Trong thư phòng, hai anh em đang thấp giọng tranh luận.
“Sao anh có thể nhặt y về nhà! Nhặt cái gì không nhặt, lại đi nhặt con hồ ly xấu xa! Tống y đi! Mau tống y đi! Nói y đi đi!” Trầm Sở Thiên nói một hơi, kích động khua cả hai tay.
“Sở Thiên, bình tĩnh một chút.” Ngăn động tác thằng em lại, Trầm Sở Hãn kéo em ngồi xuống, cầm lấy bình rót một ly nước đưa cho anh.
Trầm Sở Thiên càu nhàu uống một hơi hết nửa ly nước, thở dốc vài tiếng, lại nói tiếp: “Nói y đi đi!”
“Đi đâu bây giờ?” Trầm Sở Hãn bình tĩnh hỏi lại.
“Chuyện này em không biết, hừ, y mà không có chỗ nào để đi sao? Nguyện ý thu lưu y cũng không ít, anh hai, anh đừng lo chuyện bao đồng, anh cũng không phải không biết y là ai mà!”
“Đúng, anh biết, anh còn biết y là anh họ Tiểu Mạc. Người Mạc gia mà biết y chưa chết, nếu y ra ngoài, với tình hình hiện tại, ai dám thu lưu y?” Trầm Sở Thiên kiên nhẫn giải thích với em, anh hy vọng em trai hiểu được, cho dù không muốn thừa nhận, Mạc Ngữ Phi và Mạc Ngữ Luân vẫn có quan hệ huyết hống, với tình hình này, họ cũng nên thu nhận con hồ ly nghèo túng kia.
“Cái gì mà anh họ với không anh họ, Tiểu Mạc không có người thân như vậy! Anh đừng vì quan hệ huyết thống mà đồng tình với y! Nga, không ai dám thu lưu y, anh liền dám! Anh hai, anh có tràn trề cảm thông thì cũng không nên đặt lên người y. Con hồ ly bộ dáng không tệ, còn sợ không có nam nhân nữ nhân có thế lực nào bằng lòng thu lưu y sao?”
“Y đang bị thương.”
“Nhưng cũng không ngại trên giường.” Trầm Sở Thiên thốt ra.
Sắc mặt Trầm Sở Hãn trầm xuống, “Sở Thiên.”
Biết lỡ lời, Trầm Sở Thiên cúi đầu nhận sai, nói thầm: ‘Anh cũng không phải không biết y làm nghề gì.’ Sau đó Trầm Sở Thiên lại ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Mạc Ngữ Phi rất giảo hoạt, y đang lợi dụng anh, lợi dụng sự giúp đỡ của anh. Đợi y lợi dụng anh xong, y sẽ ra đi.”
“Ra đi… đó là mong muốn của em sao?” Trầm Sở Hãn nhướng mi nhìn thẳng em trai, khuôn mặt vẫn bảo trì trầm tĩnh toát ra nét u buồn.
Di, đúng vậy. Nói như vậy cũng đúng. Trầm Sở Thiên nghĩ nghĩ, lại nói: “Mạc Ngữ Phi được thông báo là đã chết, theo góc độ nào đó mà nói, chính là bị trục xuất khỏi Mạc thị. Nếu y quả thực bị đám lão hồ ly hại, cảnh sát yêu thú chúng ta cũng không tiện nhúng tay xen vào trật tự trong hắc đạo. Nhưng mà, anh hai, y nhất định sẽ nghĩ cách để trở lại.”
Trầm Sở Hãn đương nhiên cũng đoán được chuyện đó, anh cúi đầu trầm mặc không nói.
“Vì cái gì a! Em vẫn không hiểu được!” Trầm Sở Thiên vẫn không cam tâm lại khuyên nhủ: “Anh hai, anh kiên quyết thu lưu y trong nhà anh, anh không sợ bị y quậy ngất trời sao? Thật sự có lòng thương xót y, thì tùy tiện đưa đến chỗ nào đó cũng được a.”
“Vì.. vì anh…” Trầm Sở Hãn quay mặt đi, bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi, làm Trầm Sở Thiên nôn nón.
“Không phải anh thích y đi, như thế nào có thể! Không thể được!” Trầm Sở Thiên lỡ lời kêu lên. Anh chỉ nói chơi thôi, nhưng vì Trầm Sở Thiên lại trầm mặc, tựa hồ thừa nhận suy đoán của Trầm Sở Thiên.
“Anh hai…” Biết kia không phải là con hồ ly an phận thủ thường, Trầm Sở Thiên đối với lựa chọn của anh trai không muốn chấp nhận. Nhưng anh lại rất hiểu Trầm Sở Thiên, anh hai anh là nam nhân là người đem tất cả tâm sự chôn chặt dưới đáy lòng, một khi anh đã quyết định chuyện gì không ai thay đổi được. Nghĩ nghĩ, Trầm Sở Thiên nghiêm mặt nói, “Anh hai, anh có thể thu lưu y, nhưng chuyện này em phải nói cho ba nghe.” Biết không khuyên được anh trai, chuyện này dù lớn dù nhỏ, nếu Trầm Sở Thiên đã biết, liền không dám giấu gia đình.
Trầm Sở Thiên gật đầu, “Em cứ nói đi, anh sẽ tự mình giải thích với ba.”
