Linh Khứu Phi Long (Linh Thứu Phi Long)

Chương 37: Hồi 37




Không sai, người đó chính là Thủ Tự Hùng.

Mấy tháng trước, tin tức Nhất Linh thống lĩnh Thiết Huyết Minh đánh bại lưỡng hội đã nhanh chóng truyền đến Đại Tuyết Sơn. Thủ Tự Hùng vừa kinh vừa sợ, lập tức xuống núi trở về Trung Nghĩa cốc. Đến dưới tường thành Trung Nghĩa, Thủ Tự Hùng ra lệnh mở cổng, nào ngờ không những đệ tử canh cổng không mở cửa, mấy đàn chủ được báo còn chạy ra mắng hắn một trận thậm tệ. Thủ Tự Hùng vừa xấu hổ vừa căm phẫn, chỉ còn cách trở lại Đại Tuyết Sơn.

Vừa khéo dịp Hồng Y lão tổ xuất quan, Thủ Tự Hùng khua môi múa mép mời sư tổ xuống núi giúp hắn đòi lại ngôi minh chủ, không ngờ Hồng Y lão tổ khinh hắn vô năng, lại chửi mắng hắn một trận rồi đuổi ra khỏi Tuyết Sơn phái.

Thủ Tự Hùng xuống núi, nhìn khắp thiên hạ không có lấy một chỗ dung thân, oán hận trong lòng càng lúc càng tăng. Đúng vào lúc đó, hắn gặp được một lão đạo tên là Nguyên Linh Tử.

Nguyên Linh Tử là một trong những cự ma cùng thời Thiên Long, võ công tuy không thể sánh được Thiên Long, Âm Ma nhưng cũng thuộc hàng tuyệt đại cao thủ. Đặc biệt Lưỡng Nghi chân khí và Lưỡng Nghi kiếm pháp do lão sáng tạo, chuyên về hòa hợp âm dương, có thể coi là tuyệt học hãn thế.

Biết hoàn cảnh Thủ Tự Hùng, Nguyên Linh Tử không ngờ lại tỏ ra hết sức vui mừng, nhận hắn là đệ tử, truyền cho Lưỡng Nghi chân khí và Lưỡng Nghi kiếm pháp, còn giúp hắn đả thông nhâm đốc lưỡng mạch khiến công lực hắn tiến bộ vượt bậc. Sau đó Nguyên Linh Tử lệnh cho Thử Tự Hùng đến vùng Miêu Cương, tìm cách kết giao với một người trẻ tuổi tên gọi Ô Đại Bằng.

Vì sao Nguyên Linh Tử muốn Thủ Tự Hùng kết giao với Ô Đại Bằng? Thì ra tại Miêu Cương có một tộc người gọi là Ô Sà tộc, tộc trưởng Ô Luân chỉ có một con gái tên gọi Ô Bách Linh, mà Ô Đại Bằng lại chính là người trong lòng của Ô Bách Linh. Ô Luân mê võ đến cuồng, đã dùng rất nhiều vàng bạc mời hai người Hán là Đồng Mãnh và Miêu Bách Âm làm quốc sư để truyền thụ võ nghệ cho cả Ô Sà tộc.

Đồng Mãnh và Miêu Bách Âm ở lại Miêu Cương đến mấy chục năm nên võ lâm Trung Nguyên phần nhiều không biết đến họ. Kỳ thực hai người này đều thân mang tuyệt kỹ, võ công đã đạt đến cảnh giới trên mức cao thủ hàng đầu, không hề thua kém gì Lý Thanh Long hay Hồng Y lão tổ. Hai người đã đào tạo cho Ô Luân tám đặc cấp dũng sĩ, hiệu xưng bát đại tướng của Ô Sà tộc. Ngoài tám người này ra, Ô Sà tộc còn ba nghìn dũng sĩ, thảy đều tinh thông võ nghệ.

Một lực lượng hùng mạnh như vậy quả là có thể khuynh đảo võ lâm. Nguyên Linh Tử muốn Tử Thự Hùng kết giao với Ô Đại Bằng, chính là muốn cho hắn tìm cách thay thế vị trí của người này, đoạt lấy Ô Bách Linh, khống chế Ô Sà tộc, tạo nền tảng cho việc tranh đoạt thiên hạ sau này.

Thủ Tự Hùng lĩnh mệnh, đầu tiên chính là trở lại Đại Tuyết Sơn, dùng độc dược khống chế Hồng Y lão tổ và sư phụ Ô Lâm, sư bá Ô Phong và sư thúc Ô Tuyết. Sau đó hắn xuống núi tìm đến Thanh Long Hội, xuất kỳ bất ý ra tay. Với võ công thượng thừa, hắn dễ dàng chiếm đoạt được Lý Ngọc Châu, lại khống chế Lý Thanh Long bằng dược độc, rồi cũng dùng thủ đoạn tương tự đầu độc Lục Cửu Châu và cưỡng đoạt Lục Từ Anh.

Không ai tưởng tượng võ công Thủ Tự Hùng lại cao minh đến thế nên hắn ra tay lần nào cũng thành công. Thực lực trong tay Thủ Tự Hùng giờ đây đúng là hùng hậu chưa từng có, dã tâm cũng không ngừng lớn dần, bày ra mưu kế một mẻ bắt sống cả ngũ đại trưởng môn, tìm cách dụ cả Nhất Linh và Hàn Nguyệt Thanh vào bẫy.

Thủ Tự Hùng khát khao bắt sống Nhất Linh, sĩ nhục giày vò cậu cho hả cơn giận, chiếm đoạt Hàn Nguyệt Thanh để thống nhất Hắc Bạch lưỡng đạo. Mùng hai tháng hai năm tới hắn sẽ tham dự Thái Sơn đại hội với thực lực hùng mạnh chưa từng có, từ đó có thể nhất phi đăng thiên, trở thành chủ võ lâm.

