“Không biết phải làm gì bây giờ?” Chiều nay, Mạc Ngữ Phi sau khi ngủ trưa dậy, dựa vào sofa duỗi thẳng người ra, nói với Dịch Thừa Phong đứng bên cạnh.
Dịch Thừa Phong gắt gao khép miệng, cậu biết hiện tại dù cậu có nói gì, Mạc Ngữ Phi cũng sẽ phản bác, con hồ ly này cảm thấy quá nhàm chán nên căn bản muốn đem thương lang ra giải sầu.
“Sao cậu không nói lời nào? Không có ý kiến gì sao?” Đợi một lúc, thấy Dịch Thừa Phong không mở miệng, Mạc Ngữ Phi hỏi.
“Tôi không có ý kiến gì.” Ngữ khí Dịch Thừa Phong cứng nhắc trả lời.
“A, cậu thực không thú vị.”
“Ân.” Thương lang gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Tìm cái gì vui vui đi?” Mạc Ngữ Phi ngả ngớn cười, cố ý chọc người cận vệ cứng nhắc của mình.
“Có rất nhiều người có thể làm cậu vui.”
“Rất nhiều?” Mạc Ngữ Phi nghe Dịch Thừa Phong nói như vậy cảm thấy bất ngờ, nhướng mắt hỏi.
“Đúng vậy.”
Mạc Ngữ Phi biết, Dịch Thừa Phong muốn nói đến những người cả nam lẫn nữ có những ý đồ khác nhau đối với y, “Bọn họ a…” Mạc Ngữ Phi tuyệt đối sẽ không để những người kia chạm vào y dù chỉ một chút.
“Ân… cậu nói, có người nào vừa có thể làm tôi ‘vui vẻ’, lại không cần ‘đền ơn’ không?” Mạc Ngữ Phi cầm một lọn tóc, quấn quấn vào ngón tay đùa giỡn. Y tin Dịch Thừa Phong có thể hiểu được ‘đền ơn’ trong câu nói của y có nghĩa là gì. Mọi người nguyện ý giúp Mạc Ngữ Phi ‘vui vẻ’ luôn muốn được ‘đền ơn’. Có người thèm thuồng mỹ mạo Mạc Ngữ Phi, mang tâm tình đùa giỡn, muốn đem Mạc Ngữ Phi ra để thoả mãn ham muốn của chính họ; lại có người muốn chiếm hữu Mạc Ngữ Phi để vơ vét lợi ích từ y. Nghĩ đến những ánh mắt chứa ý đồ riêng, Mạc Ngữ Phi liền cảm thấy cả người không được dễ chịu.
“Có.”
“Có?” Mạc Ngữ Phi khinh dị trừng lớn mắt, vẫn cầm những lọn tóc quay nhìn Dịch Thừa Phong.
“Trầm Sở Hãn.”
Mạc Ngữ Phi giống như bị chém một đao, nhảy khỏi sofa, mắt đỏ lên, mặc kệ quần áo xốc xếch, tóc rối tung lao về phía Dịch Thừa Phong. Y một phen nắm lấy áo Dịch Thừa Phong mạnh mẽ kéo lại, giận dữ quát: “Không được nhắc đến cái tên đó trước mặt tôi!”
Con lang ngu ngốc đáng ghét, cho đến bây giờ vẫn nói chuyện không khôn khéo. Người nọ có thể tuỳ tiện đánh đồng so sánh với những kẻ khác sao? Cậu ta xem người nọ là gì, cậu ta nghĩ Mạc Ngữ Phi xem người kia là gì? Người nọ đối với Mạc Ngữ Phi là một mảnh chân tình, mà Mạc Ngữ Phi lại chưa từng nghĩ người nọ là đối tượng để ‘mua vui’.
“Mấy hôm trước cậu còn đi tìm anh ta, tại sao không thể nhắc tên.” Dịch Thừa Phong giữ thẳng người không bị lắc lư, ngữ khí khô cứng nói.
“Cậu câm miệng! Tôi mới không đi tìm anh ta!”
“Vậy cậu tìm ai?”
