Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời

Chương 23: 23: Hành Trình Đi Đến Thành Phố F






“Líu rít!”
Tiếng kêu của loài chim líu rít báo hiệu mùa hè đã tới.
Giờ đã là giữa tháng tư, những chú chim líu rít từ phương nam ấm áp bắt đầu rời đi đến phương bắc mát mẻ.
Trên một xa lộ nào đó, dưới những cánh chim líu rít lập lờ phía trên trời, có một chiếc xe tải 6 chỗ đang chạy không ngừng nghỉ.
“Vậy nhiệm vụ lần này là gì thế hả Hakase?” Ngồi ở bên ghế phụ Eli cảm thấy chán chường nên bắt đầu đùa nghịch.

Mặc dù được đi du lịch, nhưng đã qua bốn thành phố rồi mà cả bọn vẫn chưa được dừng lại.

Cô có cảm giác giống như là cả nhóm đang đi làm nhiệm vụ chứ không phải đi chơi.
“Cô đã nhận ra rồi sao?”
“???”
“Thôi cứ tạm coi như tôi chưa nói gì đi.”
“Này này! Chẳng lẽ chúng ta phải đi làm nhiệm vụ thật?”
Eli có chút bực bội nói.

Vốn tưởng là sẽ được nghỉ ngơi, hóa ra vẫn là nhiệm vụ ư? Bộ con người ông không có gì khác ngoài nhiệm vụ à?
“Cô có nhớ vụ hỏa hoạn làm cha của Sol bị thương nặng không?”
Hakase giống như sợ một ai đó nghe được liền bắt đầu nói nhỏ.
“Không phải là Don chết là do bị Glynne tiêm nọc độc à?”
Eli hiểu ý thì thầm theo.
“Đúng là giữa lời nói hai bên đều có chút mâu thuẫn.

Nhưng mà nếu là quái vật, thì lại rất dễ hiểu?”
“Dễ hiểu là sao? Tôi cảm thấy rất khó hiểu mà.”
“…” Hakase bắt đầu suy nghĩ gì đó, rồi mở miệng ra.

“Nếu người phóng hỏa cũng là một quái vật khác.

Vậy thì không có gì gọi là khó hiểu khi hắn tạo ra một hiện trường giả nhằm che dấu tung tích của Glynne cả.”
“Ồ!” Eli cảm thán.

Cô nhận ra mọi chuyện đều rất có lý, Glynne khi đó vốn vẫn còn lại một chút nhân tính nên không muốn giết cha của Sol.

Vì vậy có một kẻ khác đã ra tay thay cô ấy bằng cách tạo ra một vụ hỏa hoạn.

May mắn là bằng cách thần kỳ nào đó Don vẫn còn sống sót, nên sở thú đẫm máu của Glynne vẫn bị lộ ra.
“Vậy lần này… đừng bảo là ông đã tìm ra được manh mối con quái vật kia đó nhé.” Eli bối rối.
“Cũng không hẳn là tôi tìm ra.” Nghe được những lời như vậy, Eli liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà những câu nói tiếp theo lại cho cô một cỗ áp lực vô hình.


“Là có người thông báo cho Hội Đồng Thế Giới, nên chúng ta không thể không đến!”
“Hội Đồng Thế Giới à?” Eli cảm khái.
Hội Đồng Thế Giới là tổ chức đươc lập ra bởi Ngũ Quốc và 23 thành phố lớn nhằm mục đích duy trì hòa bình và an ninh thế giới.

Đây là tổ chức mẹ của Đội Đặc Nhiệm.

Cũng tức là cấp trên của cấp trên của cấp trên của Eli.
“Nếu là lệnh từ tổ chức, tại sao chúng ta không đi trực thăng cho nhanh?”
“Bộ cô không nhớ lần trước tổng bộ vừa mới bị đột nhập xong à? Hiện tại bọn quái vật đang trông chừng tổ chức, bất cứ hành động nào cũng sẽ làm chúng phát giác mất.”
“Vậy lỡ khi chúng ta không hoàn thành được nhiệm vụ, liệu có sao không?”
Áp lực lớn như vậy, làm cô có chút bồn chồn.
“Tôi từng nhớ có một lần như vậy, kết cục là tôi bị hạ chức và cùng Sky bị điều đi Z đó.”
Hakase tỏ ra buồn rầu.