Thái độ bình tĩnh của Trầm Sở Hãn khiến tâm Trầm Sở Thiên không có tư vị gì, anh cũng không phải có ý muốn tố giác với cha, anh chỉ hy vọng anh hai sẽ không bị thương hại. Nhìn xem, con hồ ly kia quả nhiên không phải là hàng tốt, vừa xuất hiện liền gây chia rẽ tình cảm giữa hai anh em họ. Trầm Sở Thiên giận dữ theo sát Trầm Sở Hãn ra khỏi thư phòng.
Trầm Sở Thiên vừa ra khỏi thư phòng liếc mắt nhìn thấy Mạc Ngữ Phi đang ngang ngược ngồi trên sofa, cảm giác không thoải mái nhất thời dâng lên trong lòng, bụng thì muốn dẫn Tiểu Mạc đi, lại cảm thấy làm như thế chẳng phải yếu thế so với hồ ly, chỗ này là nhà của anh trai anh, cũng không phải nhà hồ ly!
Từ dáng vẻ hai người ra khỏi thư phòng có thể thấy, bọn họ đã hiểu nhau, thấy Trầm Sở Thiên không đuổi Mạc Ngữ Phi đi nữa, Mạc Ngữ Luân ở bên cạnh thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cho dù không có cảm tình, nhưng Mạc Ngữ Phi dù sao cũng là anh họ Mạc Ngữ Luân, ngay cả chuyện bị đuổi ra khỏi gia tộc làm tâm hồn Mạc Ngữ Luân bị tổn thương, nhưng chuyện đó cũng không phải do tộc trưởng gây ra, hơn nữa hiện tại Mạc Ngữ Phi cái gì cũng không có, Mạc Ngữ Luân không muốn y phải chịu khổ thêm nữa.
Bước đến ngồi lên sofa đơn, Trầm Sở Thiên trừng mắt với Mạc Ngữ Phi. Mạc Ngữ Phi cũng không chút khách khí quay lại trừng anh, hai người lại tăng thêm lực sát thương cho mắt, sau đó Trầm Sở Thiên quát: “Tiểu mạc, đến đây! Không được ngồi chỗ đó!”
Mạc Ngữ Luân ngoan ngoãn đứng lên, lén nhìn nhìn Mạc Ngữ Phi sau đó bước đến đứng bên cạnh Trầm Sở Thiên. Trầm Sở Thiên huơ tay, ôm thắt lưng Mạc Ngữ Luân để cậu ngồi lên đùi mình, Mạc Ngữ Luân vừa sợ lại vừa thẹn, không khỏi la nhỏ, “Nha! Sở Thiên…”
Dáng vẻ Trầm Sở Thiên hào phóng ôm Mạc Ngữ Luân, liếc nhìn Mạc Ngữ Phi một cái. Hừ, anh và Tiểu Mạc đã đăng ký rồi, là chính thức và hợp pháp, muốn ân ái như thế nào thì cứ làm như thế.
Mạc Ngữ Phi thấy hành động thị uy của Trầm Sở Thiên, khóe miệng nhếch cười. Nếu Trầm Sở Thiên muốn hành động ngây thơ như vậy, y cũng không định ngăn cản. Trầm Sở Hãn mang điểm tâm và trà mới pha lên nhìn bộ dáng em trai, không khỏi vừa tức giận vừa tức cười, trước đây cũng chưa phát hiện được Sở Thiên nóng nảy và còn trẻ con như vậy, hôm nay coi như được nhìn thấy một tính cách khác của anh.
“Sở Thiên, uống trà. Tiểu Mạc, đến đây ngồi.” Đặt tách trà trước mặt em, Trầm Sở Hãn gọi Mạc Ngữ Luân đến ngồi cạnh anh trên chiếc sofa lớn hơn.
“Không được!” Trầm Sở Thiên ôm chặt thắt lưng Mạc Ngữ Luân không cho cậu nhúc nhích, Mạc Ngữ Luân đỏ mặt, cúi đầu, không nói tiếng nào.
Trầm Sở Thiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Mạc Ngữ Phi bên cạnh nhìn một lúc, trong lòng y không phải không hâm mộ, đặc biệt là bộ dáng Mạc Ngữ Luân ngồi trên đùi Trầm Sở Thiên. Mắt chuyển sang Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Phi thầm nghĩ – không biết nam nhân này đến khi nào thì mới có thể ôm y như vậy.
Mạc Ngữ Phi đánh đổ bình dấm trong lòng, “Tôi muốn đi ngủ, mọi người cứ từ từ nói chuyện đi.” Nói xong liền hóa thành hồ ly tuyết bạch, vung đuôi nhảy xuống sofa, bước từng bước cà nhắc đi lên lầu.
Thấy hồ ly mang nghiễm nhiên mang bộ dáng chủ nhân, Trầm Sở Thiên căm tức nhìn theo bóng y. Mạc Ngữ Phi đi rồi, Mạc Ngữ Luân vùng ra khỏi ngực Trầm Sở Thiên, lúc này Trầm Sở Thiên cũng không ngăn cậu lại nữa.
“Tiểu Mạc, đến đây.” Trầm Sở Hãn gọi Mạc Ngữ Luân đến ngồi cạnh anh, một bên đưa bánh cho cậu, một bên ân cần hỏi thăm cậu gần đây đang làm gì, học tập ra sao, hai người tán gẫu giống như mọi khi.