“Tôi… tôi tìm Tiểu Mạc…”
“Nga, đúng… đúng. Cậu là đi tìm Tiểu Mạc.” Dịch Thừa Phong nói theo Mạc Ngữ Phi. Hồ ly lại tức giận đến mắt cũng đỏ lên. Con lang này luôn như vậy, luôn chọc y, đâm thẳng vào tim y rồi lại nói theo y, hoàn toàn thuận theo y, làm hồ ly muốn nổi giận cũng không được, cục tức nghẹn lại không biết nên xả như thế nào.
“Cậu ra ngoài đi!” Mạc Ngữ Phi la lên.
Dịch Thừa Phong xoay người ra khỏi phòng.
Cơn tức mãi đến tối vẫn không giảm bớt. Mạc Ngữ Phi tắm rửa xong, khoác áo tắm dựa vào ghế quý phi, duỗi chân ra, vươn tay cầm lấy điều khiển từ xa của TV, y muốn chọn chương trình để xem, lại cảm thấy không có gì để xem. Thật nhàm chán, điện thoại reo, Mạc Ngữ Phi không kiên nhẫn đứng lên nghe, hừ một tiếng giọng mũi, xem như chào hỏi.
“Ân…”
Nghe quản lý báo có cảnh sát đến, Mạc Ngữ Phi vốn vẫn đang khói chịu trong lòng nhất thời nổi lửa giận. Đáng giận! Tới làm cái gì? Muốn phá sao? Đám cảnh sát này rất quá đáng, lúc thật sự cần tìm bọn họ thì luôn khoan thai chậm trễ, những lúc căn bản không cần bọn họ thì lại thoắt đến thoắt đi không coi ai ra gì, chẳng lẽ bọn họ không biết mỗi lần bọn họ tuỳ tuỳ tiện tiện đến, sau khi tra tra hỏi hỏi, sòng bạc mất rất nhiều khách sao? Đều là những người muốn vui vui vẻ vẻ đánh một ván cờ, ai muốn đụng phải cảnh sát ở chỗ này a.
“Rốt cuộc bao nhiêu người đến? Vì chuyện gì? Anh nói rõ ràng cho tôi!”
“Nghe nói là vì… là vì…” Người ở đầu dây bên kia hiển nhiên bị lửa giận Mạc Ngữ Phi phóng tới, bắt đầu lắp bắp sợ hãi, “Là kiểm tra an toàn thường lệ…”
“An toàn cái gì, chỗ chúng ta không an toàn, còn chỗ nào an toàn! Nói với họ, kho bạc chúng ta còn an toàn hơn sở cảnh sát! Bảo vệ chúng ta còn có khả năng hơn cảnh sát!” Mạc Ngữ Phi quát, cau chặt mày, ngón tay cầm ống nghe vì dùng sức mà trở nên hơi trắng.
“Tôi nói, tôi nói… Vị cảnh sát này nói là theo quy định, kiên quyết muốn kiểm tra, nói là lo nghĩ an toàn cho khách và sòng bạc, cho nên…’
Mạc Ngữ Phi thầm nghiến rắng, hừ, loại lý do quái quỷ này cũng dám lấy ra nói, thực mệt với đám cảnh sát dám mở miệng nói.
“Đến mấy người? Thuộc phòng nào? Muốn kiểm tra bao lâu?” Mạc Ngữ Phi truy vấn, bắt đầu nghĩ làm thế nào mới có thể đuổi đám cảnh sát này đi. Nếu mời tất cả vào phòng VIP, cho người đến nói chuyện, theo quy định một chút, lại cho người dẫn đi xem loanh quanh, ăn một bữa, có thể nhanh chóng đuổi bọn họ đi không?
