Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời

Chương 9: 9: Lun Và Don






Sau nửa tiếng truy đuổi.

Cuối cùng “Sol” cũng chịu dừng lại.
Không phải là Sky đuổi không kịp đối phương.

Chẳng qua là hắn sợ chiến đấu sẽ gây ra động tĩnh lớn thôi.

Mà quái vật dường như cũng có suy nghĩ như vậy.

Nên kết quả là cả hai cùng nhau chơi trò mèo bắt chuột cho đến khi bọn họ đáp xuống tại một công viên hoang vắng.
Tất nhiên vào thời kỳ này tại Z chẳng có ai rảnh rỗi đến mức đi công viên để tập thể dục, nên lựa chọn nơi này làm địa điểm để đánh nhau là tối ưu.
“Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể đánh bại được ta sao?”
Đôi mắt phát sáng “Sol” gầm gừ.
Đúng như những gì mà Hakase đã phân tích.

Nó thật sự là không muốn đánh nhau.

Đây là cơ thể của đồng bạn nó, nếu bị tổn thương thì nó cũng sẽ cảm thấy rất khó
chịu.
“Tất nhiên!”
Kỵ sĩ không ngần ngại trả lời.

Năng lực của ảo ảnh của kẻ địch đã bị bản thân khắc chế.

Tại sao lại không cơ chứ? Hơn nữa, hắn cũng rất muốn cứu Sol.
“Để xem”
Quái vật lấy từ đâu đó ra một bộ bài.

Sau đó vung cả bộ bài đó lên trời.
Những lá bài được vung ra bỗng nhiên biến to bằng gần bằng kích cỡ con người, sau đó mọc ra chân tay.

Đặc biệt là những lá bài J Q K, chúng đều có vũ khí riêng của
mình.
Những lá bài này sau đó bắt đầu tiến lại gần Sky.
Mà phía bên kia im lặng kỵ sĩ, cũng lấy ra biểu tượng mặt trời, sau đó tráo đổi với biểu tượng gió đang lắp vào.
Sau đó, ánh sáng bắt đầu hội tụ xung quanh cậu càng ngày càng nhiều.

Mà đợi khi ánh sáng chói lòa giảm bớt, một kỵ sĩ mặc bộ giáp vàng chói loá cũng xuất hiện theo.
Kỵ sĩ vung lên thanh kiếm của mình, ánh sáng bắt đầu hội tụ nơi thanh kiếm.
Kỵ sĩ vung thanh kiếm xuống, ánh sáng đang ngưng tụ trên thanh kiếm cũng theo đó mà tản ra và quét qua hết thảy những kẻ địch đối diện.

Trông chốc lát, những lá bài trông có vẻ là rất nguy hiểm của đã bị biến thành muôn vàn mảnh hoa giấy bay lả tả trong gió.
“Hừ!”
“Sol” tức giận triệu hồi ra vô số quả cầu lửa từ bay về phía của Sky.
Kỵ sĩ thấy thế cũng nhanh chóng dùng thanh kiếm tạo ra màn hào quang chặn hết những thứ lao đến.
Mỗi lần những quả cầu lửa kia tạo ra va chạm vào màn sáng.

Chúng đều phát nổ và tạo ra những tia lửa xinh đẹp.
Mà kỵ sĩ lâu lâu cũng dùng thanh kiếm của mình để tích tụ ánh sáng rồi chém ra một trảm.

Mà đối phương cũng nhanh chóng né đi quang trảm.
Mà tình huống chiến đấu cứ thế mà tiếp diễn.

Hai bên dường như cứ chần chừ không tung ra hết sức.

Vì cả hai đều biết nếu lỡ quá tay thì Sol có thể gặp phải tổn thương.

Mãi cho đến khi có một tiếng hô vang lên:
“Dừng lại!”
- --
Nửa tiếng trước.
“Đây quả thực là một chuyện không ai ngờ đến.”
Sau một hồi điều tra và hiểu ra nguyên do của mọi chuyện, Hakase bắt đầu cảm thán.
Mọi chuyện vốn là như vậy, nhưng mà lại không thể hiểu tại sao nó lại trở thành như vậy.
“Chúng ta cần phải nhanh chóng dừng lại cuộc chiến vô nghĩa này!”
Eli vội vàng kéo Hakase ra khỏi cửa.

