Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời

Chương 35: 35: Quá Khứ Của Kỵ Sĩ






Giữa sân đấu cũ xưa dưới cống ngầm.

Có một kỵ sĩ và một người khổng lồ cơ bắp đang đứng đối đầu nhau.
“Bây giờ, cậu có nhớ ra ta là ai chưa?”
Nghe được câu hỏi của quái vật, những ký ức không mong muốn liền xen kẽ sự phẫn nộ và sợ hãi cùng nhau chiếm lĩnh đầu não của kỵ sĩ.
Trong trí nhớ của hắn, có một lần hắn đã từng gặp khuôn mặt này.

Đó là một trong những lần đau buồn nhất trong cuộc đời mà hắn có mơ cũng không dám gặp lại.
Năm năm trước.
“Mọi người, anh về rồi nè!”
Trước đám trẻ nhỏ khoảng từ mười một đến mười hai tuổi, một người thanh niên tóc trắng mỉm người dang rộng vòng tay chào đón.
Đang nhàm chán vui chơi đám trẻ giống như nhận ra được sự hiện diện của người thanh niên liền cùng nhau chạy về người thanh niên và bắt đầu vui vẻ cười đùa.
“Anh Cloud! Anh về rồi!”
“Anh Cloud lần này cũng đánh bại được quái vật chứ ạ?”’
“Hừ! Mạnh mẽ như anh Cloud, làm sao mà thua quái vật được chứ? Đâu có yếu đuối giống như cậu đâu?”
“Nhật Hi! Cậu thật là xấu tính quá đi! Tớ nhất định sẽ còn trở nên mạnh mẽ hơn anh Cloud nữa!”
“Thôi nào! Chúng ta là kỵ sĩ, phải cùng đoàn kết với nhau chứ?”
“…”
“Cloud! Con về rồi à?”
Một người phụ nữ từ sau đám bước lên.

Không ai khác đó chính là Cynthia.
“Vâng! Thưa mẹ!”
Cloud lễ phép chào lại.
“Ủa? Sky đâu rồi hả mẹ?”
Cậu nhận ra trong đám em của mình bỗng thiếu đâu một đứa.
“Con biết tính thằng nhỏ mà.

Chắc nó đang ở đâu đó quanh đây thôi.”
Cynthia lắc đầu thở dài.

Khác với những đứa trẻ khác, Sky luôn luôn lười biếng và tự tách mình ra khỏi mọi người xung quanh.

Cho dù mọi người đã cố gắng cổ vũ đứa bé như thế nào, thằng bé vẫn không muốn hòa đồng với những người khác.
Với những đứa trẻ kia, Sky giống như một cá thể lạc loài.

Cậu không bao giờ chơi hay giao tiếp với bọn chúng.

Cậu bé lúc nào cũng như đang đắm chìm vào thế giới của mình vậy.
Ò E Ò E!
Trong khung cảnh yên bình của nhà trẻ, tiếng còi báo động bỗng nhiên vang lên.
“Có chuyện gì vậy?”
Cloud khó chịu nhìn lên lên màn hình camera.
Trước cổng của căn cứ, có ba con quái vật xuất hiện.

Một con thấp bé ăn mặc sặc sỡ và đeo mặt nạ.
Một con cực kỳ cao với cơ thể cơ bắp lực lưỡng.
Một con cao gầy sắc mặt nhợt nhạt, đi cùng nó là những đồ xu lơ lửng.
“Quái vật? Tại sao lại có quái vật đến đây?”
Cậu nhướng mày nghi hoặc.
Không phải quái vật luôn luôn sống riêng lẻ sao? Sao giờ lại tạo thành nhóm rồi? Tại sao quái vật lại biết được nơi này chứ? Không phải là nơi này luôn luôn được bảo mật một cách tối đa sao?
“Mẹ! Mau mang mọi người cùng rời khỏi đây!”
Không cần đợi Cloud nói ra, Cynthia liền đã tập hợp những đứa trẻ và dẫn chúng đi đến cánh cửa thoát hiểm bí mật đằng sau.
“Mọi người mình cùng nhau chơi đuổi bắt nhé! Ai đến đích trước sẽ chiến thắng!”
Cynthia mở ra cánh cửa và bình tĩnh nói.