“Hình như họ đều là cảnh sát cơ động. Ân, tựa hồ là từ các phòng khác nhau điều động đến, tổng cộng có tám vị, tôi cũng không quen, trước kia cũng chưa gặp. Có lẽ cố tình không để những cảnh sát chúng ta quen biết đến đây, có cảnh sát Thôi, cảnh sát Dương, còn có một vị cảnh sát Trầm…”
Quản lý nói gì sau đó Mạc Ngữ Phi cũng đều không nghe được, trong đầu y chỉ còn một câu – cảnh sát Trầm. Là anh ta sao? Nhất định là anh ta, chỉ có loại người thành thật lại dễ dụ như anh ta mới thường xuyên bị điều đi làm ‘cu li’ cho các phòng bàn. Anh ta đến, là biết Mạc Ngữ Phi ở đây sao? Nhớ Mạc Ngữ Luân từng nói anh ta không biết Mạc Ngữ Phi đã trở lại, vậy bây giờ đã biết rồi sao? Anh ta không phải… vì y ở đây mới đến chứ?
Muốn gặp anh ta… muốn gặp anh ta… muốn gặp anh ta!
Mạc Ngữ Phi nói vào điện thoại một câu ‘Tôi đến ngay’, sau đó liền nhảy dựng lên lao ra khỏi phòng, hoàn toàn không để ý rằng ngay cả giày cũng chưa mang, tim y đang đập dữ dội, vọt vào thang máy chuyên dụng đập liên tục vào nút xuống.
Thật sự rất nhớ anh ta, thật sự rất nhớ anh ta, để mình gặp anh ta đi, cho dù liếc mắt một cái cũng được, Mạc Ngữ Phi tự nói với mình. Trong đầu liền hồi tưởng khuôn mặt người nọ, trong ngực dâng lên cảm giác chua xót, và thêm đau đớn.
Lao ra khỏi thang máy, Mạc Ngữ Phi chạy về phía đại sảnh, nhân viên trực hai bên đều nhìn y. Mạc Ngữ Phi mặc trên người một chiếc áo tắm bằng lụa thêu hoa mẫu đơn lớn màu đỏ tươi, dây lưng quanh eo vì chạy nhanh nên hơi lỏng, vạt áo tung bay, mái tóc đen bay tán loạn, đôi chân trần trắng nõn, lúc này Mạc Ngữ Phi diễm lệ đến kinh người.
Từ xa, Johnny thấy được cảnh này, mắt đuổi theo Mạc Ngữ Phi, cúi đầu huýt sáo một tiếng.
Chạy vào đại sảnh, mắt Mạc Ngữ Phi tìm kiếm, hoàn toàn không để ý những ánh mắt của mọi người xung quanh.
A, thấy rồi, là người nọ, ở đằng ki! Bóng dáng quen thuộc, bờ vai rộng, dáng người cao lớn, là anh ta! Mạc Ngữ Phi chạy đến, chạy đến rất gần chợt dừng lại, kinh ngạc, nhìn theo mất mác.
Người nọ, không, không phải! Tóc anh ta không xoăn, anh ta cũng cao hơn người này một chút.
Lúc này, nam nhân đang xoay lưng về Mạc Ngữ Phi nghe tiếng bước chân liền quay lại, trên khuôn mặt anh tuấn là nụ cười biếng nhác, biểu tình ngả ngớn, ngũ quan của cậu ta và Trầm Sở Hãn rất giống nhau, nhưng cũng có bất đồng, cậu ta không anh vũ thông minh, thanh sạch như Trầm Sở Hãn, cậu ta, căn bản là tiểu tử xấu xa cà lơ phất phơ.
Trầm Sở Thiên đánh giá Mạc Ngữ Phi, ánh mắt quét một vòng trên mái tóc rối tung, quần áo xộc xệch, khẽ lộ đầu vai, miệng không ngừng thở dốc, đôi chân trần, đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó anh nhếch môi, lộ ra nụ cười xấu xa mang theo ý châm chọc, “Tưởng anh hai tôi đến sao? Cố tình ăn mặc thành bộ dáng này muốn để cho anh ấy nhìn? Đáng tiếc…” Chú ý thấy trong mắt Mạc Ngữ Phi tràn đầy thất vọng và thương cảm, trong lòng Trầm Sở Thiên càng thêm cao hứng, “… Cậu cũng tỉnh tỉnh lại đi! Bộ dáng này, để cho tình nhân hiện tại của cậu nhìn, hắn ta nhất định càng vui mừng!”