Trầm Sở Thiên vẫn đang giận dỗi, bốc từng miếng bánh từng ngụm từng ngụm ăn sạch.
Ngày hôm sau, Trầm Sở Thiên suy nghĩ rất lâu, vẫn đem chuyện Mạc Ngữ Phi còn sống, nhưng lại được Trầm Sở Thiên thu lưu nói cho cha nghe, cũng chính là người cao nhất trong cảnh cục thành phố Hương Đảo – Tổng cục trưởng. Không ngoài dự liệu, tổng cục trưởng khá tức giận, vừa nghe xong liền gọi triệu hồi đứa con đang ở trường cảnh sát dạy học.
Trầm Sở Thiên dùng ánh mắt lo lắng lại tràn đầy hối lỗi nhìn anh trai, còn Trầm Sở Hãn trước khi bước vào phòng tổng cục trưởng vẫn không quên vỗ vai an ủi em mình, ý nói anh hoàn toàn hiểu được việc làm của Trầm Sở Thiên. Động tác này làm trong lòng Trầm Sở Thiên càng thêm khó chịu.
Trầm Sở Thiên đứng ngoài ban công nghe lén, cánh cửa quá dày, anh không nghe rõ được gì mấy. Chỉ có một câu, hình như là tiếng la quá lớn nên bị anh nghe được, câu nói đó là – Trầm Sở Hãn, con làm ta quá thất vọng rồi! Trầm Sở Thiên cảm thấy lời cha nói có chút nặng nề, tuy rằng trước đó không nguyện ý cho con đại hồ ly kia ở trong nhà anh hai, nhưng lòng anh vẫn không khỏi nghiêng về phía anh trai mình.
Từ văn phòng đi ra, sắc mặt Trầm Sở Hãn bình tĩnh, Trầm Sở Thiên nhìn cha ngồi sau bàn làm việc qua cánh cửa, thấy mặt cha trầm như nước. Từ bầu không khí trong đó có thể thấy, cha tựa hồ đã nhượng bộ, Trầm Sở Thiên khẽ thở ra một hơi, rồi lại cảm thấy không cam lòng, Quả nhiên cả cha và anh, đều bị sự kiên trì của anh hai thuyết phục.
Trầm Sở Hãn đi rồi, Trầm Sở Thiên lại đến tìm cha, tin này là do anh báo, nhưng anh thật sự không có ý định phá rối, anh đau lòng cho anh trai mình mới làm như vậy, nghe cha nói những lời nặng nề, Trầm Sở Thiên muốn khuyên nhủ cha.
“Ba…”
“Ngồi đi.” Tổng cục trưởng hữu khí vô lực chỉ chỉ vào ghế đối diện.
“Ba, đừng nói với anh hai như vậy, kỳ thật anh hai có lẽ chỉ thương cảm con hồ ly kia thôi.” Trầm Sở Thiên vội vàng nói.
“Ta đương nhiên hy vọng là như vậy, nhưng mà Sở Thiên, con hắn cũng có thể nhìn ra được đi, sự việc không đơn giản như vậy.” Cha Trầm trầm giọng nói.
Đúng vậy, trước đây chưa có ai ở được trong nhà anh hai, hiện tại cho hồ ly lại mỗi ngày nghênh ngang ở trong đó.
“Mạc Ngữ Phi là hạng người gì con cũng biết rõ. Làm hắc đạo kiêu hùng, y là nam nhân rất nhiều thủ đoạn. Trước kia những nhà hàng cùng hộp đêm của Mạc thị, cũng có cao cấp như vậy, trong ngành tình dục, trước đây Mạc gia chỉ có thể coi như thường thường bậc trung, từ khi sau Mạc Ngữ Phi lên làm tộc trưởng, cả Mạc thị đều được nâng lên một bậc. Trước đó, Mạc thị chỉ kinh doanh tại Cửu Long đường, hiện tại thế lực đã lan đến cảng đảo và tỉnh khác. Ban đầu Mạc thị trên danh nghĩa chỉ có những hộp đêm tình dục, dưới chủ trương của Mạc Ngữ Phi, Mạc thị bắt đầu mở rộng hình thức kinh doanh, đầu tư rất nhiều khách sạn cùng bất động cản, thậm chí y còn có một chân trong ngành sòng bạc, ngành nghề nào cũng có, hiện tại những hạng mục có thể kiếm ra tiền của Mạc thị đã nhiều hơn trước kia rất nhiều.”
Cha Trầm thở dài một hơi, còn nói thêm: “Mạc Ngữ Phi là nam nhân có bãn lĩnh, có thủ đoạn, có dã tâm, lại vừa độc ác, còn biết nhẫn nhịn. Hồ ly a, đa nghi lại giảo hoạt, những tính cách đặc biệt đó đều quyết định y có thể tiến xa hơn trong hắc đạo. Ai, chỉ có thể nói mấy lão hồ ly Mạc gia rất ngốc. Kỳ thật bọn họ hoàn toàn có thể lợi dụng Mạc Ngữ Phi để kiếm nhiều hơn nữa, càng chiếm được nhiều địa bàn hơn, đem tập đoàn Mạc thị mở rộng hơn nữa. Con nhìn thử hiện bọn họ coi, Mạc Ngữ Phi bị trục xuất chưa được bao lâu, sinh ý Mạc thị rõ ràng không còn như trước kia. Bọn chúng tranh quyền, lại đối với cảnh sát chúng ta có lợi. Sở Thiên, con phải chú ý đến động thái Mạc thị nhiều hơn, khi cần hành động sẽ hành động.”
