Linh Khí Bức Nhân

Chương 301: Sở Ca vs Lôi Quyền!




Xin chào chư vị độc giả, mọi người đã ăn hết bánh chưng chưa, Lão Thông ta đã trở lại rồi đây ^^

"Người ở bên trong nghe rõ, ngươi đã bị bao vây, nếu tiếp tục ngoan cố chống lại, chỉ có một con đường chết, lập tức bỏ vũ khí xuống, giơ cao hai tay, ra đầu hàng!"

Bảy tám chiếc xe cảnh sát bao vây một khu công trường, tiếng loa phóng thanh ầm ầm, nhưng nhân viên cảnh sát cầm trong tay trường thương đoản pháo, lại không có chút cảm giác đang bao vây nào, từng người đều có thần sắc cảnh giác, như lâm đại địch.

"Người bên trong có danh xưng "Lôi Quyền", cũng là anh hùng đường phố rất nổi tiếng gần đây, rất cứng đầu, cực kỳ càn rỡ."

Cảnh sát hình sự Triệu Thiết Sơn giới thiệu tình huống cho Sở Ca, "Vừa rồi, khi mười cái anh hùng đường phố giải tán, người khác đều cụp đuôi chạy trốn, duy chỉ có cái tên này lại tự nguyện lưu lại đoạn hậu, hắn mai phục tại chỗ tối, bỗng nhiên lao ra, một quyền liền làm tê liệt tất cả thiết bị điện tử trên xe chỉ huy, khả năng là, hắn có được một loại năng lực nào đó, có thể điều khiển dòng điện với quy mô lớn.

"Bất quá, ngoại trừ siêu năng lực ra, cơ năng thân thể của hắn, cũng không quá siêu việt so với người thường, nhiều lắm là tương đương với quán quân thể loại đối kháng, cho nên, dưới sự bức bách của chúng ta, hắn vẫn là bị chặn lại tại công trường này.

"Hoàn cảnh bên trong khá phức tạp, tinh binh cường tướng của chúng ta, phần lớn đi trợ giúp khu bến cảng, còn dư lại nhân viên cảnh sát, bao gồm cả ta, đều không có siêu năng lực gì, tùy tiện tiến vào công trường, chỉ sợ là bánh bao thịt ném chó, hai phe liền giằng co ở chỗ này, chỉ có thể nhờ giác tỉnh giả của tổ chức X-men hiệp trợ."

Sở Ca gật đầu, hỏi: "Đã xác nhận thân phận của đối phương a?"

"Cơ bản đã xác nhận được."

Triệu Thiết Sơn nói, " hắn hẳn là hung thủ ra tay đánh nhau tại chợ vật liệu xây dựng tại phía đông thành phố, một hơi khiến ba bốn mươi người bị thương, còn có mười mấy tráng hán đều bị hắn đánh cho đứt gân gãy xương, tiểu tử này rát khó đối phó, chúng ta hay là nghĩ phương án chu đáo chặt chẽ."

Sở Ca suy nghĩ một chút, liền ra hiệu cho cảnh sát truyền hình ảnh từ máy bay không người lái tới bộ điều khiển của mình, mượn nhờ mấy đài máy bay không người lái, quan sát động tĩnh bên trong.

Loa phát thanh vẫn còn "Quang quác quang quác" hô: "Chính sách của liên minh là răn trước ngừa sau, trị bệnh cứu người, đối kháng cùng chính quyền sẽ không có kết quả tốt, ngươi mau ra đầu hàng đi, chúng ta cam đoan nhân thân của ngươi được an toàn."

"Hô!"

Một cái máy trộn bê tông, trên thân lượn lờ hồ quang điện, vậy mà bị ném từ trong công trường ra, vạch ra một đường vòng cung, hung hăng nện ở trên đất trống, mảnh vỡ, đất đá và hồ quang điện bắn ra tán loạn.

May mắn, đối phương cũng không trực tiếp nhắm chuẩn vào xe cảnh sát, nếu không coi như nhân viên cảnh sát có thể chạy thoát, xe cảnh sát chắc là phải bị hắn đập nát, kích nổ.

Chúng nhân viên cảnh sát hai mặt nhìn nhau, không có nghĩ đến "Lôi Quyền" ngoại trừ có thể điều khiển dòng điện ra, lực lượng cũng lớn như thế.