Cảm giác chua xót dâng lên dày đặc hơn, Mạc Ngữ Phi không muốn bị Trầm Sở Thiên nhìn được tâm tình lúc này, từng bước lui về sau, cảm giác lạnh lẽo từ sàn nhà theo bàn chân truyền khắp thân thể, lạnh đến tận đáy lòng.
“Kỳ quái, sao cậu lại nghĩ anh tôi sẽ đến đây? Dùng cái đầu của cậu được không? Anh ấy sao có thể đến được!” Trầm Sở Thiên lấy ngón trỏ chỉ chỉ vào thái dương. Vẻ mặt Mạc Ngữ Phi càng đau đớn, Trầm Sở Thiên lại càng cao hứng, hiếm khi có dịp làm cho hồ ly luôn chiếm thế thượng phong trong các cuộc tranh cãi này im lặng, Trầm Sở Thiên không kìm được nôn nóng muốn dùng lời nói như một thứ vũ khí hảo hảo đâm y một phen.
“Nghe nói tình nhân mới của cậu là nhân vật ác độc, cậu cư nhiên dám chạy đến tìm một nam nhân khác ở đại sảnh, hừ, cậu không sợ hắn ta biết được sẽ chỉnh cậu sao?” Ánh mắt lướt lên lướt xuống trên người Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Thiên thầm chắt lưỡi, gần bốn năm trôi qua, con hồ ly này trổ mã càng thêm xinh đẹp mị hoặc, không hổ với danh hiệu trước kia của y – Dạ chi đế vương. “Cậu mặc như vậy dám chạy loạn bên ngoài, thật đúng là phóng đãng… Tốt xấu gì cũng nhìn lại một chút… Đừng quên, cậu hiện tại là người đã có chủ…”
Không để Trầm Sở Thiên nói hết, Mạc Ngữ Phi đột nhiên xoay người, vội vàng chạy đi. Trầm Sở Thiên ở sau y cố nói với theo: “Ai, đừng đi a, chúng tôi đến đây để kiểm tra… Nói chuyện một chút nữa a…”
Dựa vào vách thang máy, ngực Mạc Ngữ Phi nhói đau dữ dội, vừa bước vào phòng đã gục xuống sofa. Quá khó chịu, quá khổ sở! Mất mác cùng chua xót đan vào nhau, hơn nữa chạy quá nhanh, trái tim đập liên hồi, Mạc Ngữ Phi đau đớn nhắm chặt mắt lại, đặt tay lên ngực.
Sao lại ngốc như vậy? Sao có thể nghĩ người nọ sẽ đến? Quá thất bại, quá thất bại rồi! Trong lòng Mạc Ngữ Phi hận chính mình. Quá ngu ngốc! Cư nhiên để cho tên tiểu ngốc tử Trầm Sở Thiên kia cười nhạo một phen, đáng giận!
Buồn bực một lúc, Mạc Ngữ Phi mới đứng dậy khỏi sofa, chậm rãi ngồi xuống, tim vẫn còn đập nhanh, trong lòng vẫn còn rất khó chịu, giống như bị một khối đá nặng nề đè lên, ngay cả hô hấp cũng đều ngưng trệ.
Trên mặt Mạc Ngữ Phi hiện lên nụ cười khổ, rồi cười lớn, cuối cùng, y thấp giọng cười. Cửa được mở ra, Mạc Ngữ Phi ngẩng đầu lên trừng mắt, thấy người nào là Dịch Thừa Phong, sắc mặt y dịu đi một chút. Nhìn thấy Mạc Ngữ Phi tóc rối bù gục trên sofa thở dốc, hốc mắt vì phẫn nộ mà hơi hơi đỏ, Dịch Thừa Phong lặng lẽ bước đến, lấy một tấm chăn mỏng quấn quanh vai Mạc Ngữ Phi.
“Coi chừng cảm lạnh.”
