Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 123: Dưới chân cường giả (2)




Vương Lăng vận “Ngự Thiên Quyết”, lấy cả Hấp Huyết Ma Kiếm dùng “Phi Quang Dực” bay lên, hắn chém ra mấy đạo kiếm khí hướng phía Sát Kỳ.

Phải chống lại làn mưa băng lao cùng bạo vũ hướng tới, lại toàn là những ánh chim bằng băng to lớn lao tới, Sát Kỳ không dư hơi bận tâm Vương Lăng, dù cho kiếm khí có chạm vào người đều bị tiêu biến không dấu vết. Vương Lăng phóng ma kiếm bay tới, cảm nhận nguy hiểm bất thường dù rất nhỏ gã ma tộc tạo ra một hắc cầu bắn tới ma kiếm, tức thì đều bị ma kiếm hấp thụ lấy, nó vẫn lao tới.

Sát Kỳ cả người tỏa ra hắc khí, một vùng xung kích ngay sau đó phá tan ngay cả bạo vũ của Tuyết Ưng khiến bầu trời bão tuyết trở lại yên tĩnh, mà Tuyết Ưng cũng nhận phải làn hắc khí vừa rồi mà mà trọng thương bay xuống đất. Vương Lăng thấy thế kinh hãi.

-Tuyết Ưng tỷ.

-Giờ không phải lúc lo cho người khác đâu.

Vương Lăng nhận ta tên quỷ tộc đã hiện hữu bên cạnh hắn bàn tay phá xuyên lớp bảo hộ đâm thủng cả bụng hắn, tay Vương Lăng xuất ra hắc lôi đánh tới, gã ma tộc mặc kệ lại nhận ra sự lợi hại của hắc lôi mà vô tình để lại một vết xước trên mặt gã. Gã lập tức tức giận ném Vương Lăng xuống đất.

-Thật không ngờ lại để một con kiến làm bị thương. Ngươi chết chắc rồi.

Gã tay tạo ra một hắc cầu nhỏ bằng nắm tay ném xuống, nhìn như thế nhưng cũng cảm nhận uy lực cường đại bên trong. Vương Lăng vết thương vùng bụng chảy ra nhiều máu, hắn chỉ còn nuốt Hồi Linh Đan cầm cự. Thần nữ cũng không nỡ đứng nhìn mà hào quang bao bọc xuất ra, vô số lông cánh trắng xóa bay ra đem hắc cầu hóa hư không.

Vương Lăng thấy tên quỷ tộc vẻ tức giận thì cười, ngay sau đó ma kiếm đã đâm tới sượt qua bên người gã. Gã giật mình, căn bản cả lớp phòng hộ như bị hấp thu, chính gã cũng hiểu rõ sự lợi hại của thanh kiếm kia.

-Đây rốt cuộc là thanh kiếm gì, sao nó cứ như hấp thu ma lực của ta.

Gã phất tay đem thanh ma kiếm đánh bay xuống đất, cũng dễ dàng do Vương Lăng hiện không thể “Ngự Kiếm” khoảng cách xa hơn nữa, đồng thời hiện hắn đang bị thương. Gã Sát Kỳ nhìn thần nữ tỏ vẻ căm giận.

-Thần nữ, mau tránh ra, ta phải giết tên tiểu tử này.

-Hắn là nam nhân của Thanh Y nên ta không thể ngó lơ được.

-Được lắm, đã không giao ả kia ra còn cố bảo vệ tên tiểu tử này. Thần nữ ngươi quá coi thường ta rồi.

Cả người gã ma tộc hắc khí xung thiên, một cảm giác ớn lạnh chết chóc tỏa ra xung quanh, từ dưới đất tạo ra những con yêu thú toàn thân là hắc khí, ở trên bầu trời cũng vậy, xung quanh đều là những bóng đen yêu thú điên cuồng mà lao tới.

Thần nữ 6 cánh giang ra, ánh sáng trắng lan tỏa tạo ra những lông cánh thiên sứ, hễ vừa chạm vào bóng yêu thú nào là nó hoàn toàn biến mất. Dù thế nhưng những bóng yêu thú kia vẫn tự tạo ra vô số kể không hề ngừng lại.