Cuộc chiến giữa Sky và Quái vật kia nếu bất kỳ ai dành được thắng lợi đều sẽ không có kết cục tốt.
Vì thế, Eli và Hakase nhanh chóng lái xe đến nơi mà Sky và quái vật đang chiến đấu.

Dù sao trên người sky cũng có thiết bị định vị, nên tìm ra hai người kia là một viêc khá dễ dàng.
- --
“Dừng lại!”
Eli nhìn Kỵ sĩ và “Sol” đang chiến đấu rồi hô to.
“Cả hai đều không cần phải đánh nhau nữa đâu!”
Cô khẳng định.
Mà đang chiến đấu tiến vào gây cấn Kỵ Sĩ lẫn “Sol” đều quay đầu nhìn lại đang đứng đó Eli cùng đứng bên cạnh chật vật Hakase.
“Dựa vào cái gì? Mà các ngươi muốn đình chiến?”
Quái vật “Sol” biểu lộ khó hiểu.

Dựa vào trí nhớ của Sol, đây đều là bạn của cậu ấy.

Nó thật lòng không muốn khiến bạn của Sol bị tổn thương tí nào.

Phía bên kia Eli nghe vậy liền đẩy phía sau lưng Hakase ra phía trước và chỉ:
“Nghe hắn giải thích.”
Mà bị đẩy ra như một cái khiên thịt Hakase, lại có chút biểu tình không đành lòng nhìn Eli.
Cô muốn tôi bị nó bắn hỏa cầu nổ tan xác à?
Tất nhiên đó chỉ là một chút suy nghĩ thoáng qua.

Bây giờ hắn cần giữ được mạng sống trước cái đã.
- E hèm!
Hakase làm bộ để lấy lại bình tỉnh, mặc dù tay hắn vẫn còn rất run.

Sau đó hắn biểu lộ ra một cái thần thái:
- Ngươi nghĩ, ngươi cố gắng đến như vậy? Thì có thể khiến Sol hạnh phúc à?
- Ngươi thì biết cái gì!!?
“Sol” mặt biến sắc dùng tay tung ra một cái hỏa cầu về phía Hakase.

Nó thật sự đang rất là giận dữ.
Oành!!!
Thấy kẻ địch ném cái hỏa cầu kia Sky cũng đã kịp thời phản ứng.

Trong một giây kia, hắn nhanh chóng chuyển thành dạng gió, rồi lao vút đến chắn trước mặt Hakase và dùng thanh kiếm để gạt quả cầu lửa ra một bên.
- Á!
Bên cạnh đó, Hakase cũng la lên một tiếng thất thanh.
Ở phía sau lưng Elizabeth thì mặt bối rối nửa phần không hiểu tại sao một cái cao lớn như vậy nam nhân lại có thể có được giọng cao đến như vậy, nửa phần còn lại đã hiểu tại sao Hakase không bao giờ dám đi ra khỏi nhà.

Mặc dù trong khoảnh khắc đó cô cũng có một chút áy náy khi “lỡ tay” đẩy đồng đội ra phía trước, nhưng vì có Sky ở tại nên cô cũng khá yên tâm.
Mà chân run sắp tè ra quần Hakase sau khi có được yểm hộ Hakase cũng dần dần lấy lại tự tin.

Hắn bắt đầu phách lối.
- Ngươi nghĩ, nếu ảo ảnh của ngươi có thể giúp Sol hạnh phúc, thì chắc chắn cậu ấy sẽ hạnh phúc sao? Ngươi! Ngươi vốn không phải là con người? Sao có thể hiểu được con người? Ta tuy có lẽ không thể hiểu được Sol như ngươi.

Nhưng với tư cách là một con người, ta có thể hiểu được một số chuyện.
- Aaaaa!
Cảm giác bị phỉ báng tôn nghiêm quái vật mất đi lý trí.