Những ngón tay khẽ run nắm chặt góc chăn, Mạc Ngữ Phi nhắm mắt lại nói, “Tôi quá ngốc đúng không? Tôi cư nhiên…”
“Không phải.” Dịch Thừa Phong bình tĩnh trả lời.
“Sao tôi không ngốc cho được? Cư nhiên để cho xú tiểu tử Trầm Sở Thiên hung hăng cười nhạo một phen, tên hỗn đản đó!” Mạc Ngữ Phi nghiến răng oán hận nói.
“Vì anh ta xứng đáng.”
Biết Dịch Thừa Phong nói ‘anh ta’ là chỉ Trầm Sở Hãn, tim Mạc Ngữ Phi thắt lại. Suy nghĩ nửa ngày, lại thở dài một tiếng, lấy chăn trùm kín người trở về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, Johnny chạy đến văn phòng Mạc Ngữ Phi, cười xấu xa ngồi xuống góc bàn làm việc của Mạc Ngữ Phi. Mạc Ngữ Phi nhìn thấy bộ dáng hoa hoa công tử kia trong lòng vẫn còn giận, theo bản năng y đoán hôm nay Johnny đến tìm y khẳng định không có chuyện gì tốt.
“Hôm qua khi cảnh sát đến kiểm tra, sự xuất hiện của anh làm người ta thập phần kinh diễm a. Tôi nhịn không được say mê anh vô cùng, a, không đúng, phải nói là, tôi vẫn luôn say mê anh.” Johnny cười nói, trong giọng tràn đầy ý đùa giỡn.
Mạc Ngữ Phi nhướng mắt liếc nhìn Johnny một cái, không nói gì.
“Sách, lần đầu tiên thấy anh giữa chốn công cộng ăn mặc gợi cảm mê người như vậy, thật là… Hôm qua đến tìm anh, nhưng tên Dịch Thừa Phong ương ngạnh nói anh đã ngủ, không cho tôi vào. Thật là ngủ rồi? Một mình, hay hai mình? Phải biết rằng, nhìn áo tắm của anh, cả đêm tôi ngủ không ngon.” Johnny nghiêng mặt nhìn chằm chằm Mạc Ngữ Luân, ánh mắt quét tới quét lui nơi gáy.
“Vậy bây giờ cậu ngủ đi a.” Mạc Ngữ Phi lạnh lùng nói.
“Anh ngủ chung với tôi đi.” Johnny cười thập phần vô lại.
“Tôi để Thừa Phong đi cùng cậu.”
Johnny rụt cổ lại, hắn ta cũng muốn người ngủ bên cạnh mình là một con lang đầu răng nanh, hắn cười cười vô lại nói tiếp, “Tôi chỉ muốn mình anh…” Nói xong, Johnny vươn tay kéo Mạc Ngữ Phi, đầu ngón tay vừa chạm đến ống tay áo Mạc Ngữ Phi, liền đụng phải ánh mắt lạnh lùng nguy hiểm của Mạc Ngữ Phi, hắn liền rụt tay lại.
“Khư, không thú vị gì hết, nói giỡn cũng không được.” Trong lòng biết con hồ ly này một khi đã trở mặt sẽ không giữ thể diện đến mức nào, Johnny thật sự không có gan dám chạm đến y dù chỉ một chút.
“Cậu tìm người khác giỡn, tôi phải làm việc.” Mạc Ngữ Phi thu hồi ánh mắt, lần thứ hai không nhìn đến người bên cạnh.
Johnny đứng thẳng người, nhìn Mạc Ngữ Phi chăm chú làm việc, sau đó hắn đắc ý cười nói: “Anh đừng nghĩ chuyện hôm qua tôi cái gì cũng không biết.”
“Nga, vậy cậu biết cái gì?” Mạc Ngữ Phi cũng không ngẩng đầu lên, hỏi.
