ nhân không phòng bị thì sợ gã làm hủy hoại danh tiếng tông môn lại noi gương xấu cho đám sư đệ. Yên Hầu nào nghe lời mà vẫn vận chưởng mà áp sát người Tuyết Ưng, nàng nhíu mày bàn tay khẽ chuyển động, một cơn kình phong nổi lên, cát bụi mờ mịt.
Nhiều người xung quanh chao đảo, khi nhìn lại thì kinh hô khi thấy Yên Hầu nằm xụi lơ trong gốc sủi bọt mép. Giờ ai cũng hiểu thiếu nữ kia không phải dễ chọc, cố mà ghi nhớ hình dáng nàng để sau này còn tránh xa ra chút. Tiếng huyên náo cũng đánh động tới Sở Ngọc, nàng vì lo cho Vương Lăng nên vẫn nén ở lại để đám Đình Đình đi trước. Vừa tới nơi nàng gặp nay Tuyết Ưng thì vui vẻ chạy tới.
-Tuyết Ưng muội muội.
-Ồ. Là Sở Ngọc à.
Tuyết Ưng cũng mừng khi gặp lại Sở Ngọc, nhận ra Vương Lăng đang ở trên lưng Tuyết Ưng thì nàng vừa lo lắng cùng hốt hoảng.
-Chàng bị sao vậy.
-Hắn bị thương nhẹ thôi, ngươi khỏi lo.
-Nếu bị thương nhẹ sao lại như vậy.
Nhìn hắn bất tỉnh nàng càng thêm hoảng, Dương Tả nhận ngay ra Sở Ngọc vì nàng vốn rất nổi tiếng trong tông môn, rất nhiều đệ tử đều mơ mộng nghĩ tới vị sư muội xinh đẹp động lòng người này, nàng không chỉ xinh đẹp mà còn có thiên phú cao lại có cha là trưởng lão đồng đại sư của tông môn. Dương Tả tuy không phải loại háo sắc nhưng cũng biết rõ nàng, hắn đi tới trước mặt Sở Ngọc nho nhã hai tay chắp lại.
-Hóa ra là Sở sư muội, không biết đây là người quen của muội.
-Là Dương Sư huynh.
Nàng giờ mới nhận ra sự hiện diện của Dương Tả, nhỏ nhẹ đáp trả lại tiếp tục nói.
-Đúng như sư huynh thấy, đây là 2 bạn hữu của muội cũng là đệ tử của tông môn. Chuyện này có chút hiểu nhầm, mong sư huynh hiểu cho.
-Nếu sư muội đã nói thế thì sư huynh dĩ nhiên không dám nghi ngờ. Nếu thật sự hai người họ là đồng môn thì cũng nên đem vị huynh đệ kia đi chữa trị rồi.
-Cảm tạ sư huynh, đây là lệnh bài mà hai người này đưa ta giữ.
Sở Ngọc lấy ra đủ số lệnh bài đưa cho Dương Tả rồi quay người dìu Vương Lăng vừa quay đầu nhìn lại.
-Nếu vậy thì tiểu muội cáo từ trước.
-Sư muội đi cẩn thận.
Sở Ngọc muốn mau chóng sắp xếp chỗ nghỉ cho Vương Lăng nên liền dẫn Tuyết Ưng đi vào bên trong tông môn. Cuộc tuyển chọn vẫn tiếp tục, dự định là có thể tuyển 5000 đệ tử ngoại môn nhưng kết quả ít nhiều chỉ khoảng hơn 2000 người, như vậy cũng biết mục đích nhiều người là nhắm tới thứ vật bên trong huyễn cảnh của tông môn mà thôi mà dĩ nhiên người để lộ tung tích để đám người này trà trộn lại chính là tông môn. Việc này dù sao cũng kết thúc nên đối với một số người trong tông môn mà nói thì không nắm ngoài sở liệu, chỉ là mất đi thứ mà tông môn đang tìm kiếm bấy lâu mà thôi.
Sở Ngọc sắp xếp Vương Lăng một căn phòng nơi nàng đang ở, cũng không có ai ý kiến gì khi thấy nàng dẫn theo 2 người về nhà.
Về tới nơi là nàng phân phó thị nữ chăm sóc Vương Lăng lại chuẩn bị thịnh tiệc cho Tuyết Ưng chén. Nàng rời đi tới phòng mẫu thân thì bắt gặp mẫu thân nàng đang chăm chóc cho những bông hoa trong vườn, nàng mau chóng đi tới gây sự chú ý của mẫu thân nàng. Mẫu thân nàng tuy nhìn yếu nhược nhưng vẫn vẻ diễm lệ nhìn nàng vui vẻ.
-Ngọc nhi con về rồi sao.
-Mẫu thân con về rồi. Người đâu cần làm mấy việc này.
-Không sao, đây là sở thích mà thôi.
Nhìn mẫu thân tiều tụy nàng đau lòng đỡ lấy người mẫu thân, lúc sau mới lấy lại vui vẻ lấy ra Tuyết Hồi Lực.
-Đúng rồi mẫu thân. Con đã tìm được thứ chữa bệnh cho người rồi.
-Con không cần an ủi đâu, ta tự biết bệnh tình của mình mà.
Vốn dĩ mẫu thân Sở Ngọc mắc căn bệnh lạ làm cảnh giới càng ngày càng suy giảm kéo theo thể trạng càng thêm ốm yếu, đôi khi lại cảm giác vô sức mà ngã quỵ ra đất, kể từ khi nàng cưới phụ thân Sở Ngọc thì đã có hiện trạng này rồi. Dù cho có mời cả luyện dược sư ngũ phẩm đứng đầu đại lục cũng không chữa được.
-Thật mà. Nếu người không tin thì dùng thử đan dược này đi.
-Nếu con đã nói vậy thì…
Mẫu thân nàng nhận lấy viên đan dược mà nuốt vào, chính Sở Ngọc cũng hồi hộp không biết nó có thật sự chữa hoàn toàn bệnh tình mẫu thân nàng hay không.
Đến lúc sau mẫu thân Sở Ngọc lập tức cảm thấy cơ thể thoải mái, mọi sự mệt nhọc trong người biến mất, vẻ mặt thêm phần tươi hồng. Sở Ngọc nhận ra mẫu thân tình trạng mau chuyển đổi liền vui mừng.
-Quả nhiên là chàng không nói gian ta.
-Ngọc nhi, Con nói vậy là sao.
Sở Ngọc nghe thế thì giật mình lại cười tươi.
-Mẫu thân đợi thêm ít lâu con để người gặp một người.
-Được, ta muốn xem là ai mà làm con nhìn hạnh phúc như vậy.
Cũng lâu rồi hai người mới vui vẻ như vậy, Sở Ngọc bám lấy mẫu thân mình mà vừa vào phòng vừa kể việc nàng gặp được Vương Lăng như thế nào, dĩ nhiên vụ xuân dược kia vì không muốn mẫu thân lo lắng nên khồng hề kể gì việc đó.