Nó không còn sử dụng phép thuật nữa, nó chỉ đơn giản là muốn lao tới cào chết tên con người kia thôi.
Ngay bây giờ!
Cảm nhận được cơ hội Sky nhanh chóng lao đến và khống chế lại kẻ địch.

Quái vật tuy có thể sử dụng được pháp thuật tâm xa nhưng khả năng cận chiến của nó quả thật chẳng ra gì.

Nó cố gắng dùng sức vung vẩy nhằm thoát khỏi bàn tay của Sky, nhưng nỗ lực của nó lại không thành.
- Ảo ảnh của ngươi tuy có thể giúp Sol vui vẻ trong thời gian ngắn.

Nhưng mà thực tế, con người sẽ luôn lớn lên, già đi, và chết.
Hakase thấy được đã bị khống chế quái vật lại lắc đầu.
- Sol một ngày nào đó cũng sẽ phải trưởng thành, cũng sẽ phải chết đi, cũng sẽ phải chứng kiến cha của mình chết.
- Vậy ta cũng sẽ tạo ra những ảo giác đó! Bộ không được sao?
Quái vật phản bác.

Bị quái vật phản bác Hakase thật là không biết nói lời nào.

Lời của quái vật, quả thật rất có lí.

Giống như truyện tranh, truyện chữ, trò chơi, hoạt hình… Những thứ kia đều không có thật, đều chỉ là trí tưởng tượng mà con người tạo ra mà thôi.

Nhưng sự ảnh hưởng của những “ảo giác” đó đối với con người thực sự lúc nào cũng là rất lớn.

Chẳng qua họ không nhận ra mà thôi.
- Không! Ngươi không thể!
Đang bí lời Hakase bỗng nhiên nghe được một giọng nói vang lên.

Hắn quay đầu lại nhìn vị cứu tinh kia, đó là bán đồng đội Eli.
- Ngươi đúng là có thể tạo ra ảo giác cho Sol đến cả đời.

Nhưng mà có một điều…
Eli trầm ngâm.
- Ngươi có thể khiến cậu bé vui vẻ hạnh phúc suốt đời được sao? Mà nếu Sol luôn vui vẻ hạnh phúc như vậy, liệu đó có còn là Sol mà ngươi từng biết?
- Sol mà ngươi mong muốn luôn có những mâu thuẫn, đau đớn.

Mà Sol ngươi thao túng chỉ là một sinh vật luôn chỉ biết phụ thuộc vào ngươi, lúc nào cậu ấy cũng chỉ nghe theo những lời nói dối của ngươi.

Ngươi nghĩ xem, một sol luôn vui vẻ, luôn hạnh phúc sẽ luôn hạnh phúc không nghi ngờ? Có phải là Sol mà ngươi từng muốn kết bạn không?
Eli dõng dạc.
- Bạn bè, không chỉ đơn giản là đem đến niềm vui cho nhau, mà còn giúp nhau chia sẻ những cảm xúc khả nổi buồn, sự tức giận… Đó mới chính là bạn bè!
Tất nhiên còn việc bán bạn bè nữa.
Cô thầm nghĩ.
Ta đã sai rồi sao?
Nghe được những lời dạy dỗ của Eli, “Sol” ngừng cự quậy.

Nó dần tỉnh ngộ ra.
- Ta chỉ là muốn kết bạn, nhưng cách làm bạn của ta là sai sao?
Nó nghi vấn.


Vì nó vốn không phải là con người, trong tộc của nó vốn không tồn tại hai chữ bạn bè.

Cho đến khi nó gặp Sol.
- Ta cũng không rõ.

Hay là ngươi thử hỏi cậu ấy xem?
Eli cũng bắt đầu run run.

Dù sao cô cũng chỉ là nửa người máy, vẫn có thể có được những thứ cảm xúc như người bình thường.
Quái vật bắt đầu tin phục.

Nó sau đó bắt đầu tách ra khỏi Sol.
Từ trong thân thể của cậu bé, có thứ gì đó bắt đầu chui ra.

Đó là một đôi mắt bán trong suốt, một con chói sáng linh lung, con còn lại thì tăm tối ảm đạm.

Mà hai con mắt đó, bắt đầu xoay tròn lại vào nhau.

