Linh Huyễn Quốc Độ Hệ Liệt

Quyển 6 - Chương 5




Chồn biến thành người, cuộc sống sau này ở chung như thế nào, chuyện này làm Thích Thiệu Phong có chút lo lắng, cậu không nỡ để Tiểu An rời đi, lại không biết đem tâm sự biểu đạt với anh ta ra sao. Nếu là thú nuôi, có không gian thích hợp, cuộc sống an nhà, thức ăn phong phú, được yêu thương quan tâm đầy đủ, tin rằng thú nuôi sẽ ở chung với cậu rất tốt.

Nhưng mà lúc này, Tiểu An lại là người.

Người, phải làm sao bây giờ?

Rất nhanh Thích Thiệu Phong liền phát hiện tình huống so với dự đoán của cậu không giống lắm. Cậu gần như không thấy được nhân hình của Tiểu An, khi cậu về nhà, nhìn thấy vẫn là một con chồn. Thích Thiệu Phong thầm lo lắng trong lòng, nhịn xuống không hỏi, quyết định tiếp tục quan sát thêm một thời gian nữa. Sau khi để tâm Thích Thiệu Phong phát hiện, cuộc sống với người bạn ở chung sau khi từ chồn biến thành người vẫn có chút thay đổi.

An lặng lẽ giúp Thích Thiệu Phong làm rất nhiều việc.

Thích Thiệu Phong độc thân công việc khá bận rộn, thường xuyên lơ là việc quét dọn vệ sinh, trước đây cậu luôn để đến ngày nghỉ mới làm chuyện nhà, giặt quần áo rồi ra ban công phơi là mệt nhất. Hiện tại, tình huống đã thay đổi.

An lập tức dọn căn phòng bừa bộn, quét dọn lau chùi, giặt quần áo dơ, anh cũng nấu cơm giùm Thích Thiệu Phong. Thích Thiệu Phong tan tầm về nhà đứng ở cửa phòng ngủ hoặc phòng bếp ngẩn người, vì nơi này hoàn toàn không giống với lúc cậu rời đi.

An nấu cơm không giỏi, nhưng cho cảm giác anh rất dụng tâm, trù nghệ dần dần có tiến bộ.

Trong khi hưởng thụ tất cả, Thích Thiệu Phong cảm thấy cậu và An cần phải hảo hảo hiểu nhau một chút.

Trước kia khi An là chồn, Thích Thiệu Phong thường ôm anh ta xem TV, cậu hoàn toàn coi An giống như một con mèo, có khi sẽ lải nhải vài câu với An nằm trong lòng, kể chuyện phiền não trong công việc, hoặc bình luận một trận về tin tức trên TV. Từ khi biết An là yêu thú, có nhân hình rồi thì những hành động kia liền đình chỉ, trước không nói đến việc Thích Thiệu Phong ngượng ngùng khi đã hết ôm lại sờ người An lại còn lải nhải lảm nhảm thao thao bất tuyệt, tự An cũng không chịu gần gũi với Thích Thiệu Phong.

Sau khi quyết định nói rõ với An, Thích Thiệu Phong lại càng chú ý anh ta hơn. Tan tầm trở về, cậu có thể ngửi được mùi thức ăn, lại nhìn không thấy được con chồn trước đây luôn đứng ở huyền quan đón chủ. Thử gọi anh ta, anh ta cũng không trả lời.

Thích Thiệu Phong phát hiện, chỉ trong buổi tối biến thành người kia mới nói nhiều với cậu, sau đó cũng không hề mở miệng? Vì sao? Không muốn nói chuyện với cậu? Chẳng lẽ ngôn ngữ không phải là phương thức giao tiếp tốt nhất hay sao? Thích Thiệu Phong cảm thấy cậu đã làm gì đó không tốt, khiến An không vui, nên An mới không chịu mở miệng nói chuyện.

Buổi tối, Thích Thiệu Phong đang xem TV, cậu mơ hồ cảm thấy phía sau có người, bất động thanh sắc nghiêng đầu thoáng nhìn, liền thấy An ngồi ở cửa phòng ngủ, chuyên chú nhìn TV.