“Vâng ạ!”
Đám trẻ đồng thanh trả lời và cùng nhau lần lượt tiến vào cánh cửa.
Đợi đứa trẻ cuối cùng rời đi, Cynthia liền quay lại và gật đầu với Cloud, sau đó đóng lại cánh cửa rồi rời đi.
“Xem ra chỉ có thể cố hết sức mà thôi.”
Cloud lần lượt chứng kiến những người đồng đội của cậu bị đánh ngã trên màn hình rồi bắt đầu nhét biểu tượng Mây và Bầu Trời vào động cơ trước bụng.
Biến thân xong, cậu liền nhìn lại xung quanh chắc chắn không có bỏ sót ai rồi quay đầu để đi tiếp ứng những người đồng đội kia.
Tuy vậy, ngay tại lúc cậu chuẩn bị rời đi, có một bóng người nhỏ bé đã chặn lại cậu.
“Sky? Sao em lại không đi cùng với mọi người? Cái gì? Em không muốn anh rời đi sao?
Cloud xoa đầu cậu bé.
“Em không muốn anh phải chết đâu.”
Sky nhìn lại trên màn hình quan sát.

Nơi đó có hơn mười vị kỵ sĩ, nhưng mà cho dù bọn họ có nỗ lực đến đâu vẫn không thể làm ra được bất kỳ vết trầy xước nào trên người bọn quái vật cả.
Nhóm kỵ sĩ rất mạnh, nhưng so với quái vật, bọn họ thực sự vẫn chưa đủ.
“Anh không thể được rồi.”
Trong bộ giáp kỵ sĩ Cloud lắc đầu từ chối, cậu cần phải chiến đấu.

Nếu hiện tại cậu trốn đi, có lẽ sẽ không đủ thời gian để đám trẻ trốn thoát được mất.
“Nghe này! Hiện tại em phải trốn đi, có được không?”
Cậu ngồi xuống và vỗ vai Sky.
“Hứa với em anh sẽ trở về.”
“Anh hứa!”
Hứa xong, Cloud lại bồng Sky lên, tìm nơi để cậu bé có thể lẩn trốn một cách an toàn.
Vì cửa thoát hiểm đã bị khóa, nên chỉ còn một cửa thông gió đủ nhỏ mà Sky vừa vặn nằm trong đó thôi.
“Nhớ đừng gây ra bất cứ tiếng đội nào cho đến khi có người khác tới cứu nhé!”
“Vâng!”
Đợi Sky gật đầu đồng ý, Cloud liền đóng cửa sổ thông gió lại và rời đi.
“Lâu quá…”
Ngồi bên trong cửa thông gió chật hẹp và tối tăm, Sky chán chường nghĩ ngợi.

Nếu bây giờ cậu có thể đi ra được thì hay quá.

Nhưng mà cậu không thể làm chuyện đó được, cậu đã hứa với anh cloud rồi cơ mà!

Ầm!
Một tiếng va chạm lớn cắt đứt suy nghĩ của cậu.

Làm cậu phải nhìn ra khe hẹp của cửa thông gió để xem
“Đây là kỵ sĩ sao? Quá yếu!”
Một bóng người khổng lồ đi vào và kiêu ngạo chế giễu.
Nghe vậy, Sky liền nhìn về nơi đối diện.

Tại nơi đó, có một người thanh niên người đổ máu đang nằm trên đám gạch vụn rơi ra từ bức tường đổ nát ở phía bên cạnh.
Bóng người to lớn liền tiếp tục đi tới và cầm lên người thiếu niên, lúc này cậu bé mới thấy rõ ràng được gương mặt của người thiếu niên kia: với mái tóc trắng đặc thù, người thiếu niên không ai khác chính là Cloud.

Bóng người ngạo nghễ nói:
“Nói ra nơi lẩn trốn của đám linh năng giả trẻ con kia mau! Nếu ngươi cho ra một đáp án khiến ta thỏa mãn thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”
“Hừ! Chừng nào kỵ sĩ bọn ta còn sống sót thì đến ngày ấy các ngươi đừng hòng mà khuất phục nhân loại!”
Đáp lại quái vật là một lời phản kháng cuối cùng của chàng trai trẻ.

Cho dù có chết, cậu cũng sẽ không bao giờ bán đứng những đứa em của mình cả!
“Răng rắc!”
Ngay lập tức, khí tức sinh mệnh trên người thiếu niên liền biến mất.

Cậu đã quay trở về nơi ôm ấp của các vị Thủy Tổ.
Nhìn thấy cảnh này, Sky bắt đầu run rẩy.

Cậu muốn hét lên thật to, chạy trốn thật nhanh.