Nghe cha nói, Trầm Sở Thiên liên tục gật đầu.
“Còn nữa, mấy năm nay cảnh sát vẫn không tìm được nhược điểm nào của Mạc Ngữ Phi, đương nhiên, y làm việc cũng có nguyên tắc nên cũng giúp được y, đó là cũng là chỗ thông minh của y. Y không trực tiếp giết người, nhưng bàn tay y cũng không sạch sẽ. Một nam nhân như vậy, anh hai con…” Nói đến đây, cha Trầm gắt gao nhíu mày, không nói được nữa.
“Ba, chuyện này, nếu không… cứ để cho anh hai tự lo đi. Con nghĩ con hồ ly kia sớm muộn cũng sẽ rời khỏi anh hai, đến lúc đó thì không còn chuyện gì nữa rồi.” Trầm Sở Thiên khuyên, anh biết rõ tính cố chấp của Trầm Sở Hãn, nếu Trầm Sở Hãn đồng ý lưu Mạc Ngữ Phi, thì không dễ dàng vì chuyện trước kia mà chấm dứt, mà lý do Trầm Sở Thiên muốn đuổi hồ ly kia đi căn bản lại không đủ để thuyết phục Trầm Sở Hãn.
Mơ hồ đoán trước được tương lai, cha Trầm lộ ra biểu tình thương cảm, “Ta là đau lòng cho anh con a… Đó là hồ ly, hồ ly thì làm sao có tình cảm, sinh mạng của y cũng chỉ có hai chữ lợi ích, có thể lợi dụng thì sẽ bị lợi dụng cho đến hết, ai trong hồ tộc đều như vậy. Anh con nếu… tâm tư anh con đơn thuần như vậy, thành thật như vậy, lại khác biệt là tâm sự gì cũng đều giữ chặt trong lòng, một khi đã cho đi là không nhận lại. Anh con căn bản không nên quen biết loại nam nhân kia!”
“Xin lỗi, là do con sai.” Trầm Sở Thiên cúi đầu nói.
“Cái gì? Chuyện này liên quan gì đến con?” Cha Trầm thập phần kinh ngạc.
“Có một lần con hẹn với Mạc Ngữ Phi, đến lúc tiễn y thì vừa vặn anh hai đến tìm con, bọn họ gặp nhau trên hành lang cảnh cục. Sau đó Mạc Ngữ Phi nhiều lần gặp con, đều hỏi về chuyện của anh hai, lúc đó con không nghĩ gì khác, tưởng con hồ ly kia chỉ muốn giỡn với con, không đáng để ý, không ngờ…”
“Cũng không kỳ quá, anh con là loại hình mà hồ ly nam nhân tha thiết mơ ước. Suất khí, ổn trọng, lại ôn nhu, còn thành thật. Khụ, hai anh em con a, đều dễ nhìn như vậy, tuyệt đối là đối tượng của đám hồ ly ảo tưởng.”
Trầm Sở Thiên bị nói đến mặt đỏ lên.
“Ba muốn nói với con, ba không phải có thành kiến với hồ ly. Ba rất thích Tiểu Mạc.” Cha Trầm lo ông vừa rồi một mực nói xấu hồ ly, tiểu nhi tử sẽ hiểu lầm, ông giải thích, “Mạc Ngữ Phi và Tiểu Mạc hoàn toàn khác nhau.’
“Y chỉ biết lợi dụng anh hai.” Trầm Sở Thiên oán hận nói.
“Đợi đến khi tất cả những gì có thể lợi dụng được của anh con đều bị dùng hết, hoặc là, đợi con hồ ly kia tìm được đối tượng lợi dụng tốt hơn, y sẽ đi thôi. Y đi ta tất nhiên rất vui, nhưn còn anh con…” Cha Trấm vô cùng sầu lo nói, biểu tình nặng nề.
“Con lại đến khuyên nhủ anh vậy.”
“Đi đi.” Biết rõ sẽ không có hiệu quả, cha Trầm vẫn gật gật đầu, với đứa con luôn làm ông hãnh diện lại phải nói những lời nặng nề, trong lòng cha Trầm cũng bất an, ông dặn Trầm Sở Thiên: “Đến nói với anh con, ba nghiêm khắc với nó, có đôi lúc là quá nghiêm khắc, không phải là ba không thương yêu, đó là vì ba hy vọng nó có thể tiến xa hơn, có thể làm được tốt nhất. Trong lòng ba thương anh con, nhưng không thể thốt ra thành lời…”
* * *
Nhìn Trầm Sở Hãn đi làm về gương mặt có chút ngưng trọng, tâm Mạc Ngữ Phi sinh nghi hoặc. Nam nhân này bình thường cũng không có biểu tình gì, bất quá anh luôn tỏa ra sự ôn nhu, hôm nay có chút kỳ quái.