Vương Lăng tình hình tạm ổn do hắn có thể chất đặc thù với vết thương do ma tộc gây ra thì có lẽ là người thường đã chết tức khắc rồi, hắn nhìn ra đằng xa Tuyết Ưng nằm một gốc sợ nàng bị thương nên lao người tới mà bảo hộ.

Cũng tại hắn mà nàng mới trở thành thế kia nếu có chuyện gì thì bản thân hắn sẽ cảm giác rất khó chịu. Nhìn những bóng yêu thú chặn hắn lại, bàn tay hắn tạo ra hắc lôi vừa chạm vào bóng yêu thú thì nó đột ngột dừng lại.

Hắn tuy khó hiểu nhưng không nghĩ được nhiều tiếp cận bên cạnh Tuyết Ưng ôm nàng quay về bên cạnh thần nữ. Nhìn tràng cảnh khắp nơi là ánh sáng đen cùng trắng va chạm hắn nhíu mày, thật sự so ra thì hắn quá yếu đi. Đảm bảo an toàn cho Tuyết Ưng cùng Tần Thanh Y, hắn bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết tên ma tộc kia. Quay qua hắn nói với thần nữ.

-Thần tiên tỷ tỷ liệu chúng ta có thể chạy không.

-Hiện tại không được. Chúng ta đang ở trong lĩnh vực của hắn, nhìn những lỗ hổng kia thì người phải biết nếu sai lầm thì sẽ rất nguy hiểm.

-Tỷ không thể làm gì sao.

-Hiện không gian này là do hắn khống chế, ta không thể tác động lĩnh vực của mình được làm sai thì Dị Thứ Nguyên sẽ càng mở rộng. Hiện chỉ còn kéo dài sức mà làm hắn suy yếu phá bỏ linh vực này mà thôi.

Vương Lăng nhíu mày, xem ra hiện chỉ còn cách tác động trực tiếp với tên ma tộc kia. Nhớ lại khoảng khắc hắc lôi làm bị thương gã còn làm đình chỉ bóng yêu thú, hắn liền nghĩ ngay tới việc sử dụng hắc lôi của mình. Nhưng nói thì dễ hơn làm, hiện không có cách hữu hiệu nào có thể tiếp cận gã mà để gã tự động chịu đòn.

Cơn đau truyền tới từ vết thương lại truyền tới, nếu không phải là hắn tu luyện theo cách ma tộc thì sợ giờ đã bị hắc khí tàn phá cơ thể mà chết lâu rồi. Có lẽ chính gã ma tộc kia khồng thể nghĩ tại sao Vương Lăng còn sống tới hiện giờ.

Dù tình trạng có thế nào thì nhất quyết hắn phải làm gì đó để bảo vệ Tần Thanh Y.

Hắn thở đều cơ thể bạo phát, cả người bao quanh bởi hỏa diễm màu đen, đôi mắt chuyển đỏ, hoàn toàn thức tỉnh dòng máu Mặc gia trong huyết quản. Thấy cảnh này Thần nữ nhíu mày, hắn tinh thần thì đang tập trung vào Sát Kỳ. Dù cho kẻ thù có là thần thì hắn cũng không sợ, dù biết làm điều ngu ngốc nhưng nếu không làm thì hắn sẽ sống uổng kiếp này.

Hắn lao tới hỏa diễm đen cứ thế mà lao tới người Sát Kỳ, gã nhướng mày thả hồn thú như không để tâm. Lần này hai tay Vương Lăng đối chưởng, tạo ra “Hắc Lôi Cầu Ảnh” bắn tới. Quả như hắn nghĩ đường đi của hắc lôi không hề bị mấy hồn thú kia ngăn lại mà trực tiếp xuyên thấu đánh tới người Sát Kỳ, tuy với gã không có tý sát thương nào nhưng bản tính tự cao của gã khiến gã căm tức nhìn Vương Lăng, bản thân gã không ngờ bị một con kiến nhỏ bé đánh trúng.