Cuối cùng chúng trở thành một con chó nhỏ.
Thấy mọi chuyện dần dần trở nên ổn.

Sky cũng giải hóa thân và buông lỏng cậu bé ra.
Sau đó, mọi người im lặng chờ đợi Sol tỉnh dậy.
- --
- Mọi người?
Sol lờ đờ tỉnh dậy.

Mà xung quanh giường, là những bóng người quen thuộc.

Đó là Hakase, Sky và Eli.
- Thầy, có chuyện gì xảy ra vậy?
Cậu bé ngước nhìn Hakase.

- Sol, có một chuyện không nên đã xảy ra.

Con nhớ chuẩn bị tâm lý nhé.
Hakase nghiêm Giọng.

Sol chỉ mới mười hai, còn quá nhỏ cho chuyện này.
Con biết rồi ạ, cha con đã mất rồi, phải không?
Cậu bé mỉm cười.

Mà nghe được những lời này Hakase lại không biết vì sao trái tim của hắn lại đau nhói như vậy.

Nhìn đôi mắt hồn nhiên kia, hắn có chút lặng người.
Hắn lấy ra một tờ giấy và trao cho Sol.
- Đây là những lời nhắn nhủ cuối cùng Don dành cho con.
Khi hắn khi thấy xác của người bạn thân của mình.

Hắn biết, Don luôn có thói quen cất những thứ quan trọng ở dưới gối.
Mà Sol, cũng tiếp lấy tờ giấy và đọc.

Mặc dù cũng như bao những đứa trẻ sống tại Z khác, không được đi học.

Cậu cũng đã được thầy dạy dỗ rất đàng hoàng.

Những chữ cái này, cậu đều có thể dễ dàng đọc được.

“Sol thân mến.
Khi con đọc được những dòng này cũng có nghĩa là cha đã không còn trên thế giới này nữa rồi.

Cho cha xin lỗi vì đã không thể giữ lời hứa với con.

Đã không thể để cho mẹ con quay trở về, lại còn khiến con bị mắc kẹt ở nơi này.

Chắc con giận cha lắm, có đúng không? Ha ha.

Đùa thôi, cha biết là con sẽ không giận đâu.

Sol bé bỏng của cha vẫn luôn không chấp nhặt những chuyện nhỏ như thế này đâu, đúng không nè? Khi cha bị mắc kẹt tại đây, cha đã tính trước một điều.

Nếu cha không qua khỏi, con có thể nhờ chú Hakase gửi một lá thư để cho dì đến đón con được không? Cha sẽ rất hạnh phúc đấy.
Tha thứ cho cha.
Don.”
Trên lá thư, bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt ẩm ướt.

Sol cuối đã không thể kìm nén được những cảm xúc bị dồn nén qua bao nhiêu năm tháng.
"Hu hu!"
Cậu khóc òa lên.

Mà đợi cậu khóc xong.

Hakase cũng nói sang một chủ đề khác.
- Này Sol, cho thầy hỏi.
- Vâng! Thầy cứ hỏi ạ.
Sol dùng tay áo gạt đi nước mắt.
- Nếu có một người bạn rất thân với con, vì không muốn con buồn mà nói dối con.

Thì con sẽ cảm nhận như thế nào?
Hắn hỏi.
- Con không biết nữa ạ.

Con còn quá nhỏ để hiểu ra những chuyện đó.

Nhưng mà nói dối là không nên, con sẽ không thích chút nào đâu.
Cậu bé ngây thơ trả lời.
- Vậy con sẽ tha thứ cho người đó sao?
Hakase hỏi thêm một câu nữa.
- Là bạn bè, chắc chắn con sẽ tha thứ chứ! Dù sao người kia cũng đâu có ý hại con đâu, đúng không?
Sol nở một nụ cười thật là tươi.
- À thầy! Hôm nay con đã mơ một giấc mơ rất lạ lùng.

Con mơ thấy cha bỗng nhiên trở nên khỏe mạnh lại…
Sol nói về thứ mà cậu cho rằng là cậu đã mơ thấy.