Khi ăn cơm, Trầm Sở Hãn yên lặng nhai nuốt, Mạc Ngữ Phi một bên gảy từng hạt cơm một bên lén nhìn anh. Nhìn rồi nhìn, từ đáy lòng Mạc Ngữ Phi cảm nhận được một cỗ tình tự thương cảm, đây là… đây là cảm xúc của Trầm Sở Hãn! Đột nhiên phát hiện y và Trầm Sở Hãn tựa hồ có dấu hiện tương thông tam linh, Mạc Ngữ Phi cao hứng hơn nhiều nhưng không khỏi lo lắng cho Trầm Sở Hãn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến tâm tình nam nhân giống như ở tuyết vực, mất mát và sầu não như vậy.
Sau bữa cơm, Mạc Ngữ Phi nói hôm nay không muốn đi dạo, nếu là trước kia, Trầm Sở Hãn khẳng định sẽ khuyên giải, nói rằng chuyện hồi phục chức năng y phải làm mỗi ngày, nhưng hôm nay anh chỉ ngập ngừng, sau đó gật đầu nói: “Cũng được.” Tiếp theo liền vào thư phòng đóng cửa lại.
Trong lòng Mạc Ngữ Phi càng thêm bất an, đứng ngoài cửa thư phòng chờ một lúc, đoán Trầm Sở Hãn đã điều chỉnh tâm tình anh được một chút, Mạc Ngữ Phi đẩy cửa phòng ra. Trầm Sở Hãn đang ngồi dựa vào cạnh bàn lặng lẽ suy nghĩ thấy Mạc Ngữ Phi tựa vào khung cửa, anh gọi: “Không cần đứng, đến đây ngồi đi”
Hồ ly nhẹ nhàng chạy vào nhảy lên sofa, hiện tại chân sau y đã đỡ hơn rất nhiều, những động tác nhỏ nhặt này đã gần như không còn cảm giác nào nữa.
“Anh đang bận gì sao?” Mạc Ngữ Phi cố tình hỏi.
“Không có, cậu có chuyện gì hả?”
“Anh hình như không vui.”
Trầm Sở Hãn ngạc nhiên một chút, mỉm cười nói: “Không có.”
“Anh có, tôi có thể cảm nhận được, đừng gạt tôi. Cảnh sát Trầm, tôi nhớ rõ anh đã nói anh chưa bao giờ gạt ai mà.” Bạch hồ ly ngồi xổm trên ghế chớp chớp đôi mắt xanh biếc, ánh mắt loan loan tỏ vẻ y đang cười.
Trầm Sở Hãn cười trộm, lạnh nhạt nói: “Không có gì.”
“Có phải tên tiểu tử Trầm Sở Thiên kia đã nói gì rồi không? Hôm qua không thể đuổi tôi đi, nhất định là anh thuyết phục được anh ta, bất quá tiểu tử kia rất hận tôi, nhất định sẽ nghĩ cách đối phó với tôi.” Mạc Ngữ Phi đoán sự việc không đơn giản như vậy, cố tình chế đại một lý do để tìm hiểu tình hình thực tế.
“Không, cậu hiểu lầm Sở Thiên rồi, nó không hận cậu, nó cũng đồng ý để cậu tiếp tục ở lại đây.” Cảm thấy Mạc Ngữ Phi và Trầm Sở Thiên không hợp nhau, Trầm Sở Hãn vội nói, anh không muốn Mạc Ngữ Phi lại hiểu lầm em mình.
“Thật không? Hanh hanh, dù sao mọi chuyện cũng có liên quan đến anh ta.” Hồ ly lạnh lùng nói.
Trầm Sở Hãn mỉm cười nói: “Cậu và Trầm Sở Thiên nhất định có chút hiểu lầm.”
“Ai muốn hiểu lầm anh ta. Ai, anh cũng không phải không biết, em trai anh chính là cảnh sát yêu thú, tìm chúng tôi phiền toán chính là anh ta.” Mạc Ngữ Phi kêu lên.
“Sở Thiên dựa theo lẽ công bằng làm việc, không phải như cậu nói đâu.”
Hừ, nam nhân quả nhiên sẽ nói giúp cho em mình. Hồ ly không kiên nhẫn vẫy vẫy đuôi, sau đó lại hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Trầm Sở Hãn thùy hạ mi mắt, cười cười, cười đến có chút đau lòng, nhìn anh cười như vậy, tâm Mạc Ngữ Phi bị tác động, cũng đau xót theo. Hồ ly nhảy xuống sofa, ngồi xổm xuống bên chân Trầm Sở Hãn, ngẩng đầu lên nhìn Trầm Sở Thiên, “Là chuyện gì?”
“Cha tôi… đã biết cậu ở đây…” Vươn tay xoa xoa đầu hồ ly, Trầm Sở Hãn nhẹ nhàng nói.
Khẳng định là tên tiểu tử Trầm Sở Thiên lén nói! Mạc Ngữ Phi nhất thời nổi giận, “Trầm Sở Thiên kia…”, ban đầu muốn nói hỗn đản, lại cảm thấy nói em trai Trầm Sở Hãn như vậy hình như không ổn, vì thế Mạc Ngữ Phi sửa lại”… tiểu tử kia, chính anh ta méc?”
“Ân.”
“Anh bị cha la mắng?”
“Ân.”
