Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời

Chương 70: 70: Hoàng Hậu Hay Là Phù Thủy






- Này Snow, con có bao giờ nghĩ đến việc sẽ hòa đồng cùng với mọi người chưa?
Trong mùa đông lạnh giá, mẹ Snow vừa chải mái tóc của người con gái của mình vừa hỏi.
- Có lẽ là vào một ngày không xa chăng?
Snow vô lo trả lời.
Cô luôn biết, bản thân sẽ không thể sống tách biệt với mọi người mãi mãi được.

Sẽ có một ngày cô sẽ kiếm được những người bạn thật sự, những người luôn thấu hiểu cô.
Nhưng có một điều mà cô luôn chắc chắn, đó không phải là bây giờ!
Nhất là khi bản thân vừa mới tỉnh lại thì đã bị một đám sinh vật không rõ hình thù bao quanh!
- Ư ưm…!
Cô thật sự rất muốn nói một điều gì đó, nhưng mọi chuyện đã quá muộn.

Miệng của cô đã bị bịt chặt bởi một cái khăn hay cái gì đó tương tự rồi.
Trên một mái nhà nào đó, gần quảng trường trung tâm của lâu đài.
- Chúng ta phải cứu Snow.
Nhìn Snow bị đám quái vật bao quanh tại tế đàn quảng trường xong, Eli liền quay đầu sang kỵ sĩ mà nói.
Theo như tình hình hiện tại, thì chín phần mười Snow cũng sẽ có kết cục y như Hakase rồi.

Bị một đám quái vật bao quanh mà không bị tổn thương, chắc chắn chỉ có thể là dùng để hiến tế để trở thành quái vật rồi!
- …
Kỵ sĩ cũng gật đầu đồng ý, hắn cũng không muốn tai nạn cũ bị lặp tại tí nào cả.
- Phập phập phập!
Ngay lúc kỵ sĩ và Eli cùng nhau chuẩn bị phân công ra hành động, có ba mũi tên cùng nhau rơi vào vị trí của bọn họ.
Rất may là kỵ sĩ đã nhanh tay kịp phản ứng bằng Gió, cho nên các mũi tên đó đều bị hụt.
- y chà chà! Ta đã nhận ra là có sóc con nào đó lén lút quanh đây mà.
Ngay lập tức, một bóng người khá là quen thuộc hiện lên từ phía sau lưng của nhóm Eli.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của bóng người từ từ lộ ra.


Đó không thể là ai khác ngoài lão thợ săn đã chỉ đường cho họ được!
- Sao… sao ông có thể nhận ra được bọn tôi đang trốn ở nơi này cơ chứ?
Nhận ra bản thân đã bị phát hiện, Eli liền kinh ngạc hỏi.
Phải biết bây giờ là ban đêm, khả năng ẩn thân của Sương Mù sẽ vốn sẽ rất là bá đạo mới đúng.

Cho dù có đứng cạnh bên cũng sẽ không phải nhận ra được đâu!
Ấy vậy mà lão thợ săn vẫn có thể nhận ra được bọn họ, vậy có phải rất là kì hay không?
- Xin tha, ta dù sao cũng là một vị Thần có tên đấy ha ha!
Nghe được Eli hỏi một câu khá vô lí, thợ săn liền ôm bụng cười rồi chỉ vào mai đầu của mình rồi tự tin nói:
- Bản năng thợ săn, có hiểu không?
- Không…
Eli lắc đầu không hiểu.

Mặc dù đã tiếp xúc với quái vật khá là nhiều, nhưng mà làm sao cô biết được tên thật là cái gì chứ? Và có liên quan gì đến bản năng thợ săn mà đối phương đang nói chứ?
Chẳng lẽ, bản năng thợ săn là năng lực của đối phương?
- Ồ, có vẻ như mấy người cũng không hiểu gì hết nhỉ.
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Eli, Thợ Săn dường như cũng đã hiểu ra một phần.

thế là hắn lại dùng bộ dáng tự tin của mình mà nói:
- Thôi kệ đi.

Nhưng mà mấy người đã có ý phá hủy nghi lễ, thì chắc chắn mấy người là kẻ địch rồi!
- Nếu vậy thì… Đi chết đi!
Nói xong, Thợ Săn liền lôi ra một cây dao săn rồi lao vào chém vài nhát.
- Chạy!
Nhìn thấy đối phương lao vào tấn công, kỵ sĩ liền đẩy Eli ra xa rồi dùng kiếm chặn lại dao săn của đối thủ.
- Keng!