Cái tên Phi Thiên giáo cũng bắt nguồn từ đó!

Nhất Linh nhận ra Thủ Tự Hùng, nhưng người mà Thủ Tự Hùng nhìn thấy trước tiên chính là Hàn Nguyệt Thanh.

Dung nhan hình vóc trời sinh, dưới sự bao bọc của thần công Phật môn, càng tạo nên một vẻ đẹp không thể nào so sánh. Miễn cưỡng hình dung, chỉ có thể ví như vầng trăng lóng lánh đột nhiên hiện lên giữa mặt biển bao la, dù có là ai, khi trông thấy cũng không khỏi bị hấp dẫn đến ngây người.

Thủ Tự Hùng hận Nhất Linh thấu xương, trong bụng vốn nghĩ ra trăm phương ngàn kế để trấn áp và sỉ nhục cậu. Vốn định rằng khi Nhất Linh bước vào cửa, hắn sẽ lập tức chằm chằm nhìn vào cậu để thấy vẻ kinh hãi, sợ sệt và hối hận của Nhất Linh khi phát hiện ra nhân vật thần bí có thể lực khiếp người này lại chính là đại oan gia khi xưa. Thế nhưng vừa nhìn thấy Hàn Nguyệt Thanh, mọi ý nghĩ trong đầu bay đi đâu mất, ánh mắt của hắn chỉ còn biết dán vào khuôn mặt nàng, chẳng khác nào cây kim bị đá nam châm hút chặt.

Mãi cho đến khi Nhất Linh ngạc nhiên thốt lên tên hắn, Thủ Tự Hùng mới giật mình sực tỉnh.

Cặp mắt sáng quắc của Thủ Tự Hùng chằm chằm nhìn vào Nhất Linh, giọng hằn học đến lạc đi: "Tên tặc trọc đầu Nhất Linh kia, ngươi không ngờ tới phải không?"

Nhất Linh quả là không ngờ đến, lắc đầu nói: "Đúng là không ngờ thật! Trên mặt cậu đúng là thoáng chút kinh ngạc, song tuyệt đối không có vẻ gì sợ hãi hay hối hận.

Trong trí tưởng tượng của Thủ Tự Hùng, hắn tin rằng khi nhìn thấy hắn, Nhất Linh sẽ lập tức khóc lên mà quỳ xuống, kể lể những sai lầm ngày trước rồi cầu xin tha mạng.

Đáng tiếc, sự thể diễn ra không hề như hắn mong đợi. Khi Thiên Long hay Âm Ma trong cơ thể Nhất Linh chưa tỉnh, với bản tính thuần hậu bẩm sinh, có thể cậu sẽ vì áy náy mà hành lễ trước mặt Thủ Tự Hùng. Nhưng giờ đây cả hai đại ma đầu này đã thức giấc, e rằng đến cả Ngọc Hoàng thượng đế cũng không thể bắt Nhất Linh phải cúi mình được.

Thủ Tự Hùng tái cả người vì thất vọng lẫn giận dữ, thét lớn: "Tặc trọc đầu kia, ngươi lấy tên ta, mạo nhận thân phận ta, chiếm đoạt Thiết Huyết Minh của ta, làm cho ta phải chịu không biết bao nhiêu khổ nhục, mối thù này bảo ta phải tính như thế nào cho hết bây giờ?"

Nhìn bộ dạng hung hăng điên cuồng của Thủ Tự Hùng, Nhất Linh lại không mảy may động dung. Đầu tiên đúng là còn một chút áy náy, nhưng lúc này thì cậu thật sự đã nổi giận, nhếch mép khinh bỉ: "Hạng tham sống sợ chết như ngươi, chỉ biết hại người lợi mình. Đổi ta là ngươi, ta sớm đã mua một miếng đậu phụ đập vào đầu mà chết quách đi rồi, lại còn ở đó mà mở miệng mắng người. Thật không biết liêm sỉ là gì!"

Thủ Tự Hùng run bắn cả người, hầm hừ: "Vương Nhất Linh!" Tư thế chẳng khác gì một con sói chuẩn bị vô mồi.

"Nội tổ của ngươi đây, gọi ta ra làm gì?" Nhất Linh thản nhiên một hỏi một đáp, nhất quyết không chịu kém nửa ly.

Thủ Tự Hùng hai mắt như phun ra lửa, mặt đỏ bừng ra, hai tay miết vào thành ghế ken két, song hắn đã nhìn được không xông lên.

Cho đến lúc ấy, Thủ Tự Hùng vẫn cho rằng dù ngang ngược thế nào đi nữa, Nhất Linh cũng đã trở thành chuột dưới vuốt mèo. Con mèo Thủ Tự Hùng nhất định phải giày vò con chuột Nhất Linh cho thỏa thích mới có thể rửa được mối hận ngày trước. Chính vì thế, tuy tức đến điên người, nhưng hắn đã nhịn được, trong lòng không ngừng tự nhủ mình: "Không được manh động, ta không muốn hắn chết nhanh như vậy. Hắn phải quỳ trước mặt ta van xin tha mạng liếm móng chân ta!"

Thủ Tự Hùng đột nhiên cười lên ha hả: "Vương Nhất Linh, tên tặc đầu trọc nhà ngươi có lẽ chưa biết hết sự lợi hại của ta. Ngươi mạo danh ta, chiếm ngôi vị của ta. Nếu ta giết ngươi nhanh chóng như vậy, chẳng phải quá dễ dàng cho ngươi sao? Ngươi nhìn xem ai đây?" Đoạn khẽ vỗ tay ra hiệu.

Từ sau bức bình phong, hai nữ nhân cúi đầu bước ra.

0O0

Nhất Linh kinh ngạc thốt lên: "Anh tỉ, Ngọc Châu!"