Trách không được. Mạc Ngữ Phi sống bên cạnh Trầm Sở Hãn mấy ngày nay, y biết con người Trầm Sở Hãn khi làm việc phi thường cầu toàn, hy vọng có được sự cổ vũ và tán thành của cha. Hiện tại vì y mà Trầm Sở Hãn bị cha trách mắng, trong lòng Mạc Ngữ Phi có chút băn khoan. Muốn nói gì đó, nhưng không thốt ra được, hồ ly nghiêng đầu đặt lên đầu gối Trầm Sở Hãn, muốn dùng hành động đó thể hiện một chút áy náy trong lòng y.
“Chuyện đó không liên quan gì đến cậu.” Trầm Sở Hãn vuốt ve đầu hồ ly.
“Sao lại không liên quan! Người nhà anh không phải không muốn anh thu lưu tôi là do tôi là hồ ly trong hắc đạo, tai tiếng sao.” Mạc Ngữ Phi nói thẳng.
“Không, không phải như vậy.”
“Vậy chứ là gì?”
“Cậu ở chỗ tôi trong lúc dưỡng thương, là chuyện bình thường, bọn họ chỉ quá nhạy cảm. Về chuyện tôi bị cha mắng, cũng bởi vì ông kỳ vọng quá cao với tôi thôi.”
Hồ ly nghe lý do đó, trong lòng không thể chấp nhận. Y cảm thấy đó là do Trầm Sở Hãn không muốn y khó chịu trong lòng. Vì Trầm Sở Hãn đã nói rõ, nếu chỗ này không thể thu nhận Mạc Ngữ Phi, Mạc Ngữ Phi thật sự không biết phải đi đâu. Đối với nam nhân luôn giúp đỡ y mỗi ngày, luôn kiên quyết bảo vệ y từ trước đến nay, Mạc Ngữ Phi đã sớm khôn thể dùng từ cảm kích là có thể hình dùng. Nếu nam nhân này đã tìm giúp y tìm lối thoát, Mạc Ngữ Phi không có lý do gì để nói thẳng ra nữa, làm mọi người khó xử, y chấp nhận những lời nói của Trầm Sở Hãn.
“Cha anh thực nghiêm khắc với anh.” Mạc Ngữ Phi nói lại.
“Kỳ thật như vậy cũng tốt. Ông nghiêm khắc với tôi, tôi sẽ cố gắng làm cho tốt. Đó là tốt cho tôi.”
Hồ ly cười hừ một tiếng, quả nhiên là một nam nhân ngốc a.
Nói ra được rồi, tâm tình Trầm Sở Hãn cũng trở nên tốt hơn, anh nói tiếp, “Sở Thiên từ nhỏ đã phi thườn bướng bỉnh, căn bản không nghe lời cha tôi, cha tôi đã sớm biết không thể quản giáo được Sở Thiên, vì vậy ông đem mọi kỳ vọng đều đặt trên người tôi. Kỳ thật anh em tôi đều biết ông yêu thương chúng tôi. Khi Sở Thiên chọn ngành cảnh sát, trước mặt chúng tôi ông tỏ ra không quan tâm, không để ý, kỳ thật ông thầm hạnh phúc trong lòng.”
Hừ, cảnh sát có gì tốt! Mạc Ngữ Phi la to trong bụng. Lương vừa ít lại nguy hiểm, mắc chi mà thích dữ vậy, còn khiến mấy đứa con mình đi theo, thiệt là.
“Còn cha cậu? Ông là kiểu người như thế nào? Ông ấy có nghiêm khắc với cậu không?” Trầm Sở Hãn hỏi, anh không có ý tò mò, anh chỉ đơn giản muốn biết mà thôi.
Hồ ly trầm mặc một lúc, lấy đầu ra khỏi gối Trầm Sở Hãn, cuộn người lại, thu đuôi quấn quanh người.
“Thật sự không thể nói sao?”
“Không có gì hay để nói.” Đều là những ký ức không chịu nổi, Mạc Ngữ Phi nhắm hai mắt lại.
“Như vậy a…”
“Vì tôi là hồ ly.” Có lẽ, nói ra thì có thể thoát khỏi cơn ác mộng tâm hồn, “Tôi sinh ra ở tuyết vực phương Bắc. Tôi không biết hồ ly sinh tôi ra là ai. Chưa từng nghe ai nhắc đến nàng. Hồ ly nha, ấu hồ đều là kết quả của tình một đêm, được phép sinh đã coi như mẫu hồ không tệ. Hồ ly mắt xanh là huyết thống cao quý nhất, tương lai có thể kế thừa vị trí tộc trưởng. Tôi nghĩ a, đại khái là ông ta cũng muốn có được một mẫu hồ mắt xanh, mới có thể sau một đêm tình vẫn còn nhớ thương nàng, hơn nữa khi biết nàng hoài thai tôi còn hy vọng nàng sinh hạ. Nếu lúc đó ông ta muốn một hỏa hồ hay loài khác, hừ, ai biết trên đời này có tôi không a.”
“Vì quan hệ huyết thống thuần khiết, tôi vừa sinh ra đã được ông ta mang về, khi còn nhỏ thật sự là sống an nhàn sung sướn, giống như cuộc sống của một hoàng tử, núi vàng núi bạc, muốn cái gì cũng có.”