Mới vừa rồi còn nói hắn "Cơ năng thân thể của hắn cũng không siêu việt quá nhiều so với người thường", hiện tại xem ra, mức độ nguy hiểm lại tăng lên một bậc thang.

"Lui lại, lui lại, ngăn chặn giao lộ, tuyệt đối đừng để hắn đào tẩu!"

Triệu Thiết Sơn tự mình quơ lấy loa phát thanh, nghĩa chính từ nghiêm mà hống lên, "Lôi Quyền, ngươi đừng u mê không tỉnh, mắc thêm lỗi lầm nữa, tạo thành bi kịch không thể vãn hồi, nhanh đầu hàng đi, ngươi trốn không thoát!"

"Cút mẹ mày đi!"

Trong công trường truyền đến tiếng gầm thét bi phẫn, "Lão tử không có phạm pháp, bảo mẹ người ra hàng ấy!"

"Phạm pháp hay không, không phải cứ ngươi nói là được, mà là do pháp viện định đoạt, nếu như ngươi thật sự không có phạm pháp, pháp luật tự nhiên sẽ cho ngươi một cái phán quyết công khai, công chính, công bằng."

Triệu Thiết Sơn nói, ngữ khí hòa hoãn hơn, cơ hồ cầu khẩn nói, " Lôi Quyền, đừng tiếp tục sai càng thêm sai, ngươi nhìn chung quanh một chút, khắp nơi là người của chúng ta, ngươi có thể chạy trốn tới nơi đâu đây? Coi như ngươi đánh nổ mấy chiếc xe cảnh sát, thậm chí đánh chết mấy tên nhân viên cảnh sát, chạy ra ngoài, sau đó thì sao, ngươi có thể chạy trốn tới chân trời góc biển hay sao? Đời này của ngươi đều bị hủy! Đây chính là kết quả mà ngươi muốn nhìn đến?"

Trong công trường trầm mặc một hồi.

Ngữ khí của Lôi Quyền càng thêm bi thương, ủy khuất, oán giận.

"Các ngươi, những cảnh sát này, chỉ biết khi dễ người tốt, bọn lưu manh hoành hành nhiều năm như vậy trong chợ vật liệu xây, các ngươi không đi bắt! Những tên chủ hộp đêm, quán karaoke, bao nữ học sinh, bức người ta làm kỹ nữ, các ngươi không đi bắt! Những tên trắng trợn rút ruột công trình, các ngươi không đi bắt! Bọn chó các ngươi chỉ biết tìm những người tốt như chúng ta để gây phiền phức!

"Đúng, chính ta là đánh những tên lưu manh hỗn đản đó đấy, vậy thì thế nào, bọn hắn lộng hành nhiều năm như vậy, tất cả cư xá đều biết đám người này, hết lần này tới lần khác cảnh sát các ngươi không biết? Phi! Có quỷ mới tin! Khẳng định là cảnh sát các ngươi có người thu chỗ tốt của bọn chúng, mắt nhắm mắt mở thôi! Tốt, cảnh sát các ngươi không xuất thủ, vậy ta đến thay trời hành đạo, chủ trì chính nghĩa, ta có lỗi gì? Đến a, bắt ta à, đem lão tử bắt lên toà án, lão tử sợ cái mẹ gì!

"Lão thiên có mắt, người dân có mắt, không có một người dân nào sẽ nói ta làm không đúng, tất cả mọi người sẽ ủng hộ ta —— trừ bọn ngươi ra, những tên chó săn bán mạng cho tiền!"

"Dừng lại!"

Triệu Thiết Sơn giận tím mặt, "Chúng ta là vì dân chúng mà bán mạng, Lôi Quyền, ngươi không khỏi quá phách lối, thật sự cho là chúng ta không bắt được ngươi sao?"

"Các ngươi đương nhiên tóm được ta."

Lôi Quyền cười ha ha, "Cảnh sát các ngươi rất trâu bò a, coi như các ngươi không bắt được "Tên điên" Ninh Hiểu Phong, chẳng lẽ còn không được bắt ta, một người dân vô cùng bình thường sao, ha ha ha ha, đến a, bắt ta à, để xem các ngươi có bao nhiêu lợi hại, bao nhiêu uy phong a!"

"Đoàng!"

Triệu Thiết Sơn tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hung hăng đập nắm đấm, suýt nữa đập hỏng cái loa.

Sở Ca lại thừa dịp Triệu Thiết Sơn đang hấp dẫn sự chú ý của "Lôi Quyền", lặng yên không một tiếng động, tiến đến từ phía sau.