Hai người ấy đúng là Lục Từ Anh và Lý Ngọc Châu. Cả hai nàng đều không đáp lại, cứ thế đi đến trước mặt Thủ Tự Hùng, mỗi người một bên ngồi xuống bên cạnh hắn. Thủ Tự Hùng dang tay ra ôm lấy eo thon, kéo cả hai vào lòng.

Nhất Linh quả thật đã mất hết tự chủ, lắp bắp: "Anh tỉ, Ngọc Châu, hai người thế này..."

Thủ Tự Hùng nhìn ánh mắt ngơ ngác của Nhất Linh, trong lòng sảng khoái vô cùng, cười lên ha hả: "Vương Nhất Linh, hai người này ngươi đều nhận ra chứ? Họ đều đã từng yêu ngươi, cũng đều muốn gả cho ngươi, ngươi cũng đã từng yêu họ phải không? Nhưng ta nói cho người biết, bây giờ họ đều đã là nữ nhân của ta rồi, ngày nào cũng bị ta lột váy áo đè xuống, làm cho kêu la thảm thiết, ha ha ha..."

Nhất Linh trong lòng đau đớn lẫn phẫn nộ, chỉ thẳng vào Thủ Tự Hùng hét lớn: "Thủ Tự Hùng, ngươi đúng là không bằng loài cầm thú, có bản lĩnh thì đối phó ta đây, bắt nạt phụ nữ gọi gì là anh hùng!"

"Đau lòng rồi chứ gì? Ha ha ha!" Thủ Tự Hùng càng đắc ý cười lớn: "Tên đầu trọc Nhất Linh kia, ta nói cho ngươi biết, đây chính là sự trả thù của ta đối với ngươi. Dám chiếm đoạt ngôi vị của ta, làm nhục tên tuổi ta, một đao đoạt mạng quả thật là quá dễ dàng cho ngươi. Ta muốn ngươi cũng phải thân bại danh liệt, phải đau khổ rơi lệ, phải mất tất cả những gì ngươi có cho ta. Hai nữ nhân này đã thuộc về Thủ mỗ, ta biết ở Lạc Dương ngươi còn ba ái thê nữa, cả ba người đó ta cũng phải cướp về mà đùa giỡn trước mặt ngươi. Còn mỹ nhân Hàn Nguyệt Thanh này, ngươi yêu cô ta ghê gớm, ta đã biết từ lâu. Lát nữa ở trước mặt ngươi, ta sẽ khống chế ả, lột trần ả ra giỡn chơi cho ngươi xem..."

"A!" Nhất Linh thét một tiếng như trời long đất lở, điên cuồng xông về phía Thủ Tự Hùng. Kế thừa toàn bộ võ công của Thiên Long và Song Ma, thân thủ cậu đã đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng nổ, thêm vào sự tức giận, sức mạnh lại càng ghê người.

Hai ngón chân cái khẽ nhún, thân người tức khắc đã đến trước mặt Thủ Tự Hùng, vung tay chụp thẳng xuống.

Thủ Tự Hùng đang muốn thưởng thức sự tức giận của Nhất Linh, nghe cậu hét mà trong lòng khoái trá, mắt chằm chằm nhìn vào đối thủ, song không ngờ thân thủ Nhất Linh lại nhanh đến vậy, chưa kịp chớp mắt, tay của Nhất Linh đã cách đỉnh đầu hắn chưa đầy hai thốn.

Tử kỳ đã lởn vởn trước mặt họ Thủ, nhưng võ công hắn giờ đây cũng đã đến trình độ tuyệt đại cao thủ, lập tức dang rộng hai vai, hai tay đang ôm Lục Từ Anh và Lý Ngọc Châu vung ra, đẩy hai nữ nhân về phía Nhất Linh đỡ đòn, mũi bàn chây khẽ điểm, cả người lẫn ghế lùi mạnh lại sau.

Hai thân hình của Lục Từ Anh và Lý Ngọc Châu lao đến, Nhất Linh hết cách, đành thu chiêu ôm hai nàng vào trong lòng. Khi ấy, Miêu Bách Âm cùng Đồng Mãnh một phải một trái đồng thời công đến.

Nhất Linh ôm hai nữ nhân lùi lại, nhanh như cắt trở về vị trí ban đầu. Quyền cước của Đồng Mãnh, Miêu hai người tuy nhanh nhưng cũng không đánh trúng Nhất Linh, trái lại trở thành tấn công lẫn nhau. Cả hai hốt hoảng buông tay, cùng lùi lại một bước, trong lòng không khỏi kinh hãi về võ công cao cường của Nhất Linh.

Thủ Tự Hùng mới là kẻ bất ngờ nhất. Hắn đã từng hỏi kỹ Lý Thanh Long, Lục Cửu Châu hai người, biết Nhất Linh ngoài khả năng linh biến vạn đoan ra, võ công thực sự cũng không mạnh hơn bất kỳ ai trong số hai lão, nhưng sự thực trước mắt hóa ra hoàn toàn không phải như vậy.

Thủ Tự Hùng đứng chết trân, mắt chằm chằm nhìn vào Nhất Linh, trong lòng nghi ngờ, không biết là mình nhìn nhầm hay là hai lão hội chủ đã lừa hắn.

Nhất Linh xót xa nhìn hai nữ nhân trong lòng: "Anh tỉ, Ngọc Châu, là ta đã hại hai người rồi. Hai người có phải đã chịu sự khống chế gì đó của tên khốn kiếp kia, mau nói ra, ta sẽ hóa giải cho."

Thủ Tự Hùng ngửa mặt cười điên loạn, bỗng quát lên: "Đánh hắn cho ta!"

Lục Từ Anh, Lý Ngọc Châu lập tức tuân lệnh hành động, bốn chưởng tung ra công thẳng vào ngực Nhất Linh, hất bổng cả người cậu lên trời.