Trầm Sở Hãn im lặng nghe, anh phát hiện Mạc Ngữ Phi không gọi một tiếng ‘cha’, mà chỉ gọi ‘ông ta’, ngữ khí khi Mạc Ngữ Phi thốt lên từ kia tràn đầy cảm giác xa lạ cùng lạnh băng, điều này làm trong lòng Trầm Sở Hãn mơ hồ cảm thấy kỳ quái.
“Là tiểu hồ ly, so ra vẫn còn khờ dại. Tôi từng nghĩ là ông ta thương tôi, bởi ông ta chỉ có một mình tôi là con. Tôi vẫn luôn cho tôi là duy nhất của ông ta, là người ông ta có thể có chút tín nhiệm.” Hồ ly nói xong, trong thanh âm có chút đau xót.
Không kể tiếp về thời thơ ấu, Mạc Ngữ Phi nói sang chuyện khác, “Ông ta chạm vào cơ thể tôi, anh hiểu không? Chính là… chính là kiểu đụng chạm kia. Ông ta sẽ vuốt ve cánh tay, lưng, hoặc đùi tôi, còn hôn tôi. Khi tôi còn nhỏ nghĩ đó là tình thương của ông ta, giống như những tiểu anh hài khác được mẹ ôm vào lòng vuốt tóc, cổ và hôn lên mặt. Thật đó, tôi vẫn luôn tin là giống nhau! Cho đến một ngày. Ông ta gọi tôi ra gặp bằng hữu, sau đó ông mượn cớ rời đi, người kia… thật giống những đụng chạm mà ông ta đã làm với tôi. Tôi không biết làm sao có linh cảm, có lẽ là bản năng hồ ly trong máu, tôi đột nhiên hiểu được tất cả. Nguyên lai, tất cả những việc ông ta làm trước đó, đều những chuẩn bị để lúc này đem tôi dâng lên cho những nam nhân có nhu cầu.”
Trầm Sở Hãn kinh ngạc mở to hai mắt.
Hồ ly nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Tôi cực kỳ hận! Nguyên lai tôi không phải là hài tử đáng yêu, mà là công cụ có thể lợi dụng! Ông ta muốn có nhiều quyền lực hơn, nhiều tiền hơn, vì vậy lợi dụng tôi, lợi dụng cơ thể cùng tôn nghiêm của tôi trao đổi. Tôi chạy trốn. Tôi biết trong tộc còn rất nhiều tiểu hồ ly muốn nịnh hót nam nhân quyền cao chức trọng kia. Vì vậy tôi đổi với người ta. Đêm đó, bồi bên cạnh nam nhân kia không phải là tôi.”
“Từ đó về sau, tôi không còn tin vào bất kỳ ai, cũng dị thường ghét tiếp xúc thân thể với bất kỳ. Nhưng ông ta đã lầm, lúc trước vì bảo vệ tôi nên không cho ai tùy tiện chạm vào, ông để thương lang đến bảo hộ bên cạnh tôi, kết quả, thương lang đuổi hết những người muốn có được thân thể tôi. Ha ha. Dịch Thừa Phong chỉ nghe một mình tôi. Cậu ấy cẩn thận mấy cũng có sai sót.” Mạc Ngữ Phi đắc ý cười thành tiếng.
“Nhưng tôi biết, chỉ cần ông ta còn sống, sớm hay muộn ông ta cũng sẽ dùng thủ đoạn bắt tôi ngoan ngoãn leo lên giường người khác. Tôi cũng để cho ông ta thực hiện được! Mà muốn thắng ông ta, tôi chỉ có thể càng ngày càng mạnh hơn ông ta. Vì vậy, tôi trở nên đặc biệt ham muốn quyền lực, hao hết tâm cơ, động não muốn vượt lên. Huyết thống thuần khiết hồ ly mắt xanh giúp tôi rất nhiều. Từ từ tôi cũng có địa vị trong Mạc thị, còn ông ta, cũng dần dần không dám tùy tùy tiện tiện ra lệnh cho tôi.”
“Sau đó, tôi để lộ ra tin quang trọng mà ông ta đang tranh đấu một mất một còn với đối thủ. Anh hẳn có thể tưởng tượng được sau đó chuyện gì đã xảy ra đi. Tôi không hề ra tay, nhưng ông ta thì chết. Có người giúp tôi diệt ông ta. Sau đó để tự bảo vệ mình trước những thế lực lớn hơn, những người có địa vị cao đùa giỡn, tôi chỉ có thể làm cho quyền lực của mình còn lớn hơn bọn họ, địa vị cao hơn họ! Vì thế, anh mới nhìn thấy tôi ngày hôm nay!” Hồ ly ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng Trầm Sở Hãn, không chút giấu diếm.
Trầm Sở Hãn từ tận đáy lòng vì hồ ly thân bất do kỷ mà cảm thấy thương, anh cúi người xuống, bế hồ ly đang cuộn mình trên đất lên, đặt hồ ly ngồi trên đùi mình. Trong khoảnh khắc đó, Trầm Sở Hãn có thể cảm nhận được rõ ràng những đau khổ chôn sâu trong lòng Mạc Ngữ Phi, loại thống khổ không được yêu thương, bị vứt bỏ.