Nhưng khi nghĩ đến lời hứa của mình và anh Cloud, cậu liền dùng hết sức bình sinh của mình mà bịt thật chặt miệng lại.
“Này! Lực Sĩ, ngươi quá nóng nảy rồi! Ta nghĩ là ta có thể khiến hắn phải khai ra a!”
Đứng sau cao lớn quái vật là cao gầy quái vật buồn bực lên giọng.
“Cái gì? Thầy Thôi Miên, ngươi nghĩ với mấy cái thủ thuật đơn giản của người là có thể khiến những cái ý chí sắc đá kỵ sĩ kia đầu hàng sao?”
Quái vật cao lớn không phục nói.
“Ngươi nghĩ là với bộ dạng to xác đó là có thể khiến con người vâng thuận sao ư?”
Quái vật cao gầy phản bác.
“Thôi kệ đi! Chúng ta không cần thiết phải cãi nhau đâu!”
Thấp bé quái vật lên tiếng giảng hòa.

Nó không muốn phải lãng phí thế thời gian tại nơi này nữa.
“Hừ!”
“Hừ!”
Hai con quái vật còn lại đồng thanh hừ lạnh tỏ vẽ giận dỗi.
Thế là sau một hồi tranh luận, cả ba con quái vật đều lựa chọn thống nhất cùng nhau rời đi.
Còn Sky của chúng ta thì sao?
Vì quá sợ hãi, nên cậu đã ngất đi từ lúc nào không hay.
“…”

“Hu hu… Hức!”
Sky cuối cùng đã tỉnh lại sau một thời gian dài ngất đi.

Cậu nhận ra bản thân đang nằm trên một cái giường bệnh.

Bên cạnh cậu là Cynthia đang ngồi
“Sky! Con đã tỉnh dậy rồi sao?”
Ngồi cạnh giường Cynthia gạt đi những giọt nước mắt trên má và để lộ ra thần sắc tiều tụy của mình.

Trông cô nhợt nhạt giống như là một người bị bỏ đói lâu ngày vậy.
“Con có mệt không?”
Trong giọng nói của cô tràn đầy sự quan tâm và lo lắng.
“Con sợ hãi lắm đúng không?”
“Hay là để mẹ gọt táo cho nhé!”
“Đủ rồi! Cynthia! Em đang làm thằng bé hoang man đấy!”
Một giọng đàn ông trầm thấp can ngăn lại cô, đó là Hakase.

Mặc dù hắn hiện tại có bề ngoài cũng không khá hơn Cynthia là bao.
“Mọi người… mọi người đâu rồi ạ?”
Sky ngây ngô thắc mắc.
“Sky… Hu hu… Mẹ xin lỗi! Mẹ xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được bất cứ ai! Cloud, Nhật Quang, Windy… tất cả mọi người đã… Hức! Hakase, Tất cả là lỗi tại em! Em thật không xứng đáng để làm mẹ của đám nhóc!”
Người phụ nữ vừa đáp lại câu hỏi ngây ngô của cậu bé vừa ôm mặt khóc.

Cô không muốn đứa trẻ phải thấy bản thân yếu đuối chút nào, nhưng mà cảm xúc của cô lại không thể kiềm chế được.
“Cynthia! Em dừng lại ngay! Em đã khóc liên tục bảy ngày rồi đấy! Cứ thế này thì đến bản thân em cũng không thể tự bảo vệ nổi chính mình đâu! Tất cả không phải là lỗi của em! Em vốn không có sức mạnh để có thể bảo vệ được bọn trẻ khỏi quái vật.

Huống hồ chẳng phải em đã cứu được Candy một mạng rồi còn gì?”
Hakase quát mắng cô, sau đó lại nhẹ nhàng an ủi.

Hắn không muốn thấy Cynthia phải khóc thế nào nữa.

Nhìn cô khóc, rồi nhìn lại đôi mắt ngây thơ của đám trẻ, hắn lại
“Nhưng mà! Nhưng mà…”
“Nhưng mà chúng ta không thể gục ngã được đâu! Nếu em bỏ cuộc, thì ai sẽ là người cùng anh chăm sóc bọn nhỏ chứ? Nếu em từ bỏ tại đây, thì ai sẽ là người bảo vệ tương lai của bọn trẻ chứ?”
Những lời động viên của Hakase đã khiến Cynthia buộc phải tự tỉnh ngộ ra.
Đúng rồi! Nếu mình hiện tại bỏ cuộc, thì số phận của Sky, Candy và Earth sẽ đi về đâu chứ?
Những giọt nước mắt cuối cùng cũng đã khô lại, chỉ còn để lại lòng quyết tâm cháy bỏng trong đôi mắt cô.