Cả người Hắc Kỳ càng thêm nồng nặc ma khí, trực tiếp phá bỏ quang tuyến của thần nữ, tay gã khẽ động đã nắm trong tay cái cổ của Vương Lăng, tay gã bóp càng mạnh khiến Vương Lăng nghẹt thở, cảm giác cổ họng sắp bị bóp nát, chưa gì đã cảm nhận thân và đầu đã không còn nối liền.

Vương Lăng vốn dĩ không thể ngờ mới một chiêu mà đã bị gã Sát Kỳ này chế phục, hoàn toàn trước mặt gã không có chút khả năng phản kháng. Sát Kỳ nhìn xuống thần nữ ánh mắt sắt lạnh.

-Mau giao ả nữ kia ra đây, không ta bóp nát cổ họng tên này.

-Ngươi cứ việc, ta không bận tâm tới hắn.

Thần nữ cho Vương Lăng là thằng ngốc, cho hắn lao đầu vào chết nên không hề có ý định cứu giúp gì nữa. Sát Kỳ thì nhướng mày căm tức.

-Lũ thiên thần các người chẳng phải tự hào yêu thương chúng sinh sao.

-Quả là vậy nhưng mà mạng hắn dù đổi hay không thì cũng thế, nếu để Thanh Y rơi vào tay ngươi kết quả càng thảm hơn. Ta chả thấy có gì sai cả.

-Tiện nhân.

Sát Kỳ tức giận, gã biết hiện nếu còn ở lâu thì người bất lợi là hắn, vốn dĩ gã cũng đã cấp bách mà đột phá huyễn cảnh và chui vào đây, thực lực suy giảm vì đây là huyển vực có kết chú, dị biến xảy ra với huyển cảnh nên mới tạo ra những lỗ hỏng Dị Thứ Nguyên kia.

Mà thần nữ thì vẫn chưa tung hết sức, đà này gã sẽ sớm bị nhốt trong Dị Thứ Nguyên nên gã rất mau khẩn trương. Vốn dĩ gã đã không còn thời gian nữa nên mới gấp rút bắt bằng được Tần Thanh Y. Vương Lăng càng thống khổ trong tay Sát Kỳ, biết cứ đà này thì chết nhanh thôi, còn đang tỉnh táo nên Vương Lăng bàn tay nắm lấy cổ tay Sát Kỳ, gã quay qua nhìn Vương Lăng nhíu mày.

-Một con kiến cố giãy giụa vô ích. Đã thế ta cho ngươi hết đường giãy giụa.

Tay kia của Sát Kỳ vận hỏa diễm đen, Vương Lăng mỉm cười vận dùng “Hấp Huyết pháp quyết”, dĩ nhiên là pháp quyết đó nói ra cũng vô dụng với Sát Kỳ nhưng hắn đây là đang trạng thái Hắc Hóa, vốn Mặc gia có thể điều hòa âm dương vạn vật cho dù là ma khí hay thần khí thì cũng không ngoại lệ, đã thế còn có hắc lôi "Hắc Ảnh Lôi Đế" dù cho có là thượng cổ pháp tắc cũng phải bị tác động.

Chính sự tác động này làm Sát Kỳ nhướng mày nhận ra cơ thể dường như bị tổn thương từ bên trong, cơn đau nhức truyền khắp cơ thể, gã căm tức nhìn Vương Lăng vung chưởng đánh vào người Vương Lăng.

-Cặn bã dám làm ta bị thương.

Một chưởng này đánh tới của một cường giả cấp bậc thần thì chắc chắn Vương Lăng không thể nào chịu nổi dù cho lực đạo so ra yếu hơn dù cho Sát Kỳ mang nghịch khí chảy trong người gã, tuy là hành động nhỏ nhưng tác động lớn.

Hắn nhìn Sát Kỳ khuôn mặt gã đang nhăn nhó, Vương Lăng hiện nở nụ cười mãn nguyện, hơi thở cũng dần tắt, cơ thể hoàn toàn bị một chưởng tàn phá bay xuống đất. Đây có lẽ là dấu chấm hết cho cuộc đời hắn vì hành động ngu ngốc của mình nhưng nói hắn ngu ngốc cũng được vì hắn không hề ham sống sót, không ham cường đại, không ham phú quý hay quyền thế chỉ là bảo vệ những người quý giá nhất cuộc đời hắn.