Vì Trầm Sở Hãn có thể đồng cảm được tư vị khổ sở trong lòng Mạc Ngữ Phi, nên thời điểm đối diện với Mạc Ngữ Phi, anh luôn cảm thấy mình có thể chạm đến được nơi sâu nhất trong nội tâm cậu, nơi đó rất mềm mại, rất yếu ớt. Trầm Sở Hãn cảm thấy Mạc Ngữ Phi mang những tâm sự như vậy, không giống trong mắt người khác. Trong mắt Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi không phải hồ ly ngoan độc giảo hoạt, mà là một hồ ly cô đơn tịch mịch, cần thương tiếc.
“Anh đồng cảm với tôi sao?” Mạc Ngữ Phi hỏi.
Khẽ vỗ lên nhúm lông trên đầu hồ ly, Trầm Sở Hãn không nói gì.
“Lúc trước thu lưu tôi, cũng là vì đồng cảm đi, nhìn thấy tôi nghèo túng như vậy.”
“Không, không phải như vậy.”
“Vậy là cái gì?”
Trước câu hỏi của Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Hãn trầm mặc. Một người một hồ ngồi một lúc lâu. Hai người vì những chuyện xảy ra từ hôm qua đến nay, cùng những lời dốc hết tâm sự của mình mà kích động trong lòng. Đây là lần thứ ba Mạc Ngữ Phi được Trầm Sở Hãn ôm trong hình dạng hồ ly, rúc vào trong ngực Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi cảm thấy lòng mình ấm áp, dán sát vào nhau hơn, mơ hồ có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương.
Ban đầu còn nghĩ Trầm Sở Hãn sẽ nói gì đó, kết quả Mạc Ngữ Phi nghe được anh nói: “Khuya rồi, ngủ đi.”
Bất mãn nhìn Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi hỏi: “Đã biết chuyện cũ của tôi, so với chuyện của mình, tâm tình anh bây giờ có khá hơn chút nào không?”
“Tôi nghĩ có tốt hơn một chút.”
“Phải tốt hơn một chút nha, a, bằng không tôi nói vô ích rồi.”
Trầm Sở Hãn gật gật đầu, kềm lòng không được lại nói: “Tôi vẫn hy vọng cha có thể khen ta.”
“Ông ấy nhất định có khen anh trong lòng.”
Trầm Sở Hãn cười.
Mạc Ngữ Phi lại hỏi: “Anh a, hẳn là biết rõ thu lưu tôi sẽ bị người nhà anh phản đối, vì cái gì muốn làm như vậy?’
Trầm Sở Hãn nghĩ nghĩ, “Vậy thì tôi còn có thể làm như thế nào?’
“Thật không? Tôi nhìn đáng thương như vậy a?” Mạc Ngữ Phi bất mãn lại hơi trêu chọc hỏi lại, Trong lòng tức đến nghiến chặt răng, nam nhân đáng ghét này, vẫn không chịu nói thật.
“Vì cậu là anh họ Tiểu Mạc a.”
“Cái gì!” Hồ ly phát ra tiếng khinh xích, sau đó y kề sát vào, mặt chỉ cách mấy cm với mặt Trầm Sở Hãn, gần đến nỗi nhìn thấy rõ lông mi, gần đến mức chóp mũi hồ ly gần như đụng vào chóp mũi Trầm Sở Hãn, sau đó hồ ly mở miệng nói: “Như thế nào, chẳng lẽ không phải vì anh thích tôi?’
Thần sắc Trầm Sở Hãn có chút biến đổi, ánh mắt bối rối, nhìn anh thùy hạ mi mắt che giấu, hồ ly cười lớn trong bụng.
“Đã khuya, đi nghỉ ngơi.” Buông hồ ly trong lòng ra, Trầm Sở Hãn vội vàng đi ra ngoài.
“Uy!’
Trầm Sở Hãn đột nhiên dừng chân bối rối gần như đụng vào khung cửa, anh quay đầu lại, “Sao vậy?”
“Anh cũng nên ôm tôi về phòng ngủ đi, sao có thể đem tôi đang bị thương để trong này.” Hồ ly biết mình đã thắng nên thập phần đắc ý. Nam nhân này nếu thẹn thùng như vậy, vẫn không nên ép buộc anh ta quá thì tốt hơn.
Trầm Sở Hãn quay trở lại, ôm lấy hồ ly ra khỏi thư phòng.
Đêm, sau khi chờ Trầm Sở Hãn ngủ rồi, hồ ly bên cạnh chậm rãi nhích người, cuối cùng cũng thành công dựa vào khuỷa tay Trầm Sở Hãn, thậm chí còn dùng cái đuôi xù lông của y cuốn lấy thắt lưng Trầm Sở Hãn, dùng tư thế như vậy tuyên bố quyền sở hữu của y. Trước đây người và hồ ly là mạnh ai nấy ngủ, không đụng chạm đến thân thể, đêm nay, Mạc Ngữ Phi không muốn mình ngủ trong cô đơn.
Nghe tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, tâm Mạc Ngữ Phi cũng bị sự ôn nhu tác động đến. Nhớ lại quá khứ không thể chịu nổi làm tâm y cảm thấy có chút đau đớn, chính là khi nói ra được lại làm y cảm thấy thoải mái. Biết nam nhân bên cạnh sẽ không vì quá khứ đó mà ghét y, tâm Mạc Ngữ Phi trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lại là một đêm yên lành.