“Trong nhóm cảnh sát hôm qua vào kiểm tra có kiểu người anh thích, đúng không? A ha, liếc mắt một cái liền thấy.” Johnny nhớ lại, cười nói, “Cảnh sát Trầm kia, thoạt nhìn giống một tiểu lưu manh, tuy rằng anh ta rất đẹp trai, bất quá có chút vô lại, có chút tà khí. Nga, khẩu vị của anh thật đúng là làm người ta đoán không được, xem ra tôi phải điều chỉnh hiểu biết của tôi với anh.” Johnny vừa nói vừa quan sát biểu tình Mạc Ngữ Phi. Trực giác của hắn cho biết, Mạc Ngữ Phi không thích kiểu nam nhân kia, nhưng có thể khiến Mạc Ngữ Phi thất thố trước mắt mọi người cũng chỉ có một lần đó thôi.
“Nói xong chưa? Xong rồi thì đi ra.” Mạc Ngữ Phi vẫn không ngẩng đầu lên.
“Anh không thích anh ta phải không. Nói cho tôi biết a.” Johnny bắt đầu chơi xấu, dây dưa không chịu rời đi.
“Không có!” Mạc Ngữ Phi trảm đinh tiệt thiết phủ nhận.
“Vậy sao anh lại lao đến tìm anh ta?”
“Không mượn cậu xen vào.”
“Hừ hừ,” Johnny cười xấu xa vài tiếng, đắc ý lắc lư người, còn nói thêm: “Anh cũng đừng đánh giá thấp tôi, cái gì tôi cũng biết. Anh không thích người họ Trầm kia, họ Trầm khác thì anh thích đi.”
Bút trong tay Mạc Ngữ Phi tạm dừng một chút.
Johnny nhận ra, tiếp tục cười nói: “Anh còn nhớ đã từng cho tôi và Hương Xuyên xem đĩa CD không? Trong đó có huấn luyện viên cảnh sát, tôi vốn nghĩ đó là hình 3D do máy tính vẽ. Hôm qua thấy cảnh sát Trầm tôi liền biết, nguyên lai là người thật. Là anh trai của cảnh sát Trầm, anh đừng xem thường mạng lưới tình báo của tôi nga.”
Mạc Ngữ Phi buông bút xuống, xoay người nhìn chằm chằm Johnny, ánh mắt vốn bình thản dần dần hiện lên sát khí cay độc, Johnny thấy trong lòng liền sợ hãi.
“Nói xong chưa? Xong rồi thì ra ngoài!”
“Tôi… tôi vì sao phải ra ngoài!” Johnny cố làm ra vẻ, cố tình chớp chớp mắt vô tội.
Mạc Ngữ Phi tiếp tục dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Johnny, thấy đối phương vẫn không đi, Mạc Ngữ Phi trực tiếp kéo ngăn tủ bàn làm việc lấy ra một khẩu súng, rắc một tiếng mở chốt an toàn.
Johnny sợ ngây người, hắn đang nghĩ Mạc Ngữ Phi nhất định thật sự không dám nổ súng, cùng lúc đó, ‘Đoàng’ tiếng súng vang lên, thanh âm trong căn phòng đóng kín nghe đinh tai nhức óc.
“A!” Johnny hét một tiếng chói tai. Khi hắn nhìn thấy khẩu súng bất quá chỉ vài giây ngắn ngủi, hắn căn bản thời gian để chuẩn bị tâm lý cũng chưa có, thực sự rất sợ hãi.
“Anh làm thật!” Johnny cảm thấy viên đạn sượt qua má phát luồng gió nóng rát, trong gió tựa hồ còn mang theo xúc cảm như kim chích.
Mạc Ngữ Phi khẽ nheo mắt lại, tựa tiếu phi tiếu, ngón tay đặt trên cò súng khẽ động. Johnny lại hét lên một tiếng chói tai, ôm đầu vội vàng chạy đi.
“Xảy ra chuyện gì?” Nghe tiếng súng, Dịch Thừa Phong vội vã chạy vào, vừa lúc đụng phải Johnny, thấy hắn chạy trốn.
Sắc mặt Mạc Ngữ Phi tái xanh, không nói một lời, thu súng lại, vươn tay hất tất cả những thứ có trên bàn làm việc xuống dưới sàn, sau đó phất tay áo bỏ đi, để lại Dịch Thừa Phong lặng lẽ ngồi xuống đất nhặt lại đặt trở về chỗ cũ.