“Em sẽ đứng lên, em sẽ bảo vệ mọi người! Em sẽ khiến bọn quái vật phải trả giá đắt vì đã chạm đến chúng ta!”
Đôi mắt hừng hực như lửa cháy kia là phần cuối trong ký ức của Sky về đám quái vật.
Quay trở lại thực tại, chìm đắm trong phẫn nộ lẫn sợ hãi Sky liền khó khăn gằn giọng nhổ ra một câu:
“Lực Sĩ?”
Hắn không biết bản thân có nên nói ra những lời này không? Đây không phải là một trong kẻ đã hãm hại hầu như toàn bộ “gia đình” của hắn sao?
“Ồ! Hóa ra ngươi cũng biết rõ danh hiệu của ta cơ đấy!”
Nghe được những gì cậu nói, cao đến mười mét, thân hình gồ ghề quái vật tràn đầy hứng thú mỉm cười.
Nó thật không ngờ kỵ sĩ lại có thể biết được danh hiệu của nó.
Mỗi quái vật, đều có một cái tên thật riêng, hay chính xác hơn là danh hiệu.

Một khi tiết lộ ra danh hiệu, tức cũng là tiết lộ ra năng lực đặc thù của nó.

Vì vậy, quái vật thường rất ít khi để lộ ra danh hiệu của mình, trừ khi đó là đồng minh.

Không ngờ kẻ địch cũng biết được tên của nó.
“Vậy ngươi có biết cái này không?”
Quái vật chỉ vào một vết sẹo trên cơ thể rồi hỏi.
“Không…”
Kỵ sĩ buồn bực lắc đầu.

Tại sao quái vật lại hỏi một câu như vậy? Hắn làm sao mà biết được chứ?
Thấy vậy, quái vật liền bắt đầu tự hào giải thích.
“Đây là những vết thương mà đám kỵ sĩ đã gây ra cho ta.

Hay đúng hơn là ta tự gây nên cho ta.

Cứ mỗi lần giết được một tên kỵ sĩ, ta liền khắc vào trên người bản thân một vết sẹo.

Để ta đếm xem… ta hiện tại có một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…”
“Đủ rồi!”
Kỵ sĩ phẫn nộ mà ngắt ngang câu chuyện đếm số của quái vật.

Thật sự,trên người quái vật có quá nhiều vết sẹo.

Đã có đến bao nhiêu người anh chị em của hắn đã vì nó mà bỏ mạng chứ? Càng nghĩ, kỵ sĩ lại càng đỏ mắt giận dữ.

Hiện tại hắn chỉ muốn cùng quái vật đồng quy vu tận mà thôi!
“Ngươi chắc chắn sẽ cùng ta là kẻ địch chứ?”
Kỵ sĩ cố gắng nhẹ giọng run run nói ra một câu.

Hắn đang cố gắng kiềm chế thứ cảm xúc khốn nạn kia của mình, nhưng thực sự là hắn không thể! Mỗi một giây hắn còn bình tĩnh, là mỗi một giây như đang ở trong địa ngục.
“Rắc! Rắc!”
“Tất nhiên!”
Quái vật vặn mình khởi động các khớp cơ rồi đáp lại.
“Ta thật kỳ vọng ngươi liệu có thể làm gì được ta cơ!”
Nó ngạo nghễ cười.
“Hừ!”
Dưới tác động của Gió, cậu có thể rõ ràng cảm nhận được những những dòng linh năng mà quái vật tỏa ra.

Chúng giống như là tuyệt vọng vật, nếu người thường đến gần cách chỉ 1 mét thôi, chắc chắn người đó sẽ ngất đi vì linh áp đến từ quái vật.
Khí thế mà nó phát ra ra vốn là không thể khinh thường!
Nhưng nhờ có giáp linh năng và bản thân vốn là linh lực giả, kỵ sĩ có thể chắc chắn hắn vẫn sẽ an toàn nếu đứng cạnh quái vật trong thời gian dài.
Nhưng mà bị cơn nóng giận chiếm lĩnh đầu óc kỵ sĩ vốn còn quan tâm đến những tiểu tiết đó nữa, hắn đã bắt đầu lao lên.

Hắn đã không thể chịu đựng nổi nữa rồi!
Từng tế bào trong bản thân hắn hiện tại đều có chung một nhịp đập, đó là giết!
Trong sân chiến đấu của Đấu Trường Ngầm, kỵ sĩ và quái vật đã bắt đầu tiến lại gần sát nhau!
- --
Hôm nay sinh nhật mà k ai rủ chơi gì nên có thêm thời gian viết.
Hôm nay tác rã rời rồi, mai quay lại với tiến độ bình thường nhé.

Vì trình còn non nên tác mỗi lần viết xong đều sửa đến 3 - 4 lần.

Các ae thông cảm..