Nhất Linh hoàn toàn bị bất ngờ, mà cho dù có biết trước thì Tình Ma trong cậu cũng sẽ nhất thiết không phản kháng. Tình Ma lúc nào cũng tràn đầy tình si với mỹ nhân, nếu bản thân đã hại Lục, Lý hai người, vậy thì bị hai người ấy đánh, dù có thể tránh cũng sẽ không bao giờ tránh, vì thế bốn chưởng tung ra thảy đều trúng đích.

Nhất Linh không lo, nhưng Hàn Nguyệt Thanh lại sợ, vội lắc người lao vút lên không đỡ lấy Nhất Linh, hốt hoảng: "Ngươi không sao chứ? Ngươi có bị thương không?"

Nhất Linh chỉ nhìn Lục, Lý hai người, lẳng lặng lắc đầu, hai mắt tràn đầy vẻ thê lương, lẩm bẩm: "Anh tỉ, Ngọc Châu, vì sao, vì sao?" Nỗi đau bởi sự tuyệt tình của hai nữ nhân dường như đã khiến cậu quên hết mọi thứ, kẻ cả sống chết của bản thân mình.

Tình Ma cam tâm chịu đánh, nhưng Thiên Long, Âm Ma thì đâu có cái hứng thú ấy. Tình Ma hy vọng cắn răng nhận đòn là có thể bù đắp lại chút áy náy trong lòng, nhưng Thiên Long và Âm Ma thì không đời nào đem thân cho người khác trút giận. Lục, Lý hai nàng vừa ra chiêu, thần công hộ thể của hai đại ma đầu đã tự nhiên bao kín kinh mạch Nhất Linh, vì thế tuy nhìn bộ dạng bên ngoài của cậu thập phần thê thảm, song kỳ thực bên trong không hề hấn gì, lại còn nhận được sự quan tâm của Hàn Nguyệt Thanh.

Lý Ngọc Châu là bị Thủ Tự Hùng cưỡng đoạt, Lục Từ Anh cũng không phải tình nguyện trao thân, nhưng hiện giờ thân thể đã thuộc về hắn, tính mạng cả nhà cũng nằm trong tay hắn, làm sao dám nửa lời kháng cự! Thế nhưng trong lòng hai nàng cũng vô cùng đau khổ, đứng như trời trồng nhìn Nhất Linh vẻ quan tâm hối hận.

Nhất Linh thấy vậy liền nở nụ cười với hai nàng. Thủ Tự Hùng lập tức nổi giận đùng đùng quát lớn: "Tất cả xông lên, bắt sống cả hai cho ta, không được để đứa nào thoát!"

"Bắt thử xem!" Nhất Linh giận dữ gầm vang, phi thân vượt qua Lục, Lý hai người, thoáng cái đã đến trên đỉnh đầu Thủ Tự Hùng. Cả Đồng Mãnh, Miêu Bách Âm cũng không kịp ra tay ngăn cản.

Nhất Linh nói được làm được, Thủ Tự Hùng vừa bị một vố nên sớm đã rút kiếm cầm tay, vung lên công vào hai tay đối thủ, thế kiếm nhanh như điện chớp.

Hai mắt Nhất Linh loé lên sắc lạnh, uy mãnh như ưng vương vô địch, ngón tay bật ra chuẩn xác điểm trên lưỡi kiếm, một tay kia vẫn không dừng lại vỗ đến trên đỉnh đầu Thủ Tự Hùng. Họ Thủ giật thót mình, hốt hoảng lùi lại, tả chưởng nghênh lên, dùng âm cản lực hóa giải một trảo của Nhất Linh.

Nhất Linh không ngờ Thủ Tự Hùng lại thông thuộc Lưỡng Nghi tâm pháp. Lúc hai bàn tay chạm nhau, tả thủ Thủ Tự Hùng tuyệt nhiên không sinh ra lực phản chấn mà đàn hồi như một quả cầu khí, đẩy người hắn bật nhanh lại phía sau.

Nhất Linh hận họ Thủ đã làm hại Lục, Lý hai nàng, lòng đã định dạy cho hắn một bài học nên quyết không dừng tay, thét một tiếng lạnh người, trảo thủ đột nhiên bùng phát nhằm mang tai Thủ Tự Hùng chộp tới.

Cái bạt tai ấy quả là ảo diệu, nằm ngoài dự liệu của tất cả chúng nhân cao thủ. Theo quy luật thông thường, sau khi trảo lực bị hóa giải khi cả người đang ở trên không ngoài cách đáp xuống đất vận lực ra thì tuyệt đối không thể tiếp tục thế công được nữa, thế nhưng điều làm Thủ Tự Hùng không ngờ tới là cánh tay của Nhất Linh đột nhiên dài ra cả tấc, một chưởng đánh cho hắn tối tăm mặt mũi, lăn bật ra ngoài cả mấy trượng.

Đồng Mãnh, Miêu Bách Âm không kịp ngăn cản cái bặt tai của Nhất Linh, bây giờ mới lao theo hợp kích. Võ công hai người đó không phải tầm thường, Nhất Linh không thể truy theo Thủ Tự Hùng được nữa, vừa quay người lại thì quyền của Đồng Mãnh, chưởng của Miêu Bách Âm đã đánh đến trước mặt.

Nhất Linh tả thủ xuất quyền, hữu thủ vung chưởng. Quyền đấu quyền, chưởng chọi chưởng, vang lên một tiếng nổ rung trời. Đồng Mãnh, Miêu Bách Âm cùng loạng choạng lùi lại sau, song Nhất Linh vẫn không hề nhúc nhích.

Hai đại cao thủ hợp lực cũng không phải đối thủ của Nhất Linh, sự kinh hãi trong lòng quả là khó tưởng tượng nổi: "Võ công của thiếu niên này rốt cuộc là từ đâu ra vậy?"