Những ngày tiếp theo, Mạc Ngữ Phi vẫn hầm hầm vào công ty, không ai dám tiếp cận y trong phạm vi bán kính một mét. Thậm chí các khách hàng cũng không thấy y cười.
“Sách, thực đáng sợ, giống như ma quỷ!” Johnny lè lưỡi oán giận với Hương Xuyên và Dịch Thừa Phong.
“Ai biểu cậu chọc anh ta.” Hương Xuyên khoanh tay, bộ dáng chế giễu.
“Cô…”
“Cho đáng đời!”
“Là anh ta nhìn nhầm người, đâu liên quan đến tôi, muốn trách thì trách mắt anh ta không tốt.” Johnny lải nhải.
Hương Xuyên không thèm để đến Johnny, nàng đau lòng cho Mạc Ngữ Phi, hỏi Dịch Thừa Phong: “Làm sao bây giờ? Muốn tôi đến khuyên anh ta không?”
“Không cần, vài ngày nữa là hết thôi.”
“Còn vài ngày nữa a.” Johnny ôm đầu.
Hương Xuyên hung ác trừng mắt liếc Johnny một cái, “Đều tại cậu!”
Thời gian trôi qua, tâm tình Mạc Ngữ Phi dần tốt hơn, tức giận, căm hận, oán trách, ngượng ngùng, xấu hổ đọng lại trong lòng cũng dần tan đi.
Sắp đến Giáng Sinh, sinh ý sòng bạc càng ngày càng náo nhiệt, Mạc Ngữ Phi vừa ổn định sòng bạc đang có, đồng thời trình kế hoạch kinh doanh mới, công việc y lu bù hẳn lên, tâm tư chuyển sang công việc.
Chạng vạng một ngày cuối tuần, Mạc Ngữ Phi trở lại phòng tổng thống mà y ở, đột nhiên phát hiện Dịch Thừa Phong thường ngày như bóng với hình lại không thấy đâu, trong lòng Mạc Ngữ Phi thập phần ngạc nhiên, bất động thanh sắc tìm xung quanh tầng trệt, cũng không thấy.
Con lang kia chạy đi đâu?
Ngồi một mình trong phòng, Mạc Ngữ Phi cảm thấy trong lòng cực kỳ không dễ chịu. Cận vệ đột nhiên biến mất mang đến cảm giác bất an, cùng mất mác khi người bạn đột nhiên bỏ y mà đi. Dựa vào bản năng yêu thú, Mạc Ngữ Phi cảm thấy Dịch Thừa Phong không đi xa, nhưng cậu ta hình như cố tình tránh Mạc Ngữ Phi.
Cậu ta có cái gì phải tránh? Có bí mật gì không thể để Mạc Ngữ Phi biết?
Biến thành hồ ly, Mạc Ngữ Phi thong thả bước trong phòng, vểnh tai lắng nghe. Rốt cuộc, Mạc Ngữ Phi nghe được một âm thanh dị thường vang lên. Đại hồ ly tuyết bạch xoay người chạy ra khỏi phòng.
Lại biến thành hình người, đem chìa khoá trong tay mở căn phòng thường ngày không sử dụng, Mạc Ngữ Phi đẩy mạnh cửa ra, Dịch Thừa Phong quả nhiên ở bên trong, đồng thời, còn có thêm một người khác. Hai người đều quay mặt ra nhìn y, Mạc Ngữ Phi đột nhiên có cảm giác ngượng ngùng, cứ như y đang bắt gặp chuyện gì đó, thế nhưng rất xấu hổ.
“Cậu tìm tôi?” Dịch Thừa Phong mở miệng trước.
“Cậu… ở trong này làm gì?” Mạc Ngữ Phi nói xong, mắt đánh giá người trẻ tuổi bên cạnh Dịch Thừa Phong. Người thanh niên này Mạc Ngữ Phi chưa từng gặp qua, bộ dáng không tệ, dáng người cao lớn, tướng mạo tuấn tú, đặc biệt nụ cười của cậu sáng như ánh mặt trời, thập phần làm người ta yêu thích.