Đúng rồi, anh ta không có thú vui giải trí nào khác, cũng chỉ có xem TV thôi. Thích Thiệu Phong nghĩ như vậy, chậm rãi xoay đầu nhìn An. An phát hiện mình bị nhìn chăm chú, cả người chấn động, bàn chân giật giật như muốn chạy trốn, Thích Thiệu Phong vội vàng cất tiếng: “Chờ một chút…”

An dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thích Thiệu Phong, đầu và lỗ tai nho nhỏ khẽ động rơi vào mắt Thích Thiệu Phong, làm cậu không khỏi cảm thán ‘tiểu động thật đáng yêu a’.

“Muốn coi TV sao? Vì sao lại không đến?” Thích Thiệu Phong nói xong vỗ vỗ tay vịn sofa, “Cùng xem được không?”

An vẫn không hề động đậy, giống như có người nào đó giữ chặt chân anh, sau một lúc nhìn chăm chú Thích Thiệu Phong vẫn xoay người chạy mất.

Ai… Thích Thiệu Phong phát ra tiếng cảm thán trong lòng.

Sau đó, Thích Thiệu Phong cố tình ở nhà lẩm bẩm, kỳ thật là nói cho An nghe, cậu hy vọng có thể thông qua cách giao tiếp đơn phương loại bỏ sự đề phòng cùng bất an trong lòng An, đồng thời cũng hy vọng làm như vậy có thể làm cho An đến nói chuyện với cậu.

“Món ăn hôm nay ngon thật.”

Một lát sau, Thích Thiệu Phong quay đầu nhìn, không thấy thân ảnh của An, nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói: “A, nếu ngày mai có thể ăn cá thì tốt rồi. Lâu rồi chưa ăn cá, thật muốn ăn.”

Truyền tin đi như thế, Thích Thiệu Phong ngồi đợi.

Ban đầu An lợi dụng thức ăn có sẵn trong tủ lạnh để nấu cơm, kết quả, có một lần vì công việc quá bận, Thích Thiệu Phong không đi siêu thị mua thức ăn, tan tầm trở về nhìn thấy An nấu cháo, quả trứng cuối cùng chiên lên làm món ăn. Thích Thiệu Phong đang đói bụng cảm thấy trứng chiên này đặc biệt ngon.

Ăn bữa cơm tối đơn giản kia xong Thích Thiệu Phong vội vàng đi siêu thị, trên đường về xách theo bao lớn bao nhỏ, cậu nhớ đến An đã trong hình người, vậy có lẽ anh ta cũng cần mua sắm. Ôm tâm tình muốn thử một chút, Thích Thiệu Phong để lại tiền tiêu vặt, để trên kệ giày ngay cửa ra vào. Quả nhiên, vào buổi tối cậu liền phát hiện nước ép cùng vài loại trái cây cậu thích trong tủ lạnh. Từ đó, Thích Thiệu Phong liền để tiền chi tiêu hằng ngày trong ngăn kéo bàn trà ngoài phòng khách để An sử dụng.

Một thời gian sau, Thích Thiệu Phong phát hiện An sắp xếp chi tiêu sinh hoạt rất tốt, mua thức ăn đa phần là món cậu thích. An thay đổi bữa tối đa dạng, điểm này làm Thích Thiệu Phong có thể cảm nhận được ngay.

Cảm giác của Thích Thiệu Phong về An càng ngày càng vi diệu, cậu khát vọng giao tiếp nhiều hơn với An, cậu muốn hiểu anh ta.

An tựa hồ tránh né Thích Thiệu Phong, anh ta ít khi lấy nhân hình đối diện với cậu. Thích Thiệu Phong muốn bắt con chồn kia phải mở miệng, ít cũng được. Hiện tại Thích Thiệu Phong chỉ biết được, đó chính là tuổi của An – dựa theo cách tính tuổi của con người, An đã ba mươi lăm tuổi, so với cậu lớn hơn mười tuổi; nơi sinh của An: Na Uy; và sở thích của An – nội trợ.