Tam ma nhất thế, đã mạnh tay thì quyết không buông tha. Nhất Linh lao vút theo Đồng, Miêu như hình với bóng, hai tay lúc quyền lúc chưởng tấn công đồng thời cả hai người. Trong thời khắc cam go ấy, Nhất Linh vẫn không quên giữ bí mật của Thiên Long vì thế võ công xuất ra đều nửa chừng biến hóa, ảo diệu khôn lường, làm cho Đồng, Miêu hai người tối tăm mặt mũi, chỉ còn biết cố thủ bảo mạng.

Thủ Tự Hùng bị Nhất Linh giáng cho một bạt tai, càng tức tối đến điên cuồng, thế lăn vừa dừng lại đã nhảy vọt lên định xông tới, nhưng mắt thấy Nhất Linh tấn công Đồng, Miêu trong lòng họ Thủ càng không khỏi ớn lạnh, than thầm: "Tên tặc trọc này sao lại có võ công cao cường như vậy, ông trời à, ông thật không công bằng!" Vừa chửi trời mắng đất, vừa kiếm thân hợp một, nhằm thẳng sau lưng Nhất Linh im lìm đâm tới.

Một kiếm của Thủ Tự Hùng vừa nhanh vừa chuẩn, ra tay lại không hề đánh tiếng. Thế nhưng sau lưng Nhất Linh như có thêm con mắt thứ ba, đúng lúc Thủ Tự Hùng tung người lao tới, Nhất Linh đang tiến về trước bỗng lùi lại. Cậu lùi, Đồng Miêu hai người cũng lùi, khoảng các hai bên mỗi lúc một rộng ra.

Nhất Linh lùi ba bốn bước rồi đột ngột quay người, mũi kiếm của Thủ Tự Hùng vừa khéo đâm đến trước ngực cậu. Hai tay Nhất Linh đã chờ sẵn trước mặt, song thủ chắp lại, kẹp chặt lấy mũi kiếm của Thủ Tự Hùng, động tác vừa gọn gàng vừa chuẩn xác phi thường, chẳng khác nào như Thủ Tự Hùng tự động đưa kiếm vào lòng bàn tay cậu vậy!

Thủ Tự Hùng giật mình, bảo kiếm kẹp trong tay đối thủ chẳng khác nào bị kẹp trong thiết bản, tiến cũng không được mà lui cũng không xong. Còn đang lúng túng chưa biết phải làm gì, chân phải Nhất Linh đã tung lên một cước giáng thẳng vào bụng hắn.

Sự phẫn nộ điên cuồng trong lòng Thủ Tự Hùng thật khó hình dung nổi, nhưng tưởng có thể chiếm chọn thế thượng phong trước mặt Nhất Linh, ra tay hành hạ cậu sống không bằng chết, giờ lại trở thành kẻ bại trận ê chề dưới tay địch thủ. Không còn cách nào khác, chửi trời mắng đất cũng vô dụng, chỉ còn cách buông kiếm lùi lại tránh cú đá chết người.

Nhất Linh cười ha hả, nhanh như cắt xoay ngược thanh kiếm, Đồng Mãnh và Miêu Bách Âm đang xông tới toan cứu Thủ Tự Hùng, phút chốc bị bao trùm trong làn kiếm ảnh mịt mù.

Đồng, Miêu hai người không ngờ chỉ một chiêu ma kiếm của Thủ Tự Hùng đã mất vào tay Nhất Linh. Vừa thấy ánh kiếm, cả hai lão nhân thành tinh lập tức biết nguy, liền phi thân bay lùi lại sau. Tuy là nhanh thế nhưng trên người vẫn không khỏi bị rạch một đường, dù chỉ rách áo không thương đến thịt, song cũng làm cho cả hai sợ hãi tim đập thình thịch.

Phía bên kia, tình thế của Hàn Nguyệt Thanh lại có vẻ khó khăn hơn nhiều. Ba tuyệt đại cao thủ gồm Lý Thanh Long, Lục Cửu Châu, Hồng Y lão tổ, cộng với hai nàng Lục, Lý cả Lục đường chủ của hai hội và bát đại võ sĩ của Ô Sà tộc đều đồng loạt nhằm phía nàng xông lên. Những hảo thủ hàng đầu như Lưu Sương, chỉ cần ba người cũng đủ chống lại một cao thủ tuyệt đỉnh. Thử nghĩ, nhiều cao thủ như vậy cùng lúc công đến thì sức mạnh sẽ đến mức nào? Nhưng đông người có cái lợi song cũng có mặt hại của nó, đó là không ai có thể phát huy hết toàn bộ võ công của mình, mà Đại Ngu kiếm pháp của Hàn Nguyệt Thanh lại thiện nghệ phòng thủ, nhất thời miễn cưỡng chi trì, có điều xem chừng tình thế mỗi lúc một bất lợi.

Mắt thấy Hàn Nguyệt Thanh đang lâm hiểm cảnh, Nhất Linh mặt mày biến sắc, hét lớn một tiếng xông thẳng tới, bảo kiếm rực lên muôn ngàn tinh quang, bao trùm lên đầu lên mặt cả đám người kia.

Uy lực Thiên Ma kiếm của Âm Ma không thua kém gì Thiên Long thất kiếm. Kiếm vừa đến, đám đông vây công Hàn Nguyệt Thanh lập tức tan tác, kẻ nào lùi chậm là lập tức lưu huyết dương trường.

Nhất Linh xông đến trước mặt Hàn Nguyệt Thanh, thốt lên lo lắng: "Nguyệt tỉ, không sao chứ?"