So với việc tham gia điều tra chiến đấu, hắn vẫn thích làm nhân viên nghiên cứu hơn.
Mặc dù không biết Hakase có đang đùa hay không.

Eli ngay lập tức đổi chủ đề, cô không muốn phải nghe hắn lải nhải nhiều hơn nữa đâu:
“Vậy nơi mà chúng ta sắp tới là nơi nào?”
Hakase cũng đành thở dài đáp lại:
“Thành phố F, nông trại của thế giới.”
- --
Tây lục địa có 24 thành phố lớn, và mỗi thành phố đều có một đặc điểm khác nhau.

Như P là thành phố an ninh chính trị, nơi mà các lực lượng quân sự và các vị chính trị gia nổi tiếng được đào tạo ra.

Hay Z là thiên đường của tội phạm, nơi trú ẩn của những tên tội phạm được truy nã toàn thế giới.
F cũng như vậy.

Nhờ những thuận lợi mà tự nhiên mang lại, F trở thành một thành phố chỉ dành riêng cho việc phát triển nông nghiệp.
Nằm trên đồng bằng Farmie nổi tiếng với độ màu mỡ và trù phú bậc nhất thế giới, lại được ông trời phù hộ cho thời tiết điều hòa ít thiên tai.

F trở thành một nơi thuận lợi đến lý tưởng cho việc trồng trọt và chăn nuôi.
Nhưng mà mọi chuyện lại không chỉ dừng lại ở đó.

Nhờ có linh khí khôi phục, các nhà khoa học tại F đã tạo ra một thứ phân bón linh khí giúp cây cối phát triển cực kì nhanh.

Kết hợp với các kỹ thuật trồng trọt và chăn nuôi đã có từ trước, F đã trở thành nơi phân phối và cung cấp lương thực thực phẩm lớn nhất thế giới cho đến hiện tại.
Tuy nhiên, mùa hè đã đến, F hiện tại đang chuẩn bị đón chờ một hiểm họa còn lớn hơn cả chiến tranh.


Đó là hỏa hoạn.
Tất nhiên, nếu là hỏa hoạn bình thường, mọi chuyện sẽ không có nghiêm trọng đến mức phải cầu cứu Hội Đồng Thế Giới.
Ngọn lửa năm nay, khó dập tắt hơn rất nhiều so với các ngọn lửa của những năm trước.
- --
- Ôi! Nơi này thật là rộng lớn quá đi!
Sol từ bên trong cửa kính thích thú.

Mặc dù là ở bên trong xe, cậu vẫn có thể cảm nhận mùi hương xanh mơn mởn từ những cánh đồng lúa mì trải dài đến bất tận.
Từ nhỏ đến giờ, cậu chưa bao giờ có thể tận mắt chứng kiến nơi nào rộng lớn đến như vậy.
- Thật sự là rất rộng lớn.
Eli gật đầu đồng ý.
Nơi này thực sự là quá hùng vĩ.

Đã một ngày trôi qua, ngoài những con mương nhỏ và những ngọn cỏ lúa mì, cô dường như không thể nhận ra được một sự vật gì khác.
Nơi này giông như là một vòng lặp vô tận vậy.
Hakase và Sky thì từ chối cho ý kiến.

Một người thì đang bận suy nghĩ nên phải làm gì trong đầu.

Người còn lại thì quá lười biếng để đưa ra một ý kiến riêng.
Nhưng mà cả bốn người đều có một tâm trạng chung lúc này, đó là tâm trạng của bọn họ đều rất hứng khởi.
Dù sao, không ai có thể tránh khỏi sự dụ hoặc đến từ một kỳ nghỉ hè dài ngày được.
Lại thêm hai tiếng trôi qua.