Cuộc sống chung của cả hai rất thoải mái bình yên, nhưng vẫn không thể xích lại gần hơn, hoặc là nói tiến thêm một bước giống như trong tưởng tượng của Thích Thiệu Phong. Thích Thiệu Phong tin rằng trong thời gian cậu đi làm, An ở nhà đều lấy nhân hình để làm việc, đến trước khi cậu về đến nhà An đã xử lý trong tất cả rồi biến lại thành chồn.

Thích Thiệu Phong bắt đầu hoài niệm những ngày trước đây An luôn dính trong lòng cậu, muốn vuốt lông, hết ôm rồi lại xoa. Tình hình hiện tại không thể nói là không tốt, lại luôn mang đến cảm giác giữa hai người thiếu đi chút gì đó.

Về đến nhà, Thích Thiệu Phong mở cửa liền nghe được mùi cá, quả nhiên, An làm cá cho cậu ăn. Chớp mắt lại nhớ đến túi cá cậu từng mang đi tìm An ở cánh đồng tuyết, trong lòng Thích Thiệu Phong có cảm giác không nói nên lời.

“Tôi đã về.”

Đổi dép rồi bước vào phòng khách, Thích Thiệu Phong nhìn xung quanh, quả nhiên, An lại trốn mất rồi.

Ăn cơm tối xong, Thích Thiệu Phong ngồi trên sofa, cậu không còn tâm trí nào để xem TV, mà đang đợi An. Quả nhiên, không bao lâu cái đầu nhỏ của An lộ ra ở cửa phòng ngủ.

“Đến đây được không?” Thích Thiệu Phong gọi.

An đứng ở cạnh cửa, ngồi chồm hổm, đôi mắt chớp chớp nhìn Thích Thiệu Phong.

“Đến đây, được không?” Thích Thiệu Phong quay sang đối diện An, cậu không dám làm ra cử chỉ gì khác, sợ dọa An chạy mất. Nhà chỉ có chút xíu, kỳ thật cậu muốn tìm An không phải không được, nhưng mà ở chung một nhà còn làm An trốn đông trốn tây trên lủi dưới chui cậu cũng không đành lòng, cậu hy vọng có thể để An tự nguyện bước đến.

An dượm bước đến, từng bước nhỏ.

“Anh bây giờ cũng không thèm để y tôi nữa.” Thích Thiệu Phong ủy khuất nói.

Động tác của An từ chậm bỗng nhanh hơn, cuối cùng gần như chạy thẳng đến, sau đó nhanh nhẹn nhảy lên sofa, ngồi xổm trước mặt Thích Thiệu Phong, ngẩng đầu nhìn cậu.

Thích Thiệu Phong không nói gì, mà xòe tay ra với An, nói một câu: “Anh bây giờ trốn tôi suốt.”

Biểu tình của An tựa hồ như muốn nói gì đó, cuối cùng cái gì cũng không nói, anh thò chân ra đặt lên tay Thích Thiệu Phong, giống như là giải thích.

“Tôi làm anh sợ sao?”

An lắc đầu.

“Nếu vậy thì sao lại không muốn đối diện với tôi? Trước đây cũng không như thế này. Có phải có nỗi khổ gì không?  Anh có thể nói ra a, làm ơn cho tôi biết có chỗ nào chưa tốt. Tình hình hiện tại làm tôi cảm thấy bối rối quá.” Thích Thiệu Phong nhìn An chằm chằm, nói rất chân thành.

An do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không nói gì.

Thích Thiệu Phong kiên nhẫn chờ đợi cũng không tiếp tục truy hỏi, cậu vươn tay khẽ xoa đầu An, “Vậy chờ đến lúc anh nguyện ý, thì hãy nói với tôi nhé.”

Đêm đó, An vẫn cũ ngủ bên cạnh Thích Thiệu Phong, Thích Thiệu Phong nửa đêm tỉnh giấc thấy con chồn cuộn tròn thân mình, trên người đắp chiếc mền nho nhỏ, trong lòng mang cảm giác thương tiếc khó nói thành lời. Cậu có thể cảm nhận được An có tâm sự, tâm sự này làm An phiền não, cậu chờ đến ngày An bày tỏ hết nỗi lòng mình.