Hàn Nguyệt Thanh gật đầu: "Không sao!" Song trên trán đã vương đầy mồ hôi. Tình Ma rất giỏi để ý những tiểu tiết trên thân thể mỹ nhân, trong lòng Nhất Linh xót xa, ngoài mặt thì nổi giận đùng đùng, thét lên: "Lũ khốn kiếp, hổ không dương uy thì coi là mèo bệnh hả!" Lập tức bảo kiếm rung lên, chỉ thẳng vào Lý Thanh Long.

Lý Thanh Long từ trước đã bị Nhất Linh đánh cho sợ đến mất mật, hôm nay lại càng bị sự thần dũng của cậu thổi bay hồn vía, liền lắt người rút vội. Lý Ngọc Châu phía sau không kịp tránh, chớp mắt bảo kiếm của Nhất Linh đã đến trước cổ họng, chỉ còn biết nhắm mắt chờ chết.

Song Nhất Linh không thể nhẫn tâm hại nàng, mũi kiếm liền khẽ nhếch sang vút qua cổ Lý Ngọc Châu, đâm trúng vai trái Chu Dịch.

Máu tươi tung toé bắn lên, Nhất Linh thu kiếm, thoáng cái đã đến trước mặt Hồng Y lão tổ. Hồng Y lão tổ ỷ vào Tuyết Sơn kiếm pháp cũng làm một tuyệt học võ lâm, thản nhiên vung kiếm định ăn miếng trả miếng với cậu, nhưng tuyệt chiêu Tuyết Sơn mới ra nửa chừng, kiếm của Nhất Linh không biết bằng cách nào đã công đến trước ngực. Lão tổ giật thót mình, vội co người lùi lại.

Bảo kiếm của Nhất Linh trượt xuống, rạch một đường trên người Hồng Y lão tổ. Nhưng cũng may công phu ông ta không nhược, vừa thấy nguy đã nhanh như cắt thót người tránh kiếm nên chỉ bị xây xát ngoài da. Chiếc đạo bào bị chém đứt làm hai, bên trong lớp áo lộ ra thân thể trắng như tuyết được chăm sóc hết sức cẩn thận, giữa ngực là một vạch máu dài, ai nhìn thấy cũng không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Kiếm của Nhất Linh chẳng khác nào linh xà xuất động, thuận thế lướt qua Hồng Y lão tổ, đâm mọt nhát vào đùi Ô Tuyết.

Lục Cửu Châu đã kéo con gái và thuộc hạ lùi ra xa, chỉ còn lại bát đại tướng của Ô Sà tộc không biết sống chết là gì, lũ lượt xông lên, kiếm trong tay Nhất Linh lại rung lên như điện, bốn dũng sĩ đi đầu cổ họng đồng loạt trúng kiếm, ngã ngửa về sau. Bốn người còn sống sót mặt cắt không còn hột máu, hốt hoảng lùi lại.

Nói ra thì dài, thực tế chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt. Từ lúc Nhất Linh bỏ Thủ Tự Hùng đến lúc lấy mạng bốn tướng, người bình thường chưa chắc đã kịp cởi xong đôi giày! Phía bên kia, Thủ Tự Hùng, Đồng, Miêu ba người chưa kịp đến tiếp viện. Phía bên này, Nhất Linh đã dẹp quang một vùng rộng lớn xung quanh Hàn Nguyệt Thanh.

Lý Thanh Long một bên, Lục Cửu Châu một bên, phía sau là con gái và thuộc hạ của hai người. Lưu Sương đang băng bó cho Chu Dịch, một phía nữa là Hồng Y lão tổ, Ô Lâm đang dìu Ô Tuyết sang bên để băng bó. Phía sau lưng chỉ còn lại Ô Phong và bốn Ô Sà dũng sĩ. Hơn chục cao thủ tạo thành một vòng vây lớn, giữa vòng tròn là Nhất Linh và Hàn Nguyệt Thanh, và cả bốn cái xác của bốn dũng sĩ vừa tử trận.

Gần hai mươi hảo thủ vây lấy hai người, song không có ai lên tiếng, cũng không ai dám xông lên. Thần công mà Nhất Linh vừa thi triển trong nháy mắt vừa rồi đã khiến tất cả chúng nhân kinh hãi, đặc biệt là những cố nhân như Lý Thanh Long và Lục Cửu Châu. Đây là lần thứ hai mấy lão lĩnh giáo thân thủ của Nhất Linh mà lần nào trên người cậu dường như cũng đều phát sinh kỳ tích, làm cả hai mất hết hồn vía.

Không phải chỉ đám cao thủ Phi Thiên giáo run sợ, võ công của Nhất Linh cũng khiến Hàn Nguyệt Thanh phải kinh ngạc. Nàng sớm đã biết võ công của gã vô lại này cao cường, nhưng không tưởng là lại đến mức độ siêu quần bạt luỵ như vậy. Tình thế hôm nay trong lòng nàng hiểu rõ, với thực lực như vậy của Thủ Tự Hùng, một mình nàng đến chắc chắn không thể toàn mạng mà rút, nói gì đến chuyện cứu người. Hàn Nguyệt Thanh cũng biết chỉ cần bốn năm đại cao thủ hai hội là đã đủ khống chế được nàng. Dù có cố gắng đến đâu, nhiều nhất nàng cũng chỉ giữ được thế cân bằng với ba trong số đó, nếu thêm người thứ tư, nàng tất sẽ không tránh khỏi thất bại.

"May mà có hắn đến cùng!" Hàn Nguyệt Thanh nghĩ thầm, liếc nhìn Nhất Linh, trong lòng bỗng run lên, tâm trí xao động kịch liệt.

Thì ra Nhất Linh bảo kiếm trong tay đang đứng thẳng hiên ngang, đảo mắt nhìn đám cao thủ vây quanh tứ phía, khí thế oai hùng chẳng khác nào bậc đế vương đang nhìn xuống thiên hạ. Tư thế uy phong lẫm liệt ấy đã gợi ra được một chút vi diệu của tâm hồn thiếu nữ trong Hàn Nguyệt Thanh.