Cuối cùng chiếc xe bán tải 6 chỗ ngồi của Hakase đã phải dừng lại.
“Dừng lại!”
Một nhóm người chắn ngang đường đi của họ.
Đó là một nhóm gồm những người mặc quần jeans, áo vải và đội nón rơm.

Ngoại trừ sắc áo và dáng người ra, rất khó để phân biệt được họ.
Dù sao, mỗi vùng đều mang cho mình một bản sắc văn hóa đặc thù.

Z thì có những người ăn mặc kín mít vì thời tiết lạnh và do không tiện lộ mặt.
P thì gồm những bộ trang phục công sở tối màu mang sắc thái nghiêm trang.
F cũng như thế, vì nơi đây là vùng nhiệt đới, nên họa phong trang phục của người dân ở thành phố F cũng rất đặc thù, rất nông dân.
“Nơi ni cấm người xuất nhập! Mấy người là ai, tới đây có việc chi?”
Một người nông dân cao lớn nhất, cường tráng nhất, da cũng ngâm đen nhất bước ra và dùng giọng địa phương để cảnh cáo.


Ngoài ra, trên tay người này còn cầm một cái nỉa rơm.
Có lẽ đây là người cầm đầu.
“Tại sao lại bị phong tỏa rồi?” Hakase có chút nghi ngờ hỏi.
“Cháy quá nhiều! Vì thế chính quyền mới ban bố lệnh cấm để tiến hành điều tra.”
Người nông dân cầm đầu thở dài.
“Vậy chúng tôi có được cho qua không?”
Ngồi trên xe Hakase đưa ra một cái phù hiệu.
Người cầm đầu nghe vậy liền tiến đến xem.

Sau nhìn chăm chú phù hiệu một lúc, hắn giật mình rồi nhanh chóng dùng tư thế chào nghiêm:
“Xin thứ lỗi thưa trưởng quan! Ngài và các vị đồng bạn dĩ nhiên là có thể tự do ra vào!”
Đợi người đàn ông nói xong.

Eli liền có thể nhìn thấy rõ ràng những giọt mồ hôi lăn trên má của hắn.
Sau đó, người đàn ông quay lại rồi thầm thì với đám nông dân.

Nhóm người sau khi nghe thấy gì đó cũng tự động tách ra, tạo thành một đường trống đủ để xe tải của Hakase chạy qua.
Thế là chiếc xe bắt đầu lăn bánh, đoàn người tiếp tục khởi hành.
“Hakase, cho tôi hỏi chút.” Eli có chút ấp úng.
“Nói.” Hakase lười nhác đáp lại.
“Cái thứ mà ông vừa đưa ra cho mấy người kia, là cái gì vậy?” Cô tò mò hỏi.
“Là phù hiệu của Đội Đặc Nhiệm đó.

Mà sao?”
“Theo như ông nói, tôi cũng là một thành viên của tổ chức.

Tại sao tôi lại không có?”
“Vậy cô có cần không?”
“Cũng không hẳn lắm…”
Eli giống như nhận ra rằng, cô thật sự không cần cái phù hiệu này lắm.

Dù sao thứ này chỉ dùng để đi khè người ngoài thôi.

Đa phần thời gian mà cô dành ra khi đến thế giới này, đều chỉ là sinh hoạt trong tiệm sửa chữa và tổng bộ mà thôi.

Tiệm sửa chữa thì khỏi nói, chả có ai rảnh đến mức khoe thân phận của mình trong một thành phố đầu tội phạm cả.

Còn muốn ra vào tổng bộ, thì phải quét giác mạc với vân tay mới được.

Cho nên phù hiệu là không cần thiết.
Hakase giống như cũng hiểu ý của cô liền lấy từ trong túi ra một cái phù hiệu khác rồi đưa cho cô:
“Của cô đây.”
“… Cảm ơn.”
Nhìn lại phù hiệu có dán lên mặt của mình, Eli không biết phải cảm nghĩ ra sao nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn là quyết định cất đi vào trong áo.
Cứ thế, Eli và Hakase vẫn tiếp tục trò chuyện, mặc kệ cho Sol ở phía sau nghe thấy.