Thông qua máy bay không người lái trinh sát, hắn đã biết Lôi Quyền đang núp ở lầu năm.

"Bạch!"

Mười ngón tay của Sở Ca, tựa như là mười cái móc sắt, một mực móc tại bên ngoài tòa nhà, hắn nhẹ nhàng lắc người, cả người như là đại bàng giương cánh, nhảy lên ba tầng lầu, lại lắc người, liền leo lên đến lầu năm.

Lôi Quyền chỉ là mãng phu, sính nhất thời huyết khí chi dũng, cũng không phải là bộ đội đặc chủng tinh thông tác chiến đô thị, cho dù chiếm cứ địa lợi, nhưng lại không biết cách phát huy ưu thế đến cực hạn, bằng một người, càng không biện pháp phá hỏng tất cả cửa ra vào.

Sở Ca dễ dàng tìm ra góc chết mà Lôi Quyền không nhìn thấy được, hắn nhẹ nhàng tung người nhảy vào lầu năm, dư quang liếc về một bó thép nằm bên cạnh, mũi chân đá một cái, mấy cây thép lập tức lăn xuống.

Lôi Quyền nghe được thanh âm, quay đầu nhìn lên, vừa hay nhìn thấy mấy cây thép như như ngọn thương bay về phía hắn.

Không cần suy nghĩ, Lôi Quyền theo phản ứng của bản năng, hồ quang điện chói mắt quấn quanh cánh tay phải, đánh tới mấy cây thép.

Ầm ầm ầm ầm!

Ba cây thép, lập tức bị hồ quang điện thôn phệ.

Mà đây chính là mục đích của Sở Ca.

Cây thép tựa như cột thu lôi, năng lực lôi điện của Lôi Quyền bị hút không còn một mảnh, hướng nơi xa bay ra ngoài.

Sở Ca lăn khỏi chỗ, cả người lại giống như lò xo bị súc đến cực hạn, vọt tới bụng của Lôi Quyền.

Lôi Quyền dù sao cũng không thể so với Sở Ca, dạng người tiếp thụ qua huấn luyện chuyên môn của tổ chức X-men, đối với siêu năng lực chỉ biết chút ít da lông, năng lực lôi điện vừa mới bị phóng thích gần hết, phần bụng liền bị Sở Ca côn kích rất mạnh, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, ngã nhoài về phía sau.

"A!"

Lôi Quyền cũng là dũng mãnh đến cực điểm, ngạnh sinh sinh đứng vững bước chân, không để ý phần bụng đau đớn vô cùng, hai tay "Lốp ba lốp bốp", lại lần nữa ngưng tụ ra hai quả cầu sét màu tím nhạt.

Bạch! Bạch! Bạch!

Thình lình Sở Ca lại phóng ra mấy cây thép, từng cái cắm xung quanh người lôi quyền, giống như một hàng rào sắt, đem hắn vây vào bên trong.

Vô luận Lôi Quyền công kích như nào, Lôi Điện đều sẽ bị hút vào "Cột thu lôi", uy lực giảm nhiều.

Lôi Quyền như hóa điên, hai tay nắm trên hai cây thép, hung hăng kéo một cái, cây thép bị hắn kéo cong như mì sợi.

Hắn vừa mới chui ra khỏi vòng "Cột thu lôi ", liền thấy hai tay Sở Ca đều cầm hai khẩu súng trường tiến công, một mực khóa chặt mi tâm cùng trái tim của hắn.

Đến từ ánh mắt của Sở Ca vô cùng lạnh lùng, giống như lính đánh thuê thâm niên trải qua trăm trận chiến trong tu la đồ tràng, khiến Lôi Quyền hoàn toàn sợ run cả người.

"Hắn, hắn sẽ nổ súng."

Trái tim run rẩy nói cho Lôi Quyền biết, nếu như hắn lại di động nửa bước, Sở Ca tuyệt sẽ không cùng hắn nói nhảm, không chút do dự nổ súng.

Hắn không còn dám di động nửa bước.

Cũng không dám di động dù là một đầu ngón tay út.

Chỉ có thể khinh miệt nhổ ra một ngụm nước bọt, trên mặt hiện ra thần sắc bi tráng, "Ta biết ngươi, ngươi là Sở Ca, chính là anh hùng thành thị do chính phủ tạo ra, thật không nghĩ tới, ngươi cũng cùng với lũ chó săn kia động thủ với chúng ta!"