Những thủ đoạn trước đây của Nhất Linh khiến nàng không thể làm gì được, song tuyệt đối không thể tạo được thiện cảm với nàng. Thế nhưng Nhất Linh lúc này lại khác gã mặt dày bám lẳng nhẳng theo nàng hôm trước một trời một vực, những gì mà cậu đang thể hiện ra hoàn toàn không phải là của một kẻ tiểu nhân vô lại, mà là khí thế dời non lấp bể của bậc đại anh hùng.

Thế gian chỉ nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng lại không nhắc đến điều ngược lại. Chỉ có anh hùng tuyệt thế mới có thể gợi ra được nhu tình của giai nhân tuyệt đại!

Dù sao Hàn Nguyệt Thanh tuyệt không phải là nhi nữ thường tình, lập tức trấn ấp thoáng rung động trong lòng, nhìn sang Thủ Tự Hùng nghiêm giọng: "Thủ giáo chủ, ngũ đại trưởng môn của Hiệp Nghĩa Đạo có phải đều đã rơi vào tay của ngươi không?"

Thủ Tự Hùng đắc ý cười vang: "Không sai!" Đoạn khẽ vỗ tay, từ sau hậu đường một đội võ sĩ Ô Sà tộc áp giải năm người ra, đi đầu là Ngộ Bản thiền sư và Cực Hỏa chân nhân, tiếp đó alf Thiên Phong Tử, Tử Long chân nhân và Pháp Tính thiền ni, đủ cả ngũ đại trưởng môn của ngũ đại phái.

Hàn Nguyệt Thanh thốt lên; "Năm vị trưởng môn!" Vừa mừng rỡ vừa kinh hãi. Kinh hãi là bởi ngũ đại trưởng môn quả thật đã rơi vào tay Thủ Tự Hùng, còn mừng rỡ là bở chí ít thì năm người vẫn còn toàn mạng.

Thiên Phong Tử năm người thấy Hàn Nguyệt Thanh, cũng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, đồng thanh đáp lễ: "Minh chủ!"

Ngũ đại trưởng môn hầu như ai cũng mang thương tích, y phục rách rưới xốc xếch, Hàn Nguyệt Thanh không tự chủ được, bước dài một bước lên phía trước, chợt nhớ ra liền khựng người lại, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Các vị không sao chứ?"

Ngộ Bản thiền sư lắc đầu: "Chúng ta không sao, sao minh chủ lại đến được đây?"

Thiên Phong Tử nói nhanh: "Minh chủ, người mau đi đi!"

Thủ Tự Hùng phá lên cười ha hả: "Đã đến được đây rồi, lẽ nào lại muốn bỏ đi sao?"

Nhất Linh lạnh lùng hừm lên một tiếng: "Ông ngoại bà ngoại ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi! Sao nào, ngươi ngăn được chúng ta chắc?" Liền nhấc chân đi về phía ngũ đại trưởng môn.

Đồng Mãnh, Miêu Bách Âm định xông ra cản lại, không ngờ Thủ Tự Hùng lại quát: "Mặc hắn!"

Nhất Linh thản nhiên gật đầu: "Cháu ngoan, thế mới là có lễ chứ!"

Thủ Tự Hùng cười lạnh, vẻ mặt sắt lại nham hiểm, lại một chủ ý ác độc nữa xuất hiện trong đầu.

Nhất Linh đến trước mặt Ngộ Bản thiền sư đang dùn tay trái đỡ lấy tay phải. Cậu không khách khí, đưa tay nắm lấy mạch cổ tay phải của ông tay, lập tức thốt lên: "Đại sư, đấu chưởng với cao thủ đã bị thương vào thái dương kinh mạch!"

Hai mắt Ngộ Bản thiền sư lộ vẻ kinh ngạc, nói: "Đúng thế, ta bị Lý Thanh Long và ba đại đường chủ của hắn vây công, phải dùng độc chưởng để đỡ lại song chưởng của hắn nên kinh lạc đã thọ nội thương."

Nhất Linh gật đầu, bất ngờ đưa tay nhổ một sợi râu trắng của Ngô Bản thiền sư. Lão thiền sư giật mình thốt lên: "Ngươi làm gì vậy?" Song lại lập tức im bặt, mắt trợn lên vì ngạc nhiên.

Thì ra sợi râu trắng như cước trên tay Nhất Linh đột nhiên thẳng cứng như một sợi thép, lại còn phồng ra hệt như đã ngấm đầy một thứ dịch nào đó, Nhất Linh giơ tay, sợi râu trắng cắm xuống xuyên qua áo vào cánh tay của Ngộ Bản thiền sư.

Ngộ Bản thiền sư rùng mình, chỗ sợ râu cắm xuống nóng ran lên, một luồng dương khí từ trong sợi râu truyền vào, kinh lạc lập tức được đả thông, vết thương trong phút chốc gần như khỏi hẳn.

Lão thiền sư khẽ vung cánh tay, mừng vui nói: "Cảm... cảm ơn!" Nói ra chữ "cảm" đầu tiên mới sự nhớ Nhất Linh vẫn là hung thủ giết chết Phương Kiếm Thi, là kẻ tử địch của Hiệp Nghĩa Đạo, sao lại có thể cảm ơn hắn? Nhưng hai chữ cảm ơn rốt cuộc cũng đã rời miệng.