Thấy kỵ sĩ liền nhanh chóng dùng kiếm chặn lại dao của mình, Thợ Săn liền khen ngợi:
- Khá khen cho ngươi đấy nhân loại.

Nhưng mà đồng đội của ngươi thì sao? Cô ta vẫn chỉ là một người thường mà thôi!
Nói xong, không biết từ nơi nào, lại có những mũi tên bén nhọn từ trong bóng tối lò đầu ra.
- Đừng hòng!
Nhìn thấy những mũi tên sắp được bắn ra, kỵ sĩ liền nhanh thay dùng Gió đẩy những mũi tên kia bay tán loạn.
- Ấy! Đừng có quên ta chứ?
Nhìn thấy kỵ sĩ mải mê tập trung những mũi tên kia, Thợ Săn liền dùng dao của mình đâm vào một nhát.
- Xoẹt Xoẹt!
Một dao của hắn chạm vào giáp của kỵ sĩ làm tóe lên những tia lửa điện, đồng thời đánh kỵ sĩ bay ra xa.
- Đau!
Mặc dù có bộ giáp bảo vệ, nhưng mà kỵ sĩ vẫn cảm thấy rất xót.
- Xem ra không thể tiếp tục cận chiến được rồi.
Nhận ra được khả năng cận chiến bá đạo của quái vật, kỵ sĩ liền suy nghĩ.
Giữa tháng 6 năm nay, nhờ sự xuất hiện của các biểu tượng mới và động cơ Z-1, Đội Đặc Nhiệm cuối cùng cũng nghiên cứu ra thêm một vài thứ mới.
Nhìn bộ động cơ mà kỵ sĩ đang sử dụng có lẽ là Z-1, nhưng thực tế là không phải.
Đây là động cơ Z-2.
Ngoài khả năng cho phép sử dụng ba biểu tượng cùng một lúc và vẫn giữ được sự ổn định, động cơ này còn một điều mới khác.
- Ngươi có chắc, là sẽ cùng với nhân loại là địch không.
Nhìn Thợ Săn, kỵ sĩ liền bình tĩnh rồi đứng lên nói.
- Nực cười? Trong tình cảnh này mà ngươi vẫn có thể nói ra được một câu như vậy sao?
Nhìn kỵ sĩ đang gắng gượng đứng lên.

Thợ săn liền phì cười và nói.
Đối với hắn, kỵ sĩ giờ giống như là một ngọn nến trước gió vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể thị bị dập tắt.
Với tình huống như vậy, sao kỵ sĩ vẫn có thể nói đùa mấy câu như vậy chứ?

- Vậy là được rồi!
Kỵ sĩ liền nhanh chóng lắp Mây và Mưa vào động cơ Z-2 rồi nói:
- Biến thân!
Ngay lập tức, trong màn trời đêm kia, những đám mây bắt đầu tụ lại giăng kín cả bầu trời, ngay cả mặt trăng liền cũng không thể thoát nổi.
- Tí tách!
Chỉ để lại những hạt mưa rơi xuống.
Ngay lập tức, những hạt mưa bắt đầu ngưng đọng lại quanh tay của kỵ sĩ vào tạo thành một cây cung.
Đây chính là năng lực của động cơ Z-2.
Thay vì chỉ là triệu hồi một loại vũ khí cố định, nó có thể tự biến đổi tính chất của vũ khí để phù hợp với biểu tượng mà nó đang sử dụng.
- Ai?
Nhìn mặt trăng đã bị che phủ, trong nhóm người giữa tế đàn nơi mà Snow đang bị trói lại, có một giọng nói giận dữ vang lên.
Từ trong đám quái vật, một bóng người liền từ tốn mà uy nghiêm bước ra.
Đó là một người phụ nữ trung niên, nàng cực kỳ xinh đẹp.