Ở bên cạnh Hakase và Sky cũng thế mà lắng nghe.
Mà đứng ngoài canh cửa Eli cũng bắt đầu rời đi.

Hiện tại có chuyện cô cần làm hơn là tiếp đứng đó.
- Hu hu hu…
Tại trước hiên nhà, có một chú chó nhỏ.

Nó dùng hai chân trước làm điệu bộ như đang ngồi khóc.
- Này, ngươi không có sao chứ?
Eli tỏ vẻ quan tâm.
- Ta sai rồi.
Cún còn buồn bã.

Đối với nói, lời của Sol tức là chân lý.

Sol đúng nghĩa là nó sai.
- Ta không sao.

Ta chỉ không biết hiện tại vì sao ta lại rất buồn, nhưng đôi khi lại cảm thấy rất vui.
Chú chó tiếp tục khóc.
- Đó là cảm giác khi phạm tội và khi được tha thứ đấy.
Eli chán nản.

- Khi ngươi làm sai, ngươi sẽ cảm thấy khó chịu và buồn bã.

Mà khi ngươi được tha thứ, ngươi sẽ cảm thấy thoải mái vô cùng.

Giống như con chim trong lồng được tự do vậy á.
- Như con chim trong lồng được tự do?
Chú chó mù mịt.
- Đúng! Như con chim trong lồng được tự do.

Những cảm xúc của ngươi vì thế cũng sẽ được thả ra, giống như hiện tại.
Eli giải thích.
- Ồ! Ta đã hiểu.

Cảm ơn ngươi rất nhiều.
Cún con trở nên lễ phép.

Mà thân hình nó bỗng nhiên trở nên mờ nhạt.
- Ngươi… Ngươi bị sao vậy.
Eli bất ngờ hỏi.

Cô thật sự là không hiểu nó đang bị sao nữa.
- Mất đi con người làm vật dẫn.

Chúng ta sẽ phải biến mất.
Quái vật làm ra vẻ giống như mọi chuyện là điều hiển nhiên.
- Ngươi… Ngươi không thể cứ thế mà đi được! Ngươi còn chưa nói lời xin lỗi với Sol mà?
Eli hoảng hốt.

Cún con là quái vật tốt, nó không thể cứ thế mà tan biến được.
- Vậy ngươi thay ta nói lời xin lỗi nhé.

Thời gian của ta cuối cùng đã đến.
Cún con càng ngày càng trở nên mờ nhạt.

Mờ nhạt đến nổi Eli có thể nhìn thấy rõ được những thứ mà nó vốn che chắn.
- Nhớ kỹ tên thật của ta: Ảo thuật gia.
- Khoan đã!
Eli vội vàng lao tới dùng tay chạm vào quái vật, nhưng cuối cùng những gì mà cô có thể chạm vào chỉ là không khí.

Quái vật đã rời đi.
Rốt cuộc quái vật muốn nhắn nhủ điều gì với mình? Ảo thuật gia? Ảo thuật gia là sao?
Cô tự nhủ.
Mà ở bên kia kể xong về giấc mơ của mình Sol cũng dường như nhận ra được điều gì đó.
- Lun! Con cún con của con đâu rồi thầy?
Cậu hoảng hốt.
- Thầy cũng không biết nữa.

Có lẽ nó đã đi đến một nơi rât xa rồi.

Hakase nhìn ra phía cửa sổ.

Trong những tia nắng lung linh của buổi sáng, dười như hắn thấy được có ai đó đang cười đùa với mình.
Mà nghe được những lời như vậy Sol cũng có chút buồn bã.

Nhưng sau đó cậu chợt nha ra điều gì.
- À thầy! Con có thứ này muốn đưa cho thầy.

Đây là thứ mà cha đã đưa cho con kể từ hai tháng trước.

Cha nói không được đọc, đợi đến khi nào cha mất đi thì gửi lại cho thầy.
Sol lấy từ dưới gối ra một tờ giấy.

Rõ ràng hai cha con nhà này có thói quen rất giống nhau.
Hakase cũng lấy ra bắt đầu đọc di chúc của Don dành cho mình.
“Chào Hakase.
Cậu dạo này vẫn còn tăng cân chứ? Đùa thôi.