Nhất Linh mỉm cười, nói: "Không cần! Rồi đi đến trước mặt Thiên Phong Tử. Vị trưởng môn phái Côn Luân không đợi Nhất Linh bắt mạch đã lên tiếng trước: "Vai trai của ta bị một trượng của tên man di kia, khẽ động là đau. Đáng tiếc là đã uống phải hoả công tán của lũ khốn này, không đề tụ được nội công, bằng không tự ta cũng có thể chữa trị." Tay trái của Thiên Phong Tử thõng xuống đến lệch vai, song thần sắc vô cùng bình tĩnh, giọng nói ôn tồn uy nghiêm, trong hoàn cảnh hiểm nghèo vẫn không mất đi phong thái của một nhất phái tông chủ.

Nhất Linh gật đầu, sợi râu trắng liên tiếp điểm lên mấy huyệt đạo trên vai trái ông ta. Luồng nội lực hùng hậu truyền vào, Thiên Phong Tử rùng mình kêu lên một tiếng, cánh tay đã cử động lại được: "Hay, tiểu tử ngươi đúng là có bản lĩnh, nhưng bần đạo quả không dám nhận tấm thịnh tình này!"

Nhất Linh lắc đầu: "Không cần khách khí!" Lại đi đến phía Pháp Tính thiền ni.

Không cần dùng bất cứ linh dược gì, chỉ dựa vào một sợi râu là trị khỏi thương thế gây ra bởi bậc đại cao thủ, mà lại chữa khỏi một cách nhanh chóng lạ thường. Dị xảo của Nhất Linh một lần nữa lại khiến cả mấy chục người tròn mắt.

Sự ngạc nhiên của chúng nhân đúng là đã lên đến đỉnh điểm, Hàn Nguyệt Thanh vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, Thủ Tự Hùng vừa kinh hãi vừa nghi ngờ, Lý Thanh Long, Lục Cửu Châu thì lại vừa kinh vừa sợ. Những cựu đối thủ như họ trong lòng đều hiểu rõ, thật không thể tưởng tượng.

Nhất Linh đến trước mặt Pháp Tinh thiền ni. Thiền ni nói; "Ta bị Lục Cửu Châu và thuộc hạ vây công, bị hàn khí làm tổn thương vào phổi." Nói rồi khẽ ho lên mấy cái.

Nhất Linh quay đầu nhìn Lục Cửu Châu cười cười: "Lục hội chủ, chúc mừng ông đã luyện thành Huyền Âm Trảo! Có điều ông phải mời ta uống một bữa rượu mới được, ông luyện thành võ công này khiến ta phải mất sức đây."

Lục Cửu Châu khẽ nghiêng đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Nhất Linh. Nhất Linh cười ha hả, sợi râu lại cắm xuống tìm huyệt qua áo, chuẩn xác vô cùng. Pháp Tính thiền ni chỉ cảm thấy cục khí tụ trong phổi nhanh chóng phân tán, tâm huyết thông suốt, liền chắp tay khẽ cúi đầu: "Đa tạ... thí chủ!"

Nhất Linh ha hả: "Tôi đâu có bố thí gì cho bà!" Rồi đi đến trước mặt Tử Long chân nhân. Tử Long chân nhân giận dữ nhìn chằm chằm vào mặt cậu thét lên: Cút!"

Hàn Nguyệt Thanh hốt hoảng: "Đạo trưởng!"

Tử Long chân nhân gầm lên: "Ta thà chết chứ không để cho hắn trị thương!"

Nhất Linh cười hì hì: "Ta lại cứ thích trị thương cho ông, ông làm gì được nào? Ông chết chắc? Thế thì chết đi cho ta xem!" Nói rồi, vẽ sợi râu cắm thẳng vào mạch môn của Tử Long chân nhân, song đột nhiên "í" lên một tiếng ngạc nhiên: "Thế này là thế nào?"

Thủ Tự Hùng phá lên đắc chí: "Tên trọc Nhất Linh kia, ngươi có thể trị thương cho lão mũi trâu này ta mới phục ngươi."

Nhất Linh thản nhiên: "Thì ra lão mũi trâu này bị tên nửa âm nửa dương nhà ngươi đả thương, chẳng trách kinh mạch lão ta cứ phập phùng bất định, lúc mạnh lúc yếu!"

Một câu nói khiến cho cả Thủ Tự Hùng lẫn Tử Long chân nhân trợn trừng mắt lên. Đúng là Tử Long chân nhân trong lúc đang đối phó với Miêu Bách Âm thì bị Thủ Tự Hùng đánh lén.

Nhất Linh suy nghĩ một hồi, đột nhiên bất ngờ ra tay, sợi râu trắng nhanh như chớp cắm liên tiếp vào người Tử Long chân nhân. Đến lần thứ mười bảy, cậu rút sợi râu ra, thở phào: "Được rồi!"

Tử Long chân nhân trước sau vẫn hận Nhất Linh thấu xương, nhưng lúc này công lực toàn thân đã mất, muốn né tránh cũng không thể né được, nhìn sợi râu nâng lên hạ xuống, cảm giác lúc nóng lúc lạnh hành hạ thân thể mấy ngày nay đột nhiên biến mất, nhất thời trợn mắt mà không thể nói ra lời.

Tử Long chân nhân không nói, nhưng từ vẻ mặt ủ rũ của Thủ Tự Hùng cũng có thể nhìn ra, chân nhân quả thực là đã bình phục. Thủ Tự Hùng không phải rùng mình nhìn theo Nhất Linh, vừa tức tối vừa căm hận, song bất giác không khỏi khiếp sợ, nghĩ thầm: "Tên tặc đầu trọc này rốt cuộc là người hay là ma?" Quay đầu nhìn sang Lý Thanh Long, Lục Cửu Châu, cả hai lão cũng đang thừ người ra sợ hãi.

Lý Thanh Long cúi đầu im lặng, Lục Cửu Châu thì nhún vai chán nản: "Người này cả cơ trí lẫn võ công đều thiên biến vạn hoá, thực là kẻ địch đáng sợ nhất trong thiên hạ, ta đã nói từ trước là đừng đối địch với hắn mà!"