Dù sao dì của cậu bé cũng là tổng chỉ huy, cậu vốn đã biết chuyện cả ba người đều là người của Hội Đồng từ lâu rồi.
- --
Lại thêm một ngày nữa, cuối cùng cả nhóm cũng đã đặt chân đến địa phận vùng dân cư thành phố của thành phố F.
Nhờ vào số tiền kiếm được bằng việc viện trợ lương thực cho chiến tranh, thành phố F đã tiến hành một cuộc đại quy hoạch với quy mô lớn chưa từng có trong lịch sử.

Hiện tại, lãnh thổ của thành phố chia thành hai vùng: vùng công tác và vùng cư trú.

Cả hai vùng đều bị chia cắt bởi một bức tường, vùng công tác nằm ở phía bên ngoài, còn vùng dân cư nằm ở phía bên trong.

Vì để tránh đi những sự ô nhiễm không cần thiết, các khu chăn nuôi và các nhà máy chế biến đều tập trung tại phía tây của vùng công tác – tức là phần đuôi của nhánh sông.

Dù sao, tại đồng bằng Farmie cũng không còn thêm thành phố nào khác trú ngụ, nên ngươi dân ở đây cứ thế mà thỏa sức mà làm những gì bọn họ muốn thôi.
“Nơi này quá khác biệt so với những gì mình từng biết.”
Ở trên xe Sol không ngừng cảm khái.

Ngày thường, do chỉ chăm chú vào làm việc, và do tuổi cũng khá nhỏ, nên cậu vẫn rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Vùng dân cư của thành phố F, thật sự là rất khác biệt so với những nơi bên ngoài.
Thay vì là các tòa nhà cao tầng được dựng từ bê tông cốt thép, nơi này chỉ có những ngôi nhà mái rơm và vách tường là đất nung mà thôi.

Mà đường đi, cũng chỉ là đường lát đá hoa cương mà thôi.

Nếu không có những cột đèn điện xen lẫn những cây cao kia thì chẳng ai có thể nghĩ rằng đây là một thành phố cả.
“Hèn gì nơi này dễ xảy ra hỏa hoạn đến vậy.” Eli khi nhìn những ngôi nhà này liền thầm nghĩ.

“Chị Eli! Đằng kia có phải là Cây Thần đúng không ạ?” Từ hàng ghế phía sau Sol níu vai Eli lại rồi chỉ tay ra ngoài.
“Ồ! Đúng rồi!” Bị níu vai Eli cũng nhìn theo hướng mà Sol chỉ về rồi đáp.
Trong tầm mắt của cô, một cây cổ thụ khổng lồ đang bị mây che khuất xuất hiện ở phía xa xa.
Cây cao và lớn đến mức khi mới thoạt nhìn thì người ta sẽ tưởng đó là một ngọn núi nhỏ, cho đến khi họ thấy được cành của nó.
“Thật không ngờ trong cái thế giới tràn đầy khoa học này lại có một thứ không hề khoa học như vậy, có đúng không hả mọi người?” Hakase cười cười cảm thán.
“…”
“…”
“…”
Không khí vốn đang chuẩn bị náo nhiệt bỗng trở nên im bặt.
Sky thì quá lười biếng để đáp lại.
Sol thì sợ bản thân không kiến thức để tiếp chuyện.
“Tất nhiên là nếu không nói đến bọn quái vật và mấy cái biểu tượng thì mọi thứ đều rất khoa học.” Eli phản bác trong âm thầm.

Nếu không phải vì có Sol ở đây thì cô đã nói ra luôn rồi.
Vì thế cả ba đều đi đến một quyết định chung: đó chính là im lặng cho qua.
Mà Hakase sau khi bị cả ba người còn lại bơ thì đành phải tiếp tục ngậm mồm mà lái xe.
Cuộc đời của hắn đã quá mệt mỏi rồi.
Cuối cùng, lại thêm hai tiếng lặng im trên xe.

Đoàn người cuối cùng cũng đặt chân đến nơi cần đến.
Đó là tòa nhà Thị Chính của thành phố F..