Mình nghiêm túc đây.

Khi cậu đọc được những dòng này thì cậu cũng biết được kết cục của tớ rồi đó.

Xin lỗi vì đã không nghe lời cậu.

Mình có một chuyện cực kì quan trọng cần phải làm.

Vì thế, mình xin gửi gắm Sol cho cậu trông hộ một khoảng thời gian.

Một lần nữa cực kì xin lỗi cậu.

Mình phải đi đây!
Bạn thân nhất!
Don.”
Tên khốn này.
Hakase có chút ảo não.
Có chút chuyện thế mà cũng nhờ.

Không cần cậu nói tớ cũng sẽ làm nhé.
Sau đó.

Hắn nhận ra tờ giấy này dường như còn có mặt sau.

Vì thế, hắn quay tờ giấy lại và thấy một dòng chữ khác.
“Tái bút: Tớ đã tìm ra được tung tích của Glynne.

Cô ấy hiện tại đang ở tại sở thú quận Chu Tước.

Hãy tìm về mẹ của Sol!”
- Cái gì? Glynne còn sống ư?
Hakase hoảng hốt.

Không phải Glynne vốn đã chết rồi sao?
Mà liu xiu đi vào lại Eli nghe được câu nói này của Hakase cũng có chút đứng hình.
“Don, Glynne… Don, Glynne..

Rất quen!”
Giống như nhớ ra được thứ gì.

Cô bắt đầu chạy ra khỏi nhà, quay đầu ngắm nghía những căn nhà xung quanh, rồi lựa chọn tiến về căn nhà ở phía đối diện nhà của Sol.
Đứng trước cửa chính căn nhà số 9 đường Suvan, Eli ngồi xuống.

Cô lật tấm thảm lên, ở đó có một chiếc chìa khóa.

Cô lấy chiếc chìa khóa đó đút vào cửa chính rồi bắt đầu xoay ổ khóa.
Cạch!
Cánh cửa vốn lâu nay vẫn đóng lại được mở ra một cách bất ngờ.
Thấy vậy, Eli liền quay trở về, gặp đang đứng suy nghĩ trong phòng khách Hakase và nói:
- Hakase! Hakase! Tôi dường như đã nhớ ra được một chuyện.
Đang trầm tư Hakase mất một lúc mới nhận ra Eli đang rất hăng hái đứng bên cạnh.
- Giờ không phải chuyện nhớ nhung gì đâu…
- Không! Rất quan trọng! Với cả tôi lẫn ông! Nghe tôi nói này! Don và Glynne ấy! Họ vốn là hàng xóm của tôi mười lăm năm về trước! Chính tại nơi này!
Eli khẳng định.
- Cái gì?
Không chỉ mình Hakase ngạc nhiên.

Mà ở trong căn phòng Sky và Sol nghe thấy được cũng rất bất ngờ.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao mọi chuyện lại trùng hợp đến như vậy?
Mọi người tự hỏi.
- --
Trong một góc tối nào đó.
Một cái người có mũi dài và nhọn đang ngồi đánh cờ một mình.
Trên bàn cờ có hai phe.

Một bên gồm những quân cờ trắng và một bên gồm những quân cờ sặc sỡ.

Các quân cờ đều được điêu khắc rất tỉ mỉ.
Bên màu trắng, gồm các quân cờ có hình một người cao to đọc sách, một người mặc giáp, một thiếu nữ bị treo lên như con rối và một đứa bé cầm cờ lê.

Mà bên còn lại, là những quân cờ màu sắc với những hình thù kì dị khác nhau.
- Vậy là cả Người múa rối lẫn ảo thuật gia đều đã bị loại.
Hắn lấy quân cờ có hình một người ảo thuật gia đội mũ cầm gậy từ trên bàn cờ ra.

Sau đó đặt nó cạnh một quân cờ có hình một nghệ nhân đang thao túng một con rối dây.
- Mọi chuyện càng ngày càng trở nên thú vị.
Hắn cười khanh khách một tiếng, sau đó lại ngắm nghía những quân cờ sắc màu còn lại trên bàn cờ..