Tính nhan sắc của nàng so với Snow ra, thì chỉ kém có một chút thôi.
Nàng mặc một bộ áo choàng lông nhung màu đen, với một bộ váy toát lên khí chất sang trọng cũng không kém.
- Tí tách.
Với vương miệng đang thấm đẫm nước mưa trên đầu, có thể nhận ra đây đây chính là Nữ Hoàng của tòa lâu đài này.
- Chuyện gì đang xảy ra!?
Giơ tay hứng những hạt nước mưa đang rơi, người phụ nữ quý tộc tiền hỏi.
- Thưa Nữ Hoàng, có kẻ muốn muốn phá đám nghi lễ.
Trước mặt người phụ nữ, Thợ Săn vừa lăn lộn để né đi những mũi tên nước mà kỵ sĩ vừa bắn ra vừa nói.
- Hóa ra là có kẻ địch à? Cần ta giúp ngươi một tay không?
Nhìn thấy Thợ Săn có chút chật vật, người phụ nữ liền dò hỏi.
- Thôi được rồi! Mọi chuyện cứ tùy ý người.
Cảm nhận được sát khí đằng đằng đến từ người phụ nữ, thợ săn liền lắc đầu rồi đồng ý.
Đã nữ nhân này muốn tham gia, hắn cũng không thể ngăn cản được.
- Hừ!
- Bụp!
Nói xong, người phụ nữ liền nổ thành một đám khói lấp lánh.
Đợi làn khói biến mất, người phụ nữ kia cũng không còn, chỉ còn lại một bà già già nua xấu xí trong bộ áo choàng nhung đen.
Đây chính là nhân dạng thật của bà ta – một mụ phù thủy độc ác như bước ra từ trong truyện cổ tích.


- Bất cứ ai muốn ngăn cản nghi thức, đều sẽ phải chết!
Nói xong, Phù Thủy liền lấy ra một quả táo rồi ném về phía kỵ sĩ.
- Xoạch!
Quả táo bị mũi tên nước của kỵ sĩ bắn vỡ thành từng mảnh.
Nếu bây giờ là ban ngày, có thể thấy quả táo kia sau khi bị bắn vỡ xong liền nhanh chóng thối đi và biến thành một vũng axit sủi bọt.
- Hừ!
Nhìn thấy bà Phù Thủy có ý định muốn phục kích mình, kỵ sĩ liền nhanh chóng cho bà ta một mũi tên.
- Phập!
Rất nhanh, mũi tên liền đâm trúng một thứ.
Tất nhiên đó không phải là bà Phù Thủy kia, mà một con quái vật đứng chắn trước mặt bà ta.
- Vì Nữ Hoàng…
Nói, xong con quái vật kia liền ngã xuống và biến thành cát bụi.
- Vì Nữ Hoàng!
Nhìn thấy đồng đội ngã xuống, những con khác cũng đồng thanh hô to rồi xông về phía kỵ sĩ.
Mặc dù không có tên thật, bọn chúng chỉ là những con quái vật tầm thường và yếu đuối.
Nhưng mà mất cái này thì được cái khác.

Dù yếu hơn so với những con quái vật có tên thật như Phù Thủy và Thợ Săn, nhưng mà số lượng của chúng lại rất là đông!
- Đây là kết thúc các ngươi!
Nhìn thấy đám quái vật lao về phía bản thân, kỵ sĩ liền lắc đầu mà nói.
Hắn liền nhanh chóng lấy ra Mưa và lắp vào cây cung nước trong suốt của mình.
Ngay lập tức, cây cung thủy tinh của kỵ sĩ liền phát ra ánh xanh lam làm sáng chóa cả một vùng trời.
Kỵ sĩ liền cầm dây cung chói sáng kéo nhẹ rồi thả ra.
- Lách tách.
Những mũi tên nước được bắn ra từ cung của kỵ sĩ lao từ trên trời xuống như là cơn mưa xối xả vẫn đang được trút nãy giờ, chúng lao vào đám quái vật kia một cách lạnh lùng không có lòng từ bi.
- Ầm ầm!
Từng con, từng con quái vật một, bị tan biến thành tro bụi mỗi khi bị những mũi tên của kỵ sĩ chạm vào.
Chúng quá yếu! Không thể để lại được xác như những con quái vật mà kỵ sĩ từng gặp được!
- Đây là kết cục của các ngươi!
Nhìn thấy quảng trường chỉ còn lại bốn người là Snow, hai con quái vật kia và bản thân (Eli đã chạy trốn từ lâu rồi), kỵ sĩ liền tiếp tục giương cung nhắm vào một trong hai con quái vật còn lại rồi nói..