“Tôi…” Mắt Mạc Ngữ Phi chuyển qua chuyển lại giữa y và người đối diện y một chút, thuỳ hạ mi mắt, biểu tình toát ra vài phần ngượng ngùng.
Di, con lang này, cư nhiên biết đỏ mặt! Mạc Ngữ Phi càng thêm kinh ngạc, đối với thân phận của người trẻ tuổi dâng lên nghi ngờ.
“Xin chào, tôi tên là Lê Thiểu Đường, là bạn trai của Dịch đại ca.” Người trẻ tuổi dùng thanh âm tràn ngập sức sống lớn tiếng tự giới thiệu, chuyện này làm Dịch Thừa Phong và Mạc Ngữ Phi trong nháy mắt cứng người.
Cậu ta thật đúng là có dũng khí, Mạc Ngữ Phi thầm nghĩ.
Mặt Dịch Thừa Phong càng thêm đỏ, liếc nhìn Lê Thiểu Đường một cái, nhưng không phản bác. Mạc Ngữ Phi biết, với mối quan hệ này, con lang kia đã chấp nhận rồi.
“Nguyên lai…” Mạc Ngữ Phi gật đầu, “Hai người quen nhau từ khi nào?”
“Cũng chưa lâu. Tôi là bác sĩ thực tập của bệnh viện thành phố, trước mắt đang luân chuyển giữa các phòng. Dịch đại ca đến khám sức khỏe thì gặp tôi. Hiện tại chúng tôi là người yêu.”
Mạc Ngữ Phi cơ hồ muốn bật cười. Vị bác sĩ thực tập trẻ tuổi này thật sự vừa nhiệt tình lại thêm thẳng thắn.
“Chúng tôi có thể hẹn hò không?” Lê Thiểu Đường nhìn Mạc Ngữ Phi, vẻ mặt mong đợi, hỏi.
“Ách, chuyện này… chuyện này cậu phải hỏi cậu ta a.” Mạc Ngữ Phi nhịn cười, chỉ chỉ Dịch Thừa Phong bên cạnh đang lúng túng.
“Anh ấy nói anh ấy là cận vệ của anh, phải hai mươi bốn giờ bảo vệ anh, không thể tùy tiện ra ngoài hẹn hò với tôi. Có thể thả cho anh ấy mấy tiếng được không? Áp lực của bác sĩ thực tập chúng tôi luôn thật sự thảm, thời gian riêng tư ít đến đáng thương, tôi có thể dành một chút thời gian cũng không dễ, tôi muốn hẹn hò với Dịch đại ca.” Trong ánh mắt Lê Thiểu Đường tinh quang lóe sáng, giống như tiểu động vật nhìn Mạc Ngữ Phi.
Mạc Ngữ Phi nhìn nhìn Dịch Thừa Phong che mặt quay sang hướng khác, a ha, đại lang trầm lặng này cư nhiên bị tiểu bạch thỏ ngây thơ nhiệt tình giam cầm, thiệt là thú vị biết bao a. Mạc Ngữ Phi gật gật đầu, “Ân, đi đi.”
“Cám ơn anh!” Lê Thiểu Đường hét lớn, sau đó liền khoác tay Dịch Thừa Phong, thân thiết kéo cậu ta ra ngoài, “Chúng ta đi thôi.”
“Cậu…” Dịch Thừa Phong quay lại nhìn Mạc Ngữ Phi.
Mạc Ngữ Phi phất tay với Dịch Thừa Phong, “Đi chơi vui vẻ a.”
Nhìn thấy con lang kia có gì đó không muốn đi, trong lòng Mạc Ngữ Phi cảm thấy cực kỳ thú vị.
Lê Thiểu Đường rất tự nhiên ôm cánh tay Dịch Thừa Phong, kề sát người lại, Dịch Thừa Phong ngượng ngùng tránh đi, cậu đẩy Lê Thiểu Đường ra, Lê Thiểu Đường lại dán tới, hai người cứ như vậy liếc mắt đưa tình cùng dắt tay nhau đi.